Một Nhà Dưới Chân Núi

Chương 14


Đọc truyện Một Nhà Dưới Chân Núi – Chương 14

Vô Mạt đầu tiên là cả người cũng cứng ngắc, sau đó từ từ buông lỏng, đưa tay cẩn thận từng li từng tí kéo Bán Hạ vào lòng. Lúc ôm nàng vào ngực, chỉ cảm thấy có một
mùi hương thơm ngát xông vào mũi, cái loại mùi thơm đó, không như mùi
hoa nồng nặc nhưng so với mùi hoa còn động lòng người hơn, đây là cảm
giác mà Vô Mạt chưa bao giờ cảm thụ qua.

Trong lúc suy nghĩ hắn
có một loại cảm xúc khó tả lan tràn, vì vậy không nhịn được dùng lực hơn một chút. Vừa dùng sức thì chỉ cảm thấy cô gái trong ngực mềm mại làm
sao, giống như không xương vậy, khác hoàn toàn cái cảm giác ôm thỏ hoang lợn rừng, điều này làm cho hắn càng cẩn thận hơn, e sợ chỉ cần sơ ý một chút sẽ làm đau nàng.

Ôm chặt thân thể mềm mại trong ngực, hắn
thở dốc dồn dập, có một loại khát vọng đau đớn làn tràn cả thân thể, hắn giống như muốn đem cô gái trong ngực nhập vào trong thân thể, không, so nhập vào trong thân thể còn muốn thân mật hơn. Trong đầu bắt đầu hiện
ra những cảnh hắn thỉnh thoảng nhìn thấy trong rừng núi, về sói đực cùng sói cái, về thỏ cái cùng thỏ đực, về heo đực cùng heo mẹ. . . . . .

Quần áo nhanh chóng bị cởi thoát khỏi thân thể, Bán Hạ chỉ có cảm giác mình
bị đôi tay hữu lực của nam nhân này hung hăng nhấn vào lồng ngực nóng
bỏng mà cứng rắn, lồng ngực này đang kịch liệt phập phòng, trong mũi
tràn ra hơi thở nặng nề thô nóng, đốt cháy khuôn mặt nàng thành đỏ bừng, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Nhưng là thật lâu sau, hắn vẫn chỉ là ôm nàng thật chặt, ôm đến mức cả thân thể nàng đều đau đớn.

Bán Hạ rốt cuộc không nhịn được quẫy người một cái.

Một cỗ hơi thở nóng bỏng phun ngay tại lỗ tai của nàng, Vô Mạt khàn khàn nói bên tai nàng: “Nàng làm sao vậy, không thoải mái?”

Bán Hạ ở trong lòng hắn giật giật lần nữa, nhỏ giọng nói: “Có đau một chút. . . . . .”

Vô Mạt vừa nghe, khẩn trương buông nàng ra: “Nàng làm sao? Nơi nào bị thương?”

Bán Hạ cũng không muốn rời lồng ngực dày rộng đang tản ra nhiệt lực mạnh mẽ này, nàng mềm mại dựa vào người hắn, khẽ cười nói: “Nơi nào cũng đau!”

Vô Mạt sững sờ, chỉ là rất nhanh hắn một lần nữa ôm nàng thật chặt, cúi
đầu ở bên tai nàng trầm thấp chất vấn: “Nàng lại trêu ta, đang gạt ta,
có đúng không?”

Bán Hạ ở trong lòng hắn, mím môi cười: “Phải . . . . . Thì thế nào. . . . . .”

Vô Mạt nhìn chằm chằm đôi môi mềm mại đang đóng mở của nàng, tai không hề
nghe thấy nàng đang nói cái gì, trong thiên địa hắn chỉ còn lại một cái ý niệm. . . . . . Thật là muốn đem nàng ăn luôn. . . . . .

Bán Hạ
chỉ cảm giác eo mình bị một đôi bàn tay cầm, đem mình từ từ nâng lên một chút, mà môi Vô Mạt cúi xuống, vội vàng hôn lên môi của mình.

