Đọc truyện Một nửa yêu thương, một nửa cuộc đời – Chương 17:
Chương 17: Tiêu Nhược lén gặp Hứa Gia Ngôn
Dòng nước lạnh đang đi về phía nam, gió lạnh phà vào mặt như dao cắt khiến người ta đau đớn.
Tiêu Nhược kết thúc cuộc họp, quay trở lại văn phòng, vừa nhấp một ngụm cà phê đen. Phan Vân gọi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mẹ.”
Phan Vân thận trọng hỏi: “Nhược Nhược, con có bận không?”
“Con vừa xong việc, có chuyện gì vậy mẹ?”
“À không có chuyện gì, không phải trời lạnh sao? Mẹ chỉ muốn mua hai bộ quần áo mới.”
“Mẹ cứ mua đi.”
“Hay con đi cùng mẹ được không?”
“Con?” Tiêu Nhược cau mày.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phan Vân hiếm khi rủ cô cùng đi mua sắm, bà thường đi chung với nhóm bạn chơi mạt chược.
Phan Vân viện cớ: “Bạn mẹ lần này không ai rảnh, con đi dạo cùng mẹ đi.”
Tiêu Nhược do dự vài giây, sau đó nhìn đồng hồ: “Thôi được, vậy mẹ đến công ty chờ con…”
“Mẹ không đến công ty con đâu.” Phan Vân nói: “Mẹ đến tiệm cà phê Costa tầng dưới đợi con.”
“Con biết rồi.”
5 giờ, Tiêu Nhược mặc áo khoác ra khỏi văn phòng.
Vừa rời khỏi công ty, Tiêu Nhược đã hắt xì hơi vì cơn gió thổi qua, cô quấn chặt áo khoác và đi đến Costa.
Trong quán cafe đang mở một bài hát tiếng Anh, giọng nam ca sĩ hơi khàn.
5 giờ 10, Phan Vân đến ngồi đối diện Tiêu Nhược.
Cô định đứng dậy, Phan Vân vội nắm tay cô: “Con ngồi một lát, gấp cái gì.” Tiêu Nhược không lên tiếng, lại ngồi xuống, gọi cho Phan Vân một ly café.
Phan Vân vô thức nhìn đồng hồ trên cổ tay, sau đó nhìn con gái ngồi đối diện.
Hai mẹ con trò chuyện được một lúc thì có một phu nhân đi đến, theo sau là một người đàn ông. Người đàn ông không cao, đeo kính, dáng vẻ hiền lành và mặc một bộ vest cao cấp đắt tiền.
Phan Vân nhếch khóe miệng, cười chào hỏi: “Bùi Ngọc, thật trùng hợp.”
“À Đại Vân.” Bùi Ngọc giả vờ ngạc nhiên.
Bởi vì Phan Vân ở nhà làm lão đại nên mọi người quen biết bà đều gọi bà là Đại Vân. Người phụ nữ mà Phan Vân gọi Bùi Ngọc là vợ của ông chủ tập đoàn Thiệu thị.
Cuộc gặp gỡ hôm nay là một cuộc hẹn xem mắt bí mật sắp xếp. Phan Vân biết Tiêu Nhược không thích đi xem mắt vì vậy bà không dàm nói thật với con gái.
Tiêu Nhược nhận ra Bùi Ngọc, đứng dậy lễ phép chào: “Dì Bùi.”
Bùi Ngọc có một đôi mắt biết cười, đôi mắt cũng mang theo ý cười.
“Nhược Nhược càng ngày càng xinh đẹp, ngồi đi.” Bùi Ngọc ngồi bên cạnh Phan Vân giới thiệu: “Đây là Thiệu Hiền nhà dì, Nhược Nhược chắc đã gặp qua.”
Bởi vì là bốn người Tiêu Nhược tự nhiên di chuyển ngồi vào bên trong, Thiệu Hiền nói cảm ơn rồi ngồi xuống cạnh Tiêu Nhược.
Tiêu Nhược và Thiệu Hiền đã gặp vài lần, nhưng họ chỉ toàn gật đầu chào qua loa. Tiêu Nhược không có ấn tượng gì về anh, chỉ nhớ tên anh, con trai thứ hai của tập đoàn Thiệu thị, quản lý sản xuất trà của Thiệu thị.
