Một nửa yêu thương, một nửa cuộc đời

Chương 24


Đọc truyện Một nửa yêu thương, một nửa cuộc đời – Chương 24:

Chương 24: Lão Tiêu hẹn gặp Hứa Gia Ngôn
 
Lúc 9 giờ 40, Tiêu Nhược đưa Hứa Gia Ngôn đến đài phát thanh khi Hứa Gia Ngôn đến trường quay, Tiêu Nhược đợi trong văn phòng của anh.
 
10 giờ 20, Hứa Gia Ngôn trở lại văn phòng, Tiêu Nhược đang ngồi trên bàn làm việc đeo tai nghe chơi game trên điện thoại di động.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hứa Gia Ngôn cầm chiếc cốc giữ nhiệt mang theo, mở nắp, hỏi cô có uống nước không?
 
Tiêu Nhược không ngước mắt, hét vào tai nghe: “Nó không đẹp, đây là yêu cầu thao tác.” Sau đó màn hình điện thoại hiển thị: Bạn đã dùng súng trường tấn công M416 để hạ gục YYDS.
 
Hứa Gia Ngôn vươn cổ để xem cô đang chơi trò gì.
 
Mặc dù Hứa Gia Ngôn không chơi game, anh cũng biết cô đang chơi King of Glory.
 
Khi Tiêu Nhược thấy trên màn hình hiển thị: Bạn đã sử dụng súng trường tấn công M416 để hạ gục Bạch tiểu tiên nữ giả mạo.
 
Cô đắc ý cười ha ha.
 
Giây tiếp theo, cô đang vui sướng thì “Bang…”.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô chết. Lúc cướp xe cô đã quên đánh tài xế.
 
Cô tức giận đến mức rút tai nghe, vẻ mặt tức giận.
 
Hứa Gia Ngôn muốn cười, nhưng anh kìm lại được, đưa cô ly nước: “Uống không?”
 
Tiêu Nhược gục đầu xuống lắc đầu, từ trên ghế đứng dậy, rầu rĩ không vui.
 
Hứa Gia Ngôn xoa đầu an ủi cô: “Chỉ là một trò chơi thôi.”
 
Tiêu Nhược ôm eo anh ngẩng đầu: “Hôn một cái, em sẽ vui lại.”
 
Hứa Gia Ngôn cúi đầu hôn nhẹ: “Về được rồi chứ? ”
 
Cô giả vờ lắc đầu: “Còn chưa đủ, vui sướng còn chưa quay lại.”
 
Hứa Gia Ngôn lại ôm cổ cô, hôn sâu thêm một cái.
 
“Em đã có lại chưa?”
 
Tiêu Nhược mím môi, khóe mắt mang theo ý cười, khẽ “ừm” một tiếng.
 
“Vậy quay về nhé?”
 
Tiêu Nhược cúi đầu sờ môi mình, trước khi nói “Ừm.” lần nữa.
 
Hai người đi qua hành lang, có hai cái đầu thò ra.
 
“Tôi có nhìn nhầm không? Là thầy Hứa?”
 
“Cô không nhìn nhầm đâu.”
 
“Người anh ấy ôm bên cạnh chắc không phải là nữ?”

 
“Là nữ.”
 
“Vậy…”
 
Hai quần chúng ăn dưa tôi nhìn bạn, bạn nhìn tôi.
 
Người đàn ông lạnh lùng, cao lớn, đối với ai cũng xa cách__
 
Hứa Gia Ngôn
 
Yêu đương?
 
Ôi trời ơi!
 
Quả dưa này to quá.
 
Tiêu Nhược đưa Hứa Gia Ngôn trở lại Hồng Phong Uyển, khi lái xe qua cổng, người gác cổng thò đầu ra.
 
Với tư cách là người nhà của dân cư trong tiểu khu, lúc này Tiêu Nhược thẳng thắt lưng: “Anh bảo vệ, tôi đưa bạn trai về nhà.” Cô cố ý nói: “Bạn trai của tôi là Hứa Gia Ngôn ở tòa 9, số nhà 102.”
 
