Đọc truyện Một Nhà Dưới Chân Núi – Chương 57
Bán Hạ lại không kịp
suy nghĩ nhiều, chỉ lôi kéo Tam lăng tử vội vàng hỏi: “Tại sao là Mộc Oa ôm Vô Mạt, Vô Mạt đã xảy ra chuyện gì?”
Tam lăng tử mặc dù không đành lòng, nhưng vẫn nói ra: “Ta cũng không biết, lúc ta xuống núi, Tộc trưởng còn chưa tỉnh lại.”
Bán Hạ sắc mặt trắng bệch, chỉ là nàng đè nén trái tim đang run rẩy lại, hỏi tiếp: “Hiện tại thế nào, hiện tại Vô Mạt ở đâu?”
Tam lăng tử vội nói: “Đang ở phía sau, Tộc trưởng còn chưa tỉnh, Nhị Độc tử bọn họ đang đưa xuống núi. Ta nghe nói, bọn họ còn tìm được một cỗ thi
thể, mặc y phục người ngoại tộc!”
Bán Hạ nghe, không để ý cái
khác, vội chạy đến sơn đạo đi đón. Xa xa liền thấy một nhóm người đang
xuống núi, ở chính giữa là hai người, khiêng một cái cáng đơn giản, trên đó đang có một người nằm.
Đó chính là Vô Mạt của nàng, Vô Mạt của nàng đúng là đã trở lại.
Bán Hạ chỉ có cảm giác mắt mình càng lúc càng mờ đi, nàng liều mạng hít một hơi, không để cho nước mắt tràn ra.
Đợi đến khi đến gần, Bán Hạ vội nhào qua, chỉ thấy Vô Mạt trên cáng gỗ sắc mặt xám xịt, đôi môi không có chút huyết sắc nào, vội vàng bắt mạch,
lại thấy mạch mặc dù yếu ớt, nhưng chung quy lại vẫn còn, lúc này mới
thoáng yên tâm.
Đứng bên cạnh cáng chính là Mộc Oa, Mộc Oa vẫn
theo sát bên cáng khi xuống núi, lúc này thấy Bán Hạ, chỉ là nhẹ nhàng
nói: “Hắn bị thương, cũng đã nhịn đói chừng mấy ngày.”
Phí ở một bên nói: “Bán Hạ, về nhà trước đi, Vô Mạt bị thương không nhẹ, ngươi trở về phải chăm sóc cho tốt.”
Bán Hạ tự nhiên luôn miệng đồng ý, vì vậy một nhóm người tiến vào nhà Vô
Mạt. Mấy người trong tộc đem Vô Mạt khiêng xuống khỏi cáng, lại đặt lên
kháng trong phòng, lúc này mới rời đi.
Ngoài phòng, Đa Hồn ôm
khuê nữ Mộc Oa của mình lớn tiếng khóc, bên trong nhà, Bán Hạ tỉ mỉ kiểm tra vết thương cho Vô Mạt. Vết thương của hắn đã qua mấy ngày rồi, chỉ
dùng thảo dược thường thấy nhất trong núi qua loa đắp lên, băng bó cực
kì vụng về, thật may bây giờ trời đang lạnh, bằng không sợ rằng đã sinh
mủ rồi.
Nàng chịu đựng đau lòng, cẩn thận giúp hắn gỡ vải băng
trên dính trên vết thương, lau rửa vết thương, lại đắp dược liệu tốt
lên, lần nữa băng bó lại vết thương.
Mặc dù động tác của nàng cực kỳ cẩn thận, nhưng vẫn khiến cho Vô Mạt đang trong giấc ngủ mê man nhíu chặt chân mày. Làm xong những việc này, nàng đau lòng ngồi một bên,
dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên mi tâm vẫn luôn nhíu chặt kia của Vô
Mạt. Vuốt ve khuôn mặt vốn kiên nghị của hắn nay đã tái nhợt, nàng không nhịn được thở dài, cúi xuống, nhẹ nhàng hôn hai gò má của hắn.
Cũng đúng lúc này, mắt Vô Mạt giật giật, chậm rãi mở ra.
