Bạn đang đọc Một Nửa Anh Em: Chương 67
Từ trước đến nay, Hiệp bao giờ cũng là người làm việc nhanh nhạy, gọn gàng và dứt khoát, không thích dây dưa phiền toái lâu lắc. Anh chàng yêu cầu các chủ nợ xuất trình sổ sách ra một lượt để được rõ chính xác số tiền phải trả, tránh bị thêm bớt lời lãi rối rắm. Quả nhiên mọi thứ được giải quyết nhanh gọn chỉ trong vòng 1 phút 30 giây. Mấy người chủ nợ đều thỏa mãn ra về, riêng bà thím kia là còn chút lưu luyến nấn ná dòm lom lom Hiệp bởi sự ham muốn gấp bội thân thể cao lớn rắn rỏi kia, nhưng nét mặt hầm hố như thể lạng quạng là cho ăn đạn nên “Mẻ” đành tiếc nuối ra về…
– Thiệt là sướng quá đi, hôm nay ngày gì mà hên dễ “xợ”. Được ngắm cùng lúc hai chàng trai đẹp, một thư sinh một mấc xì cồ (muscle), thế nào chiều nay cũng trúng số, dzìa quánh con 21 mới được!!! Hé hé hé. – Bả vừa đi vừa lẩm bẩm một mình như mất dàn dưới. Thiệt pó tay! *.*
Mọi biến động được lắng dịu, mẹ vào trong làm cơm chiều. Trong khi Xuyên ngồi ngoài bờ sông ngắm hoàng hôn dần buông, hiển nhiên còn có thêm một người ngồi cạnh bên nữa. Hiệp nhìn vào nét mặt người yêu dấu hồi lâu, mang theo nỗi niềm thương nhớ, cất tiếng nói:
– Anh biết rất khó để làm em tha thứ cho anh, cũng bởi anh quá cạn nghĩ, nóng tính, không tin tưởng ở người mình yêu nên mới xảy ra cớ sự này. Anh chỉ mong em hãy cho anh thời gian, anh sẽ thay đổi, và sẽ không làm em tổn thương thêm lần nào nữa…
– Chuyện đã qua rồi, tôi không muốn nhớ lại nữa!
– Phải, mọi chuyện qua rồi. Em là người độ lượng, chắc sẽ dễ dàng xí xóa hết đúng không? – Hiệp bắt đầu dùng cách nịnh nọt để cầu hòa.
– Hiệp à, chắc anh cũng đã biết mục đích tôi xuống đây là để làm gì. Tôi đã tìm lại được mẹ ruột của mình, biết được hoàn cảnh sống mà đáng ra tôi phải sống. Nghĩ lại thời gian qua, khi mẹ tôi phải sống trong cảnh cơ hàn, cực khổ như thế. Trong khi bản thân mình thì lại ăn sung mặc sướng, cuộc sống đủ đầy, chẳng bận lo tiền bạc, nên mới rãnh rỗi sinh nông nổi đi yêu đương, vướng vào đủ thứ rắc rối…
– Tại sao yêu đương lại là rắc rối chứ?
– Ngay lúc này, có nhiều chuyện đáng phải lo hơn là tình cảm của chúng ta. Đối với tôi bây giờ mẹ là quan trọng nhất, tôi phải cố gắng sống và chăm lo ẹ để bà không phải khổ nữa.
– Anh sẽ giúp em làm điều đó, mẹ của em cũng là mẹ của anh. Cũng như trước nay em xem ba mẹ anh là ba mẹ em vậy! Vì thế em đừng buông tay…
Xuyên quay sang nhìn Hiệp, đôi mắt thẳm sâu thoáng buồn. Mới có chưa đầy 2 tháng mà Hiệp đã ốm đi nhiều, gò má hóp lại, có lẽ anh cũng đã nhiều đêm khó ngủ vì day dứt. Trải qua biết bao biến động, lòng tin bị lung lay, tình cảm đôi lứa phần nào rạn vỡ. Nhưng có một điều chắc chắn rằng, mỗi ngày, trong những phút giây lắng đọng ngồi một mình bên hiên vắng, lắng nghe khúc nhạc buồn, tim vẫn buốt nhói quặng đau khi nhớ về nhau…
Tình yêu đâu phải ai cũng may mắn tìm được nhau
Chẳng giống như chúng ta tìm được nhau, rồi lại hoang phí duyên trời
Tại sao phải rời xa nhau mãi mãi…
Biết đến khi nào? Chúng ta nhận ra chẳng thể quên được nhau…
– Chuyện của chúng ta, hãy để thời gian trả lời đi!
– Anh đã có câu trả lời rồi, anh không thể rời xa em được!!! – Hiệp luôn dứt khoát với tình cảm của mình.
– Anh Hiệp… em sẽ cố gắng thu xếp để đưa mẹ lên thành phố sống cùng. Cuộc sống này mới thật sự là hoàn cảnh mà em phải sống, phải tồn tại. Giữa chúng ta ngay từ đầu đã có một khoảng cách quá lớn, không hề ở ngang hàng nhau. Vì thế cho dù em có quay về, cũng sẽ không ở bên cạnh anh nữa đâu!!!