Một Nửa Anh Em

Chương 2


Bạn đang đọc Một Nửa Anh Em: Chương 2


Lời nói của Hiệp như con đê ngăn dòng nước lũ, ngay lập tức Xuyên nín khóc, dụi dụi mắt rồi chạy lên phòng. Hiệp cũng chả thèm để ý nữa, bất mãn thu dọn tàn cuộc rồi ra ngoài kiếm lũ bạn chơi đá banh.
Tối hôm đó, trong bữa cơm, mẹ thoáng thấy mắt Xuyên hơi đỏ nên hỏi tại sao, cậu bé chỉ lắc đầu. Có tật giật mình nên Hiệp cũng hơi lo lắng Xuyên sẽ nói với ba mẹ chuyện cậu la mắng nó hồi chiều. Dường như ba cậu cũng có giác quan, bèn quay sang dùng ánh mắt hình viên đạn nghiêm nghị hỏi: “Hay là con ở nhà ăn hiếp em đúng không?!”

Cậu chàng sợ hãi toát mồ hôi hột, toan giải thích thì Xuyên đã xen vào nói:
“Không có ạ! Tại hồi nãy con ngồi vẽ gần cửa sổ, gió bụi thổi vào mắt nên con dụi thôi!”
Lý do đưa ra hợp tình hợp lý, ba mẹ cũng không truy cứu nữa. Hiệp nhìn Xuyên ra chiều khó đoán, còn cậu bé thì vẫn lúi cúi ăn cơm như cố tránh né ánh mắt cậu. Những ngày sau đó, Xuyên không bao giờ tới gần Hiệp trong phạm vi ba mét, cũng không ham hố đòi chơi cùng nữa.
Thấy thằng nhóc này cũng biết nể sợ mình, Hiệp tự dưng nảy ra ý định bề trên anh cả. Dù sao cũng là do lỗi của nó làm hỏng đồ chơi của cậu trước rồi cậu mới la mắng nó mà. Vì thế Hiệp quyết định biến cậu bé thành nhóc tì sai vặt ình. Bất kì lúc nào cũng gọi réo từ việc lớn tới việc lặt vặt, trừ những thứ Xuyên không thể làm được. Còn lại như lấy khăn, dọn dẹp đống hỗn độn sau trò nghịch phá của cậu, sắp xếp tập vở v.v… nói chung là đủ thứ việc mà một thằng nhóc 4 tuổi có thể đủ sức làm.
Cứ như thế, ngày qua ngày Hiệp hả hê vui sướng như công tử có đầy tớ phục vụ. Vô tình một hôm đẹp trời, ba mẹ vô tình về sớm và phát hiện cậu chàng đang nhàn rỗi bắt chéo chân trên ghế sô-pha xem TV còn Xuyên phải thay cậu làm những việc mà mẹ đã dặn. Tình huống trở tay không kịp, Hiệp bị bắt tại trận không thể chối cãi. Ba roi vào mông coi như cảnh cáo, cộng thêm cắt phần tiêu vặt vào hai ngày cuối tuần suốt một tháng. Hiệp chỉ biết ngậm đắng nuốt cay vì bị báo ứng.

Dường như Xuyên vẫn còn lo thiên hạ chưa đủ loạn, cuộc đời của Hiệp chưa đủ tàn, cậu bé cứ hồn nhiên vô tư hỏi cậu có muốn sai việc gì không, lại còn đập ống heo lấy tiền bù vào hai ngày bị cắt tiền tiêu cho cậu nữa chứ. Tự dưng qua những hành động đó, Hiệp bỗng thấy không còn ghét bỏ Xuyên nữa, đồng thời nhen nhóm lên chút hối hận vì những gì cậu đã đối xử với nhóc từ trước đến giờ.
Vì không quen thể hiện ra ngoài suy nghĩ ôn nhu của mình, Hiệp vẫn tỏ vẻ thờ ơ lãnh đạm, nhưng cũng không tìm cách vùi dập hiếp đáp Xuyên nữa.
Thời gian cứ thế trôi qua, Hiệp vào năm học mới, Xuyên cũng cắp sách đến trường. Vì chênh lệch nhau 4 tuổi nên khi Hiệp vào lớp 5 thì Xuyên mới bắt đầu lớp 1. Cậu bé rất thông minh, chăm chỉ, luôn nhận được lời khen ngợi từ cô giáo mỗi khi họp phụ huynh nên ba mẹ rất tự hào. Hiệp cảm thấy bức xúc vì bản thân cậu cũng học đâu có tệ, vậy mà ba chẳng bao giờ khen lấy một câu. Dù sao cậu cũng 5 năm liền quán quân hội khỏe Phù Đổng cấp thành phố, học lực dù không xuất sắc nhưng cũng luôn trong top 10. Nhưng nghĩ đó lại thôi, Hiệp cũng chẳng để tâm phiền muộn, cứ làm những gì mình thích.
Mọi thứ vẫn bình lặng như thế đến khi Hiệp 17 tuổi, Xuyên cũng vừa vào cấp 2. Dù đứa học lớp 11, đứa lớp 6, nhưng vì đăng ký cùng trường trung học cấp 2-3 nên vẫn ở gần nhau. Đó cũng chẳng phải tự dưng thế mà là do ba mẹ cố tình sắp xếp để hai đứa ở chung trường, có gì Hiệp để ý bảo vệ em mình không bị đám bạn ăn hiếp.

Hai đứa vẫn thế, như Mặt Trăng với Mặt Trời, khác biệt tuyệt đối. Hiệp càng lớn càng cao to khỏe mạnh, thân hình rám nắng rắn chắc vì tập thể thao đều đặn, lại còn học luyện võ Karatedo và Vovinam – bởi thế luôn là tâm điểm khát khao của bao nữ sinh mê trai body chuẩn. Xuyên vẫn giữ vẻ ngoài thư sinh như trước, được vóc dáng cao và chân thon dài, gương mặt thanh tú, nước da sáng cộng với ánh mắt biết nói, nụ cười hớp hồn na ná mấy tài tử Hàn Quốc nên hiển nhiên mấy cô mấy chị mê hàng ngoại cứ gọi là say như điếu đổ.
Hai thái cực khác nhau, hai tính cách và sở thích khác biệt. Hiệp và Xuyên tuy ở chung dưới một mái nhà nhưng khoảng cách ngày một cách xa. Trong nhận thức của Hiệp, đến giờ phút này, cậu vẫn chưa từng một lần chấp nhận thân phận anh em trai cùng cha khác mẹ với Xuyên. Cũng không phải là vì ghét bỏ hay đố kỵ, mà bởi vì một cảm thức vô hình nào đó, khiến mối quan hệ của hai người mãi không thể đến gần nhau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.