Bán Hạ trong lòng vui vẻ, nhưng nàng rất nhanh phát hiện có cái gì đó không đúng.
Tại sao Vô Mạt lại nhìn mình với dáng vẻ mờ mịt xa lạ như vậy, giống như không biết mình là ai?
Không, nói xác thực, ánh mắt của hắn là đã mất đi tiêu cự, giống như không nhìn thấy mình .
Bán Hạ hoảng hốt, lại vẫn không biến sắc cẩn thận hỏi: “Vô Mạt, chàng làm sao vậy?”
Vô Mạt nghe tiếng Bán Hạ, nhất thời trên mặt chuyển thành vui mừng: “Bán
Hạ, là nàng!” Lời nói ra thì tiếng của hắn khàn khàn khô khốc.
Bán Hạ đau lòng nhíu mày: “Vô Mạt, mắt của chàng. . . . . . Cho ta nhìn
thử. . . . . .” Nói xong nàng để hắn nằm xuống, đẩy mí mắt hắn kiểm tra
đồng tử.
Vô Mạt cười khổ: “Bán Hạ, mắt của ta không thấy được,
mấy ngày rồi, có lẽ đã không thể chữa được nữa. Ngoại tộc đã hại ta đã
nói, đây là một loại độc, hắn thừa dịp ta chưa chuẩn bị tung loại độc
này vào mắt ta, hắn nói người bình thường sẽ không giải được loại độc
này .”
Bán Hạ đau lòng cau mày, nắm chặt tay Vô Mạt: “Chàng yên
tâm, chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách, nhất định sẽ chữa khỏi mắt của
chàng.”
Vô Mạt lại nói: “Cái đó sau này hãy nói, chuyện bây giờ
phải làm chính là phải làm xong phòng bị, Lang Tộc gặp đại nạn, không
biết thương vong bao nhiêu rồi, chỉ sợ bọn họ không thể tự lo, nếu như
lúc này có người nhân cơ hội xâm phạm, Vọng Tộc chúng ta tất sẽ nguy
hiểm.”
Bán Hạ gật đầu: “Chàng nói đúng, lát nữa chàng và thập nhất thúc từ từ thảo luận chuyện này, chàng nên ăn một chút gì đi.”
Vô Mạt nói: “Cũng tốt, nàng lấy cho ta vài thứ để ăn đi, thuận tiện gọi Thập nhất thúc tới nữa, ta có việc muốn nói.”
Bán Hạ đau lòng sờ sờ khuôn mặt góc cạnh của Vô Mạt, dịu dàng nói:
“Ta biết chàng là Tộc trưởng, chàng phải làm chuyện lớn, bình thường
chàng trông nom chuyện trong tộc, ta thay chàng quản việc nhà, những
việc này ta đều vui vẻ nhận. Nhưng chàng cũng phải nhớ, chàng còn là nam nhân của ta, là phụ thân của A Thủy, chúng ta không thể không có chàng. Vì ta và A Thủy, chàng phải bảo trọng thân thể của mình.”
Vô
Mạt nghe vậy, sửng sốt một chút, ngay sau đó sờ soạng đưa tay bắt lấy
tay Bán Hạ, nắm chặt tay nàng, chỉ cảm thấy xúc cảm lạnh lẽo, lòng hắn
biết mấy ngày mình không về, Bán Hạ tất nhiên sẽ lo lắng không ngừng,
liền dùng sức cầm tay nàng, nhỏ giọng nói: “Nàng yên tâm, ta biết những
lời này, ta sẽ giữ tốt cái mạng này, nhìn A Thủy lớn lên, sống cùng nàng cả đời.”
Bán Hạ rưng rưng gật đầu một cái: “Được, vậy chàng nghỉ ngơi đi, ta đi lấy chút đồ cho chàng ăn.”
Bán Hạ ra khỏi trong phòng, liền thấy Lão mụ mụ và Đa hồn đang chờ ở đây,
Mộc Oa vẫn nằm khóc trong ngực Đa Hồn, Nhẫn Đông ôm Thạch Đản ở bên
cạnh, nhưng sắc mặt lại vô cùng khó coi, mẹ chồng của Mộc Oa cũng ở bên
cạnh, vẻ mặt không được tự nhiên.
