Đọc truyện Một Nữ Hai Ba Nam – Chương 109
Diệp Tuệ xuống xe, thấy trước cửa đậu mấy chiếc xe bò nửa cũ nửa mới.
Ở Đế đô mà dùng đến xe ngựa thì nhân gia đó không phú tức quý, nhân gia bình thường chỉ có thể dùng xe bò hoặc là xe lừa thay cho đibộ.
đang nghĩ Diệp gia có khách nhân tới chơi, nghe được A Đức nói, trong lòng cả kinh, vội vàng nhấc váy xuống bậc thang.
Nàng đi đường trước giờ chậm chạp, có chút khí chất tiểu thục nữ, vừađi vừa chạy, dọa tới một người rồi. “Chậm một chút, chậm một chút, đừng té ngã.” Tần Vũ Hàng đi nhanh qua, vịn lấy cánh tay thê tử.
Nhưng có một bóng người còn chạy nhanh hơn, Diệp Tường nhảy xuống sườn xe, phi như bay hướng trong viện chạy.
“Trong nhà nương tử có chuyện phát sinh, ta đi vào trước xem xem, thập ca, huynh buộc ngựa đi.” Lão Thập Nhất xuống ngựa, thuận tay đem dây cương ném cho huynh trưởng bên cạnh, sải bước vào sân.
Lão Thập đem hai con ngựa dắt đến một cây liễu lớn bên cạnh cửa,đang muốn vào cửa, nghĩ nghĩ, từ trong lòng ngực móc ra một miếng lệnh bài bồ vương phủ đưa cho A Đức.
“Ngươi cầm tấm lệnh bài này đi báo quan, bảo cho bọn họ tức tốc phái người lại đây, nếu thấy trên đường có binh lính tuần tra cùng sai dịch cũng có thể trực tiếp mang đến.”
Dân chúng đều sợ quan, có một số việc để cho bọn họ ra mặt hiệu quả càng tốt.
Diệp Tuệ chân mới vừa đạp đến trong viện, liền nghe chính phòng đối diện truyền ra tiếng khóc nháo.
Trong cửa một phòng người, Diệp mẫu sắc mặt tái nhợt đang ngồi ở ghế trên bên cạnh bàn, bên cạnh có một người hầu bồi.
người Hoàng gia đứng ở mặt bên kia, cả nam lẫn nữ hơn mười người, hùng hổ tựa như tới đập nhà.
Lại nói đại biểu tỷ hoàng mai bị một đám tiểu nhị tửu lầu Ares đuổi ra đường cái, người nhà vẫn chưa có hoàn toàn rời đi hết nhìn thấy, dò hỏi đều tức giận đến không chịu nỗi.
Hoàng Tử Kỳ đối với việc Sở Du đưa ra kim bài rất là cố kỵ, không rõràng lắm lai lịch cái gì, không dám trêu chọc.
Nhưng quả hồng mềm hắn còn ngại bóp sao, mang theo một đám người hướng Diệp gia mà đến, đi vào trước cửa Diệp gia, cho người đạp mở đại môn, vọt vào nhà chính, không nói hai lời đã một trận mắng to.
Diệp mẫu không biết đã xảy ra chuyện gì, hỏi hồi lâu mới hiểu được ngọn nguồn sự tình.
“Đại ca nhất định nghĩ sai rồi, Tuệ nhi rời nhà đã hơn bốn năm, ta cũng chưa gặp qua nó, huynh thấy ở đâu?”
“Ta từ đâu gặp, ta sao có thể nhìn lầm?” Hoàng Tử Kỳ hướng về phía muội tử rống to: “Tiểu Tuệ nhà ngươi cùng người ngoài khi dễ đại biểu tỷ nhà mình, là ta làm cậu mà thất trách không dạy dỗ nó, liền biết đứa nhỏ này từ nhỏ không có phụ thân trở nên tính tình quái đản,không hiểu chuyện còn được, như thế nào liền ít nhất đạo lý làm người cũng không hiểu?” Hoàng Tử Kỳ càng nói càng giận, đập một cái trênbàn, phẫn nộ quát: “Nhanh nhanh kêu nha đầu kia ra, ta muốn hỏimột chút, không được liền gặp quan đi.”
Mợ sớm đã tức giận đến biến sắc, từ cổ họng kêu ra: “không chịu rathì gặp quan là được, Mai nhi còn có một tháng nữa gả cho Ngô điển sử làm việc ở Lại bộ, nhân duyên rất tốt, mắt thấy đã bị nhà các người làm hỏng, muốn các ngươi bồi thường, thiếu một văn tiền cũng khôngđược.”
