Một Nhà Dưới Chân Núi

Chương 35


Đọc truyện Một Nhà Dưới Chân Núi – Chương 35

Vô Mạt ban ngày vẫn
lên núi săn thú như cũ, chỉ là bây giờ hắn mới nhận chức Tộc trưởng, mà
lại trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, khi săn thú tự nhiên lấy hắn làm
thống lĩnh. Cái này cũng không phải việc khó gì, vốn trong tất cả thanh
niên của Vọng Tộc, Vô Mạt là người săn thú lành nghề nhất, hắn bắn cung
cực kỳ chuẩn xác, lúc chạy nhanh như gió, lại còn có khứu giác người
thường khó có thể so sánh, những thứ này đã sớm khiến cho hắn trở thành
đối tượng mà những người trẻ tuổi trong tộc bội phục. Hiện nay hắn đã là Tộc trưởng, có quyền uy tuyệt đối, tự nhiên càng làm cho những người
cùng đi săn thú bội phục tuân theo.

Mà khi trời tối, Vô Mạt liền
bắt đầu nghiên cứu những quyển sách da dê cũ ghi lại tất cả những gì của Vọng Tộc khi các Tộc Trưởng các đời còn sống. Phí đem những cuốn sách
đã được Lão Tộc Trưởng sắp xếp cẩn thận cho vào bao da thú đưa tới, muốn Vô Mạt phải nhớ cho kỹ những thứ này, hơn nữa nếu trong tộc có đại sự
gì thì cần phải ghi lại.

Lập tức Bán Hạ tìm da dê thượng hạng, tự tay làm ra một quyển da dê, ở dòng đầu tiên viết lên ba chữ thật to “Vô Mạt cuốn” .

Mỗi khi đến đêm tối, trong phòng liền đốt lên cây trẩu đèn, Vô Mạt đọc sách da dê, Bán Hạ giúp hắn nhớ ghi chép do Tộc trưởng các đời tự ghi.

Tối nay, Vô Mạt đọc cuốn da dê xa xưa nhất, sau khi cuộn lại liền trầm tư,
không khỏi cau mày: “Vọng Tộc chúng ta luôn có đủ loại quy củ, ta vốn
tưởng rằng những điều đó đều là do Lão tổ tông Địa Nô lưu lại, hôm nay
xem ra, trong cuốn của lão tổ tông chỉ viết phải bảo hộ miếu, những thứ
khác đều là người đời sau từ từ thêm vào.”

Bán Hạ nghe thế,
nghiêng đầu suy nghĩ một chút nói: “Như vậy cũng tốt, ta nghĩ mấy câu mà Lão Tộc Trưởng lưu lại kia, nếu là thật sự làm theo, khó tránh việc làm trái với quy củ của Vọng Tộc. Hôm nay chúng ta đã biết những quy củ kia cũng chỉ là người đời sau thêm vào, ngược lại làm việc dễ hơn.”

Vô Mạt lại lắc đầu: “Những thứ quy của tăng thêm này, cũng là do tổ tông chúng ta, chuyện này vẫn khó làm.”

Bán Hạ lại nghiêm mặt nói: “Tuy nói cũng là tổ tông, nhưng rốt cuộc không
phải Lão tổ tông Địa Nô! Chàng nghĩ đi, truyền thuyết Lão tổ tông Địa Nô tinh thông Thuật toán có thể thông hiểu chuyện ba ngàn năm sau, lời của ông ấy nói chúng ta tự nhiên không thể làm trái. Nhưng những tổ tông
khác thì sao, tổ tông khác cũng chỉ là người phàm giống chúng ta, nhưng
đã là người, luôn có lúc nói sai.”

Vô Mạt nghe xong thì cười,
quay đầu nhìn khuôn mặt mỹ lệ của nương tử dưới ánh đèn, gật đầu nói:
“Ta vốn biết nàng là người nói cái gì cũng có đạo lý, hôm nay xem ra quả thật không sai.”

Bán Hạ cũng cười: “Ta nói những thứ này, chàng

nghe đồng ý, cũng không khó. Khó khăn là khiến mỗi người trong Vọng Tộc
đồng ý, cái này cũng không dễ dàng.”

Vô Mạt trầm tư, gật đầu nói: “Nàng nói đúng, cái này lại phải từ từ tính toán, không thể nóng vội.”

