Một Nhà Dưới Chân Núi

Chương 7


Đọc truyện Một Nhà Dưới Chân Núi – Chương 7

Thân thể Tô lão cha
mỗi ngày một tốt hơn, dần dần có thể xuống giường đi lại. Bán Hạ đỡ ông
tới trước phòng chính, vái lạy Kiếm Linh được cung phụng ở chính giữa,
trịnh trọng thắp hương dập đầu mấy cái.

Tô lão cha run rẩy nói:
“Hài tử, nhất định là lòng hiếu thảo của con đã cảm động Kiếm Linh và
Lão tổ tông Địa Nô, vì vậy mới phù hộ con bình an vô sự lấy được nha
nha thảo .”

Bán Hạ quỳ ở đó ngước nhìn lên trên, đó là một thanh
kiếm dùng xương cá khắc thành, treo lủng lẳng ở chính giữa, không có vỏ
kiếm.

Nàng cúi đầu thật sâu, rồi mới hướng phụ thân thẳng thắn
nói: “Cha, ngay trước Kiếm Linh, con phải hướng nói thật cho người, nha
nha thảo đó cũng không phải do tự con lấy được .”

Tô lão cha không hiểu: “Bán Hạ?”

Bán Hạ nghiêm túc nhìn phụ thân, nắm tay phụ thân: “Phụ thân, là Vô Mạt, là Vô Mạt ở ngoài thôn đã giúp con. Nếu như không phải nhờ huynh ấy, con
sợ rằng cũng không về được nữa rồi, càng không thể nào lấy nha nha thảo
cho cha được.”

Tô lão cha nghe nói như thế, trên mặt nặng nề, qua thật lâu, tay hắn run run cầm chặt tay của nữ nhi: “Hài tử, con không
được đi theo con đường của tỷ tỷ …”

Tỷ tỷ Bán Hạ là Nghênh Xuân, cùng một thiếu gia bên ngoài núi tự định chung thân, chạy theo người ta.

(lại em Nghênh Xuân nữa, bà nữ vương này thật lười nghĩ tên mà, không khéo tên giống nhau số phận cũng giống nhau mất)

Chính là bởi vì chuyện này, Tô lão cha ở trong thôn luôn không muốn ra ngoài, thường ngày các ông cụ ra cửa ở trên đường phơi nắng tán gẫu, Tô lão
cha cũng không muốn ở trước mặt người khác nói nhiều.

Bán Hạ nhất thời không nói gì, cũng không biết nên trả lời phụ thân như thế nào.
Hồi lâu sau nàng mấp máy môi, nhẹ giọng nhưng kiên định trả lời: “Phụ
thân, Vô Mạt không phải người ngoài, huynh ấy là con trai do cô nương
trong tộc sinh ra, chảy trong người dòng máu người Vọng Tộc. Hơn nữa
huynh ấy đã cứu mạng cha, cũng cứu mạng nữ nhi, chỉ cần huynh ấy nguyện
ý, nữ nhi nguyện ý lấy Vô Mạt làm chồng.”

Tô lão cha vừa nghe
liền nóng nảy, tự mình đứng lên đi tới đi lui trong phòng: “Không được,
tuyệt đối không được! Hắn đã cứu mạng phụ tử chúng ta, vậy thì lão già
ta liền đem mạng của mình trả lại cho hắn! Ta tuyệt đối không thể để cho nữ nhi của mình phải gả cho cái tên xui xẻo đó!” Ông càng nói càng gấp
gáp, sắc mặt cũng có chút không được bình thường.

Bán Hạ nghe nói như thế, nước mắt rơi xuống, quỳ gối trước mặt phụ thân dịu dàng khuyên nhủ: “Phụ thân, người không cần nóng vội được không, nữ nhi có thể
không lấy chồng, cả đời đều không lập gia đình cũng không sao, chỉ cần
thân thể của người thật tốt, có thể sống lâu trăm tuổi .”