Diệp mẫu liền thân mình không ổn, tức giận đến say xẩm, nhận ly trà hạ nhân đưa uống vào mấy ngụm, đè cơn giận: “Đại ca đại tẩu các người chắc là nhận sai người, hài tử Tuệ nhi kia đi Bình Châu đã bốn năm rưỡi còn chưa có trở về, sao có thể làm ra chuyện thương tổn Mai nhi?”
Mợ nhảy dựng lên, mắng: “Trời đánh lão bà hỗn trướng, từ khi nam nhân ngươi đã chết, hoàng gia ta giúp đỡ không thiếu, ngày lễ ngày tết đến nhà của chúng ta vay tiền nào ngươi có thiếu, xem thấy các ngươi cô nhi quả phụ có phần đáng thương, mới cho nhi tử ngươi tới học đường nhà của ta đọc sách, bốn năm nay có nuôi chó cũng đều nuôi lớn, ngược lại các ngươi lương tâm đều cho chó gặm, đồ vô nhân tính, mệt ngươi vẫn là nữ nhi của hoàng gia mà ra, thế nhưng làm mộtchuyện dơ bẩn không bằng súc sinh, cũng không sợ thiên lôi đánh xuống à?”
Diệp mẫu tức giận đến thiếu chút nữa té ngã, cả người run run, dùng ngón tay: “Đại tẩu ngươi nói rõ ràng cho ta, mượn hoàng gia tiền ta chính là một phân không thiếu trả cho các ngươi, Tường Nhi ở nhà các ngươi đọc sách ta đưa quà nhập học trước nay chỉ nhiều hơn chứkhông ít, cho dù đi nhà khác đọc sách cũng không nhiều quá như vậy.”
Hoàng Tử Kỳ vỗ cái bàn đến vang lên bạch bạch: “Trưởng huynh thế phụ, có loại người như ngươi nói chuyện như vậy với ca ca sao?”
Diệp mẫu nghe xong lời này, từ trên chỗ ngồi đứng lên, nước mắt lập tức rơi lốp bốp: “Các ngươi đừng cho là ta không biết, trước khi cha qua đời đem ruộng lúa ngoài thành bên tấn hà mà cho ta, là các ngươi nhân lúc ta không ở đó lén sửa lại di chúc, chiếm nuốt ruộng lúa mà.một cánh đồng ruộng thôi, các ngươi nếu muốn liền cầm đi, Diệp gia ta tuy mỗi ngày không bằng ngươi, hành vi thường ngày vẫn đúng, sẽkhông vô duyên vô cớ vô cớ lấy đồ của người ta, làm ra chuyện ác tha hại anh em mình.”
Hoàng Tử Kỳ tự phụ là người có khí khái đọc sách, bị vạch trần trước mặt mọi người ngầm chiếm ruộng lúa của muội muội, một bộ mặt nhăn nhúm không nhịn được, quát to: “Phụ nhân này chắc là thất tâm phong, hiện tại đang nói chính là nữ nhi ngươi, ngươi nói lung tung cái gì. Nhanh nhanh kêu Tiểu Tuệ ra, bằng không liền chờ gặp quan đi?”
Mợ hất mặt, mắng: “Đúng là giặc tìm đường chết cho mệnh đoản thọ, nhân gia đê tiện cái gì, mẹ con hai người đê tiện cái đó, không được lên bàn tiệc thì lăn lộn dơ bẩn như con dê.”
Diệp mẫu một làn hơi thở không đi lên thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, được người hầu phía sau đỡ lấy.
“Vương bát đản, lão tử băm các ngươi này cả đàn chó đẻ.”
một tiếng gào to, phòng sau lao tới một người trẻ tuổi thực hung dữ, tay huơ một con dao phay chém tới hướng Hoàng Tử Kỳ.
Diệp mẫu nghe thấy thanh âm, sợ tới mức hồn vía lên mây: “Quý nhi ngươi làm cái gì, nhanh nhanh buông dao phay cho ta.”
Người đến là Trương Quý, nhi tử của Diệp mẫu và sườn phu, lớn lên về gia phả Trương gia, nhân quan hệ với mẫu thân, cách mười ngày nửa tháng liền về Diệp gia nhìn nhìn.
