Đọc truyện Một Nhà Dưới Chân Núi – Chương 52
Bán Hạ cùng Vô Mạt
chọc ghẹo một hồi, sau đó A Thủy tỉnh lại, Bán Hạ cho A Thủy bú sữa, lại dỗ A Thủy ngủ, giày vò như thế một phen, đêm đã qua hơn nửa.
Vô
Mạt hao phí rất nhiều sức trên người nương tử mình, lại phát tiết thông
suốt, cuối cùng cảm thấy thoải mái một chút, liền nhắm mắt ngủ. Ai ngờ
ngủ không bao lâu, chỉ cảm thấy trên người nóng rực, giống như bị đặt
trong lò thiêu, đột nhiên mở mắt, lại thấy bốn phía không có gì khác
thường, không khỏi kinh ngạc.
Lúc này, liền nghe bên ngoài có
tiếng dê kêu, ngay sau đó là ngựa hí, hắn ngưng mày trầm tư một chút,
trong lòng đột nhiên có cảm giác, xuyên qua cửa sổ nhìn về Núi Thượng Cổ phía xa, vừa nhìn xuống sắc mặt chợt biến.
Vốn dĩ núi Thượng Cổ
có nhiều dốc cao và hiểm ác, trong bóng đêm giống như một người khổng lồ màu đen đứng nghiêm nhìn về phía thôn Vọng Tộc, nhưng bây giờ, trong
rừng núi bất tận đó, đột nhiên có một nơi có ánh lửa mơ hồ.
Có thể từ trong thôn thấy ánh lửa, nơi đó nhất định là lửa ngút trời rồi, mà nơi bốc cháy kia, chính là cấm địa Lang Tộc!
Vô Mạt từ khi còn bé đã sống cùng Lang Tộc, những tranh giành ăn tươi nuốt sống của đàn thú, trường hợp gì chưa từng thấy qua, khi đến tuổi trưởng thành, cưới Bán Hạ làm Tộc trưởng, vô luận xảy ra chuyện gì hắn cũng
chưa từng thay đổi sắc mặt.
Nhưng hôm nay, nhìn ánh lửa kia, trái tim của hắn lại giống như bị cái gì bóp chặt.
Ngay cả hắn có sức mạnh của vạn quân, thế nhưng hỏa hoạn trên núi kia không
phải là điều mà sức người có thể chống lại, nếu Lang tộc có hỏa hoạn,
thì có thể làm gì bây giờ?
Đang suy nghĩ, hắn vội đánh thức Bán
Hạ, đồng thời xuống giường khoác áo lên, Bán Hạ còn đang buồn ngủ tỉnh
lại, thấy Vô Mạt xuống giường, không khỏi cau mày nói: “Hơn nửa đêm,
chàng muốn làm gì vậy?”
Vô Mạt nhanh chóng cầm lấy đai lưng thắt chặt lưu loát, trong miệng trầm thấp nói: “Núi Thượng Cổ cháy rồi.”
Một câu này, đem Bán Hạ đang buồn ngủ kinh sợ. Nàng vội vã quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhất thời sắc mặt trắng bệch.
Rừng núi tối kỵ hoả hoạn, đây là chuyện mà mỗi người Vọng Tộc đều biết. Núi
Thượng Cổ hỏa hoạn, chính là sinh linh đồ thán, tai ương của Lang Tộc,
thậm chí còn có thể nguy hiểm đến tính mạng người Vọng Tộc sống ở chân
núi.
Bán Hạ lúc này vội vàng hỏi: “Vậy phải làm thế nào bây giờ?”
Vô Mạt sắc mặt cực kỳ khó coi, nhưng trong nhất thời cũng nghĩ không ra
chủ ý gì tốt, không thể làm gì khác hơn nói: “Lửa bây giờ còn không chưa lan rộng, nhưng vì để phòng ngừa ngộ nhỡ, nàng nhanh ôm A Thủy, gọi A
Nặc, cùng nhau đến thôn gọi mọi người. Ngộ nhỡ có cái chuyện xấu gì,
cũng kịp thời chạy thoát.”
Bán Hạ vội vàng gật đầu: “Ta nhớ trong nhà có một sừng giác làm loa, vốn để cho A Thủy chơi, bây giờ có thể
lấy ra, dùng cái này gọi tỉnh mọi người.”
Vô Mạt lúc này đã mặc chỉnh tề, gật đầu nói: “Nói rất đúng. Vậy ta đi trước.”
Bán Hạ vừa mặc y phục, vừa nhìn bóng lưng của hắn vội la lên: “Chàng muốn đi đâu?”