Tô lão
cha lúc này mới ổn định tâm tình lại: “Nhất định không thể gả, không
được! Không được. . . . . . Cha phải nhanh chóng tìm cho con một nhà
khá giả!”

Lúc này Nhẫn Đông đi vào phòng, nàng thấy tỷ tỷ quỳ
dưới đất, lại nghe được cái gì “Tìm một nhà khá giả” , vội hỏi: “Cha,

đây là thế nào?”

Bán Hạ không muốn muội muội lo lắng, lau nước mắt, nhẹ nói: “Không có việc gì.”

Tô lão cha thấy tiểu nữ nhi cũng tới, vì vậy dứt khoát đem hai nữ nhi cũng gọi tới thương lượng: “Các con tuổi cũng không nhỏ, Bán Hạ qua mùa đông này đã 17 rồi, Nhẫn Đông cũng 15 rồi, đã đến tuổi nên gả chồng.”

Nhẫn Đông mấy ngày nay cùng Mộc Dương ngọt như mật, nàng thấy phụ thân nói
đến chuyện này, rất là xấu hổ, đỏ mặt cúi đầu yên lặng nghe.

Quả
nhiên, Tô lão cha nhắc tới Mộc Dương: “Nhẫn Đông ta ngược lại thật ra
không tốn tâm, Mộc Dương là một đứa bé ngoan, Nhẫn Đông đi theo hắn, cả
đời này cũng không cần quan tâm. Nhưng chỉ là Bán Hạ a. . . . . . Hôm
qua Ngưu thẩm cách vách lại nhắc tới, nói là muốn con đi làm nương tử
cho Nhị Độc Tử.”

Thật ra từ khi mấy tiểu tử trong thôn cũng hướng Bán Hạ lấy lòng thì gấp gáp nhất chính là Ngưu thẩm sát vách, nàng một
ngày nhiều lần chạy tới nhà Tô lão cha, hỏi han ân cần, chỉ mong chờ Tô
lão cha có thể cho phép Bán Hạ gả cho Nhị Độc Tử nhà mình.

Bán Hạ còn chưa nói cái gì, Nhẫn Đông đã kháng nghị trước: “Cha, không được
ah…! Nhị Độc Tử là một tên câm, trước kia tỷ tỷ gả cho hắn thì cũng
thôi, hôm nay con trai khắp thôn đều nhìn chằm chằm tỷ tỷ đó, cũng không thể gả cho hắn được, nhất định phải tìm người tốt hơn.”

Tô lão
cha suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, gật đầu nói: “Được, lát nữa lại
tìm Thất Cân bà bà ở phía nam thôn làm mai cho tỷ tỷ ngươi một người
tốt, chuyện này nhất định phải nhanh chóng làm!”

Thất Cân bà bà
là bà bà rất được người trong tộc tôn trọng, nghe nói lúc bà sinh ra
nặng bảy cân, vì vậy đặt tên là Thất Cân bà bà. Thất Cân bà bà đã hơn
sáu mươi tuổi rồi, đã từng làm mai cho vô số nhân duyên trong tộc, đã
từng đỡ đẻ cho hơn một trăm sản phụ trong tộc.

Hôm nay Tô lão cha đem chuyện tìm một người tốt cho Bán Hạ giao cho Thất Cân bà bà. Thất
Cân bà bà rất có thể diện, cũng rất có lòng tin thay Bán Hạ tìm được một nam nhân tốt trong tộc.

Bà nghiêm túc chọn một vòng, đem mấy người tuyển chọn được giao cho Tô lão cha.

Hôm đó bên ngoài lại có tuyết rơi, Tô lão cha cùng hai khuê nữ uống xong canh thịt dê, vây quanh lò lửa thương lượng đại sự này.

