Bạn đang đọc Một Nửa Anh Em: Chương 18
Mọi thứ đang trong chiều hướng tốt đẹp, Xuyên đã nghĩ mình có thể tạm hài lòng với những gì đang có hiện tại. Papa sau chuyến công tác xa trở về mang theo rất nhiều quà bản xứ, tất nhiên không quên phần thưởng dành cho cậu con trai bé nhỏ vì đã đạt thành tích rất tốt trong kì thi đậu cấp 3 vừa qua – đó là chiếc điện thoại di động Samsung Galaxy.Note II bắt mắt, để cậu thuận tiện liên lạc với gia đình và bạn bè trong những giờ ngoại khóa, tất nhiên khi ở trong lớp thì không được sử dụng (chỉ được xài lén thôi $.$).
Xuyên nhận được một món quà bất ngờ, một bữa tiệc ấm cúng vừa để chào đón papa trở về, vừa xem như chúc mừng cho thành tích của cậu. Có lẽ niềm vui đã trở nên vô cùng trọn vẹn, nếu như…
– Ủa, sao giờ này chưa thấy thằng Hiệp về nữa? – Ba bất chợt hỏi một thành viên còn chưa có mặt.
– Ờm, giờ này chắc nó cũng sắp về rồi đó! – Mẹ nhìn đồng hồ rồi đáp.
– Dù nó lên đại học rồi nhưng bà cũng phải nhớ để ý theo dõi nó, đừng dễ dãi cho nó muốn làm gì thì làm, ăn chơi lêu lỏng là không được đâu!
– Ừm, tôi biết rồi…
Được một lúc khi đồ ăn vừa dọn xong thì Hiệp về tới, nhưng anh chàng không đi một mình, mà còn dẫn thêm một người nữa – một cô gái xinh đẹp, ăn mặc thời trang, mái tóc uốn xoăn nhẹ cùng gương mặt được trang điểm kỹ càng, phần nào che đi vài vết tàn nhan chưa kịp phai nhạt. Cả hai cùng bước vào trong ánh nhìn thoáng chút ngạc nhiên của ba mẹ và cả Xuyên. Hiệp chủ động mở lời trước:
– Đây là Trang bạn gái của con, biết hôm nay ba vừa đi công tác về nên nhân tiện đưa cô ấy đến ra mắt ba mẹ!
– Cháu chào hai bác, đường đột đến nhà thế này thật không phải phép. Cháu có món quà biếu hai bác ạ!– Cô nàng tỏ ra mình là một người rất biết lễ nghĩa, lại hoạt bát nhanh nhẹn.
– Đến chơi là tốt rồi, quà cáp làm gì cho tốn kém hả cháu! – Mẹ Hiệp cũng đáp lại bằng câu thoạithường nghe trên phim.
– Dạ, không có gì quý giá đâu ạ! Gia đình cháu chuyên kinh doanh mặt hàng nội thất, sẵn tiện tìm một món lâu chưa xuất hàng để đem tặng thôi!!!
Chân mày của papa khẽ chau lại, mẹ cũng hơi ngớ người, Trang liếc sang thấy Hiệp cũng nháy mắt ra hiệu không hài lòng, cô nàng biết mình đã bị hố nên quê cơ đứng đơ vài giây. Nhưng với tính cách của một sinh viên ngành Marketting năng động, Trang nhanh chóng tìm cách giải quyết tình huống căng thẳng. Lúc này cô nàng mới chú ý đến một thành viên nữa đang lặng lẽ ngồi gần bàn ăn bới cơm, cô liền chủ động chào hỏi:
– Anh Hiệp, Cậu bé kia là ai vậy? Hình như em chưa nghe anh nói đến!
– Ờ… đó là em trai anh, nó vừa vào học lớp 10 ở trường trước đây anh từng học! – Trong thanh âm của Hiệp có vẻ ngập ngừng.
– Ô, hóa ra là anh còn có một đứa em trai! Đúng là anh em nha, ai cũng đẹp trai cả. Nhưng cậu bé này trông thư sinh trắng trẻo nên nhìn dễ thương hơn anh nhiều! – Cô bạn gái của Hiệp nói một tràng sảng khoái, không cần giữ ý tứ gì. Sau đó bước tới gần Xuyên bắt tay đầy thân thiết. – Chào em, rất vui được biết em. Em tên gì, nhiêu tuổi rồi?
– Dạ, em tên Xuyên. 15 tuổi!
– Tên dễ thương y như người vậy! Hi vọng sau này sẽ được em chiếu cố nhiều nhé!
– Dạ có gì mà chiếu cố chị? – Xuyên không hiểu vì sao bà chị này lại tỏ vẻ nhiệt tình với mình như vậy.
– Có chứ cưng, sau này ở chung một nhà khó tránh khỏi cảnh chị dâu em chồng. Hi vọng em không khó khăn với chị quá, chị là người thật thà, có gì thì nói huỵt tẹc ra ngay. Chị thì không giỏi về nữ công gia chánh đâu, nên chắc chuyện bếp núc không thể đụng tới. Giá như em là con gái thì tốt quá, chị đỡ phải lo, thôi thì có gì mua đồ siêu thị làm sẵn vậy!
Ba mẹ và Hiệp vừa thảng thốt vừa ngậm bồ hòn không biết phản ứng thế nào trước cô bạn gái vô cùng “thùy mị nết na” này, Xuyên thì vẫn bình thản đáp lại:
– Không sao đâu ạ, vì ba mẹ cũng hay đi làm suốt nên từ nhỏ em cũng đã được mẹ dạy cho vài món. Em có thể tự lo phần nấu nướng được, chỉ sợ chị không hợp khẩu vị thôi!
– Thiệt hả? Úi chà thế thì may quá, chị có thể bớt lo rồi. Yên tâm đi cưng, chị tuy là tiểu thư lá ngọc cành vàng nhưng rất dễ nuôi, món gì cũng ăn được hết miễn không khó nuốt quá là được rồi!