Vô Mạt dừng bước, quay đầu lại ngưng mắt nhìn nương tử của mình trong chốc lát, lại đem ánh mắt chuyển sang A Thủy vẫn đang ngửa bụng dang chân
ngủ say sưa trên kháng: “Ta vẫn phải nhanh chân đến xem rốt cuộc đã xảy
ra chuyện gì.”
Bán Hạ tiến lên kéo hắn, vội la lên: “Chàng đi cũng không thể làm gì đâu!” Đây chính là nộp mạng đó!
Vô Mạt cười , lắc đầu mà nói: “Ta còn có tộc nhân đang canh giữ ở sơn đạo, ta phải đến xem chứ? Lại nói, lửa vì sao lại có, cũng phải đi xem một
chút .”
Hắn ngước mắt, chăm chú nhìn Bán Hạ: “Bán Hạ, đời này
chuyện may mắn nhất của ta, chính là cưới được nàng.” Nói xong, hắn lần
nữa nhìn A Thủy trên kháng một cái khó khăn nói: “Bảo vệ A Thủy cho
tốt.”
Nói xong liền xoay người đẩy cửa, vội vàng rời đi, đi tới
trong viện hắn cao giọng gọi A Nặc, khiến A Nặc tỉnh lại. Sau khi gọi
xong xoay người lên ngựa, Truy Phong cao giọng hí dài, sau đó tung vó
chạy gấp đi.
Bán Hạ làm sao không biết, trong núi hỏa hoạn, hắn
nếu tùy tiện đi vào, thì nguy hiểm vô cùng. Nhưng hắn làm Tộc trưởng,
vào giờ phút này, làm sao có thể chỉ lo chạy trốn cho bản thân? Hơn nữa
là một đứa bé được Lang Tộc nuôi lớn, Lang Tộc gặp đại nạn, hắn làm sao
có thể khoanh tay đứng nhìn đây?
Bán Hạ trong nhất thời chỉ cảm
thấy lòng đau như đao cắt, nhìn bóng lưng của phu quân rời đi, lần đi
này, có thể bình an trở về sao?
Nhưng nhớ tới tộc nhân trong
thôn, Bán Hạ cắn răng mạnh mẽ nuốt lo âu trong lòng xuống, vội vàng cẩn
thận ôm lấy A Thủy vào trong ngực. A Thủy ngủ say sưa, bị Bán Hạ ôm vào
ngực cũng không cảm thấy có gì khác thường, tiếp tục mềm mại ngả vào vai nàng ngủ tiếp.
Bán Hạ vừa ôm con, lại khoác cho con một cái áo
da chồn, vừa cầm kèn ra cửa. Lúc này A Nặc cũng đã tỉnh, nó cũng rất cơ
trí, thấy Vô Mạt thúc thúc nửa đêm đánh thức mình, thì biết rõ đã có
chuyện khác thường, đợi đến khi nhìn thấy Núi Thượng Cổ có ánh lửa, cũng cả kinh, vội vàng xuống giường mặc đồ ra cửa.
Bán Hạ một tay ôm A Thủy, một tay đưa kèn cho A Nặc: “Nhanh, cháu thổi kèn đi, chúng ta phải gọi mọi người trong thôn dậy.”
A Nặc vội vàng cầm lên, hướng về phía thôn thổi kèn, tiếng kèn du dương
dễ nghe vang vọng khắp nơi, có bao nhiêu người từ trong giấc mộng tỉnh
lại.
Bán Hạ vội vàng ôm A Thủy chạy về phía thôn, vừa chạy vừa kêu to: “Núi Thượng Cổ cháy rồi, mọi người mau tỉnh lại!”
Lúc này vốn có hai người Vọng Tộc đang coi chừng thần miếu, bởi vì thần
miếu cao lớn che khuất phía có lửa cháy, vì vậy bọn họ không phát hiện
ra. Tiếng kèn vang lên, bọn họ bị kinh động, Bán Hạ kêu như vậy, bọn họ
cũng vội vàng chạy tới vừa hỏi rõ ràng, biết rõ ngọn nguồn, cũng vội đi
đánh thức mọi người.
Người Vọng Tộc còn đang ngủ say trên kháng,
chợt tỉnh lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng đều kinh ngạc, rối rít chạy
đến. Rất nhanh phần lớn thôn nhân đã chạy ra ngoài, Phí đi tới bên cạnh
Bán Hạ hỏi: “Vô Mạt đâu rồi?”
Bán Hạ cắn môi: “Thập nhất thúc, Vô Mạt đi lên núi rồi.”
Phí vừa nghe, nhất thời sắc mặt thay đổi: “Hắn lúc này còn đi lên núi làm cái gì?”