Tô lão cha đếm đầu ngón tay nói thầm: “Tứ Vượng thôn nam, trong nhà có bốn nhi tử, một nhà già trẻ đều là tay săn bắt thiện nghệ, người nhà cũng
nhiều, nhà hắn có hai nhà kho chứa lương thực, nghe nói lương thực dự
trữ được có thể ăn hai ba năm đấy. Tam Mãnh Tử thôn đông, từ nhỏ thân
thể rất tốt, dáng dấp cũng cao to, trong nhà mặc dù có nhiều con, nhưng hắn là con trai duy nhất, nghe nói nhà về sau sẽ là của hắn. Nếu như
con thật vào cửa rồi, cùng hắn sống thật chăm chỉ, sau này nhất định có
thể sống tốt. Còn nữa nói rồi, người ta nhiều tỷ muội cũng gả được không tệ, về sau nếu gặp phải việc khó gì , mấy đại tiểu cô tử đó còn không
giúp một tay sao?”

Nhẫn Đông nghe thế liền thành người đầu tiên
bác bỏ: “Không được, Tam Mãnh Tử không được. Mẹ của Tam Mãnh Tử xem Tam
Mãnh Tử như bảo bối, người ta tìm vợ rất kén chọn, bảo là muốn tìm người đẹp mắt, còn phải nhiều đồ cưới.”

Tô lão cha nghe nói như thế
cũng không vui: “Thế nào, chị ngươi không đẹp mắt, đồ cưới còn chưa đủ
nhiều? Chúng ta tuy nghèo, nhưng ta cũng chỉ có hai khuê nữ, đồ trong
nhà còn không phải là của các ngươi.”


Nhẫn Đông cúi đầu không dám nói gì, bất quá trong lòng khó tránh khỏi nói thầm, người trong thôn
đều nói hai khuê nữ của Tô lão cha, một như hoa một tựa như cỏ.

Như hoa là Nhẫn Đông, tựa như cỏ chính là Bán Hạ.

Nàng nhìn trộm tỷ tỷ lần nữa suy nghĩ, thật ra thì tỷ tỷ thật cũng không khó coi, da nhẵn nhụi khuôn mặt nhu hòa. Nhưng chỉ là ở nơi thanh sơn thủy
tú địa linh nhân kiệt như chân núi Viễn Cổ này, không hơn được những nữ
hài khác mà thôi.

Về phần đồ cưới. . . . . . Nàng là con gái nhỏ
trong nhà, hơn nữa cuối cùng còn muốn gả cho cháu trai Tộc trưởng, phụ
thân phải thiên vị một chút, không thể để cho nàng ở nhà Tộc trưởng
không có thể diện chứ?

Tô lão cha lại tiếp tục quở trách những
người khác, từng người đều bị ba phụ tử thảo luận tương đối. Bán Hạ đã
tâm hồn bay đi nơi khác, nàng nghĩ tới bản thân không đành lòng làm trái với ý cha đi xem mắt chỉ là tùy cơ ứng biến, nhưng nếu quả thật muốn
thuyết phục phụ thân để mình gả cho người kia, tất nhiên cần phải xem ý
người kia trước một chút.

Lập tức hai tỷ muội có tâm sự riêng,
chỉ có Tô lão cha vẫn chú tâm suy nghĩ, cho tới lúc lên giường đất nằm
rồi vẫn chậm chạp không ngủ, trợn tròn mắt nghĩ tới rốt cuộc là nhà nào
thích hợp hơn? Bằng không ngày mai lại đi tìm Tộc trưởng thương lượng
một chút xem ý tứ của lão nhân gia hắn thế nào?

Mà sáng ngày hôm
sau, Tô lão cha còn chưa kịp cùng Tộc trưởng thương lượng, thì có một
người không tưởng tượng được tới nhà, cũng đưa tới sóng to gió lớn.

Người này chính là tỷ tỷ Bán Hạ, nữ nhi lớn nhất của Tô lão cha Nghênh Xuân.

Nghênh Xuân đeo vàng đội bạc mặc áo lụa, phía sau còn có một tiểu nha hoàn cùng hai tùy tùng theo hầu.

Hai tùy tùng xách rương to gói nhỏ đứng ở bên ngoài chờ, Nghênh Xuân vào
cửa cầu kiến phụ thân. Nhưng Tô lão cha vừa nhìn thấy đại nữ nhi, liền
phát giận, hận đến mức cầm gậy quăng xuống đất: “Ngươi…ngươi đồ nghiệp chướng này, còn không nhanh cút ra ngoài cho ta! Không được tới nhà ta, đồ sao chổi!”