Không, vậy căn bản không phải hôn, mà là gặm.

Răng môi Vô Mạt vội vàng rơi xuống môi của nàng, cố sức gặm cắn vuốt ve, giống như. . . . . . Giống như sói đói!

Bán Hạ thở dốc cũng trở nên khó khăn, đôi tay nàng dùng sức đè ở trên ngực

hắn muốn đẩy hắn ra, nhưng ai biết động tác này lại càng khơi dậy xâm
chiếm của Vô Mạt. Môi Vô Mạt cũng không làm như thế nào đã xâm nhập vào
trong bờ môi của nàng, vì vậy cắn hút giống như đã khát lâu ngày gặp
được cam lộ, chọc cho Bán Hạ càng thở hồng hộc.

Nhưng Bán Hạ thở
gấp liên tiếp lại càng khơi dậy khát vọng ẩn núp trong cơ thể Vô Mạt,
hắn chợt thấp giọng kêu một tiếng, hai tay nắm eo Bán Hạ, chợt đem Bán
Hạ lật úp xuống.

Bán Hạ kêu lên một tiếng, không rõ chuyện gì đã
xảy ra, chỉ cảm thấy sau lưng có thứ cứng rắn nóng bỏng đâm lên, nàng
kinh ngạc trợn to mắt, đang muốn hỏi thì cảm giác phía dưới đau nhói,
thân thể giống như bị hung hăng tách ra, thứ cứng rắn nóng bỏng xâm nhập bất ngờ, đau đớn kịch liệt đánh tới.

Nàng đau đến thiếu chút nữa kêu lên, nhưng người phía sau lại giống như mất đi lý trí, nắm eo của
nàng trước sau cuồng động. Lúc này với Bán Hạ không khác nào hành hạ,
đau đớn vô cùng, nàng không nhịn được nức nở nghẹn ngào không ngừng,
nhưng sau đó một loạt ma sát này giống như bị cái gì làm dịu đi, trở nên thông thuận thoải mái, tiếng nức nở nghẹn ngào vẫn không ngừng, lại có
mùi vị vui thích, mãi cho đến sau đó, nàng lại không nhịn được liều mạng nắm chặt lấy chăn lông cừu trên giường gạch rên rỉ, chỉ mong chờ hắn
mạnh hơn nhanh hơn.

Vô Mạt ở phía sau nghe tiếng kêu say lòng của nương tử, càng ra sức, mồ hôi nóng bỏng từ trên bộ ngực trần của hắn
chảy xuống, chảy tới nơi tiếp giáp của hai người.

Vô Mạt trong
hoảng hốt chợt dừng lại, hắn thở gấp cúi đầu ngưng mắt nhìn người trong
ngực, chỉ cảm thấy nàng là người khiến hắn cảm thấy thương yêu nhất thế
gian, thật hận không thể đem nàng ăn vào bụng, vĩnh viễn không để cho
người ngoài nhìn thấy nửa phần.

Bán Hạ động tình, thấy Vô Mạt
dừng lại, hết sức khó chịu, không nhịn được giãy dụa vòng eo mảnh khảnh. Theo vòng eo giãy dụa, hai cánh hoa đang kẹp vật nóng bỏng đó cũng
giãy dụa theo, khiến Vô Mạt thở hốc vì kinh ngạc.

Hắn không nhịn được cúi người, hơi thở nóng rực phả bên tai nàng gầm nhẹ một tiếng: “Ta muốn ăn nàng.”

Nói xong cuồng mãnh vận động, khiến Bán Hạ phía dưới giống như hoa lê trong mưa gió đung đưa không ngừng, cuối cùng giống như gió bão chợt ngừng,
hắn vừa gầm nhẹ một tiếng, đem toàn bộ nhiệt tình yêu thương cho nàng.

=== =====

Khi tiếng thở dốc từ từ bình tĩnh lại thì Bán Hạ đã xụi lơ nằm trong ngực
Vô Mạt, gương mặt dính sát cánh tay cực nóng của hắn, đầu ngón tay thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng vuốt ve trên ngực hắn.

