Đọc truyện Một Nhà Dưới Chân Núi – Chương 60
Mấy ngày nay, Thượng
nhân một mực nghĩ cách chữa mắt cho Vô Mạt, nhưng ông và Bán Hạ lật tung tất cả sách thuốc của Vọng Tộc, cũng không tìm được biện pháp gì. Dù
sao cái thứ độc ác như độc dược này chỉ có người ngoại tộc mới hiểu rõ.
Người Vọng Tộc chỉ biết đến độc rắn hoặc nọc ong mà thôi, kiểu như loại
độc làm mù mắt này cũng chỉ là nghe lần đầu.
Vô Mạt cũng không
phải để ý, nhưng trong lòng Bán Hạ khổ sở vô cùng, lật tung tất cả những cuốn sách y bằng da dê của Thượng nhân, mang về nhà tỉ mỉ nghiên cứu,
chỉ hy vọng có thể tìm được chút dấu vết. Vô Mạt nằm trên kháng, cảm
thấy nương tử của mình vẫn chưa ngủ, chỉ là ngồi trước kháng dưới ánh
sáng mờ tối của cây đèn dầu lật sách, không khỏi cau mày nói: “Bán Hạ,
ngày mai xem tiếp cũng được, cũng không gấp như vậy.”
Bán Hạ lại
không chịu cả đầu cũng không ngẩng lên, nhìn chăm chú cuốn sách, miệng
thì nói: “Chàng ngủ trước đi, ta xem hết quyển này thì sẽ đi ngủ. Chàng
nhớ ôm A Thủy, đừng làm cho con lăn xuống kháng.” A Thủy bây giờ thích
nhất là lăn người, có lúc từ đầu kháng lăn tới cuối kháng, lúc lăn còn
thích đổi hướng. Nếu không phải cẩn thận trông coi, sơ ý một chút còn có thể lăn xuống kháng.
Vô Mạt vốn nghiêng người dựa vào tường,
nghe lời này, đưa tay theo tiếng thở tìm A Thủy, chạm tay vào mái tóc
của nàng, cảm nhận những sợi tóc mềm mại dán chặt vào cái đầu lớn đặc
hữu của trẻ con. Khóe môi hắn không khỏi nở một nụ cười, dịch người, để cho con gái dựa vào mình, lại dùng bàn tay to lớn nắm chặt cái tay béo
mập mềm mại của tiểu A Thủy. Nếu nàng muốn lăn đi, bản thân cũng có thể
kịp thời ngăn cản.
Bán Hạ lật hết một quyển sách, vẫn không thu
hoạch được gì, trong lòng cực kỳ chán nản đặt sách sang một bên, suy
nghĩ nên làm gì mới tốt.
Vô Mạt nghe tiếng thở dài của nàng,
trong lòng dĩ nhiên cũng đoán được, liền an ủi: “Không cần phải gấp, còn có Tề tiên sinh kiến thức rộng rãi, cũng có thể tìm được cách chữa mắt
mà.”
Bán Hạ gật đầu: “Nói rất đúng, chờ Tề tiên sinh tới đây,
chúng ta nhờ hắn giúp một tay.” Đây có lẽ là một tia hy vọng duy nhất,
chỉ tiếc từ lúc Tề tiên sinh mang Hậu Viêm rời đi, đến nay hai người vẫn chưa trở lại , cũng không biết có thể làm chậm trễ việc chữa mắt của Vô Mạt hay không?
Nếu nói lúc này phái người đi ra ngoài tìm bọn
họ, thứ nhất trong thôn đang đề phòng tặc nhân bên ngoài rất khẩn
trương, thứ hai trong khoảng thời gian ngắn cũng tìm không ra người có
thể gánh trọng trách này.
Bán Hạ đầu tiên là đưa tay sờ sờ mông A Thủy, cũng không ướt, chứng tỏ không đái dầm, liền dập tắt cây đèn,
nhẹ nhàng lên kháng, nằm xuống cạnh A Thủy.
Vô Mạt đưa tay sờ sờ
cặp mắt của mình, nơi này chỉ có thể nhìn thấy một mảnh tối đen, hắn
cũng không còn nhìn được nụ cười mềm mại ngọt ngào của nữ nhi, cũng
không thể nhìn thấy nét mặt nhu hòa của Bán Hạ nữa.