Nghênh Xuân thấy vậy, chợt quỳ xuống đất lệ rơi
đầy mặt: “Phụ thân, người đừng giận nữ nhi nữa được không? Nữ nhi mấy
ngày nay ngày nhớ đêm mong, vẫn tưởng nhớ phụ thân, chỉ hy vọng trước
khi chết có thể phải gặp lại phụ thân một lần nữa!”

Tô lão cha
lại càng tức giận, tay run run nói: “Biến, ngươi cút cho ta, ngươi muốn
gặp phụ thân người một lần, ngươi có biết cha ngươi thiếu chút nữa đã
chết rồi không!”

Nghênh Xuân thấy vậy, gục xuống khóc lớn, vừa
khóc vừa nói: “Phụ thân, nữ nhi biết sai rồi, người tha thứ cho nữ nhi
đi! Nữ nhi hôm nay thân mang bệnh nan y thời gian không còn nhiều, xin
ngài hãy để nữ nhi ở bên hầu hạ người đi, để không uổng ta tới nhân thế
sống một lần!”


Bán Hạ và Nhẫn Đông nghe nói như thế, cũng có chút kinh ngạc: không biết tỷ tỷ đây là thế nào, tại sao thời gian không còn nhiều?

Tô lão cha thấy nữ nhi quỳ khóc, trong lòng cũng khổ sở, nhưng vẫn hung ác quyết tâm nói cút, bản thân thì đi vào nhà.

Nhẫn Đông thân cận với đại tỷ này hơn, trước kia Nghênh Xuân chưa rời khỏi
thì thích nhất là đi hái hoa phượng tiên* về cho Nhẫn Đông bôi móng tay
làm phấn, đem hai người ăn mặc thật xinh đẹp. Vì vậy Nhẫn Đông lập tức
không nhịn nổi nữa, tiến lên đỡ tỷ tỷ Nghênh Xuân dậy, khóc hỏi nàng
chuyện gì xảy ra.

(*) Hoa phượng tiên hay hoa bóng nước

Nghênh Xuân thấy phụ thân vào nhà, lập tức cũng đứng lên, lau nước mắt hướng hai muội muội khóc lóc kể lể.

Thì ra sau khi nàng gả cho Trần thiếu gia, liền sinh một đứa bé, nhưng kể
từ sinh con xong thì sức khỏe không tốt, tìm bao nhiêu danh y cũng không được việc. Cuối cùng có một thần y tới, nói là nàng tích tụ thành bệnh, sợ là sống không qua mùa xuân năm sau nữa.

Nàng khóc kéo tay
muội muội: “Ta hôm nay chỉ nhớ đến mọi người! Ta chỉ muốn trước khi lâm
chung có thể ở cùng mọi người mỗi ngày hái hoa hái bông vải thôi!”

Nhẫn Đông cùng Nghênh Xuân tỷ muội tình thâm, lập tức liền ôm nhau khóc, bất quá Bán Hạ trong lòng lại có nghi ngờ.

Sớm không tới trễ không tới, cố tình ngay sau khi mình mới lấy được nha nha thảo, tỷ tỷ lại tới.

Về Trần thiếu gia đó, Bán Hạ cũng biết, Trần thiếu gia trong nhà là buôn
bán dược liệu làm giàu . Bên ngoài thôn Vọng Tộc cũng có người của Trần
gia bọn họ phái đến hái thuốc mỗi giờ đều nhìn chằm chằm đấy. Huống chi. . . . . . Huống chi nàng lạnh lùng nhìn sắc mặt tỷ tỷ cùng với vẻ mặt
nha hoàn tùy tùng sau lưng, cảnh này nhìn thế nào cũng không giống như
có người sắp tạ thế.