Hứa Gia Ngôn đang ngồi ở ghế lái phụ, bật cười.
 
Bảo vệ không tin cô, anh ta đã làm bảo vệ ở Hồng Phong Uyển hơn một năm, và tất nhiên anh ta biết Hứa Gia Ngôn, anh chàng đẹp trai ngồi xe lăn là một người lịch sự lịch sự. Anh ra khỏi phòng an ninh, bước đến xe và nhìn lên cửa kính xe.
 
Hở! Bên trong thực sự là anh chàng đẹp trai đó.
 
Bảo vệ chào Hứa Gia Ngôn: “Anh đã về rồi.”
 
Hứa Gia Ngôn gật đầu: “Chào anh.”
 
Bảo vệ thu lại ánh mắt và nhìn Tiêu Nhược nhiều hơn. Chà, cô gái thật sự rất xinh đẹp, và đôi mắt đó rất hấp dẫn.
 
Mà người đàn ông thì là người đẹp trai nhất anh từng gặp trong tiểu khu.
 
“Cô gái, bớt chút thời gian đến phòng quản lý, đăng ký thông tin xe, lần sau có thể vào trực tiếp.”
 
“Được.”
 
Bảo vệ ấn vào nút điều khiển từ xa trên tay, nâng thanh chắn cho xe đi vào.
 
Tiêu Nhược vốn dĩ muốn ngồi ở nhà Hứa Gia Ngôn một lúc, nhưng Hứa Gia Ngôn liên tục giục cô về nhà.
 
Tiêu Nhược bị anh giục về nên không có biện pháp, đi về phía cửa từng bước một.
 
“Em đi đây.”
 
“Ừm, đi đường nhớ cẩn thận.”
 
“Em thực sự đi đây.”
 
“Ừm, về nhà gửi tin nhắn cho anh.”
 
“Em thực sự đi đó.”
 

Hứa Gia Ngôn mỉm cười, anh để nạng qua một bên, chống một chân vững vàng, anh dùng hai tay ôm lấy cô.
 
Tiêu Nhược lưu luyến không muốn rời đi, vùi đầu vào vòng tay anh, ủy khuất nói: “Em sẽ nhớ anh.” Nghĩ đến nổi cô không ngủ được.
 
Hứa Gia Ngôn dỗ dành cô: “Nếu em nhớ thì gọi cho anh, được không?”
 
Tiêu Nhược không thỏa mãn khi chỉ nghe giọng anh: “ Gọi điện thôi thì không nhìn thấy anh.”
 
 “Vậy thì gọi video cho anh.”
 
“Thấy rồi cũng không ôm được.”
 
Hứa Gia Ngôn không có biện pháp, xoa xoa đầu nhỏ hôn lên trán cô, anh có chút sợ hãi, sợ rằng hiện tại cô vì sự mới mẻ mà bám lấy anh. Sau một thời gian, cô sẽ không dính vào anh nhiều như vậy nữa.
 
Anh lại lo được lo mất.
 
“Hứa Gia Ngộn” Tiêu Nhược nằm trong vòng tay anh, mũi tràn ngập mùi của anh, “Anh sẽ cưới em chứ?” Hứa Gia Ngôn sững sờ, đầu óc trống rỗng vài giây.
 
Tiêu Nhược ôm eo anh lắc lắc: “Sẽ sao?”
 
Anh suy nghĩ khoảng bảy tám giây, nhưng không biết dũng khí từ đâu ra: “Nếu em bằng lòng, và bố mẹ đồng ý, anh sẽ lấy em.”
 
Một cô gái tốt như vậy, nguyện ý gả cho anh, đây là một hy vọng xa vời mà anh không dám nghĩ đến.
 
Tiêu Nhược không biết anh có biết thân phận của cô hay không, nên cô chỉ dám nói: “Thật ra thì… em làm việc trong công ty của gia đình.”
 