Hắn cười khổ, nếu cả đời này vĩnh viễn không thể hồi phục như trước kia, hắn thực sự có thể vẫn bình thản như vậy sao?
Đúng lúc này, bàn tay mềm mại của Bán Hạ đưa tới, nắm lấy bàn tay to của hắn, theo tay hắn, lại nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt.
Vô Mạt cứng lại, rồi cười nói: “Đi ngủ sớm một chút đi, nàng mệt mỏi một ngày rồi.”
Bán Hạ vẫn không ngủ, nhẹ nhàng chuyển thân, dựa sát vào Vô Mạt, tựa đầu
vào ngực hắn: “Mấy ngày trước, ta rất lo cho mắt chàng, tuy chàng vẫn
nói không sao cả, nhưng thật ra trong lòng vẫn rất để ý.”
Vô Mạt trầm mặc một hồi: “Lão Tộc Trưởng đem Vọng Tộc giao cho ta, ta vốn cảm
thấy trọng trách trên người rất nặng, hôm nay nếu mắt đã mù rồi, càng
thêm lực bất tòng tâm.”
Bán Hạ ngẩng đầu lên, bàn tay thương tiếc mơn trớn gương mặt góc cạnh rõ ràng của hắn, nói: “Ngày đó Lão Tộc
Trưởng chọn chàng làm Tộc trưởng, tự nhiên có đạo lý của ông. Cho dù
mắt chàng có mù, chàng vẫn là Tộc trưởng của Vọng Tộc, vẫn là Vô Mạt của ta.”
Vô Mạt nghe vậy, nắm chặt lấy tay Bán Hạ, dịu dàng nói: “Ta hiểu rõ ý của nàng, nhưng ——” hắn khó khăn mà nói: “Nhưng cảm giác
trước mắt tối đen như mực, quá khó chịu, ta chưa bao giờ biết mất đi mắt lại có cảm giác như vậy.”
Bán Hạ ngồi dậy, trong bóng tối đưa
mắt nhìn hắn chốc lát, cuối cùng cúi xuống, hôn lên mắt của hắn, mũi của hắn, miệng của hắn, cuối cùng ghé vào tai hắn nhẹ giọng nói: “Ngày đó
lúc chúng ta ở trong thần miếu, ta cái gì cũng không nhìn thấy, ta cũng
cảm thấy rất sợ hãi, không biết đi về nơi nào. Nhưng khi đó chàng ở bên
cạnh, mặc dù không thấy được, lại có thể dùng tai nghe được, chàng nắm
tay giúp ta đi về phía trước, ta cũng không còn thấy sợ hãi, dám đưa
chân bước về phía trước.”
Nàng cúi người, dùng cả người ôm lấy
hắn: “Lúc ấy hai người chúng ta đều không nhìn thấy gì, dựa vào tai của
chàng, chúng ta lại có thể đi được xa như vậy đấy.” Nàng vùi đầu vào cổ
hắn, hít sâu một hơi nói: “Nhưng hôm nay, chàng mặc dù không nhìn thấy,
ta lại vẫn có thể nhìn được. Chàng vẫn còn có tai, lại có thêm đôi mắt
của ta, chẳng lẽ không thể tốt hơn lúc đó rất nhiều sao?”
Vô Mạt trở tay, đem người đang dựa vào mình ôm chặt vào lòng: “Bán Hạ, cám ơn nàng.”
Bán Hạ hôn lên gáy của hắn, nhỏ giọng nói: “Ta có thể vĩnh viễn làm mắt của chàng, nếu chàng cảm thấy trước mắt là một vùng tăm tối khiến chàng cảm thấy lo lắng, vậy chàng hãy tưởng tượng ta ở bên cạnh chàng, nghĩ đến
đôi mắt của ta thôi.”