Tiêu Nhược lịch sự cười: “Chúng ta từng gặp qua rồi.”
Phan Vân sờ áo khoác lông trên người Bùi Ngọc, diễn rất nhập tâm: “Lông này mềm quá, chị mua ở đâu vậy?”
“Chị mua ở trung tâm thương mai bên cạnh, sao vây? Em thích nó hả?”
“Không tệ.” Phan Vân bắt đầu: “Em muốn mua cái như vậy nên mới rủ Nhược Nhược theo.”
“Nhược Nhược bận rộn như vậy, em còn kéo con bé đi dạo phố.” Bùi Ngọc đứng lên: “Đi, chị với em cùng đi dạo.”
Phan Vân lập tức đứng lên: “Được được.”
Tiêu Nhược: “…”
“Nhược Nhược, mẹ cùng dì Bùi đi dạo một lúc, hai đứa ở lại chờ chúng ta.”
Tiêu Nhược không muốn chờ, đứng lên: “Mẹ cùng dì Bùi đi đi, con về nhà.”
Phan Vân và Bùi Ngọc nhìn nhau, Bùi Ngọc lập tức nói câu đã chuẩn bị sẵn: “Nhược Nhược, dì và mẹ con sẽ về sớm thôi, con chờ một chút thôi được không?”
Tiêu Nhược: “…”
Hai người lớn vội vàng nhường chỗ cho hai đứa trẻ.
Thiệu Hiền dùng ngón giữa đẩy kính trên sống mũi lên, đứng dậy ngồi đối diện với Tiêu Nhược.
Mục đích buổi mặt mặt này anh đã biết trước.
Thiệu Hiền cũng khiêm tốn và lịch sự, anh hỏi Tiêu Nhược người đang nhìn xuống điện thoại “Em ăn tối chưa?” Tiêu Nhược ngẩng đầu lên nói: “Chưa.” Sau khi dứt lời cô lại nhìn xuống điện thoại.
Thiệu Hiền gọi nhân viên cách đó không xa.
“Xin chào”
“Hai cái bánh Tiramisu.”
Tiêu Nhược lại ngẩng đầu nhìn anh, thái độ không lạnh không nóng: “Tôi không ăn nhiều đồ ngọt.”
Triệu Hiên khoanh tay đặt trên bàn: “Bánh này không ngọt lắm.”
Tiêu Nhược không nói, tiếp túc cúi đầu nghịch điện thoại.
Thiệu Hiền cũng là một người tốt tính, mặc dù Tiêu Nhược có vẻ phớt lờ câu hỏi, anh cũng không tức giận, chỉ thường thường ngắm cô vài lần.
Thành thật mà nói, ngoại hình của Tiêu Nhược thật sự rất hợp thẩm mỹ của Thiệu Hiền.
Đôi mắt của Tiêu Nhược là đôi mắt phượng rất dễ nhận biết. Đó không phải là đôi mắt phượng nhỏ. Cô có một môi mắt to. Cô thường trang điểm, kẻ một đường eyeliner màu café ở cuối đuôi mắt mở rộng tự nhiên. Khi nhìn thoáng qua mọi người sẽ không nhận ra.
Triệu Hiện ban đầu từ chối những cuộc hẹn xem mắt mù quáng như một cách để tìm hiểu người khác giới, nhưng khi biết đó là Tiêu Nhược, anh lập tức đồng ý. Bởi vì trong một buổi đấu giá từ thiện vào giữa năm ngoái, anh đã có ấn tượng tốt với Tiêu Nhược.
Sau khi bánh được đưa lên, Tiêu Nhược không hề động vào.
Triệu Hiền đổi đề tài: “Em đang nhìn gì vậy?”
Tiêu Nhược đang lướt Weibo trả lời: “Không có gì.”
Cuộc trò chuyện kết khúc trước khi bắt đầu.
Thiệu Hiền lúng túng nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Có vẻ trời sắp mưa.”
Tiêu Nhược lập tức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn mưa ập đến độ ngột khiến người đi đường bên ngoài cửa sổ trông rất vội vã. Tiêu Nhược mở dự báo thời tiết nhìn nó cau mày.
Cô đứng dậy: “Xin lỗi, tôi có việc.”