Từ đó, Vô Mạt vẫn lên núi săn thú, Bán Hạ ban ngày cho gà ăn chút dưa và
trái cây, thỉnh thoảng tộc nhân có chút bệnh vặt, cũng bị thượng nhân
sai khiến đến nơi này. Phần lớn chỉ ốm đau đơn giản, kê chút thảo dược
là được, còn nếu bệnh tình phức tạp khó quyết định , nàng liền thỉnh
giáo thượng nhân, kể từ đó tiến bộ rất nhanh.

Khi ở cùng thôn
nhân, nàng thỉnh thoảng sẽ nhắc lại lời dặn dò của Tộc trưởng lúc trước, rồi giải thích cho mọi người hiểu lời đó.

Một ngày này, trời cực kì nóng, Vô Mạt lại dẫn tộc nhân lên núi đi săn thú, A Nặc bởi vì gia
gia thân thể khó chịu, liền không tới, ở nhà chăm sóc gia gia. Bán Hạ
một người ưỡn bụng, dùng chậu gỗ múc nước suối tưới cho mảnh đất nhỏ
ngoài sân. Đó là nơi mùa xuân vừa rồi Vô Mạt mới khai khẩn, Bán Hạ đem
những hạt giống trước kia Vô Mạt tìm cho mình gieo xuống đó, đã qua
nhiều ngày như vậy, có một số đã nảy mầm rồi.

Bán Hạ cẩn thận suy xét một phen, biết trong đó có quả hầu nhi, còn có quả hồng. Nàng cẩn
thận từng li từng tí vun trồng bọn chúng, nghĩ tới về sau khi chúng
trưởng thành có thể hái trái cây ở bên cạnh nhà để ăn.

A Nặc từ
trong nhà ra ngoài, trong tay bưng bô tiểu của gia gia. Tôn lão gia tử
những năm này vẫn luôn lưu lạc khắp nơi, bôn ba lâu dài cái đói đã sớm
tiêu hao phần lớn sinh mạng của ông, cũng chỉ vì không yên lòng A Nặc
nên mới cố chống đỡ. Bây giờ mắt thấy Bán Hạ và Vô Mạt đều là người tốt, cháu mình dựa vào hai người này cũng là có thể sống sót, liền dần dần
thả lỏng tâm chí, người vừa thả lỏng, những bệnh cũ năm xưa liền bắt đầu tái phát, tinh thần lại ngày càng lụi bại. Bán Hạ vì mới mất phụ thân,
nhìn thấy Tôn lão gia tử như vậy rất đau lòng, mỗi ngày đều hết lòng lo
liệu thuốc thang và thức ăn hàng ngày cho ông, tỉ mỉ giúp ông điều
dưỡng, mong mỏi có thể làm cho ông sống lâu hơn một chút.

A Nặc
thấy Bán Hạ một mình tưới nước, vội tới nói: “Thẩm thẩm, để ta làm đi,
người ngồi xuống đừng động.” Nói xong vội vàng để cái bô trong tay
xuống, đoạt lấy chậu gỗ trong tay Bán Hạ đi tưới nước cho những cây nhỏ
kia.


Bán Hạ quả thật cũng mệt mỏi, dùng tay lau mồ hôi trên mặt, một bên nhìn tiểu A Nặc linh xảo đang tưới nước cho cây.

A Nặc kể từ đến đây, ăn no mặc ấm, những ngày này sống thoải mái, vóc dáng cũng lớn lên rất nhiều, chỉ là vẫn gầy teo như cũ.

Bán Hạ đau lòng cho nó: “Mấy ngày nay, gia gia cháu thân thể không tốt, cháu cũng rất mệt mỏi rồi.”

A Nặc ngừng công việc trong tay, đôi mắt trong veo thoáng qua đau thương: “Thẩm thẩm, ông nội cháu còn có thể sống bao lâu nữa?” Nó ngẩng đầu
lên, trên khuôn mặt vốn nên non nớt lại có nét thành thục không tương
xứng với tuổi: “Thẩm thẩm, người phải nói cho cháu biết lời nói thật.”

Bán Hạ trầm mặc một hồi, thở dài nói: “Gia gia cháu. . . . . . Ông ấy tuổi
đã quá lớn, những năm này lại bôn ba nhiều. . . . . . Chúng ta cũng chỉ
có thể làm hết sức.”

A Nặc sớm đã nghĩ tới , vì vậy nghe thế cũng không có phản ứng quá lớn, nó cúi đầu ngơ ngác suy nghĩ một hồi, rốt
cuộc ngẩng đầu lên hỏi: “Thẩm thẩm, người lúc trước tìm được nha nha
thảo ở đâu?”

