Một Nửa Anh Em

Chương 63


Bạn đang đọc Một Nửa Anh Em: Chương 63


Xe đã cập bến, Xuyên bước xuống với tâm lý bỡ ngỡ vì lần đầu tiên đặt chân đến miền đất này. Hoặc có lẽ, thuở còn nhỏ xíu, cậu cũng đã từng được ba mẹ dẫn về quê chơi vài lần nhưng không thể nhớ được. Lần theo địa chỉ ghi trong mảnh giấy mà ba đưa cho, Xuyên bắt đầu đón xe bus đi tiếp. Vì nằm trên đường quốc lộ, không phải vòng vèo vào trong hẻm hóc nhiều nên cũng khá dễ đi. Ngừng trạm, Xuyên tiếp tục đi theo con đường khúc quanh ba đặt tả, qua khỏi nhà máy xây lúa, Xuyên bắt đầu ghé vào tiệm tạp hóa hỏi đường một người phụ nữ:
– Chị ơi, làm ơn cho em hỏi thăm có biết nhà của dì Thắm ở đâu không ạ?
– Dì Thắm nào? Ở đây nhiều ngừ tên Thắm lắm em chai ơi! – Chị gái khoảng ngoài hai mươi nói giọng đặt quánh miền tây, trông cũng vui vẻ nhiệt tình.
– Dạ, dì đó cũng khoảng trên dưới bốn mươi rồi, hình như bán rau cải gì đó, sống độc thân một mình.

– À, biết òi! – Chị nàng vỗ tay cái bạch, từ mặt nhăn chuyển sang mặt hớn hở vì biết được vấn đề cần giải quyết – Dì Thắm bán đồ “gẫy” ở chợ Cần Xây đúng hem, bả hiền với tốt tính lắm, cũng hay ghé qua mua đồ của chị quài à! Nhà bả ở trong con hẻm nhỏ cách đó 2 căn nhà đó cưng. À mà giờ này bả còn ở trong chợ á, chưa dzìa đâu!
– Vậy chợ đó ở đâu vậy chị?
– Cưng sang bên kia lộ, đi xuống qua khỏi cầu vô con dốc thấp rồi hỏi người ta tiếp đi đường nào vô chợ là họ chỉ à!
– Vậy vô đó làm sao biết dì Thắm bán ở đâu ạ?
– Cưng cứ lần vô khu bán rau cải rồi tìm ở vị trí góc trong cùng, thấy người đàn bà nào đội nón lá, mặc áo bà ba màu xám tro, ngồi thu lu nhưng mặt lúc nào cũng tươi rói, vừa gặp ai đi qua liền chào hàng ngay, đích thị là dì Thắm đấy! Ủa mà cưng là gì của dì ấy dzậy? – Chị gái bắt đầu nổi máu bà tám.
– Dạ, người quen tìm có chút chuyện thôi. Cám ơn chị nhiều đã chỉ giúp nha! – Xuyên cúi đầu chào toan quay đi thì chị gái liền chặn tay lại…
– Ế ế cưng… trông cưng giống người Sì gòn dzìa quê chơi đúng hông? Da trắng mặt xinh trai nhìn cứ y như diễn viên Hàn Quốc dzị đó, chời ơi trưa hè nóng nực thế này mà đi ngoài đường là dễ mệt lắm, nên uống gì đó để giải nhiệt cơ thể! – Lòng vòng một hồi cũng lòi ra ý định thật sự.
– Dạ… chị lấy cho em chai trà xanh ướp lạnh! – Xuyên hiển nhiên rất hiểu ý, vào đề ngay để khỏi dây dưa.