Nhẫn Đông và Nghênh Xuân khóc một cuộc, Nghênh Xuân lau nước mắt, chỉ huy hai tùy tùng đem những gói nhỏ rương lớn để xuống.

Nhẫn Đông tò mò mở to mắt hỏi: “Tỷ tỷ đây là cái gì vậy?”

Nghênh Xuân cười lôi kéo tay Nhẫn Đông nói: “Cái này a, có lụa có tơ, còn có các loại trang sức.”

Nhẫn Đông vừa nghe, mắt liền sáng lên: “Nhiều như vậy a! Đều là tỷ cho nhà chúng ta sao?”

Nghênh Xuân cười: “Đó là đương nhiên. Hai người các muội tuổi cũng không còn
nhỏ, ta thấy sắp đến lúc nên xuất giá rồi, phải có vài thứ làm đồ cưới
chứ.”

Nhẫn Đông vốn đang vì đồ cưới của mình không đủ thể diện mà lo lắng, hôm nay Nghênh Xuân làm vậy thật là làm cho nàng mở cờ trong
bụng, vội tiến lên kéo tay Nghênh Xuân: “Tỷ, người thật sự là quá tốt!”

Nghênh Xuân thấy Nhẫn Đông vui mừng, nhất thời cười càng vui vẻ hơn : “Nhẫn
Đông, muội cần phải thay ta hảo hảo khuyên nhủ phụ thân, nhất định phải
để cho ta lưu lại a.”

Nhẫn Đông gật đầu liên tục: “Đó là đương nhiên.”

Bán Hạ bên cạnh càng thêm nghi ngờ, trong lòng bi ai cảm thấy, tỷ tỷ trở lại lần này quả nhiên là có mưu đồ khác rồi.

Nghênh Xuân đang muốn đi, lúc này cha xuyên qua cửa sổ hô lớn: “Đồ của nàng, một thứ đều không được giữ lại, đều vứt hết đi!”

Nhẫn Đông nghe như thế, dậm chân nói: “Cha, người đừng đối xử ác tâm với tỷ tỷ như vậy!”

Cha vừa nghe nóng nảy: “Nhẫn Đông, con cũng không nghe lời ta?”

Bán Hạ vội vàng tiến lên khuyên giải: “Nhẫn Đông, không nên làm cho phụ thân tức giận.”

Nàng lại xoay người nói với Nghênh Xuân: “Tỷ tỷ, người tạm thời trở về đi,
chờ khi tâm tình phụ thân tốt hơn, chúng ta sẽ từ từ khuyên nhủ ông.”

Nghênh Xuân lau nước mắt , gật đầu nói: “Bán Hạ, tất cả cũng nhờ muội rồi.”


=== ========

Tô lão cha bị Nghênh Xuân làm phiền, giận quá mức, lập tức không cần tìm
Tộc trưởng thương lượng nữa, nhất định muốnBán Hạ chọn một người trong
những chàng trai kia. Những chàng trai đó tự nhiên cũng đã nghe được tin tức này, đều rất hưng phấn, từng người một đều xắn tay muốn lấy lòng
Bán Hạ. Trong đó có người gọi là Cần Thọ , dáng dấp cao to, vì để Bán Hạ vui vẻ mỗi ngày đều bám sát theo Bán Hạ. Bán Hạ đi đông hắn cũng tới
đông, Bán Hạ đi tới tây hắn cũng theo tới tây, một ngày kia Bán Hạ lại
đi nhặt trái cây, Cần Thọ cũng đi nhặt trái cây.

Bán Hạ nhìn dáng vẻ ân cần của thiếu niên, chợt trong lòng có một kế, liền cố ý cùng Cần Thọ nói chuyện, còn thương lượng ngày mai lại đi đến đâu nhặt trái
cây.

Nàng vừa nói cười vừa dùng dư quang khóe mắt nhìn bốn phía,
nhưng lại làm nàng thất vọng, chung quanh không có bất cứ động tĩnh gì.
Bán Hạ rất thất vọng, cũng lười không muốn nói chuyện với Cần Thọ nữa,
nói tạm biệt rồi muốn về nhà. Cần Thọ thấy thế, tự nhiên không muốn
buông tha, lại ở bên cạnh Bán Hạ lảm nhảm không ngừng.