Trương Quý này có chút xấu xa, đọc sách không được, liên kết với thủ hạ lập một đám anh em trộm cắp, ở ngoài chợ chuyên môn ức hiếp người buôn bán, bắt nộp phí bảo hộ, tuy rằng không học giỏi, nhưng đối với mẫu thân còn tính là hiếu kính. Vừa rồi hắn ở phía sau phòng ngủ, nghe được thân thích tới nhà làm loạn, không nói hai lời, liền xuống phòng bếp cầm đao đi thẳng đến nhà chính. Vừa lúc nghe thấy người nhà cữu chửi nương, tức giận đến nổi trận lôi đình, huơ dao phay liền chém tới.
người nhà Hoàng gia hút một ngụm khí lạnh, người đọc sách chưa bao giờ tiếp xúc lưu manh, thình lình vừa thấy đều bị dọa tới rồi.
Hoàng Tử Kỳ chưa từng gặp loại sự tình này, cũng coi như hắn cái khó ló cái khôn, mắt thấy dao phay huơ lại đây, vội vàng trốn đến phía sau muội tử. Trương Quý một đao không trúng, đẩy mẫu thân ra, lại huơmột đao nữa, bên cạnh Hoàng Tử Kỳ chính là cái bàn, lúc này khôngchỗ có thể trốn, không hề nghĩ ngợi, bắt lấy lão bà nhà mình che ở trước người.
Mợ sợ tới mức cả người run run, hàm răng lập cập, ngay cả lời nóicũng nói không nên lời.
Diệp mẫu bị đẩy một cái lảo đảo,khuỵu xuống mặt đất, hoảng đến mức ôm lấy đùi nhi tử, khóc ròng nói: “Quý nhi đừng làm việc ngốc, con là dòng độc đinh tử của lão Trương gia ngàn vạn đừng làm bậy.”
Trương Quý đã không phải như tiểu tử choai choai bốn năm trước bị Diệp Tuệ dạy dỗ đến trào nước mắt, mấy năm làm du thủ du thực, đánh đánh giết giết, một đường rèn luyện tới nơi, kiên cường khônggiống xưa.
Thời gian lâu rồi hiểu được một tín niệm, chính là ngươi ngang, ta càng ngang, làm nam nhân liền không thể sợ sệt. một tay bắt lấy đầu tóc mợ kéo đến một bên, một tay kia đặt dao phay trên cổ cậu, quát: “Con mẹ ngươi, thành thật chút cho lão tử.”
hắn đã quên, nương của đối phương chính là bà ngoại hắn.
Diệp mẫu còn đang ôm đùi nhi tử, khóc ròng nói: “Quý nhi mau buông đao, giết người là phải đền mạng.”
Trương Quý hung tợn nói: “Vậy lấy mạng đổi mạng, ta hôm nay đem bọn họ đều làm thịt, giết một người cũng chết, giết hai người cũng vậy.”
Hoàng gia toàn người đọc sách, vừa rồi còn giật mình, sự tình lại diễn biến thành ra có thể mất mạng, trị an ở đế đô tàn khốc, vạn nhất xảy ra án mạng, Hoàng Tử Kỳ chết thì chết, bọn họ là người chứng kiến chỉ sợ phải trình báo quan tư, bị sai dịch tra án bắt đến nha môn, một trận bản tử đánh xuống mất nhiều hơn được, ra tiền cũng khó miễn.
thân hữu Hoàng Tử Kỳ cảm thấy tình thế nghiêm trọng, đều lại đây khuyên can, cái gì cũng đều nói.
“Trương gia tiểu tử ngươi đừng làm bậy, cha ngươi thời trẻ làm lính, Diệp gia lão gia lại chết sớm, cô nhi quả phụ không dễ dàng, ngươi làm vậy không phải gây thêm phiền cho mẫu thân ngươi sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy, trên tay phải ngàn vạn ổn định, đừng thật sự cắt vỡ mạch máu, máu chảy ra không phải chuyện chơi.”
Lúc này, Diệp Tuệ theo đệ đệ đi vào tới, bị tình huống trong phòng khách làm cho có chút ngốc.
“Nương, nương làm sao vậy?”
Diệp Tường đi qua, kéo mẫu thân mình, Diệp mẫu sợ Trương Quý làm chết mạng người, chính là ôm đùi hắn không chịu đứng dậy.
Diệp Tuệ lông mày nhíu thẳng, không cần phải hỏi, nhất định là Hoàng Tử Kỳ nháo đến tàn nhẫn, Trương Quý múa dao phay cho hả giận, trước kia đã xem thường ca ca khác cha này.
“Tướng công, chàng đi đoạt lại dao phay đi.”
Tần Vũ Hàng đi qua, nói: “Đưa thanh đao cho ta.” Giơ tay bắn một cáithật nhẹ nhàng trên cổ tay Trương Quý, tay cầm đao lập tức mềm oặt, đao rơi xuống, bị Tần Vũ Hàng bắt được, đưa cho người hầu một bên mang đi.