Ban ngày nam nhân này cùng Bán Hạ khi chung đụng còn cứng nhắc, bây giờ đã là người bên gối thân mật nhất trên đời.


Đầu ngón tay Bán Hạ vô ý thức vuốt ve, lồng ngực của hắn hoàn toàn khác
biệt so với bộ ngực mềm mại của nữ nhân, ngón tay của nàng giống như có
thể cảm nhận được cơ ngực bền chắc trên đó, đó là cơ bắp do mỗi ngày
giương cung săn thú tích lũy lại, bên trên còn có một vài vết sẹo mờ,
hẳn là dấu ấn lưu lại khi tranh đấu với hổ báo dã thú.

Bán Hạ đang lâm vào mạch suy nghĩ của mình, chợt bàn tay Vô Mạt giống như kìm sắt nắm cổ tay tinh tế của nàng: “Đừng.”

Âm thanh của hắn khàn đục đến giống như cát trên bãi sông, hơi thở nóng
rực phun ra giống như tảng đá phơi nóng, nóng kinh người.

Bán Hạ giãy dụa, ngửa đầu để cho mình có thể nhìn thấy Vô Mạt .

Ánh mắt Vô Mạt nóng bỏng chiếu vào đôi mắt lười biếng của Bán Hạ, chỉ một
khắc thế nhưng không kịp phòng ngự, cuống quít nhìn về phía nơi khác.

Bán Hạ chỉ muốn thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, nhưng lực tay của mình ở
trong tay hắn thật nhỏ bé, cảm giác như con kiến đẩy đại thụ. Bán Hạ mím môi cười , khẽ cong môi, ngửa mặt lên , đôi môi vừa đúng rơi vào gáy
của hắn , nhẹ nhàng rơi xuống, hôn lên.

Nàng có thể cảm thấy thân thể nam nhân mình đang tựa vào chấn động, nàng không nhịn được cười
thầm trong lòng, ai bảo chàng không buông ta ra.

Nhưng nàng còn
chưa cười xong, nam nhân bên cạnh đột nhiên lật người, nàng cảm thấy
trời đất quay cuồng, một lần nữa nhìn lại thì nam nhân đã đè ở phía trên nàng, tràn ngập khát vọng nhìn chằm chằm nàng.

Hắn cúi đầu, lần này là êm ái yêu thương hôn lên môi của nàng, trong miệng nhẹ nhàng nỉ non: “Nàng thật là xấu xa!”

Âm thanh giống như gió thổi qua cát đá.

Đêm nay, Bán Hạ trong cơn hoảng hốt bắt đầu nghĩ lại, mình thực sự rất xấu sao?

Người xấu nhất, hẳn là hắn chứ. . . . . .

=== =====

Có lẽ là một đêm này Bán Hạ quá mức mệt mỏi, cho tới khi tỉnh dậy thì gà rừng trong Núi Thượng Cổ cũng bắt đầu gáy sáng rồi.

Nàng giật giật thân thể giống như rời ra, nhưng không nhìn thấy nam nhân tối hôm qua ép buộc mình đến nửa đêm ở trên giường.

Bán Hạ miễn cưỡng đứng dậy, mặc lại y phục bình thường vẫn mặc, lại đem
quần áo da cá hôm qua mặc trịnh trọng gấp lại gọn gàng, cái này phải trả cho Tộc trưởng , để lại đó đưa cho tân nương tử khác mặc.