Bán Hạ lo âu nhìn về Núi Thượng Cổ: “Trên sơn đạo còn có tộc nhân của chúng ta, hắn đi xem rồi.”
Phí ngưng lông mày trầm tư một lát , đột nhiên nói: “Tất cả đội trưởng Vọng Tộc đi đến bên này!”
Lúc này phần lớn người Vọng Tộc đều đã tỉnh, đội trưởng Vọng Tộc, trừ Tam
Lăng tử đang canh giữ trên núi, những người khác bao gồm cả những người
canh thần miếu đều có mặt.
Phí thấy tình cảnh này, bận rộn sai
khiến những người canh thần miếu tiếp tục thủ miếu: “Các ngươi nhớ, đừng nói Núi Thượng Cổ bốc cháy, dù là long trời lở đất, các ngươi cũng phải tử thủ thần miếu, vạn lần không thể để cho người ngoài thừa lúc vắng mà vào!”
Tiểu đội trưởng này gọi là Sơn Phong, cũng là cháu trai
của Lão Tộc Trưởng, chất tử của Phí, lúc nghe lời này, cất cao giọng
nói: “Thập nhất thúc yên tâm, nếu có người vào miếu, nhất định phải đạp
lên ngực của chúng ta!” Nói xong liền lĩnh mệnh rời đi.
Ánh mắt
Phí chuyển sang ánh lửa Núi Thượng Cổ, lúc này ánh lửa đã lớn hơn lúc
trước, hắn cười lạnh một tiếng: “Ngực của nam nhân Vọng Tộc giống như
dung nham, sao có thể mặc cho người ngoài chà đạp!”
Gió núi lạnh
thấu xương thổi qua, mái tóc đen của hắn che phủ lên khuôn mặt cứng rắn
cường tráng của hắn, vẻ mặt của hắn chợt thay đổi.
Bán Hạ bên
cạnh cũng đoán được toàn bộ câu chuyện trong đó, lo lắng nói: “Thập nhất thúc, bây giờ thế lửa không nhỏ, cũng không phải tai họa tộc ta. Nhưng
nếu như theo hướng gió nổi lên thôn Vọng Tộc của chúng ta cuối gió, đến
lúc đó lửa thuận theo gió, sợ là. . . . . .”
Mọi người nghe thấy, tâm đều là trầm xuống.
Chính lúc này gió Tây thổi đến, Núi Thượng Cổ ở phía Nam của tộc, gió Tây
thổi lên, lửa lan tràn trên núi Thượng Cổ, nhưng nếu nổi gió Bấc thì
sao?
Lùi một bước mà nói, cho dù gió Bắc không nổi, nhưng gió Tây này nếu tiếp tục thổi nữa, thế lửa trên núi Thượng Cổ lan rộng, chỉ sợ
cũng nướng người Vọng Tộc thành than cốc!
Người Vọng Tộc đời đời
sống ở chân núi Thượng Cổ, thần miếu không đổ, Vọng Tộc không tan, nhưng nếu thật sự có một trận lửa lớn quét tới, người Vọng Tộc làm sao có thể may mắn thoát nạn đây?
Phí chau mày, gắt gao nhìn chằm chằm Núi
Thượng Cổ cao lớn kia, trầm giọng nói: “Nham, ngươi mang theo một tiểu
đội, che chở cho người già, phụ nữ và trẻ nhỏ, nếu thế lửa lớn, mau
chóng đưa bọn họ rời đi.”
Nói xong, hắn quay đầu lại nhìn những
tộc nhân trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng khác, đôi mắt thâm trầm không
thấy đáy thoáng qua bi ai, hắn chậm rãi trầm giọng hạ lệnh: “Những người khác, về nhà lấy chậu gỗ thùng gỗ, đi theo ta!” Nói xong, xoay người,
lên ngựa.
Tộc nhân khác, nghe mệnh lệnh này, rối rít hành động,
có người về nhà lấy đồ, lại có người cáo biệt mẹ già nương tử lần cuối
cũng có.
Ai cũng biết, chuyến đi này, hỏa hoạn vô tình, không biết có thể trở về hay không!
A Nặc thấy tình cảnh này, bỗng nhiên nói: “Phí gia gia, dẫn ta cùng đi đi, ta cũng muốn đi!”
Phí lạnh lùng liếc nhìn A Nặc: “Trở về, bảo vệ A Thủy cho tốt!” Nói xong liền giục ngựa rời đi.
A Nặc nhìn bóng lưng mọi người đi xa, âm thanh trầm thấp hỏi Bán Hạ: “Bán Hạ thẩm thẩm, Vô Mạt thúc thúc sẽ không sao chứ?”