Trương Quý trí nhớ không tồi, còn nhớ rõ Tần Vũ Hàng, biết muội phu này là có bản lĩnh, mình căn bản không thể trêu vào, hung hăng liếc mắt trừng Hoàng Tử Kỳ một cái: “Lão già kia, tiện nghi cho ngươi.”
Diệp mẫu từ trên mặt đất bò dậy, nhìn thấy nữ nhi, đột nhiên bổ nhào vào trong lòng ngực nàng ô ô khóc lên, vừa vỗ vai nữ nhi vừa nói: “Tuệ nhi, sao vừa đi chính là bốn năm, con không biết cái nhà nàykhông có con ở rất cô đơn, sự tình lại nhiều.”
Diệp Tuệ chỉ cảm thấy một làn hơi nghẹn trong lòng ngực, đối với vị mẫu thân này nói không nên lời xin lỗi: “Nương yên tâm, nữ nhi về sausẽ không lại rời nương đi, cũng sẽ không rời cái nhà này.”
Mợ thấy Trương Quý bị lấy mất dao phay, linh hồn nhỏ bé bị dọa mất lại trở về tới, cao giọng nói nói: “Diệp Tuệ ngươi cái tiện nhân nàykhông biết xấu hổ, chính là ngươi sai người gọt bỏ một đầu tóc dài Mai nhi nhà ta, không còn được bao lâu nàng liền phải gả cho Lại bộ Ngô điển sử, lão gia quan cửu phẩm ngươi gánh nỗi sao?”
Hoàng Tử Kỳ bị dao phay đặt trên cổ đã lâu, đã sớm bị dọa mềm thành một đoàn, muốn duy trì vài câu mặt mũi nói: “Ta…… Ta……” Ta nửa ngày, cũng chưa nói ra một câu hoàn chỉnh.
Đường đường một đại nam nhân liền can đảm nữ nhân đều không có!
Diệp Tuệ đỡ Diệp mẫu ngồi vào ghế trên, nghiêm trang nói với mợ: “Còn không phải chỉ là một đầu tóc dài, lại dài ra tới không phải được sao.”
Mợ mắng lên: “Nha đầu hỗn trướng miệng thúi, Mai nhi là phải làm phu nhân nhà quan, không có tóc như thế nào bái đường thành thân, ngươi lòng dạ hiểm độc phổi đen hại nàng cả đời, hôm nay bồi thường bạc vạn sự êm, bằng không kéo ngươi đi gặp quan.”
Diệp Tuệ nhẹ nhàng gót sen, được đại lão công mang lại đây một cái ghế dựa ngồi xong, cười hì hì nói: “Mợ lời này có thiếu suy xét, đều là thân thích, bồi thường bạc là chuyện nhỏ, chặt đứt tình nghĩa hai nhà vấn đề liền lớn.”
Mợ nguyên là nữ nhi nhân gia thư hương, lúc này thật sự là bị tức giận đến điên rồi, không màng lễ nghi, phỉ nhổ: “Phì, ai mà thèm thân thích với nhà nghèo các ngươi, càng sớm cắt đứt càng sớm tốt, về saukhông cho phép lại đến đại môn hoàng gia ta.”
Diệp Tuệ phì cười: “Mợ, bằng lương tâm mà nói, chúng ta cũng thậtđúng là không dám nhận kết thân thích với hoàng gia, hôm nay ta liền bồi thường bạc cho các người, từ nay về sau cắt đứt cho nhanh, mọi người giữa sân làm chứng, sau này hoàng gia các người nếu ở bên ngoài tự xưng là thân thích của Diệp gia ta, các người đều sẽ bị kiện, đừng trách ta hôm nay không nhắc nhở các người.”
Diệp Tuệ ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh như băng sương, nhìn lướt qua mọi người.
Những người đó cũng chưa đem cái điều tiểu cô nương nói là thật sự, mãi đến rất nhiều ngày về sau biết được từ Diệp gia ra một Hoàng Hậu, hối hận thẳng mắng chính mình miệng rộng, lúc ấy như thế nào liền không quỳ xuống dập đầu, tỏ vẻ nguyện trung thành.
“Ai thèm làm thân thích Diệp gia các ngươi.” Mợ hai tay chống nạnh, chanh chua kêu: “Ít nói lời vô nghĩa, ngươi hôm nay làm bị thương Mai nhi nhà ta, bồi thường mười lượng bạc xong việc, không được, phải mười lăm lượng, Mai nhi nhà ta gả cho Ngô điển sử chính là quan phu nhân, cái này có giá trị.”