Chị chủ quán đon đả mời hàng, Xuyên nhận chai nước trả tiền rồi cúi chào đi ngay, không muốn chậm trễ thêm nữa. Hỏi đường nhiều người rốt cuộc cũng vào được trong chợ, men ra phía sau đến khu bán đồ rẫy. Có rất nhiều gian hàng rau cải dọc theo lối mòn, người bán đều là phụ nữ, già có trẻ cũng có. Nhớ lời chị bán hàng nói, Xuyên đi vào sâu trong cùng dãy hàng, kế bên sạp bán hột vịt và cháo lá dứa, có một sạp rau nhỏ, bán le ngoe vài loại củ cải đơn giản, một người phụ nữ vóc người nhỏ nhắn, đội chiếc nón lá đã cũ rách nhiều, mặc áo bà ba màu xám tro cũng đã sờn và úa phai theo năm tháng, những chi tiết miêu tả quá trùng khớp, không thể nhầm được. Cậu chàng bước tới gần, từ từ, thật chậm, như để thăm dò tình hình. Nhưng người phụ nữ ấy tinh ý, rất nhanh đã phát hiện ngay có người đang hướng ánh nhìn về mình:
– Cậu muốn mua gì? Ở đây rau cải còn tươi xanh lắm, cậu mua gì thì lựa đi, tui tính rẻ cho! – Đúng như lời chị tạp hóa nói, vừa gặp người đi ngang là lập tức chào hàng ngay.
– Dì… Dì có phải là dì Thắm không? – Xuyên không để tâm lắm đến lời chào hàng, đi thẳng vào vấn đề ngay tức khắc.
– Ờ… Tui tên Thắm… sao cậu biết tên tui? – Người phụ nữ ngước mặt lên nhìn, ra chiều thắc mắc…
Xuyên không trả lời ngay mà nhìn quanh gian hàng một lượt, trông nó chẳng hề đa dạng mặt hàng như mấy sạp rau cải khác, vị trí lại nằm khuất trong cùng nên hiển nhiên khách mua không thể nhiều, bất giác mắt Xuyên hướng vào vị trí gần chỗ ngồi của người phụ nữ ấy, có một xấp vé số và mấy tờ giấy dò…

– Dì đi bán vé số nữa à?
– Ừ, dì bán rau buổi sáng…. rồi tới trưa dọn hàng lại đi rảo vòng vòng bán vé số tới chiều kiếm thêm! – Dì Thắm cũng bắt đầu thay đổi cách xưng hô theo vì cảm thấy cậu chàng có một sự quan tâm đặc biệt đối với mình. Nhưng sau đó vẫn tiếp tục đon đả. – Con mua ủng hộ dùm dì tờ vé số nha, biết đâu thần tài gõ cửa đó!
Nét cười hiền hậu, nơi khóe mắt đã in dấu biết bao nếp hằn vì thời gian khốc liệt trôi qua, dù làn da đã đen sạm vì nắng cháy, mái tóc thưa thớt và khô khốc đi nhiều, không còn giữ lại nét đẹp tinh khôi ngày cũ. Nhưng đôi mắt ấy, nụ cười tươi tắn ấy, cùng cử chỉ rất đỗi dịu dàng thì không khác đi được, khí chất trong bức ảnh trắng đen đã nhòe mờ ít nhiều tái hiện rõ nét, mà chính xác là những hồi ức bé thơ của Xuyên về người mẹ hiền hậu rất mực thương yêu đã rõ ràng hơn. Trải qua ngần ấy thời gian sống trong cô đơn và thương nhớ, người mẹ thực sự của cậu – vẫn sống thầm lặng nơi miền đất nắng cháy mưa dầm, quanh năm nai lưng ở chợ trời và rảo chân khắp các nẻo đường bán từng tờ vé số. Trong khi bản thân cậu thì được tận hưởng cuộc sống sung túc, ấm êm, không chút phiền lo về chuyện gạo tiền cơm áo. Nước mắt từng giọt lặng lẽ rơi, mang theo nỗi niềm thương cảm xa vắng ồ ạt ùa về, người phụ nữ vẫn ngước nhìn chàng trai nhỏ khóc sướt mướt, không hề biết bản thân đang được tương ngộ chính đứa con mình sinh ra…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.