Bạn đang đọc Một Nửa Anh Em: Chương 6
Hiệp là một người ghét phiền phức, nhưng một khi đã hứa là giữ lời. Tan trường cậu nhanh chóng ra về đứng đợi Xuyên ở ngoài cổng, để phòng hờ tụi kia có khả năng sẽ lại chặn đường.
Hai người cùng bước đi trên con đường ngập nắng, không gian im vắng lặng thinh, Xuyên bất chợt cảm thấy hơi ngột ngạt nên quyết định lên tiếng hỏi:
– Sao anh biết em bị tụi kia chặn đánh mà đến cứu vậy?
– Vì sự đòi hỏi bất thường của cậu. Từ trước đến giờ dù là ba hay mẹ, cậu cũng chưa từng vòi vỉnh hay yêu cầu gì cả, với tôi chắc chắn lại càng không. Tự dưng hôm nay lại muốn tôi đưa đến tận cổng trường, tôi giả vờ làm lơ đi vào luôn rồi quay trở ra, chứng kiến sự việc xem thế nào. Quả nhiên cậu trở thành nạn nhân tiếp theo của tụi này!
– Nạn nhân tiếp theo? Ý anh là, anh đã biết đến tụi này chuyên chặn đường hiếp đáp những người yếu thế?
– Ừ, tụi này tung hoành khắp địa bàn trường, ai mà không biết!
– Vậy những lần trước anh có giải nguy giúp cho ai không?
– Tôi đâu có rãnh, tụi này tuy chỉ có tiếng không có miếng, nhưng bè phái hung hãn lì đòn, càng ít liên quan càng tốt.
Xuyên không hỏi thêm nữa, chỉ lặng im suy nghĩ. Tuy việc Hiệp thờ ơ trước những lần hành hung của tụi côn đồ có phần đáng trách, nhưng với tính cách vốn xưa nay đã vậy của Hiệp thì cũng không có gì lạ. Vậy mà anh chàng lại phá lệ vì cậu, rõ ràng cũng có nghĩ đến tình thân, như thế cũng vui rồi.
Bất chợt Hiệp lại chủ động nói:
– Môi trường cấp 2 tuy chưa có biến đổi nhiều, nhưng vì nhập chung với khối cấp 3 nên thành phần nhân tố cũng phức tạp lắm. Cậu nên rèn luyện thể lực cho tốt, đừng suốt ngày chỉ biết đọc sách!
– Dạ, em biết rồi.
Những ngày tiếp theo sau đó, dù cách đối xử vẫn vậy nhưng Hiệp đã không còn ăn sáng nhanh rồi đi học trước nữa. Anh chàng đã từ tốn ngồi đợi ăn cùng lúc với Xuyên, sau đó hối thúc đi cùng. Ba mẹ tuy không rõ lý do nhưng cũng thấy vui vì hai anh em đã gần gũi với nhau hơn một chút.
Xuyên tự cảm thấy hài lòng vì những gì diễn ra hiện tại. Từ ngày được Hiệp giải nguy, rồi đi cùng đến trường, tụi côn đồ đã không dám động gì đến cậu nữa, dù có lúc cậu chỉ ở một mình, vì tụi kia cũng đã ớn lời đe dọa của Hiệp. Tuy vậy, Xuyên cũng nhớ lời Hiệp bảo, không nên quá ỷ lại vào người khác, là con trai phải mạnh mẽ tự cường. Cậu bắt đầu chăm tập thể thao hơn, tích cực hoạt động trong giờ sinh hoạt ngoại khóa và tiết thể dục. Xuyên đặc biệt thích môn bơi lội và có khiếu ở môn nhảy qua xà, nhảy cao, luôn nằm trong nhóm những người cuối cùng đạt mức xà cao nhất.
Mọi thứ sẽ vẫn diễn ra bình thường, nếu không muốn nói là tốt đẹp, ít nhất là trong phương diện tâm lý của cậu trai 13 tuổi mới dậy thì như Xuyên… Cho đến khi thầy dạy bơi bỗng dưng bận việc đột xuất và cử ra 4 huấn luyện viên thay thế cho hai buổi tập cuối tuần. Bốn người này là đàn anh đàn chị khối cấp 3, cao thủ đứng đầu trong các đại hội thể thao của trường. Hai nữ huấn luyện viên sẽ phân chia tập luyện cho nhóm nữ, và tương tự hai huấn luyện viên nam cho nhóm nam. Tất nhiên, Hiệp cũng nằm trong số 4 người đó, và lại ngẫu nhiên huấn luyện cho nhóm của Xuyên.