Bán Hạ nghe nó hỏi cái này, cau mày nói: “A Nặc, ta
lúc đó là nhất thời nông nổi, không hiểu chuyện, chưa từng nghĩ có thể
tìm được, cũng liên lụy cho Vô Mạt thúc thúc cháu thiếu chút nữa cùng
ta táng mạng trong bầy sói, nếu không phải nhờ huynh đệ Tiểu Hắc của Vô
Mạt, sợ là chúng ta cũng không về được.”

Nhớ tới những việc này,
nàng biết mình ban đầu quá mức lỗ mãng, cũng quá tự cho là đúng. Cho nên không dám nói hai chữ hối hận, chỉ vì tất cả là vì phụ thân.

Nàng thở dài, sờ sờ mái tóc mềm mại của A Nặc, dịu dàng nói: “A Nặc, cháu
biết không, ta lúc đầu chỉ vì thượng nhân không cho phụ thân ta Nhân
sâm, mới đi sai bước nhầm, nhưng sau khi đi theo thượng nhân học y, ta
mới biết tại sao.”

Trong đôi mắt ưu buồn của A Nặc lộ ra vẻ không hiểu: “Tại sao?”

Bán Hạ cười khổ một tiếng: “Chỉ cần là người, sớm muộn cũng có một ngày
cũng sẽ rời khỏi thế giới này. Trên đời không có thần dược gì có thể

chữa khỏi trăm bệnh, dùng quá nhiều thuốc ngược lại mang đến cho bệnh
nhân càng nhiều khổ sở hơn.” Đôi mắt mê võng của nàng nhìn về nơi xa,
sâu sa nói: “Ban đầu ta có thể cứu phụ thân, cũng chỉ là mạng ông ấy
chưa đến lúc tận mà thôi. Cháu xem Vô Mạt thúc thúc giúp ta lấy nha nha
thảo, nhưng cha ta cuối cùng vẫn đi rồi.”

Đôi mắt A Nặc bắt đầu ướt át, nhưng mà nó là đứa bé quật cường nên quay đầu đi, không để cho Bán Hạ nhìn thấy nước mắt của nó.

“Bán Hạ thẩm thẩm, thật ra thì. . . . . . Thật ra thì cháu biết gia gia sống không được bao lâu. . . . . . Nhưng là, nhưng cháu. . . . . .” Âm thanh non nớt của nó khó có thể ức chế nghẹn ngào.

Bán Hạ đau lòng đem A Nặc kéo vào lòng, lại cảm thấy thân thể nho nhỏ của nó đang run rẩy.

Trong lòng nàng thở dài, A Nặc tuổi nhỏ như thế, mặc dù biết người luôn phải rời đi, nhưng khi nhìn thấy người thân mất mà mình nhưng không làm gì
được, mùi vị đó tất nhiên không dễ chịu .

Buổi tối Bán Hạ cùng Vô Mạt nói chuyện này , không khỏi thở dài, thở dài xong nâng khuôn mặt
kiên nghị của Vô Mạt cẩn thận ngắm một lần: “Nếu như không phải là
chàng, ta sớm đã chết rồi.”

Gương mặt nguội lạnh của Vô Mạt không tỏ vẻ gì nói: “Nàng lúc đó rõ ràng là một lòng muốn chết.”

Bán Hạ gật đầu: “Đúng vậy.”

Vô Mạt cười lạnh một tiếng, mày kiếm nhíu nhẹ: “Nàng còn muốn kéo ta cùng chết.”

Lời này khiến Bán Hạ đỏ bừng mặt, nhưng vẫn mở to mắt cãi chày cãi cối nói: “Ta không có.”

Vô Mạt giơ tay lên, ngắt mũi nhỏ của nàng: “Nàng đây là nói dối. . . . . .”

Bán Hạ vội vàng lắc đầu: “Không có nói dối.”

Vô Mạt ngưng mắt nhìn ánh mắt của nàng: “Nàng khi nói dối, tay liền bắt đầu nắm thành quyền.”

Bán Hạ cúi đầu nhìn, lại thấy bàn tay vốn ôm đầu Vô Mạt đã nắm chặt lại.

Rõ là. . . . . . Xấu hổ a. . . . . .

Bán Hạ xấu hổ suy nghĩ cái gì đó rồi hỏi: “Ta. . . . . . Ta trước kia chẳng lẽ đã lừa gạt chàng?” Nếu không làm sao chàng biết ta khi nói dối sẽ
nắm tay lại.

