Bạn đang đọc Một Nửa Anh Em: Chương 65
Dưới mái tôn cũ kỹ của căn nhà gỗ đã lâu năm, vách dựng nhà mục hở loang lỗ rất nhiều chỗ, Xuyên ngồi trên chiếc võng dù kẽo kẹt đong đưa, đối diện với người mẹ hiền ngồi ghế nhỏ sát bên quạt tay cho cậu bớt nóng nực. Khung cảnh trùng phùng diễn ra trong nỗi xúc động nghẹn ngào, Xuyên được mẹ dẫn về ngôi nhà mà bà đã ở suốt mười mấy năm nay, kể từ khi ngăn dòng lệ để cậu ở lại nơi miền đất phồn hoa náo nhiệt, tận hưởng cuộc sống đủ đầy.
– Mẹ cứ để con quạt, mới đi bán về mệt mà lại còn nhọc công nữa! – Xuyên với tay tính lấy cái quạt mẹ đang cầm nhưng bà không cho.
– Cứ để mẹ quạt, con mới cực nhọc khi đi một quãng đường xa như vậy xuống đây. Mà sao con biết chỗ để tìm hay vậy?
– Là ba nuôi đã cho con địa chỉ.
Người phụ nữ tứ tuần vuốt nhẹ làn tóc mềm mượt, rồi bờ má mịn màng của đứa con trai. Khi nhìn thấy cậu bé cứ nhìn mình bằng điệu bộ kỳ lạ, bà đã có chút ngờ ngợ ra, nhưng vì trời nắng chói chiếu ngược vào mắt nên nhìn không rõ ràng. Cộng với việc qua ngần ấy thời gian, một đứa nhóc 4 tuổi tròn trịa lùn tịt nay đã trưởng thành thành một chàng trai cao lớn như vậy, muốn nhận ra cũng không phải dễ.(P/s: Một trong những nhân vật hiếm hoi công nhận là bé Uke này cao lớn. Hjx, thì cũng 1m72 cơ mà!*.*)
– Từ khi nào mà con biết được hết tất cả mọi chuyện? Rồi khi biết được mẹ vẫn còn tồn tại trên đời… con đã phản ứng thế nào? Có oán hận mẹ không?
– Con biết được hồi năm ngoái, khi vô tình nghe được cuộc nói chuyện của cả nhà về việc làm giấy tờ hộ tịch cho con. Từ đó con mới nhận ra mình hoàn toàn không có bất kỳ quan hệ máu mủ gì với gia đình mà mình đang sống, kể cả người cha mà con luôn tưởng là góp phần sinh ra mình… Thì ra ông ấy là vì nặng tình với mẹ, muốn được bảo bang nên…
– Phải, chắc con cũng đã được ông kể hết rồi đúng không? Mẹ và ba nuôi con đã trải qua một mối tình vô cùng sâu đậm, nhưng rốt cuộc lại không thể đến với nhau. Suốt thời gian qua, thi thoảng ông ấy vẫn thường xuyên xuống đây xem mẹ sống thế nào, cứ thuyết phục nài nỉ mẹ lên thành phố để nhận lại con, được sống gần con. Nhưng mẹ cảm thấy mình là một người mẹ quá đỗi tồi tệ, sau ngần ấy năm cày bừa mà vẫn không thể dư giả như ý muốn để có thể lo cho con. Cũng là mẹ quá sai lầm…
– Sao vậy ạ? Sao mẹ lại bảo là sai lầm?
Cuộc đời của mẹ Xuyên là một chuỗi những thất bại kéo dài, những lựa chọn liên tục sai trái. Từ việc yếu lòng từ bỏ người mình yêu, tới việc đi lấy một người đàn ông háo thắng, làm việc cạn nghĩ thiếu suy xét để người ta lừa gạt chiếm hết cổ phần dẫn đến phá sản. Sau đó trở về quê với quyết tâm làm lại cuộc đời, tích lũy tiền để một thời gian sau trở lên gặp lại đứa con và nuôi nấng nó, thế mà lại tiếp tục bị một người đàn ông khác dụ dỗ, hứa hẹn đủ điều là sẽ lo cho bà mọi thứ, không phải cực khổ nữa. Rốt cuộc bà chẳng những không an nhàn hơn mà còn phải chịu thêm nhiều tủi nhục gấp bội, bởi tên này còn bê tha tàn tạ gấp mấy lần người chồng trước đây. Lấy nhau được một thời gian, gã đàn ông với vẻ ngoài cao to lực lưỡng mà ai nhìn vào cũng nghĩ là rất lo chí thú làm ăn, ai ngờ hắn ta mắc tật ham mê cờ bạc, cá độ, đánh đề, tiền làm để chơi còn không đủ thì lấy đâu để ăn. Chẳng bao lâu rơi vào cảnh nợ nần chồng chất, cả chục chủ nợ đến xiết đòi, hăm he, đe dọa, hắn bỏ trốn đi biệt xứ giờ chẳng biết khi nào trở về. Bỏ lại mẹ một thân một mình gồng gánh số nợ chẳng biết khi nào trả nổi.
Đó là lý do tại sao, cho đến tận bây giờ, bà vẫn sống trong cảnh khốn cùng nghèo khổ, sáng bán rau ở chợ, chiều đi bán vé số giữa trời nắng mưa, để vừa có cơm ngày hai bữa, vừa trả góp nợ nần. Xuyên lặng im nghe từng lời mẹ kể, lòng chua xót đến khôn cùng, càng thương người mẹ với số phận khổ ải. Bà vẫn giữ nụ cười hiền hậu, sau đó đứng dậy vào trong mặc thêm áo khoác rồi đội nón lá, Xuyên thấy vậy liền hỏi:
– Mẹ tính đi đâu vậy?
– À, mẹ đi bán. Con cứ ở nhà nằm nghỉ cho khỏe, chiều chiều mẹ về!
– Mẹ không cần phải đi bán nữa, xấp vé số này con sẽ mua ẹ. Và từ ngày mai, mẹ sẽ lên thành phố sống cùng với con!
Xuyên đứng dậy bước lại lột nón mẹ xuống, cầm lấy xấp vé số bỏ vào túi mình, sao đó bảo mẹ vào tắm rữa cho sạch sẽ, rồi dẫn bà đi ăn cơm tiệm. Người phụ nữ bất giác không biết phải phản ứng thế nào, nhưng nhìn thấy đứa con trai trưởng thành với hành động quyết đoán như thế, bà vô thức nghe theo. Bởi lúc này đây, được gần gủi bên đứa con sau bao năm trời cách biệt đã làm niềm hạnh phúc lớn lao đối với bà, không còn việc gì có thể quan trọng hơn thế. Vì không có xe, Xuyên buộc phải đón taxi để đi cùng mẹ ăn uống, rồi sắm quần áo mới, mua vài vật dụng cần thiết cho bà. Sau một lúc vùng vằng từ chối, bà đành phải bằng lòng vì sợ đứa con trai phật ý.