“Ừm, anh biết.”
 
Tiêu Nhược ngước lên: “Anh biết sao?”
 
“Ừm.” Anh nói: “Tập đoàn Tiêu thị.”
 
Tiêu Nhược: “…”
 
Hứa Gia Ngôn thú nhận: “Anh đã biết điều đó khi anh nằm trong bệnh viện.”
 
Khi anh nói anh đã biết trước đó rồi, thì cô nhớ ngay đến mẹ cô.
 
“Tối hôm qua em mới biết, mẹ em có đi tìm anh.” Cô hỏi, “Bà có làm tổn thương anh không?”
 
“Không có.” Anh trả lời, “Mẹ em là một người rất tốt. Bà ấy không nói gì làm tổn thương anh.”
 
Tiêu Nhược có chút không tin: “Thật sao?”
 
“Thật.” Anh nói thật: “Anh trước kia từ chối em, không liên quan gì đến mẹ của em. Là do anh không muốn làm liên lụy em.” Nhưng giờ đã kéo cô theo rồi.
 
“Vậy sau này tại sao anh lại đồng ý với em?” Cô hỏi, “Là do anh bị em quấy rối sao?”
 
“Không,” anh giơ tay đặt lòng bàn tay lên mặt cô, “Bởi vì anh yêu em, anh không thể kiềm chế được mình. Anh yêu em.”
 
Tiêu Nhược kiễng chân lên và hôn anh ngay khi anh nói xong.

 
Lúc Tiêu Nhược về đến nhà đã 12 giờ.
 
Lão Tiêu không có ở phòng khách, Phan Vân đang ngồi trên sô pha, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Nhược đang thay giày.
 
“Con còn biết quay lại?” Bà chỉ vào đồng hồ trên tường: “Nhìn xem, mấy giờ rồi!”
 
Tiêu Nhược cởi áo khoác, đặt lên sô pha: “Con muốn qua đêm ở nhà anh ấy, nhưng người đàn ông của con không cho phép con. “
 
Giọng điệu này!
 
Phan Vân đưa mắt nhìn cô: “Rất tiếc nuối đúng không.” Vì vậy, cô rất muốn ở lại qua đêm, cô sẽ làm vậy trong tương lai.
 
Tiêu Nhược thành thật trả lời: “Có một chút.”
 
Ối, đau đầu quá.
*****
 
Ngày hôm sau, Tiêu Nhược đến Hồng Phong Uyển vào sáng sớm, ăn sáng tại nhà Hứa Gia Ngôn rồi đến công ty.
 
Lúc 10 giờ, Hứa Gia Ngôn nhận được cuộc gọi từ bố của Tiêu Nhược.
 
Lão Tiêu hẹn anh đến một quán trà.
 
Quán trà cách nhà Hứa Gia Ngôn không xa, Hứa Gia Ngôn bắt taxi đến địa điểm đã hẹn mà không cần xe lăn hay nạng.
 
Lão Tiêu đã đợi sẵn, ngồi bên cửa sổ.
 
Hứa Gia Ngôn chỉ gặp ông một lần, nhưng vì ông là bố của Tiêu Nhược, Hứa Gia Ngôn đã có ấn tượng sâu sắc về ông.
 
Lão Tiêu mặc một bộ âu phục màu xanh đen, năm tháng không để lại quá nhiều vết tích trên khuôn mặt, với đôi lông mày kiếm và đôi mắt sáng, có thể nhìn ra được khi còn trẻ ông cũng là một người đạp trai phong nhã.
 
Hứa Gia Ngôn giữ sức, cố gắng để chân trái không lộ quá rõ.
 
Anh bước tới lễ phép nói: “Bác Tiêu, chào bác.” Lão Tiêu ngẩng đầu lên, lần trước đi đón cô con gái say rượu ở nhà Hứa Gia Ngôn. Ông chỉ nhìn anh hai lần cũng không để ý tới anh, lúc này ông nhìn chầm chầm người đàn ông đã mê hoặc con gái mình.
 