Bán Hạ vừa nhìn liền biết, mọi
người tất nhiên là lúng túng chuyện Mộc Oa và Vô Mạt cùng nhau mất tích, lại cùng nhau được tìm về. Dù sao người Vọng Tộc mặc dù dân phong coi
như cởi mở, không câu nệ quy củ lễ phép nam nữ, nhưng một nữ nhân đã có
chồng lại ở nơi hoang giao dã ngoại ôm một nam nhân khác, cho dù ai nhìn thấy đều sẽ cảm giác mờ ám thôi.
Bán Hạ vô cùng tin tưởng Vô Mạt nhà mình, nam nhân của nàng, mặc dù có gặp người xinh đẹp như Thiên
Tiên, trong mắt hắn cũng không coi trọng, huống chi chỉ là Mộc Oa, vốn
chỉ được coi là một biểu muội cực kỳ không quen thuộc mà thôi.
Về phần Mộc Oa nghĩ như thế nào, đó là chuyện mà nam nhân của Mộc Oa, Hậu
Viêm phải quan tâm. Ngày đó Hậu Viêm cầu hôn Mộc Oa, vốn cũng đã biết
tâm tư của Mộc Oa, hắn đã có gan dám cưới, chắc chắn cũng đã có biện
pháp hàng phục .
Nghĩ tới đây, Bán Hạ coi như không thấy cảnh lúng túng của mọi người, chỉ nói với mọi người một số tin đơn giản của Vô Mạt thôi.
Lão mụ mụ nghe nói mắt Vô Mạt không thấy được, lập tức muốn đi vào nhà
nhìn, Đa Hồn vội vàng đỡ bà, Mộc Oa thấy thế, cũng vội vàng đứng dậy
muốn đi vào. Mẹ chồng của Mộc Oa ngồi ở một bên, chỉ nhàn nhạt nói một
câu: “Tộc trưởng đại nhân không xảy ra chuyện gì là tốt rồi.”
Bán Hạ gật đầu một cái liền đi ra khỏi phòng, lúc ra ngoài vừa đúng
lúc thấy Phí đang chờ một bên, liền nói một tiếng, Phí muốn vào nhà gặp Vô Mạt. Mới vừa bước một bước, Phí suy nghĩ một chút, quay đầu lại liếc nhìn Bán Hạ: “Bán Hạ, chuyện của Mộc Oa, mặc kệ người khác nói cái gì,
ngươi đều không cần để trong lòng.”
Bán Hạ gật đầu: “Thập nhất thúc yên tâm, con người Vô Mạt ta hiểu rõ.”
Phí thấy Bán Hạ như thế, cũng không nói cái gì nữa, vén rèm lên đi thẳng vào trong nhà.
Lúc này Nhẫn Đông ôm Thạch Đản , đi cùng Bán Hạ đến sơn động sau nhà, ân
cần nói: “Tỷ có hỏi tỷ phu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
Bán Hạ vừa lấy trứng gà và thịt khô vừa thuận miệng nói: “Hỏi cái gì?”
Nhẫn Đông ôm Thạch Đản , nhỏ giọng nói: “Dĩ nhiên là chuyện Mộc Oa rồi? Mộc
Oa làm sao tìm được hắn, làm sao khi phát hiện bọn họ lại là Mộc Oa ôm
hắn?”
Nhẫn Đông nghĩ bản thân và Mộc Dương đã đường ai nấy đi
rồi, nhưng nàng cũng không hy vọng tỷ tỷ của mình cũng đi tới kết cục
giống như mình, vì vậy nên cảm thấy nóng ruột thay Bán Hạ.
Bán Hạ nghe, lắc đầu nói: “Cái này không hề gì, Vô Mạt lúc ấy ngủ mê man rồi,
khoan nói là một phụ nữ, dù là con rệp ôm hắn, hắn cũng không biết đường mà tránh!” Nói xong thì giỏ trúc đã đủ đồ ăn nên đi ra ngoài. Vô Mạt
bây giờ vẫn còn rất yếu, phải bồi bổ cho tốt, sau đó sẽ từ từ nghĩ biện pháp chữa mắt sau.