Công tâm và bình đẳng, không hề có sự khác biệt hay thiên vị chiếu cố nào, Hiệp vẫn coi Xuyên như bao học viên khác, có những đứa không biết cũng chẳng tưởng tượng được hai người là anh em. Tụi con gái cứ ríu rít cả lên, ngất ngây trước thể hình siêu chuẩn của chàng huấn luyện viên phụ trợ trẻ tuổi. Đây cũng là lần đầu tiên, Xuyên được ngắm nhìn cơ thể của Hiệp một cách chính thức, trước đây khi ở chung nhà cậu rất ít khi thấy Hiệp ở trần, còn nếu có vô tình khi anh ấy cởi áo đi tắm thì cũng như bản năng quay mặt đi chỗ khác, chẳng biết vì cái gì mà lại né tránh nữa, cũng đều là con trai như nhau thôi mà.
Xuyên đã từng nghĩ, có lẽ cậu vì mặc cảm với thân hình săn chắc rắn rỏi cùng nước da màu đồng nam tính của Hiệp. Nhưng sau đó một ý nghĩ khác lại lấn át, cậu không hề cảm thấy khó chịu hay buồn bực, ngược lại rất ưa thích khi ngắm nhìn cơ thể của Hiệp, nó khiến cậu dâng lên cảm xúc không tên. Điều khiến cậu kinh ngạc đó là bản thân chưa từng có loại cảm giác đó với bất kì ai khác, dù là đám bạn trai cùng lớp cũng có không ít thằng body tương đối đẹp.
Xuyên chợt lo lắng vì mớ suy nghĩ lệch lạc của mình, cách duy nhất để xua tan đi hết những cảm xúc đó là nên chuyên tâm vào học, cố gắng rèn luyện thể thao xem như là động lực để có được dáng người đáng mơ ước như ai kia.
Nói thì dễ, nhưng thực hành thì khó khăn gấp trăm lần. Để sỡ hữu vòm ngực nở nang săn chắc, cơ bụng 6 múi, bắp tay cuồn cuộn cơ bắp không quá rắn và be bự như lực sĩ nhưng đủ tạo sức hấp dẫn cho người đối diện quả là điều khó nhằn. Xuyên tuy chịu khó luyện tập nhưng sức bền không tốt, thường không thể chịu được lực tập ở cường độ cao và dài, nên chỉ có thể tập những động tác vừa sức với mình thôi.
Trải qua thời gian nghỉ hè để chuẩn bị lên lớp 8, chiều cao và hình thể của Xuyên đã cải thiện đáng kể. Từ cậu nhóc gầy còm chưa tới 45kg đã tăng lên 49kg – cao 1m58, đối với tuổi 13 đã là lý tưởng hơn kha khá bạn bè đồng trang lứa rồi. Tuy vượt trội là thế, nhưng khi đi chung với Hiệp thì cảm giác xấu hổ vẫn lắp đầy. Vì dù thế nào Xuyên cũng không thể vượt qua chiều cao của Hiệp, tuy không còn ở giai đoạn phát triển nhanh nữa nhưng Hiệp cũng đã đạt mốc 1m80, thân hình vốn đã chuẩn nay lại càng chuẩn vì luôn thường xuyên tập thể lực ở cường độ mạnh. Khi hai đứa đi học cùng, Xuyên luôn giữ khoảng cách xa ra với Hiệp, anh chàng không hiểu vẫn ngây thơ thắc mắc:
– Làm gì mà đứng xa tôi quá vậy? Sợ tôi ăn thịt à?
– Đâu có… tại… anh cao quá…
– À… hóa ra là mắc cỡ hả? Ai biểu lùn chi!!! Kaka…
Hiệp dạo này rất hay trêu chọc cậu, lại cười vui vẻ hơn trước thay vì chỉ giữ mỗi bộ mặt chào cờ. Tuy rất thường bị đả kích như thế, nhưng Xuyên vẫn thấy thoải mái và dễ chịu khi ở gần bên Hiệp. Năm tháng trôi qua, Xuyên và Hiệp vẫn giữ cách nói chuyện như cũ, người nhiệt tình, kẻ vô tư. Tuy thỉnh thoảng Hiệp vẫn hay nóng tính la mắng vài câu vì tính nhút nhát của Xuyên, nhưng nói đó rồi vẫn giúp, vẫn cứ âm thầm bảo vệ cho cậu. Biết làm sao được, gian sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà!~