Một Nhà Dưới Chân Núi

Chương 29


Đọc truyện Một Nhà Dưới Chân Núi – Chương 29

Khi Tôn lão gia tử
biết mình cùng A Nặc có thể lưu lại thì rất mừng rỡ, nhưng ông cũng nói
mình muốn xây nhà ở bên cạnh, không muốn vẫn ăn ở nhà Bán Hạ.

Trong lòng Bán Hạ cũng hiểu rõ suy nghĩ của lão gia tử lớn tuổi sức yếu này, A Nặc vẫn còn nhỏ, nếu thật sự tự lập môn hộ, sợ là vẫn phải đói một bữa
no một bữa, đứa bé này đang lúc trưởng thành, sao có thể bị đói bụng
chứ. Nghĩ tới đây nàng có chủ ý: “Tôn bá bá, Vô Mạt thường lên núi săn
thú hái thuốc, trong nhà tất cả mọi việc chỉ có một mình ta làm, ta
thường xuyên cảm thấy lực bất tòng tâm. Nếu như ngài nguyện ý, không
bằng đến giúp ta cùng nhau làm việc, phơi thịt muối trứng gà nuôi gà,
những việc này đều là có thể làm. Ngài giúp ta làm việc, ta cũng không
có bạc như ở bên ngoài đưa cho ngài, liền tạo điều kiện cho ngài cùng A
Nặc có cơm ăn. Về phần A Nặc ——” nàng nhìn A Nặc một bên gần đã lớn lên
không ít: “A Nặc mặc dù nhỏ, nhưng rốt cuộc vẫn là nam hài tử, ở Vọng
Tộc chúng ta, bé trai lớn như vậy cũng phải học cách lên núi săn thú
rồi, không bằng từ ngày mai bắt đầu, để cho nó theo Vô Mạt lên núi, như
thế nào?”

Tôn lão gia tử nghe xong lời này, trong lòng cực kỳ cảm kích, như thế có thể làm cho hai ông cháu mình ăn cơm no, lại giúp A
Nặc có thêm chút bản lãnh, lập tức đôi mắt đã mờ đục cũng đỏ lên, vội
nói: “Nếu chỉ có vậy, vậy hai ông cháu ta liền mặt dầy lưu lại, ngài có
đại ân với hai ông cháu ta, chúng ta nhất định sẽ nhớ.”

Từ đó về
sau, hai người này liền ở lại nhà Bán Hạ. Lúc ban đầu người Vọng Tộc khó tránh khỏi cảm thấy quái dị, chuyện như vậy có lẽ không thể xảy ra a,
nhưng qua một khoảng thời gian, bọn họ thấy lão gia tử kia thật sự là
một người đáng thương. A Nặc nho nhỏ mặc dù nói không nhiều, nhưng cực
kỳ hiểu chuyện, bình thường giúp đỡ Bán Hạ quét dọn chuồng gà dọn phân
gà thấy việc nặng dơ bẩn đều muốn tranh làm, thỉnh thoảng theo Vô Mạt
lên núi săn thú, cũng là đứa bé cơ trí, bình tĩnh, biết vươn lên, vì vậy mọi người trong tộc dần dần cũng thích nó. Nói cho cùng lòng người cũng là thịt, một đứa trẻ hiểu chuyện chăm chỉ như vậy, người nào nhìn thấy
mà không đau lòng chứ.

Nhưng Mộc Dương làm thế nào cũng không
thích nổi đứa bé kia, hắn nhìn ngang nhìn dọc đều nhìn không vừa mắt, vì vậy mỗi lần mọi người cùng nhau lên núi thì hắn luôn mượn cớ khiển
trách đứa bé kia. Lúc đầu mọi người cũng hiểu hắn, dù sao bởi vì chuyện
này mà Vô Mạt đã làm hắn mất mặt, nhưng càng về sau, đối với đứa nhỏ A
Nặc này đều không khỏi thương tiếc, tất cả mọi người cảm thấy cùng một
đứa bé so đo thật không có khí độ.

Tộc trưởng Vọng Tộc, không nên là người hẹp hòi như vậy.

Lời này, tất cả mọi người đều giấu ở trong lòng, không dám nói.