Nhẫn Đông thấy Bán Hạ cũng không thèm để ý,
trong lòng càng thêm sốt ruột, liền vội vàng kéo nàng: “Tỷ, người phải
coi chừng! Trước kia tỷ phu không ai quan tâm, tỷ gả cho hắn không sợ
cái gì, nhưng bây giờ hắn là Tộc trưởng rồi, ta thấy Mộc Oa từ trước khi xuất giá trong lòng đã tưởng nhớ tỷ phu, không nghĩ tới bây giờ đã gả
cho người khác mà vẫn chưa từ bỏ ý định, tỷ nói xem ngộ nhỡ xảy ra
chuyện bẩn thỉu gì, đây không phải tự mình tìm phiền toái cho mình sao?”
Bán Hạ nghe cái này liền bật cười, nhìn muội muội gấp đến độ lông mày cũng
nhíu lại , không nhịn được vỗ vỗ gương mặt của nàng: “Muội yên tâm đi,
tỷ phu của muội không phải người như vậy.”
Nói xong nàng trở lại
phòng chính, trong phòng mẹ chồng của Mộc Oa và Mộc Oa đã rời đi rồi,
Lão mụ mụ, Đa Hồn tạm biệt Bán Hạ rồi cũng muốn rời khỏi. Bán Hạ chú ý
tới, lúc Đa Hồn tạm biệt, trong đôi mắt có chút không được tự nhiên.
Ở phòng trong, Phí đang cùng Vô Mạt nói về chuyện mấy ngày nay, cũng thảo luận về việc phòng ngự. Bán Hạ bắt đầu thổi lửa nấu cơm, cũng nghĩ nên
đến chỗ Thượng nhân hỏi một chút, có cách nào giải độc cho Vô Mạt hay
không. A Nặc ôm A Thủy đi vào, A Thủy giống như đã biết A Cha trở lại,
đang nhảy lên xuống không ngừng trong lòng A Nặc, hai tay dùng sức hướng vào phòng trong.
Ở bên trong, Vô Mạt nghe được động tĩnh, phát ra tiếng cười trầm thấp: “A Nặc, ôm A Thủy vào đây đi.”
A Nặc nghe thấy Vô Mạt nói như vậy, lúc này mới ôm A Thủy đi vào.
Bán Hạ vừa cầm dao cắt thịt khô, vừa nghe A Thủy đang phát ra những tiếng cười vui vẻ, còn có tiếng cười thoải mái của Vô Mạt.
Nàng ngẩng đầu lên, lau mồ hôi, trong lòng suy nghĩ, tất cả tựa như một giấc mộng. Mới ngày hôm qua, nàng còn tuyệt vọng nói với A Thủy có lẽ Vô Mạt không về được. Hiện tại thế nào, cả nhà bọn họ đều đã ở cùng một chỗ.
Bán Hạ mím môi cười , nàng đun nóng nồi, cho chút dầu xào thức ăn, nàng làm cho Vô Mạt vài ăn ngon bồi bổ thân thể.
Lúc này, hai người lớn trong phòng đã không còn thảo luận chuyện trong tộc
nữa, bắt đầu vây quanh A Thủy vui đùa . Bán Hạ làm xong thức ăn, để vào
mâm gỗ, bưng vào cho Vô Mạt ăn.
Lúc đi vào, chỉ thấy A Thủy nằm
trên ngực Vô Mạt cười đến mức thành pho tượng Di lặc, A Nặc đứng ở một
bên cười nhìn A Thủy. Tất cả đều không kỳ quái, nhưng vẫn khiến Bán Hạ
kinh ngạc, Phí lộ ra vẻ mặt chưa bao giờ có, trên nét mặt khi nhìn A
Thủy thế nhưng lại lộ ra một phần nụ cười.
Phí đột nhiên ý thức
được Bán Hạ đang nhìn mình, vội thu hồi nét mặt, trên mặt cũng khôi phục vẻ nghiêm túc thường ngày, ánh mắt của hắn rơi vào cái mâm Bán Hạ đang bê: “Làm cơm xong rồi sao, để Vô Mạt ăn đi.”