Làm
xong những việc này, nàng nhìn quanh nhà lá, chỉ thấy trên tường treo da hươu cùng da hổ, còn treo trường mâu rìu cung tên —— người Vọng
Tộc không luyện sắt thép, vì vậy trường mâu mũi tên đều là những vật
cực kỳ thiếu thốn, trong tộc có một ít do đời trước truyền lại, Tộc
trưởng phân cho các hộ, mỗi hộ phân đến cực ít. Vì vậy có thể nói, Vô
Mạt coi như có của cái rất dồi dào rồi. Bán Hạ quan sát kĩ trong nhà,
thật ra thì trừ mấy thứ sắt thép hiếm thấy này, trong phòng bày biện rất đơn giản, có hai ghế đá và một cái bàn đá. Phòng này cũng không khác
lắm so với phần lớn các nhà lá khác trong Vọng Tộc, chỗ khác biệt duy
nhất có lẽ là trong túp lều của Vô Mạt không có cung phụng Kiếm Linh và
Địa Nô thứ mà mỗi nhà người Vọng Tộc đều phải có.

Bán Hạ thầm
nghĩ, về sau sẽ bảo Vô Mạt treo lên. Sùng bái tổ tiên là một loại tính
bài ngoại đồng thời có thể đem người cùng tộc đoàn tụ lại với nhau hơn,
nếu Vô Mạt coi rẻ uy nghiêm của thần miếu, nhất định hắn vĩnh viễn không thể dung nhập vào Vọng Tộc.

Mặc kệ nàng là đến từ phương nào,
mặc kệ hắn là lớn lên như thế nào, trong máu của chúng ta đều chảy dòng
máu người Vọng Tộc, cả đời này cũng vĩnh viễn không thể nào rời ngọn núi này, mảnh đất này, thôn làng này.

Bán Hạ đang suy nghĩ, Vô Mạt tiến vào, trong tay cầm theo một cái rổ, trong giỏ xách bốc hơi nóng.

Vô Mạt cao lớn uy vũ nhìn thấy tân nương nhỏ nhắn của mình, thậm chí có
một chút xấu hổ: “Bán Hạ. . . . . . Nàng đói bụng không?”

Bán Hạ
nghiêng đầu liếc Vô Mạt một cái, cuối cùng mím môi cười nói: “Dĩ nhiên
đói bụng, ta đi tắm rửa sạch trước đã, lập tức sẽ trở về ăn.”

Vô Mạt gật đầu liên tục.

Bán Hạ thẳng đi ra khỏi nhà lá, đến dòng suối nhỏ lạnh lẽo bên cạnh rửa
sạch tay mặt, lại tiện tay hái một cây lam ngải thảo tỉ mỉ nhai vệ sinh
răng miệng. Một lần nữa về phòng, Vô Mạt đã đem thức ăn bày ra. Bán Hạ
nhìn sang, ngược lại có chút kinh ngạc.

Chỉ thấy trên bàn đá có
còn hầu nhi quả mang theo giọt sương, có bánh ngô, có cháo rau dại,
ngoài ra có thịt khô cắt thành miếng nhỏ. Đây đối người Vọng Tộc trăm
ngàn năm qua đều cực kỳ tiết kiệm mà nói, thật là một bữa ăn sáng xa xỉ. Trên thực tế phần lớn người Vọng Tộc không ăn sáng , bọn họ lúc trời
còn chưa sáng đã lên núi săn thú hoặc là xuống ruộng làm việc, bận rộn
đến khi mặt trời lên cao đỉnh đầu mới về nhà ăn cơm.

Bán Hạ cười cùng Vô Mạt ngồi xuống, Vô Mạt đưa đũa trúc cho nàng, hai người cùng nhau ăn.

Bán Hạ đầu tiên là tán dương thịt khô mùi vị không tệ, cháo rau dại nấu
cũng rất vừa lửa, điều này làm cho bên môi Vô Mạt xuất hiện nụ cười.

“Nàng nếu thích, vậy sau này chúng ta mỗi ngày đều ăn thế này.” Vô Mạt nhìn
tân nương của mình, trong đôi mắt tràn đầy cưng chiều mà chính bản thân
hắn cũng không biết.


Bán Hạ lại lắc đầu một cái: “Thỉnh thoảng ăn mấy lần cũng không tệ lắm, ngày ngày ăn, quá lãng phí.” Nàng muốn nhân
cơ hội cùng Vô Mạt nói một chút về tương lai của hai người.