Bán Hạ nhìn ánh lửa phía xa, rủ mắt xuống, trìu mến nhìn A Thủy vẫn ngủ say sưa trên vai mình, dịu dàng nói: “Không có việc gì.”
A Thủy, phúc lớn mạng lớn, tuyệt đối không phải là đứa bé còn nhỏ đã mất phụ thân .
Đợi sau khi chuyện này qua đi, Vô Mạt của nàng bình an trở về, nàng còn
phải sinh cho hắn một đứa con trai giống như hắn, một nhà hạnh phúc vui
vẻ sống tại chân núi Thượng Cổ này.
======
Lúc này Vô Mạt,
một người cưỡi ngựa chạy về phía con đường lên Núi Thượng Cổ, không lâu
sau liền thấy được nơi tộc nhân vẫn thường canh giữ, xa xa liền thấy bọn họ đang ngổn ngang té ngất ở nơi đó.
Hắn vội tung người xuống
ngựa tra xét, tới bên cạnh Tam lăng từ, lại thấy trên đầu hắn chảy máu,
hiển nhiên là bị thương, thử kiểm tra hơi thở, phát hiện còn có hơi thở, chỉ là té xỉu, lập tức vội hắn tỉnh lại. Tam lăng tử mờ mịt tỉnh lại,
mở mắt thấy Vô Mạt, kinh hãi, vội vàng kéo Vô Mạt nói: “Có kẻ xấu đi lên núi rồi!”
Vô Mạt trầm giọng nói: “Đã muộn rồi.”
Nói xong
liền đi đến bên Mộc Dương, tuy nhiên lại thấy Mộc Dương không hề có
ngoại thương, ngược lại lại ngửi thấy mùi rượu trái cây như có như
không.
Tam lăng tử thấy vậy, căm hận nói: “Mấy người bọn hắn uống rượu Mộc Dương không biết lấy từ nơi nào, say đến bất tỉnh nhân sự, sau đó kẻ xấu muốn lên núi, chỉ có ta và Nhị độc tử, căn bản không ngăn bọn họ lại được, bị người ta cầm đao gác lên cổ, đánh ngất xỉu!”
Vô Mạt nói: “Trước không nên gấp, ngươi nghĩ cách đánh thức mọi người dậy, ta đi lên núi xem một chút.”
Tam lăng tử nghe vậy, lại liên tưởng tới lời Vô Mạt vừa nói “Đã quá muộn
rồi” , theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy nơi rất xa, mơ hồ có
ánh lửa lóe lên.
Hắn lập tức trợn mắt há hốc mồm: “Bọn xấu xa này, thế nhưng thực sự phóng hỏa!”
Nhưng lúc này Vô Mạt đã tiếp tục xoay người lên ngựa, hướng về phía đám cháy chạy đến.
Tam lăng tử trước sờ soạng hái một chút thảo dược lung tung đắp lên chỗ bị
thương, lại gọi Nhị độc tử. Nhị độc tử kinh hồn không ngừng, hướng về
phía Tam lăng tử ú ớ nói không ra lời, Tam lăng tử nói qua mọi chuyện,
bắt đầu đi gọi mấy người Mộc Dương.
Tiếc rằng Mộc Dương bọn họ say đến không còn hình người, bọn họ lại lay kiểu gì mấy người này cũng không có chút phản ứng nào.
Đang lúc này, Phí dẫn tộc nhân lên núi, đi ngang qua đây, vừa hay nhìn thấy
tình cảnh này. Phí tung người xuống ngựa, vừa ngửi mùi này, nhất thời
nhíu chặt lông mày: “Đây là rượu trái cây do Thượng nhân làm, uống một
hớp, cũng phải ngủ cả đêm, bọn họ làm sao có cái này?”
Tam lăng
tử thấy vậy, vội nói: “Ta cũng không biết, rượu này là do Mộc Dương mang lên núi, mời mọi người uống…, ai có thể nghĩ mọi người uống sẽ say
không tỉnh chứ!”
Phí nghe vậy, hung hăng trợn mắt nhìn Mộc Dương
một cái, tiến lên đá một cước, đá đúng ngực Mộc Dương, khiến những người khác sợ hết hồn.
Nhưng Mộc Dương lại tỉnh dậy, ho khan mở mắt.
Hắn đang mơ một giấc mộng vô cùng đẹp, sau khi tỉnh lại mộng vỡ, thập
nhất thúc lại hung thần ác sát đứng ở trước mắt.
Phí liền nhìn
Mộc Dương hốt hoảng bộ dạng không muốn, lạnh lùng nói: “Nhanh chúng đứng lên!” Nói xong, hắn phất tay ý bảo mọi người theo hắn cùng nhau lên
núi.