Bạn đang đọc Một Nửa Anh Em: Chương 14
Mạnh Hiệp đậu vào trường đại học khoa kinh tế đối ngoại theo đúng nguyện vọng của ba, đó cũng là chuyên ngành mà anh chàng có sỡ trường và ưa chuộng nhất. Vì không kỳ vọng quá nhiều vào cậu con trai lúc nào cũng thích thể thao hơn học tập, nên cả ba lẫn mẹ Hiệp đều bất ngờ với số điểm rất khả quan của cậu.
Dù không báo trước hay đặt ra điều kiện cụ thể nào cho thành tích vượt ngoài mong đợi này, nhưng tất nhiên ba mẹ không thể để cho cậu con trai (đã từng là) quý tử này chịu thiệt thòi. Một bữa tiệc thịnh soạn được chuẩn bị rất chu đáo, dù là tại gia nhưng trang hoàng lộng lẫy chẳng kém gì nhà hàng bởi mẹ Hiệp vốn là một chuyên gia tổ chức party có tiếng tăm cho các khách sạn lớn. Ngoài ra anh chàng còn được papa tặng cho chú ngựa sắt mới cao cấp có gắn phụ tùng di chuyển tự động – đó là chiếc SH màu trắng viền đen rất cá tính và thời thượng, cực hợp với chiều cao siêu chuẩn của quý công tử.
Lâm Mạnh Hiệp đã học lấy bằng lái từng đầu năm khi vẫn còn học lớp 12 do nhà trường tổ chức thi đối với các đối tượng học viên vừa hoặc gần đủ tuổi, như vậy có nghĩa anh chàng đã chính thức trưởng thành – bước vào tuổi 18, Xuyên cũng được 14 tuổi và bước vào năm cuối cấp 2. Từ lúc này, hai đứa không còn đi chung trên một con đường đến trường nữa. Nhưng điều đó không có nghĩa là Hiệp hoàn toàn lơi lỏng để cho “ai kia” tha hồ oanh tạc. Vì đã có xe riêng, giờ đi học lại trễ hơn so với Xuyên, anh chàng càng có lý do để đưa rướt cậu bé đi học, dù từ nhà tới trường chỉ có 5 phút đi bộ đường tắc là tới. Tất nhiên, Xuyên dù thấy vui vì được quan tâm nhưng cũng không thể ỷ lại.
– Không cần đâu anh, em tự đi được mà. Từ nhà đến trường có bao xa đâu!
– Không bao xa đó là khi cậu đi đường tắc, mà trong hẻm có nhiều thành phần bất hảo lúc nào cũng lăm le ăn thịt cậu! – Đây là lý do Hiệp đưa ra.
– Nhưng em đã có Định đi học cùng rồi, bạn ấy có học võ nên không ai dám kiếm chuyện đâu!
Hiệp chau mày tỏ vẻ khó chịu, dạo gần đây cứ hễ anh chàng chủ động dành thời gian trò chuyện với Xuyên nhằm mục đích “gắn bó thân thiết”, y như rằng được vài câu là cậu ta nhắc ngay đến cái tên khó ưa kia.
– Cậu sợ làm phiền người nhà mà lại đi dựa dẫm vào người dưng à? Người ta đâu phải lúc nào cũng ở bên cậu 24/24, rồi những lúc họ đau yếu bệnh tật gì đó thì sao?!
Hiệp buông ra một tràng những lời trù ẻo như thế mà không hề biết phía sau lưng đang có một cơn lốc sắp chực cuốn xoáy…
– Sáng sớm hừng đông đã được nghe những lời “vàng ngọc” của anh trai, bậc hậu bối như tiểu đệ đây thật lấy làm mát ruột! Anh trai to con cứ yên tâm đi, tôi vận động thể lực mỗi ngày, tuy không dám tự nhận mình bằng “ai đó” nhưng cũng đủ độ dẻo dai để đi học đều đặn mỗi ngày, đặc biệt là đủ sức bảo vệ người bạn thân chí cốt mọi lúc mọi nơi theo đúng tiêu chuẩn anh trai đề ra. Vì thế anh cứ yên tâm mà giao phó đứa em bé nhỏ kia cho tôi “chăm sóc” được chứ ạ?!
Nói xong một đoạn văn dài trả đủ cả vốn lẫn lời cho kẻ thù không đội trời chung, cậu trai bảnh tỏn Hoàng Định vô cùng hả dạ, tung tăng bước tới vô tư quàng vai Xuyên tỏ vẻ thân mật vô cùng tận, nở nụ cười trắng sáng đã luyện tập từ cậu bạn mà nói:
– Hôm nay tui tới sớm, để mời Xuyên lại bữa sáng hôm trước tui lỡ để quên tiền. Có quán cơm sườn gần bên trường mới mở nghe gian hồ đồn ngon lắm, vô ăn thử nha!
– Bạn bè mà sao ông tính toán quá dạ? Mấy lần trước ông toàn giành trả, tui mới trả có một lần thôi mà ông đã khắc cốt ghi tâm như vậy rồi. Làm sao tui dám đi ăn chung nữa chứ! – Xuyên thở dài bó tay với tên bạn lúc nào chịu phần thiệt về mình.
Định không nói gì, tự xem đó như một lẽ hiển nhiên nên chỉ đáp lại bằng nụ cười tươi rói. Nhưng cậu chàng đã quên đối thủ kia đang lăm le chờ cơ hội phản công.