Vô Mạt thả lỏng cười nói: “Nàng nói đúng,
thật ra thì có mắt hay không đối với ta cũng không hề ảnh hưởng, thật ra thì ta chỉ là sợ cảm giác không nhìn thấy cái gì mà thôi.” Nói xong,
đôi mắt không nhìn thấy bất kỳ vật gì lại như sáng lên: “Nhưng bây giờ
ta bỗng nhiên không còn sợ hãi, có nàng cùng A Thủy ở bên cạnh ta, ta
không hề cảm thấy có gì đáng sợ.”
Bán Hạ nghe vậy, cũng cười:
“Trước kia ta không hề biết, chàng cũng có lúc yếu ớt như thế, luôn
nghĩ chàng không sợ trời không sợ đất đấy.”
Vô Mạt nhẹ nhàng vuốt ve lưng của nàng: “Ta trước kia cũng chưa từng nghĩ tới, ta sẽ cưới một nương tử như nàng đâu.”
Bán Hạ chau mày, không hiểu nói: “Vậy ta là nương tử thế nào à?”
Vô Mạt cười, lại không đáp lời nàng, ngược lại nói: “Bán Hạ, ta bỗng nhiên rất muốn nàng.”
Bán Hạ lại không nghĩ rằng hắn bất chợt nhắc tới cái này, nhẹ nhàng đấm
xuống lồng ngực của hắn: “Thân thể của chàng vừa mới khôi phục, không
được nghĩ những thứ này biết không.”
Vô Mạt có chút uất ức :
“Vậy làm sao được, chúng ta không phải đã nói rồi sao, nàng muốn sinh
một đứa con trai giống ta, lúc này không phải là thời điểm nên làm hay
sao?” Hơi thở của hắn quanh quẩn bên tai nàng, khiến tai nàng bắt đầu
ửng hồng rồi.
Bán Hạ vẫn cố nhịn, kiên quyết cự tuyệt: “Đợi chút đi, đợi khi chàng khôi phục hoàn toàn, chúng ta lại ——”
Nhưng Vô Mạt không chịu nghe, vẫn nói: “Ta hôm nay đã khôi phục rất khá
rồi.” Tay theo phần eo của nàng đi xuống vuốt ve, đi tới cái mông mềm
mại, bàn tay cố gắng nắm chặt lấy mông nàng, nhưng lại không nắm được,
liền bắt đầu ở nơi đầy đặn trắng nõn đó vuốt ve xoa nắn.
Bán Hạ
đem thân thể tựa vào ngực hắn, đã cảm thấy phần bụng băng bó cứng lên,
mà thứ lửa nóng kia đã cương cứng đâm vào bắp đùi của nàng.
Bán
Hạ hiểu rõ nam nhân này, hắn đã có tâm muốn lấy, nếu nhất định chống cự, thì nhất định hắn sẽ nhẫn nhịn không phát tiết. Một hán tử lớn như thế, bên cạnh đã có thê tử, lại phải nén nhịn thật sự rất đáng thương. Lập
cúi đầu, ôm thân thể hắn, ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói: “Thân thể của
chàng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, không nên lộn xộn, chàng nếu muốn
ta, tự ta cho chàng là được.”
Vô Mạt mặc dù không thấy được,
nhưng tai vẫn nghe giọng nói bất đắc dĩ thuận theo và ngượng ngùng của
nàng, trong lòng liền dâng lên một cảm giác ngọt ngào, giống như khi còn bé đi theo Tiểu Hắc kiếm ăn trong núi rừng, lâu lâu có thể tìm được một tổ ong, khi ăn ngọt đến tâm khảm .
Bàn tay to của hắn không nhịn được ôm chặt nữ nhân vào trong ngực, mặc dù không thấy được, vẫn cúi
đầu chăm chú nhìn nàng, khàn khàn hỏi: “Này, vậy nàng cho ta thế nào?”
Cổ họng khô nóng khó hiểu, thường ngày khi hai người làm đều do hắn chủ
đạo, Bán Hạ của hắn chỉ mềm mại nằm dưới hắn rên rỉ mà thôi, hôm nay
nàng lại muốn chủ động cho mình, điều này làm hạ thân của hắn càng thêm
trướng đau.
Nàng, tính toán làm thế nào à?