Ai làm Tộc trưởng, hạng người gì làm tộc trưởng, là Lão Tộc Trưởng định
đoạt. Trăm ngàn năm qua đã thành quán tính, bọn họ đã thành thói quen
phục tùng. Vô luận là người nào, chỉ cần cầm cây gậy đầu cá kia lên, thì đó chính là Tộc trưởng chí cao vô thượng của bọn họ.

Bán Hạ nghe người khác nói chuyện, biết tiểu A Nặc bị uất ức . Hôm đó khi nàng giúp nó mặc bộ y phục mới vào, khi nói chuyện liền nhắc đến chuyện này, ai
ngờ tiểu A Nặc lại hoàn toàn không thèm để ý: “Ta chỉ quan tâm ngài và
Vô Mạt thúc thúc, về phần Mộc Dương đó, mắc mớ gì tới ta.”


(giơ ngón cái với em A Nặc đáng yêu )

Bán Hạ thấy đứa nhỏ này nói như vậy, không thể nín được cười.

Nàng xoa xoa cái bụng của mình, bây giờ đứa bé cũng năm, sáu tháng rồi, nàng hi vọng con của mình tương lai cũng đáng yêu giống như A Nặc.

( cái này ta nghi ngờ a, tỷ lệ cao xuất hiện 1 đứa mặt lạnh te)

=== ====

Thôn trang nhỏ an tĩnh nằm dưới chân núi Thượng Cổ, ngày giống như nước chảy bình thường trôi qua, lại xuất hiện một ngày, giống như một hòn đá nhỏ
đầu ném vào mặt nước, khiến mọi người đều kinh động.

Hôm đó, phụ thân Bán Hạ Tô lão cha làm thế nào cũng không tìm được đại nữ nhi Nghênh Xuân của mình.

Ông nóng ruột vội vàng gọi Nhị Nữ Nhi cùng con rể, tam nữ nhi cùng con rể.

Bán Hạ an ủi phụ thân: “Cha, ngài đừng gấp gáp, người trong thôn không hề
thấy đại tỷ rời đi, chúng ta tìm khắp nơi, nhất định có thể tìm được.”

Nhẫn Đông cũng vội nói: “Cha, Mộc Dương sẽ tìm người giúp một tay, nhiều
người sức lớn.” Nhẫn Đông cũng mang thai, bụng dần dần hiện rõ, Mộc
Dương đối với nàng càng che chở, cơ hồ nói gì nghe nấy.

Tô lão
cha nhìn hai con rể, đây đều là nam tử số một số hai trong thôn, lập tức vui mừng gật đầu: “Được, được, mọi người cùng nhau tìm, nhanh nhanh đi
tìm tỷ tỷ ngươi.”

Vì vậy Bán Hạ Nhẫn Đông mang theo phu quân của
mình rời đi, tìm hàng xóm láng giềng nhờ giúp đỡ, Tô lão cha cũng phát
động mọi người cùng nhau tìm, rất nhanh người cả thôn cơ hồ đều ngừng
việc trong tay giúp đỡ tìm Nghênh Xuân.

Nhưng là bọn họ đem cả thôn lật ra, cũng không tìm được Nghênh Xuân, mà lúc này Nghênh Xuân mất tích đã suốt cả một ngày rồi.

Tô lão cha mặc dù tức giận nữ nhi này, nhưng kể từ khi nữ nhi quay trở lại thôn cũng coi là hiếu thuận, hôm nay tự nhiên mất tích ông cũng rất lo
lắng.

Tộc trưởng đại nhân rất nhanh thì biết tin tức này, vì vậy
bảo Phí đem mọi người tập hợp lại hỏi thăm, kết quả hỏi tới hỏi lui, tất cả mọi người đều nói chưa từng thấy Nghênh Xuân lên núi, cũng chưa từng thấy Nghênh Xuân ra ngoài thôn.

Cuối cùng rốt cuộc vài người
khuôn mặt sầu khổ đang làm nhiệm vụ baả vệ thần miếu, không nhịn được ấp a ấp úng tiến lên báo cáo: “Tối hôm qua, tối hôm qua Nghênh Xuân tới
thần miếu.”

