Bạn đang đọc Một Nửa Anh Em: Chương 72
Nói rồi Định cũng tung tăng bước đi, bỏ lại Châu đứng đó với tâm trạng tức tối pha đầy căm phẫn. Răng nghiến chặt lẫm bẩm như lời nguyền: “Để rồi coi, tôi không để ấy người có được cái kết tốt đẹp đâu!”
Nói là làm, cô nàng ngay lập tức bấm số gọi tới người cần hãm hại, đầu dây bắt máy, Châu bắt đầu thực thi chương trình chốt hạ của mình. Cùng thời điểm đó, Hiệp và Định cũng gặp nhau, giải quyết ân oán tình thù giữa hai chàng Top. Họ không chọn điểm hẹn là một quán cà phê hay công viên tình nhân nào đó, mà là bãi đất trống phía sau trường học, nơi ít người lại qua và vô cùng lý tưởng để… đánh lộn. Đúng như phong cách của người học võ, vừa đối mặt nhau, Định ngay lập tức tung chưởng, lực đạo tương đương như hồi Hiệp đánh cậu buổi tối hôm hôn Xuyên trước cửa nhà.
– Cú đấm này là để trả lại cho anh hôm đó. Vì anh không xứng đáng để tôi phải nhường nhịn nữa!
BỐP!!!– Cú thứ hai mạnh hơn, làm Hiệp bị chảy cả máu miệng, người hơi mất đà nhưng vẫn đứng vững, gương mặt không lộ chút biểu cảm đau đớn. Định tiếp tục nói:
– Còn cú đấm này là để thay cho Xuyên, đã trót ngu muội đi yêu một kẻ thấp hèn như anh. Chỉ vì một chút nghi ngờ và ích kỷ, anh lại có thể nhẫn tâm chà đạp thân xác cậu ấy không thương tiếc! Anh không còn xứng đáng nữa!!!
– Vì sao cậu biết chuyện này? – Hiệp chỉ có thể bậc ra câu nói đó.
– Còn cần phải hỏi nữa sao? Cứ thấy Xuyên tránh mặt anh, rời khỏi căn nhà mà cậu ấy gắn bó suốt bao nhiêu năm, cũng đủ hiểu là cậu ấy kinh sợ anh đến mức độ nào rồi.
Hiệp im lặng thể hiện sự day dứt khôn nguôi, cơn gió hanh thổi mạnh vào làn tóc rối, che đi vầng trán rộng, ánh mắt mông lung…
– Bây giờ tôi chỉ muốn biết Xuyên hiện đang ở đâu thôi! – Từ lúc trở về đến nay, khi Hiệp ở nhà thì Xuyên đi đâu mất biệt, hình như là ở bên mẹ ruột của mình. Papa nhất quyết không cho biết.
– Lúc có trong tay thì không biết nâng niu, đến lúc mất rồi thì mới hối tiếc muộn màng hả?!
– Tôi chưa bao giờ buông tay em ấy!
– Vậy sao đến cả thông tin cậu ấy ở đâu anh cũng không tìm được? Với một người sành sỏi như anh, chẳng lẽ trong phạm vi đất Sài Gòn này không tìm ra sao?!
Hiệp hoàn toàn rối trí, bởi lẽ chiều nay là anh phải bay ra Hà Nội để làm đợt thực tập tốt nghiệp ra trường, tiếp sau đó sẽ còn phải ra nước ngoài, cơ hội để hai người gặp nhau không còn nhiều nữa, chắc chắn khoảng cách không gian và thời gian sẽ ngày càng xa. Trong khi đó, bản thân Xuyên không hề chọn cách trốn tránh, chỉ là bận lo thu xếp chỗ ở và công việc buôn bán mới ẹ nên buộc tạm gác chuyện của mình sang một bên. Ngay khi nhận được thông tin từ Châu, cậu hiển nhiên không tin ngay mà gọi điện thoại cho ba xác minh, quả tình lần này Châu không nói dối. Cậu không cam lòng để mọi chuyện kết thúc như vậy, tức tốc đón xe ra sân bay. Nhìn lên bảng thông báo, cậu thấy chuyến bay từ Hồ Chí Minh city ra Hà Nội chỉ còn 10 phút nữa là cất cánh, ba mẹ đều bận việc không ra tiễn với lại đây chỉ là chuyến đi thực tập thông thường, nên có lẽ Hiệp đã tự đi…