Mười lăm lượng bạc, đủ nhà bình thường bốn người tiêu hơn nửa năm.
Diệp Tuệ từ trong lỗ mũi cười cười: “không cần phiền toái như vậy, ta cho các người hai mươi lượng bạc, về sau đều cút đến rất xa cho ta,không cho phép nhắc tới Diệp gia, cũng không cho phép nói là thân thích của Diệp gia ta với người khác, nghe được không?”
Hai mươi lượng bạc? Mợ rốt cuộc không nghĩ tới tiểu nha đầu này dễnói chuyện như vậy, nhưng mà có ai ngại tiền nhiều bị cắn tay đâu!
Hoàng gia ruộng lúa ở ngoài thành năm nay bị sông tấn hà dâng lũ lụt, thu hoạch không đủ nộp thuế.
Học đường thật ra có kiếm chút tiền, trong nhà cũng có chút tích tụ, nhưng năm sau nhi tử vào Thái Học, đều dùng để tặng lễ. hiện tại sinh hoạt thật sự túng quẫn, không lâu sau chính là ngày lành xuất giá của đại nữ nhi, nhưng hiện giờ ngay cả của hồi môn cũng còn chưa có chút tin tức, hai mươi lượng bạc cũng đủ để làm rạng rỡ của hồi môn.
Vẫn cứ mạnh miệng nói: “Ai thèm làm thân thích Diệp gia các ngươi, mất mặt còn không đủ, ít nói lời vô nghĩa, nhanh nhanh lấy bạc, nếukhông đem ngươi đưa vào quan phủ ăn trượng hình cũng không tồi.” Trong lòng lại suy nghĩ nói, nào có chuyện tiện nghi như vậy, chờ đại nữ nhi gả cho Ngô điển sử, chính là quan phu nhân, đến lúc đó đem người Diệp gia đều đưa vào lao đi.
“Tướng công, cho bà ta bạc.” Diệp Tuệ nói với đại lão công.
Tần Vũ Hàng sờ sờ y túi, móc ra một tờ ngân phiếu, vừa thấy là mộttrăm lượng, nói: “Ra cửa đã quên mang bạc, nhà bọn họ có bạc lẻ liền tìm thối lại đi!” hắn đem ngân phiếu ném ở trên mặt bàn, kỳ thật cố ý lấy ra một tờ ngân phiếu trăm lượng làm người nhà hoàng gia khó xử, nhiều năm qua hành tẩu trên giang hồ, như thế nào không có bạc vụn phòng thân.
Vợ chồng Hoàng Tử Kỳ cùng mọi người giữa sân đều thẳng mắt.
Diệp mẫu lộ ra ánh mắt kinh ngạc, nhà mình ba cái cửa hàng thêm mấy năm nữa cũng kiếm không được nhiều như vậy, con rể rốt cuộc có bao nhiêu tiền?
Mợ nhìn ngân phiếu hồi lâu, mới ngập ngừng nói: “Ta không có tiền lẻ?”
Hoàng Tử Kỳ cuối cùng hồi hồn, mắng: “Sao không đi ra ngoài tìm cái tiền trang thực hiện, nữ nhân xuẩn ngốc vô dụng, bản lĩnh ở nhà nuôi tiểu bạch kiểm đi đâu vậy?”
Mợ sắc mặt biến đổi, chửi: “Ta ở nhà dưỡng tiểu nam nhân vô dụng bằng tiền ngươi sao, đều là nam nhân tự nguyện cấp.” Đối với sự tình vừa rồi trượng phu mang bà ta làm chắn đao hận đến ngứa hàm răng.
Lão Thập Nhất trước sau đứng ở phía sau thê tử, nghe được thựckhông kiên nhẫn, quát: “Câm miệng, nhà ngươi về chuyện đồi bại này cút đi rồi nói.” Từ trong túi áo móc ra một thỏi bạc ném qua, ngón tay đồng thời phát ra một tia nội lực, bạc dừng lại ở trên bàn mộc, khảmthật sâu vào, cơ hồ bằng mặt với mặt bàn.
Người theo giúp đỡ Hoàng gia thế mới biết người Diệp gia có cao thủ,âm thầm may mắn vừa rồi không có lỗ mãng, bằng không chết như thế nào cũng không biết.
Hoàng Tử Kỳ một nhà thân hữu đều trợn tròn đôi mắt.
Lão Thập Nhất lạnh lùng nói: “Đây là hai mươi lượng, nhanh nhanh cầm cút đi, nếu để ta lại nhìn thấy các ngươi tới Diệp gia quấy rối, liền đều chờ vô đại lao đi!”