Nghe nói như thế, Phí nhíu mày, Bán Hạ trong lòng
trầm xuống. Đã sớm biết đại tỷ trở lại có mục đích khác, nhưng qua thời
gian dài mọi người dần dần buông lỏng cảnh giác, chẳng lẽ nàng thực sự
to gan lớn mật lại có chủ ý với thần miếu sao?


Phí không hề nhiều lời, chỉ là kêu mấy người trực ban đó vào nhà hỏi tường tận thêm. Sau
đó thật lâu, mọi người rốt cuộc cũng đã đi ra rồi , Tô lão cha lo âu đi
vào hỏi Phí rốt cuộc chuyện gì xảy ra.

Bán Hạ cũng vì chuyện này
mà nhức đầu, tìm người trực tiếp hỏi một phen, thế mới biết, thì ra đại
tỷ ngày đó quả thật đi qua thần miếu, cũng cùng mọi người chào hỏi,
nhưng sau đó bọn họ phát hiện cách đó không xa có bóng người khả nghi,
vì vậy đều đi qua nhìn, sau khi trở lại, đại tỷ đã không thấy.

Lúc này, Tô lão cha từ trong nhà đi ra, sắc mặt chợt tái nhợt, hắn ngẩng
đầu nhìn Bán Hạ cùng Nhẫn Đông đang lo âu nhìn mình, lắc đầu một cái
nói: “Ta thế nào lại sinh ra thứ nghiệt chướng như vậy!”

Hôm đó, Tô lão cha sau khi về đến nhà liền cơm nước không màng, không lâu sau liền bệnh không dậy nổi.

Bán Hạ và Nhẫn Đông mặc dù đều có thai, nhưng vẫn rất hiếu thuận hầu hạ bên giường Tô lão cha.

Nhìn phụ thân tiều tụy già nua nằm trên giường, Nhẫn Đông mắng to đại tỷ:
“Ta nghĩ nàng thực sự vì tận hiếu tâm mà trở lại, thì ra căn bản muốn
giúp người ngoài tính kế thần miếu ta!”

Bán Hạ không nói, đau
lòng nhìn phụ thân, nàng biết cho dù nàng có cây nha nha thảo thứ hai
cũng không làm ông tỉnh dậy được nữa, trừ phi tìm được đại tỷ, đem việc
này giải quyết triệt để.

=== =======

Chuyện này rất nhanh
đến tai Tộc trưởng, Tộc trưởng liền lệnh Phí mang hai người thay nhau
ngày đêm canh giữ bốn phía thần miếu, không cho bất kì kẻ nào đi vào,
nếu có người ra ngoài, phải nhanh chóng báo cáo.

Mọi người đều biết, tuy nói tìm Nghênh Xuân quan trọng hơn, nhưng ngoài Tộc trưởng, không ai có thể tùy ý ra vào thần miếu .

“Hôm nay Tộc trưởng làm như vậy, sợ phải chờ Nghênh Xuân tự mình đi ra.” Bán Hạ nói với Nhẫn Đông như vậy.

Nhẫn Đông nhíu nhíu mày: “Cũng không biết nàng ở bên trong lâu như vậy, tại
sao vẫn chưa ra? Nàng ở bên trong rốt cuộc như thế nào?” Nghênh Xuân vào thần miếu đã hai ngày rồi, vẫn chưa ra ngoài.

Bán Hạ lắc đầu một cái: “Không biết, nhưng xem ra Tộc trưởng cũng không có ý tự mình đi tìm.”

Cũng không ai biết Tộc trưởng nghĩ như thế nào, chẳng lẽ. . . . . . Hắn cảm
thấy tự tiện tiến nhập thần miếu nên bị trừng phạt, cho nên không muốn
đi tìm Nghênh Xuân ra sao?

Thật lâu sau, Tộc trưởng đi vào, có thể hay không phát hiện một đống Bạch Cốt? Bán Hạ nghĩ tới đây thì không rét mà run.


Mặc kệ Nghênh Xuân đáng hận như thế nào, nhưng rốt cuộc vẫn là tỷ tỷ cùng
một mẹ, Bán Hạ nghĩ đến thảm trạng đó tự nhiên không đành lòng.