Bán Hạ cúi đầu , chỉ cảm thấy đôi mắt trầm tĩnh của Vô Mạt nhìn chằm chằm mình, tuy biết hắn không thấy được, lại vẫn xấu hổ, không nhịn được giơ tay lên che
ánh mắt của hắn, mềm giọng nói: “Không cho nhìn ta như vậy.”
Vô Mạt nhíu mày, khàn khàn hỏi: “Vậy muốn ta làm sao? Ta vốn không thấy được.”
Bán Hạ tiện tay cầm lên một mảnh vải ở bên bịt kín mắt hắn lại: “Chàng nhìn khiến ta rất xấu hổ, bịt kín mắt chàng lại.”
Vô Mạt thầm cười, nhưng vì thiết tha mong đợi nên hắn không dám cười ra
tiếng, sợ Bán Hạ bỏ ý định này, đành phải chịu đựng nói: “Tốt.”
Bịt kín mắt, Vô Mạt bất chợt nghĩ đến một vấn đề: “Mảnh vải này. . . . . . Là vải gì vậy?” Hắn cảm thấy có chút không thích hợp.
Bán Hạ đang suy nghĩ nên làm như thế nào, nghe nói như thế, chỉ thuận miệng nói: “Trong nhà còn có thể có vải gì, không phải là tã của A Thủy sao.”
Nha. . . . . . Lời vừa nói ra, Vô Mạt dở khóc dở cười, đôi môi giật giật, rốt cuộc nhịn lại.
Bán Hạ suy nghĩ một chút, quyết định hay là bắt đầu từ ngực đi, nơi này là
nơi nàng thường thích chạm vào nhất, bắp thịt rắn chắc đàn hồi, khi gối
đầu lên đó cảm thấy cứng mềm vừa phải, hôm nay hạ đao từ chỗ này, ít
nhất vẫn là nơi quen thuộc nhất.
Nàng giật giật thân thể, trước
hết để cho mình giạng chân ngồi xuống thắt lưng tinh tráng của hắn, cảm
thấy cả người hắn đều căng thẳng, nàng lại bật cười: “Chàng không cần
gấp gáp, ta sẽ từ từ thôi.”
Vô Mạt chỉ thấy trước mắt đen ngòm
một mảnh, điều này làm cho cảm giác của hắn càng nhạy hơn, hắn cảm thấy
cái mông mềm mại ngồi trên eo mình, thậm chí giống như có thể cảm giác
cái khe mềm mại kia. Điều này làm cho miệng lưỡi hắn khô khốc, bụng
giống như có đang bị lửa thiêu đốt, cự vật nhảy lên, dựng đứng đâm thẳng sau mông Bán Hạ.
Bán Hạ vừa muốn thử thăm dò khom người thí
nghiệm từ ngực, chưa từng nghĩ sau lưng lại dựng lên vật cứng này, tư
thế đó giống như đang kêu gào với mình, nàng nhăn nhẹ chân mày, vươn tay vỗ vỗ thứ đó đã nhảy dựng lên đó, dịu dàng dụ dỗ nói: “Ngươi xuống
trước đi, đợi lát nữa sẽ đến ngươi.”
Vô Mạt càng bất đắc dĩ, hắn
thật muốn nhảy lên đè nữ nhân trên người này xuống gường tận tình giày
vò, nhưng. . . . . . Hắn cắn răng, nhịn.
Bán Hạ thong thả ung
dung vuốt ve lồng ngực, lồng ngực hắn màu mạch đen, phía trên hiện ra
đầy những vết sẹo mờ. Thường ngày mặc dù vuốt bóng loáng, thật ra nếu
chăm chú nhìn kỹ, liền thấy tràn đầy vết thương.
Đây là một nam
nhân lớn lên trong núi rừng, mỗi ngày đều bằng sức mạnh của mình kiếm
sống, lồng ngực của hắn ghi lại lịch sử những lần hắn đánh nhau cùng
mãnh thú.
Bán Hạ thương tiếc vuốt ve, cúi xuống, dùng môi nhẹ nhàng hôn từng chỗ nơi đó, nhắm mắt lại, cảm thụ lửa nóng nhiệt độ.
Vô Mạt phát ra tiếng rên khó nhịn, khàn giọng: “Nàng… nàng nhanh lên đi!”