Không cho người kia có cơ hội nói, cô xoay người rời khỏi ghế.
Mùa đông mưa nói đến là đến, kéo theo gió đông luồn vào chân tay.
Tiêu Nhược lái xe đến Hông Phong Uyển, trời vẫn còn sớm, đèn trong phòng khách nhà Hứa Gia Ngôn đã bật sáng, Tiêu Nhược ngồi trong xe, đầu xe quay về phía phòng khách của anh.
Kể từ khi cô say rượu, không đến tìm anh nữa.
Bởi vì không có cớ, bởi vì trời không có mưa.
Giờ cuối cùng cô cũng đợi được cơn mưa, một lý do để cô đến gần anh.
Trong gần 2 tiếng đồng hồ, Tiêu Nhược đã nhìn thấy anh ba lần, một lần anh cuối đầu lấy thứ gì đó không ngăn kéo tủ TV, một lần anh cất lại đồ vào tủ và một lần khi anh kéo rèm lại.
Lúc 9 giờ 20, Tiêu Nhược ra khỏi nhà đến đơn vị, mưa đã tạnh.
Anh không đi xe lăn, mà chống nạng bước vào chiếc xe ô tô đang đậu trước cổng.
Tiêu Nhược lái xe đuổi theo, cô đợi ở đài phát thanh đến 10 giờ 40. Hứa Gia Ngôn ra khỏi đài phát thanh và anh vẫn bắt taxi trực tuyến trở về nhà.
Tiêu Nhược cúi đầu cười khổ, nghĩ không nên đi theo, nhưng cô không nghe theo lệnh của bộ não, khi cô lái xe đến cổng Hồng Phong Uyển, bảo vệ không cho cô vào, người ta nói sau 10 giờ tối, các phương tiện không phải của người dân đang sống trong khu sẽ không được phép vào.
Hồng Phong Uyển quản lý chặt chẽ việc ra vào của xe, Tiêu Nhược đành lùi xe trở về nhà.
Phan Vân đang ngồi trong phòng khách đợi cô.
Khi Tiêu Nhược mới bước vào nhà, Phan Vân từ ghế sô pha chạy đến, không buộc tội cô quá nhiều, nhưng trong lời nói của bà vẫn có một chút than phiền.
“Tại sao con lại để Thiệu Hiền một mình trong quán café rồi tự mình chạy đi như vậy?”
Tiêu Nhược cúi đầu thay dép, ném cái túi lên tủ giày. “Anh ta không phải trẻ con.”
“Nhưng con làm vậy thì bất lịch sự quá.” Phan Vân theo sau cô, không ngừng nói: “Đứa trẻ Thiệu Hiền này là người tốt…”
“Mẹ.” Tiêu Nhược dừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm vào mẹ: “Sao con thấy hôm này là mẹ cố ý sắp xếp.”
“Cố, cố ý…?” Phan Vân giả ngu: “Nào có!”
Tiêu Nhược không cố hỏi thêm, nhẹ giọng nói: “Mẹ không cố ý là được.” Phan Vân không dám đuổi theo cô lên lầu, cho đến khi nghe thấy tiếng cửa phòng đóng, bà mới lặng lẽ lên cầu thang.
Lão Tiêu đang nằm trên giường xem trận bóng đá, khi vợ ông bước vào, ông nhanh chóng vặn nhỏ âm lượng.
Phan Vân đóng cửa bước đến giường với vẻ mặt lo lắng: “Nhược Nhược dường như cảm nhận được ý định của em rồi.”
Lão Tiêu không ngạc nhiên chút nào: “Đầu óc con bé rất nhạy bén.” Không cảm nhận được thì không phải con gái ông.
“Làm sao bây giờ?” Phan Vân ngồi mép giường, “Em đoán lần sau rủ con bé đi chơi sẽ không dễ dàng như vậy.”
Lão Tiêu tiếp tục xem trận bóng đá: “Hai ngày nữa sẽ có một buổi từ thiện.”
Ánh mắt Phan Vân lập tức sáng rực: “Vậy em sẽ hỏi Bùi Ngọc.”
Hai ngày sau.
Một bữa tồi từ thiện được tổ chức tại khách sạn.