Một ngày kia, khi đến lượt Bán Hạ hầu hạ phụ thân, nàng mang thai đã lớn,
không khỏi cảm thấy mệt mỏi. Cơm tối Vô Mạt mang cháo gà tới cho nàng bổ thân thể, thấy nàng sắc mặt không tốt, liền bảo nàng trở về nghỉ ngơi,
mình ở lại hầu hạ.

Bán Hạ nhìn Vô Mạt dáng người cao lớn, nghĩ phụ thân đã từng gây khó khăn với Vô Mạt, không khỏi hỏi: “Chàng có được không?”

Vô Mạt cười cười, nhẹ nhàng xoa nắn bả vai Bán Hạ: “Có thể.”

Bàn tay Vô Mạt rắn chắc, nhưng khi hắn giúp Bán Hạ xoa bóp sức lực
luôn khống chế rất tốt, vừa phải không nặng không nhẹ rất thoải mái.
Bán Hạ suy nghĩ một chút cảm thấy hắn là người luôn luôn thận trọng, gật đầu nói: “Cái đó liền phiền toái chàng rồi.”

Bây giờ thân thể
nàng không nhẹ nhàng như trước kia, nếu cậy mạnh làm sảy đứa bé trong
bụng, đó mới là tổn thất không thể bù lại.

Hai người đang nói,
chợt bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, tiếp đó tiếng A Nặc truyền
đến: “Bán Hạ thẩm, bên ngoài đã xảy ra chuyện.”

Tiếng A Nặc non nớt luôn lãnh thanh, bây giờ khi nói chuyện lại thở hồng hộc.

Bán Hạ vừa nghe thấy nhất thời cau mày, mở cửa bảo A Nặc đi vào: “Đã xảy ra chuyện gì?”

A Nặc lau mồ hôi trên trán: “Thúc thúc, thẩm thẩm, có người bên ngoài
tới, bao vây quanh thần miếu, nói là chúng ta lừa bán người.”

Lừa bán người? Nói gì vậy?

A Nặc nhíu đôi mày nho nhỏ: “Ta cũng vậy không rõ ràng lắm, tất cả mọi
người đều đã tới thần miếu, Tộc trưởng cũng ở đó. Những người ngoài kia
giơ đuốc vây quanh thần miếu, bảo là muốn xông vào tìm người.”

Bán Hạ cùng Vô Mạt hai mặt nhìn nhau, thần miếu là Thánh Địa bổn tộc, đừng
nói là người ngoài, cho dù là người trong tộc cũng không thể tùy tiện ra vào!

Vô Mạt ý thức được chuyện này không phải chuyện nhỏ, lập
tức trầm giọng nói: “A Nặc, cháu và thẩm thẩm ở đây, ta đi ra ngoài xem
một chút.”

Bán Hạ lắc đầu: “Không, chuyện này liên quan đến Đại
tỷ của ta, nếu phụ thân nằm trên giường không dậy nổi, vậy theo lý ta
cũng nên đi qua nhìn một chút.” Nói xong nàng xoa xoa mái tóc mềm mại
của A Nặc: “A Nặc, cháu ở lại chỗ này giúp thẩm thẩm chăm sóc gia gia,
có thể không?”

A Nặc cau mày: “Thẩm thẩm, bên ngoài rất nguy hiểm, ngài ở lại chỗ này đi, ta cùng thúc thúc đi ra ngoài.”

Ai ngờ đang nói, Nhẫn Đông từ bên ngoài đi vào, nàng ôm bụng thở dốc: “Để ta ở đây coi chừng phụ thân, các ngươi đều đi đi.”

Bán Hạ cùng Vô Mạt liếc mắt nhìn nhau, gật đầu nói: “Được.”

=== ======


Lúc này trời mơ hồ tối, Núi Thượng Cổ bao phủ lên một lớp vải đen, sâu
trong núi lớn bị bóng tối thần bí che giấu không nhìn rõ, truyền đến
từng tiếng sói tru khiếp người.

Bán Hạ nghe tiếng sói tru, không khỏi hỏi Vô Mạt: “Chàng có thể nghe ra bọn chúng tại sao tru lên không?”

Vô Mạt chăm chú lắng nghe, một lát sau nói: “Bọn chúng đưa ra cảnh cáo,
gặp nguy hiểm. . . . . .” Tiếp theo lại cau mày nói: “Bọn chúng tụ tập. . . . . .”