Tóc ngắn, tóc mái rủ xuống vài sợi, lộ ra một đôi lông mày rậm, mắt dưới lông mày đen trắng rõ ràng, trong mắt có vài phần xa cách.
 
Giống như người trong tranh, dung mạo xinh đẹp, chỉ là…
 
Lão Tiêu không khỏi nhìn xuống đùi hắn, đứng ở nơi đó, anh không khác gì người thường.
 
Hứa Gia Ngôn hôm nay mặc áo sơmi đen, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác đen rất đứng đắn, mặc một bộ quần áo màu đen, tuy có hơi buồn tẻ nhưng trông anh ấy rất năng động.
 
Ông nói: “Ngồi đi.”
 
Hứa Gia Ngôn kéo ghế ngồi xuống.
 
Người phục vụ đi tới.
 
Từ Giai Giai chỉ cần một ly nước ấm, anh nhìn người đàn ông rất có khí chất ở đối diện, bố của bạn gái, anh vẫn rất sùng bái: “Bác đến tìm cháu, có chuyện gì không ạ?”
 
Lão Tiêu nhìn anh càng ngày càng thấy quen, nhưng cũng không nghĩ nhiều, ông không dùng khí thế để đánh uyên ương ông rất khách sáo: “Xin lỗi, tôi đã đường đột đến tìm cậu.”
 
Từ Gia An khóe miệng cười nhẹ: “Không đâu ạ, cháu thật bất lịch sự, cháu nên tới thăm bác trước mới đúng.”
 
Lão Tiêu im lặng một hồi, không nói vòng vo, thẳng thắn nói: “Nghe Nhược Nhược nói, hai người đã ở bên nhau.”
 
“Đúng vậy ạ.” Hứa Gia Ngôn dừng lại vài giây và nói xin lỗi: “Là cháu đã thất hứa.” Anh đã không kiềm chế cảm xúc của mình và trở nên ích kỷ.
 
Lão Tiêu không đỗ hết trách nhiệm lên đầu Hứa Gia Ngôn, ông biết con gái của ông là người như thế nào, ông biết rất rõ: “Nhược Nhược con bé đã nhận định chuyện gì rồi thì sẽ làm cho đến cùng.”
                     
Hứa Gia Ngôn khẽ cúi đầu, không trả lời, chỉ yên lặng lắng nghe.

 
Lão Tiêu tiếp tục nói: “Từ nhỏ đến giờ con bé làm gì cũng suôn sẻ và không gặp phải bất kỳ trường hợp nào cần lùi bước. Khi đi học, con bé luôn cấm đầu vào sách vở và chưa bao giờ yêu sớm.” Gặp người mình thích ngay lần đầu tiên, sẽ dồn hết mọi thứ, tất cả tình cảm của mình ra.
  
Hứa Gia Ngôn nói: “Thật là may mắn khi cháu có thể gặp được cô ấy.” Nhưng anh biết rằng trong mắt bố mẹ cô, đó là sự bất hạnh.
 
Lão Tiêu khẽ thở dài: “Con bé cũng bị hai vợ chồng tôi quản thúc”, ông suy nghĩ xem nên nói gì tiếp theo, giống như Phan Vân cố gắng tìm những lời nói không làm tổn thương người ta: “Kỳ thực, cậu… Mẹ con bé và tôi không ủng hộ lắm.”
 
 Dù có nghĩ lại thì những gì bọn họ nói ra vẫn khiến người ta đau lòng: “Mẹ con bé và tôi chưa bao giờ đặt ra yêu cầu cao đối với nửa kia của con gái. Tiêu thị, tương lai sẽ giao cho Nhược Nhược, chúng tôi chỉ hy vọng chồng tương lai của con gái có thể đứng về phía nó. Có thể hơi khó đối với cậu.”
 