Đang đi
trong rừng, chợt nghe một hồi rầm rầm rầm rất lớn, hai người giật nảy
mình, vội nghiêng đầu nhìn sang, không nhịn được hít sâu một hơi. Trời
lạnh như thế này , Vô Mạt chỉ mặc một cái quần da dê, bên trên người cởi trần.

Trong tay hắn đang siết chặt một cái rìu khổng lồ chặt về
hướng một cây đại thụ, mái tóc không buộc chặt phủ lên trên tấm lưng dày rộng đầy cơ bắp, mồ hôi theo sống lưng chảy xuống, làm ướt vài lọn tóc, nhưng đa phần tóc đen theo động tác chặt cây mạnh mẽ của hắn mà vũ
động. Lưỡi rìu khổng lồ chém vào thân cây, phát ra nhiều tiếng lớn.

Cần Thọ mắt thấy cây kia sắp đổ, vừa đúng chặn đường đi của hai người, vội
lôi kéo Bán Hạ nói: “Chúng ta nhanh đi thôi, người này đáng sợ lắm!”

Bán Hạ nghe hắn nói như vậy có chút không vui: “Đều là người, làm sao lại đáng sợ?”

Cần Thọ vội nói với nàng: “Muội cũng không phải không biết, hắn là người
chẳng lành đó! Hơn nữa muội nhìn hắn dáng dấp cao lớn như vậy, trời lạnh thế này cũng không mặc y phục, nào giống như người Vọng Tộc chúng ta,
đó chính là Dã Nhân! Ta nhanh đi thôi.”

Bán Hạ nghe như thế đau
lòng cho Vô Mạt, lập tức nổi giận nói: “Muốn đi thì ngươi đi đi, ta
không đi, ta còn muốn nhặt trái cây!”

Cần Thọ lại không bỏ Bán Hạ được, vừa sợ Vô Mạt, do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn nói: “Muội thật sự
không đi? Vậy ta đi trước.” Nói xong nhanh chóng tìm đường nhỏ chạy
trốn.

Nhìn dáng vẻ không ngừng trốn chạy của Cần Thọ, Bán Hạ buồn cười, nhìn một chút nam nhân đang trốn chạy kia, lại ngó ngó Vô Mạt bên này, đây quả thực là không khác gì con chim nuôi trong nhà chạy trốn Dã lang lớn lên nơi hoang dã.

Cần Thọ rời đi, Vô Mạt cũng ngừng
chặt cây, chỉ một tay ôm lưỡi rìu to tựa vào cái cây đã sắp đổ, trên
miệng ngậm một ngọn cỏ đuôi chó không biết lấy từ đâu ra, rất thâm ý
nhìn tới Bán Hạ.

Bán Hạ thấy vậy, cười từ trong giỏ trúc lấy ra một mảnh vải sợi đay làm khăn tay, tiến lên đưa cho Vô Mạt.

Vô Mạt nhìn dáng vẻ cười tủm tỉm của Bán Hạ, nhất thời không dám nhìn
thẳng, cũng không nhận lấy khăn, nghiêng đầu nhìn cái cây bên cạnh.

Bán Hạ cũng có chút nóng mặt, dù sao đối diện chính là một nam nhân trong
ngày mùa đông lại cởi trần, hơn lồng ngực bóng loáng rắn chắc còn nóng
hầm hập tản ra khí nóng bức người.

Thấy Vô Mạt nhìn mình, Bán Hạ cũng có chút không dám ở lại nữa, đem cái khăn ném về hướng Vô Mạt, nhỏ giọng nói: “Huynh thích lấy thì lấy, ta đi đây.”

Nói xong liền quay đầu chạy trốn.

Ai ngờ Vô Mạt chợt đưa bàn tay to lớn ra bắt lấy cánh tay của nàng, đôi mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào mắt nàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.