“Nguy hiểm?” Bán Hạ không hiểu, chẳng lẽ Núi Thượng Cổ có nguy hiểm gì sao?

Vô Mạt cau mày, như có điều suy nghĩ, sau một lúc lâu rốt cuộc lắc đầu nói: “Ta nghe không rõ ràng lắm, đứt quãng, rất loạn.”

Bán Hạ: “Vậy thì thôi, chúng ta nhanh đến thần miếu thôi.”

Vô Mạt dắt Bán Hạ, A Nặc đi theo phía sau, nửa khắc sau ba người đã đến gần thần miếu.

Trước Thần miếu đã đốt rất nhiều đuốc. Đám người xa lạ đứng quây lại, bọn họ
cưỡi tuấn mã cầm đao thương giơ đuốc, đem thần miếu bao vây lại tới nước chảy không lọt. Căn cứ theo y phục trên người bọn họ phán đoán, bọn họ
hẳn không phải người bình thường, đoán chừng là quan binh của vương
triều gì đó ở bên ngoài.

Bán Hạ xa xa nhìn lại, chỉ thấy đuốc vây kín trước đại môn thần miếu, Tộc trưởng mặc trang phục truyền thống,
giơ đầu cá gậy, thân thể mặc dù suy nhược không chịu nổi, nhưng vẫn
Trang Nghiêm như cũ, ở phía sau hắn, phần lớn người Vọng Tộc đã đến đông đủ, trong tay có người cầm cung, có người cầm cuốc, thậm chí có người
nắm thật chặt tảng đá, cùng chung mối thù nhìn bọn người ngoại lai này.

Vô Mạt quay đầu liếc nhìn nương tử của mình, nhỏ giọng hỏi: “Bán Hạ, nàng dẫn A Nặc trốn xa một chút, ta đến gần nhìn.”

Bán Hạ nhìn một đám quan binh trước mặt: “Vô Mạt, ta biết chàng công phu
quyền cước có một chút, đánh một có thể, đánh mấy người cũng không thành vấn đề, nhưng đây đều là quan binh, bọn họ cưỡi ngựa cầm súng. Ngay cả
tính tất cả mọi người Vọng Tộc cùng tiến lên, cũng đánh không lại bọn
chúng.”

Vô Mạt nắm chặt vai nàng: “Cho nên ta muốn nàng mang A Nặc còn có đứa bé của chúng ta trở về, hảo hảo mà ở trong phòng.”

Bán Hạ lắc đầu: “Nếu toàn bộ các ngươi xảy ra chuyện, lưu lại một mình ta
cùng đứa bé trong bụng, vậy còn có thể sống sót sao? Ta bụng lớn có thể
chạy đi đâu? Những quan binh kia sẽ bỏ qua cho ta sao?”

Vô Mạt
cau mày trầm tư một chút, đột nhiên nói: “Bán Hạ, ta có cách đối phó bọn họ, nhưng cần một cây trường mâu, nàng còn nhớ chỗ thiết khí người họ
Tề đó đưa cho chúng ta không? Nàng lấy một cây trường mâu trong đó đến
cho ta, có được không?”

Bán Hạ ngửa đầu nhìn trượng phu, trong
lòng hiểu rõ hắn đang muốn mình rời đi, chỉ là nàng vẫn là cắn răng gật
đầu một cái: “Được.”

Vô Mạt xoay người xoa xoa tóc A Nặc: “A Nặc, thẩm thẩm cháu có bầu, thay ta chăm sóc nàng cho tốt.”

Tiểu A Nặc nghiêm túc gật đầu, âm thanh non nớt lành lạnh bình tĩnh: “Thúc thúc, ngài yên tâm.”

Vô Mạt lần nữa ngắm nhìn Bán Hạ, nhỏ giọng nói: “Vậy các ngươi đi đi.”

Bán Hạ lại nghĩ tới cái gì, từ trong ủng da của mình rút tiểu đao tinh sảo
:”Cây đao này, ta vẫn giấu trên người, vốn nghĩ tới ngộ nhỡ có thú hoang đi lạc tới chân núi cũng có thể ứng phó, hôm nay để chàng dùng phòng
thân thôi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.