Vào lúc tám giờ tối, Tiêu Nhược mặc một chiếc váy dài màu đen với cổ áo thấp và một chiếc khăn choàng lông, bước vào hội trường đi đến địa điểm tổ chức từ thiện ở tầng ba. Bên trong đã rất náo nhiệt, những người có mặt đều là những tinh anh trong giới kinh doanh. Tiêu Nhược là người nối nghiệp tập đoàn Tiêu thị. Tất nhiên ai cũng biết cô.
Bên trong địa điểm được tẩm hương thơm và nhiều loại nước hoa cao cấp được trộn lẫn với nhau.
Tối nay Tiêu Nhược trang điểm đậm hơn bình thường một chút, cô rất xinh đẹp, đối với nữ giới thì có tính công kích sát thương, đối với nam giới thì có sức hút.
Nhiều người đàn ông ở đây đang nhìn trộm cô, Tiêu Nhược lấy một ly champagne từ đĩa của người phục vụ và ngồi trên ghế sô pha trong khu vực tiếp khách.
Một thân diễm lệ mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ lộng lẫy với dây đan chéo, bước tới trên tay cầm ly được chanh.
“Tiêu tiểu thư, thật trùng hợp.”
Tiêu Nhược nhướng mi, liếc qua rồi cụp mắt xuống: “Trùng hợp?”
Trương Thanh Thanh nhướng mày cười lịch sự.
Tiêu Nhược bật cười: “Cô Trương tối nay cũng đến đây làm từ thiện?”
Nói cách khác, của một đứa con gái nuôi không tham gia vào việc điều hành công ty bất động sản Trương thị, lại đến tham gia bữa tối từ nhiện này? Thì còn có mục đích gì chứ?
Đến tìm đàn ông.
Trương Thanh Thanh ngồi trên ghế sô pha lắc ly trái cây trong tay.
Tiêu Nhược không khỏi cười khúc kích vì hành động của cô ta: “Cô Trương.” Khóe miệng nhếch lên có ba phần châm biếm: “Cô cho rằng mình đang uống rượu đỏ à?”
Trương Thanh Thanh sắc mặt khó coi.
Đúng lúc này, Thiệu Hiền đi tới gọi tên cô: “Tiêu Nhược.”
Tiêu Nhược nâng khuôn mặt hòa nhã và tươi sáng của mình lên, lịch sự đáp lại: “Thiệu tổng.”
Thiệu Hiền ngồi xuống bên cạnh cô, tùy ý hỏi: “Chủ tịch Tiêu không đến sao?”
“Ông ấy về hưu rồi.” Tiêu Nhược nhấp một ngụm champagne “Anh không biết sao?”
Tất nhiên Thiệu Hiền biết điều đó, nhưng do anh không có gì để nói.
“Em có thích trượt tuyết không?” Thiệu Hiền hỏi: “Tết này. Tôi sẽ đi trượt tuyết ở Hokkaido, em có muốn đi cùng không?”
Tiêu Nhược viện cớ từ chối: “Tôi không thích đi Nhật Bản.”
Cô lấy cớ yêu tổ quốc để từ chối.
Cô tiếp tục lạnh lùng.
Trên thực tế, tối nay Phan Vân cũng đến, trốn trong một góc với Bùi Ngọc.
“Đại Vân, Nhược Nhược nhà em quá mạnh mẽ rồi.” Bùi Ngọc cảm thấy, Tiêu Nhược không xem con trai bà để trong mắt.
Phan Vân giải thích: “Con bé nhìn vậy thôi, ngoài lạnh trong nóng.”
Bùi Ngọc oán trách thay con trai: “Chị cảm thấy hai đứa sẽ không đi tới tiếp được đâu, Thiệu Hiền nhà chị chắc không theo nổi Nhược Nhược cao ngạo nhà em rồi.” Bà nuôi con trai hơn hai mươi năm sao để cho con mình chịu thiệt được.
Phan Vân nheo mắt nghĩ: Con trai chị còn muốn theo đuổi được con gái tôi? Nằm mơ đi! Nhưng khi bà nghĩ đến những lời con gái nói lúc say. Đó còn là con gái bà sao?
Nếu Tiêu Nhược ở bên Hứa Gia Ngôn thì Tiêu Nhược sẽ dưới cơ cậu ta rồi.