“Mặc
dù chàng bây giờ mỗi ngày đều có thể lên núi săn thú, nhưng ngộ nhỡ
chàng ngã bệnh thì sao? Về sau chúng ta có con, tiêu hao sẽ nhiều hơn,
đến lúc đó chàng phải kiếm nhiều con mồi hơn để duy trì kế sinh nhai,
ngộ nhỡ thời tiết không tốt chàng không có thu hoạch gì thì sao?” Bán Hạ vừa đưa vào miệng một miếng hầu nhi quả, vừa nói.

Vô Mạt cũng chưa từng nghe người nào nói qua chuyện này, ngưng mày nghe rất nghiêm túc.

Bán Hạ nuốt hầu nhỉ quả xuống, tiếp tục giảng kinh giảng đạo: “Có câu tục
ngữ nói chuột còn dự trữ ba phần lương thực, lương thực ban đầu không
tiết kiệm, lương thực sau này gọi cơm. Hiện tại nếu có ba phần ăn ba
phần, khó tránh khỏi tương lai phát rầu.”

Ánh mắt Vô Mạt không rời Bán Hạ, hắn thấy Bán Hạ nói xong đạo lý rõ ràng, cười gật đầu liên tục: “Nàng nói đúng, đều theo nàng.”

Bán Hạ rất hài lòng, lập tức lập quy củ: “Được, về sau điểm tâm không cần
bánh ngô, cháo rau dại cùng thịt khô là đủ rồi, dĩ nhiên nếu như chàng
có thời gian đi hái trái cây, ta tự nhiên rất thích.” Nói xong nàng nhìn vóc người to lớn của nam nhân trước mắt này, bổ sung nói: “Chàng cần đi ra ngoài làm việc săn thú, khó tránh khỏi muốn ăn nhiều hơn ta, nếu như chàng cảm thấy cần, có thể ăn bánh ngô.” Đối với người Vọng Tộc mà nói, thịt là thức ăn thường ngày, nhưng các loại ngũ cốc lại khác, Vọng Tộc
không có tinh thông trồng trọt, vì vậy thu hoạch được rất ít.

Vô Mạt vội vàng lắc đầu: “Không sao, ta không ăn cũng được.”

=== ===

Cơm nước xong, Bán Hạ bắt đầu thu thập đồ cưới của mình. Vật liệu da vải
vóc, đây là giữ lại để về sau từ từ may quần áo; một chút sắt trân quý,
đó là những thứ về sau cần để sống không thể rời bỏ; còn có một số đồ
bằng đá, mặc dù ở trong sơn thôn này cũng không phải là cái gì hiếm lạ,
nhưng bình thường cũng là không thiếu được .

Sau khi phân loại
các rương xong, Bán Hạ nhìn vòng quanh bốn phía nhà lá, phát hiện hoàn
toàn không có chỗ nào ngồi nữa nha, căn nhà này hơi nhỏ một chút.

Đang lúc này, Vô Mạt vào nhà: “Đem những đồ này đặt ở trong sơn động sau nhà đi.”

Đây cũng là ý kiến hay, Bán Hạ gật đầu nói vâng, rồi đi theo Vô Mạt tới sơn động.

Vừa đi đến sau nhà, Bán Hạ mới phát hiện nói nơi này chỉ là cái động đơn
giản thật là uất ức cho nó. Thật ra thì nơi này có điểm giống như căn
nhà hai gian đào ở trong núi, trong nhà dùng một hàng bàn đá xanh tách
các gian.

Bên trái, hiện tại để một chút da lông thịt khô, bên
phải sạch sẽ chỉnh tề không có thứ gì, vừa nhìn thì thấy nơi này hẳn là
mới quét dọn xong.

Bán Hạ quay đầu lại nhìn Vô Mạt, lại thấy trên mái tóc đen của hắn dính đầy bụi bặm , chắc chắn mới tới đây quét dọn nơi này.

Vô Mạt bị Bán Hạ nhìn đến có chút xấu hổ, cổ gáy ửng đỏ, hỏi “Nàng nhìn ta làm cái gì?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.