Vô Mạt gật đầu: “Có một ngày, ta nấu ba trứng gà cho nàng ăn, nhưng nàng chỉ ăn hai.”

Bán Hạ kinh ngạc mở to hai mắt, thì ra là hắn đã biết!

Vô Mạt cười khẽ một tiếng: “Nàng đem quả cuối cùng len lén giấu dưới lò
bếp, buổi tối thừa dịp ta đi rửa chén, vội vàng đem nó thả vào trong nồi đất, phải không?”


Bán Hạ trợn to hai mắt, quả thật không còn
lời nào để nói! Nàng lúc ấy còn nằm ở nơi đó cố ý ôm bụng làm nững với
Vô Mạt “Ăn ba quả trứng gà, rất no a. . . . . .”

Thì ra là hắn đã sớm biết! Lúc ấy lại vẫn cố ý giả bộ yêu thương giúp nàng xoa bụng!

Vô Mạt nhìn bộ dạng Bán Hạ vừa xấu hổ vừa tức giận, vui mừng cười ra
tiếng, lật nhéo mặt nàng, lại gần nàng trầm nhẹ nói: “Nàng hôm đó tự
mình muốn đi chịu chết, làm hại ta cũng không thể làm gì khác hơn là
cùng với nàng đi thôi.”

Bán Hạ tựa vào ngực hắn, bây giờ nghĩ lại ngay lúc đó nàng cũng không nghĩ đến, không khỏi lẩm bẩm: “Nhưng chàng
lúc đó ra vẻ rất lạnh lùng, tính khí cũng rất xấu, ta cho là chàng căn
bản sẽ không để ý ta đấy.”

Vô Mạt hừ lạnh một tiếng, răng môi lại gần lỗ tai của nàng, khẽ cắn xuống, khàn khàn nói: “Ta làm sao lại mặc
kệ nàng chứ. . . . . . Nàng nói nàng muốn Nhân sâm, ta liền vội vàng
chạy đến núi giúp nàng tìm. . . . . .”

Nhưng khi tìm được rất nhiều nhân sâm, nàng lại không muốn nữa.

Bán Hạ vốn bị Vô Mạt cắn đến ý loạn tình mê, nhưng nghe nói như thế đột
nhiên phản ứng lại: “Ngày đó chàng bẻ rất nhiều nhân sâm, thì ra là. . . . . . Thì ra là chàng tìm cho ta. . . . . .” Nàng nâng đôi mắt như nước chăm chú nhìn hắn: “Chàng… chàng. . . . . . Thì ra chàng lúc đó đã. . . . . .”

Bán Hạ chưa nói xong tai Vô Mạt đã đỏ lên, hắn dứt
khoát ôm nàng vào trong ngực, trầm thấp thì thầm nói: “Ta muốn hôn nàng
rồi.” Nói xong liền bao trùm lên cái miệng nhỏ của hắn , không để cho
nàng nói hết lời.

Bây giờ Bán Hạ bụng lớn, hai người đã lâu không làm việc, cố tình Vô Mạt lại đang tuổi trẻ nhiệt huyết, mỗi đêm tự
nhiên cảm thấy khó có thể hóa giải. Hôm nay vừa hôn chỉ cảm đôi môi mềm
dẻo kia thật là ngon miệng, khó tránh khỏi càng làm cho hạ thân trướng
đau, chỉ hận không thể, chỉ hận không thể, Vô Mạt bất đắc dĩ than thở,
vùi mình vào mái tóc của nàng, để cho nàng cảm thụ rung động bản thân.

Bán Hạ rốt cuộc đau lòng nam nhân này, liền đưa tay tới, lấy dũng khí sờ
sờ, vừa sờ thì mới phát hiện cự vật kia đã cứng rắn dựng thẳng rồi, thật là đáng thương. Vô Mạt cảm thấy hơi lạnh từ bàn tay nhỏ bé mềm mại sờ
qua , nhất thời không nhịn được phát ra một tiếng khàn đục □, hô hấp
dồn dập bắt lấy tay nàng, không để cho bàn tay kia rời đi.

“Giúp ta sờ một cái.” Trong mắt hắn tràn đầy thâm trầm nhẫn nhịn, thở dốc cũng gấp rút .

Bán Hạ cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: “Tốt, chỉ là nhỏ giọng một chút, chớ
kinh động người khác.” Người khác tự nhiên chỉ là ông cháu A Nặc ở sát vách.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.