Hứa Gia Ngôn không co rúm người lại như khi Phan Vân đến tìm anh trước đây. Anh hứa hẹn: “Về sự nghiệp, cháu có thể không giúp được gì cho cô ấy, nhưng trong cuộc sống, cháu sẽ cố gắng hết sức để lo cho cô ấy”.
 
Lão Tiêu nói thẳng: “Nhưng chân của cậu…” Ông lo lắng không phải việc anh có thể chăm sóc cho Tiêu Nhược hay không, mà là Tiêu Nhược phải chăm sóc ngược lại. Là một người bố, ông hy vọng rằng con gái mình sẽ là người được chăm sóc, che chở.
 
Hứa Gia Ngôn hai tay trên chân đã cuộn thành nắm đấm, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
 
Đôi chân của anh là nguồn gốc của tất cả sự tự ti, anh không thể phản bác được.
 
Nhưng anh phải cố gắng hết sức chiến đấu: “Cháu sẽ tự lo cho mình trong khi chăm sóc cô ấy và sẽ không làm liên lụy cô ấy.”
 
Lão Tiêu im lặng, ông còn có thể nói gì nữa, ông không thể nói thêm nữa, và nếu ông tiếp tục thì khác nào lấy dao đâm vào người khác.
 
Đây không phải là thương trường, ông không thể dùng những phương pháp đê hèn chứ đừng nói dùng sức mạnh trấn áp người khác, đã vậy nếu làm sẽ bị con gái ghét bỏ.
 
“Tôi cũng hy vọng rằng cậu Hứa có thể suy nghĩ về những gì tôi đã nói.”
 
Hứa Gia Ngôn không nói mà chỉ khẽ gật đầu.
 
Cả hai ngồi im lặng một lúc.
 
Lão Tiêu rốt cuộc không kìm lòng được, nghĩ đến khuôn mặt của một người, người đó cũng họ Hứa, lông mày có chút giống người đàn ông trước mặt: “Không biết quê quán của cậu Hứa ở đâu?
 
“Huyện Phương Sương ạ.”
 
Lão Tiêu hơi giật mình, thật trùng hợp.       
 
Ông tiếp tục hỏi: “Huyện Phương Sương, tôi có một người quen cũ.” Ông nói một cái tên: “Tên là Hứa Trường Hoa.”
 
Từ Gia Thuần ngước mắt lên và im lặng vài giây, rồi nói: “Hứa Trường Hoa là bố cháu.”
 
Lão Tiêu không thể tin được, ông lắp bắp: “Là… bố cậu?”
 
Hứa Gia Ngôn gật đầu.
 
Lão Tiêu nhớ đến những gì Phan Vân nới với ông về gia đình Hứa Gia Ngôn, bố mẹ của Hứa Gia Ngôn đã chết trong một vụ tai nạn xe, vì tai nạn xe đó, Hứa Gia Ngôn bị mất một nửa chân của mình.
 
Trên đường từ quán trà trở về, mắt lão Tiêu ươn ướt.
 
Hứa Trường Hoa, người đồng đội đã cứu mạng ông trong cuộc tập trận dã chiến của quân đội, nếu không có người bạn này, ông đã đi gặp Diêm Vương từ lâu rồi.
 
Vậy là con gái của ông đang trả ơn giúp ông sao?
 
Khi Lão Tiêu về đến nhà, Phan Vân thấy ông tuyệt vọng, liền hỏi: “Thế nào? Nói chuyện thế nào?”
 
Lão Tiêu ngồi phịch xuống ghế sô pha như không nghe thấy, một lúc lâu sau, ông đột nhiên nói: “Bớt chút thời gian gọi Hứa Gia Ngôn đến nhà dùng bữa. “
 
Đây là thỏa hiệp rồi sao?
 
Phan Vân không thể tin: “Anh không phản đối nữa?”
 
Lão Tiêu nhìn bà một cái: “Gãy chân không có di truyền, phản đối cái gì mà phản đối!”
 
Phan Vân kinh ngạc.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.