Một Ngàn Tám Trăm Ngày

Chương 55


Đọc truyện Một Ngàn Tám Trăm Ngày – Chương 55

Trái tim Lý Đạo bất giác căng thẳng, trợn mắt nhìn anh ta: “Bất cứ ai cũng có thể gặp?”

“Không được.” Chu Tân Vĩ chạy đến cửa, đứng lại nói: “Cậu cho rằng cục cảnh sát là nhà mở à? Quy tắc quy định còn treo ở đấy, bây giờ thân phận của cậu là người tình nghi gây tội, không thể gọi ai ra gặp được.”

Gương mặt Lý Đạo hơi chuyển động, tròng mắt quan sát lớp vải trắng trên cánh tay, yết hầu khẽ lăn, sau đó gật đầu cười cười, mọi chuyện đều không phải thứ anh có thể làm chủ, cứ như thế này, là được rồi.

Trong phòng im lặng phăng phắc.

Chu Tân Vĩ lại bước về phía trước một bước, dừng lại quay đầu: “Vậy thì, có hay không?”

Lý Đạo nói: “Không có.”

Chu Tân Vĩ quá khôn khéo, có một số việc vừa liếc mắt qua đã nhìn thấu tỏ tường, nhưng bây giờ anh ta không muốn đào sâu thêm.

Trước đây anh ta tiếp xúc với tội phạm có lớn có cực kỳ tàn ác, nhưng người có thể hoàn toàn thay đổi thì rất ít. Ngày hôm nay Lý Đạo thực sự không có nghĩa vụ giúp anh ta cản nhát dao ấy lại, nhưng lại dùng tốc độ nhanh nhất xông lên, con người anh cố gắng nói đạo nghĩa, không xem là tội ác tày trời, chỉ là bước vào con đường sai trái.

Sợ rằng con đường của hai người họ đã từng giống nhau, cũng từng trải qua nguy hiểm, khiến cho giới hạn mối quan hệ đối lập này trở nên không còn rõ ràng như nó phải có.

Chu Tân Vĩ lặng lẽ buông tiếng thở dài, vẫn làm việc theo quy tắc cũ: “Chỉ có thể gặp luật sư.” Anh ta dừng một lúc, nói thêm một câu: “Có thể nhờ luật sư nhắn lại.”

Lý Đạo khoát khoát tay có chút phiền não, gáy dựa vào tường, rồi nhắm mắt lại.

Chu Tân Vĩ không nói gì nữa, đẩy cửa đi ra ngoài.

Sau đó không lâu, họ về Thượng Lăng.

Nhóm người Lý Đạo bị đưa thẳng vào trại giam.

Lúc ấy Cố Tân ở trong nhà.

Cô ở bệnh viện Quảng Ninh đợi ba ngày, buổi tối ngày thứ ba liền bị đuổi về Thượng Lăng, bác sĩ nói nguyên nhân cô ngất đi là do mệt mỏi quá sức, chú ý nghỉ ngơi nhiều và bổ sung dinh dưỡng là có thể nhanh hồi phục lại.

Bản định án trước đó nói rằng cô có thể tự do, nhưng không được rời khỏi Thượng Lăng, phải kịp thời phối hợp điều tra với cảnh sát.

Cô đến tiệm vàng Tường Các làm thủ tục nghỉ việc, nhưng đồng nghiệp vẫn bình thường với cô, cô nhìn thấy lão Vương bảo vệ, ông ấy vừa thấy cô liền híp mắt nở nụ cười, kéo tay cô hỏi han ân cần.

Cố Tân nói vòng vo, hỏi ông ấy: “Bác… cơ thể bác không sao chứ?”

Lão Vương cởi nón xuống, sờ đầu mình: “Đã bị đánh cho ngất tỉnh rồi, đến bệnh viện kiểm tra, không có vấn đề gì lớn.”

Cố Tân không thể nhìn thẳng vào mắt của người đối diện, động đậy khóe môi cứng ngắc: “Vậy là tốt rồi.”

Mọi người đều cho rằng cô là người bị hại, nội tình trong đó chỉ có ông chủ biết.

Khi cô đi đến phòng làm việc, ông chủ ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi di chuyển ánh mắt sang nơi khác, một chút biểu cảm trên mặt cũng không có.

Bước đi của Cố Tân gian nan, mỗi một bước đều cảm giác trần nhà càng lúc càng thấp, ép gập xuống người cô, bỗng nhiên người rụt lại một đoạn. Cảm giác này không riêng gì Cố Duy mang đến, từ ngày nguyên tắc của cô bị dao động về sau này, cô đã biết mình theo chân bọn họ thì chẳng có bất kỳ khác biệt nào.

Ông chủ lạnh mồm lạnh miệng: “Cô còn đến làm gì?”

Cố Tân đứng trước bàn làm việc, quai túi xách bị bàn tay ẩm ướt nắm chặt: “Cháu tới xin lỗi.”

Ông chủ nổi giận, hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện.

“Xin lỗi. Và cả…” Cố Tân ra lệnh cho bản thân không được lùi bước, hơi thẳng hai chân, cúi đầu thật sâu trước ông ta: “Cháu thay anh trai cháu… thay họ xin lỗi bác, xin lỗi.”

Ông chủ gần năm mươi tuổi, mặt hiền lành, bình thường đối xử với nhân viên vô cùng tốt, thấy động tác này của cô có phần mất kiên nhẫn: “Cô làm cái gì vậy.” Ông ấy hơi ngồi thẳng lên, im lặng vài giây, rồi than một tiếng: “Xét đến cùng thì cũng không phải cháu sai, bác cũng chẳng có ý gì khác, chỉ là công việc này…”


“Cháu hiểu ạ.” Cố Tân vội vàng lấy phong thư từ trong túi xách ra, cầm bằng hai tay đặt lên bàn, mở miệng còn muốn nói gì đó, nhưng không thốt nên lời, chỉ có thể cúi đầu thêm một cái, xoay người rời đi.

Ông chủ cầm phong thư lên, mở bức thư ra, bên trong ngoại trừ một lá thứ từ chức, còn có một thẻ ngân hàng rơi ra, “Đợi đã, Tiểu Cố.”

Cố Tân dừng lại.

“Thẻ này của cháu là sao?”

Cố Tân đứng ở cửa: “Là chúng cháu mang đến bất hạnh cho bác, tiền không nhiều lắm… Cháu biết dùng tiền không thể bù đắp tổn thất tinh thần cho bác, chỉ là, bây giờ cháu chỉ có thể…”

“Chuyện này là chuyện gì đây.” Ông chủ ngắt ngang lời cô: “Số tiền kia đã được trả lại rồi, cháu không cần…”

Cố Tân không nghe phần phía sau, dường như đang chạy trốn.

Thẻ ngân hàng có tám vạn tệ, trừ đi số tiền chi ở bệnh viện Quảng Ninh, phần còn dư lại cô không động vào.

Khi đi ra khỏi tiệm vàng, bên ngoài trời thả cơn mưa phùn.

Thời tiết tháng sáu, không khí ở thành phố Thượng Lăng có phần khô nóng.

Cố Tân không bung dù, nước mưa bắn lên da thịt cô, trái tim cũng trở nên nặng nề.

Cô đến cửa hàng gần đó dạo một vòng, bên trong bán quần áo và trang sức hạng sang, đếm tiền trong túi xách, còn khoảng một ngàn năm trăm tệ, còn là tiền trước đó trong ví của Lý Đạo.

Cố Tân thất thần trong vài giây, sau khi cất tiền xong, cô xoay người đi ra.

Cô đi xem cửa hàng bán áo nam tay ngắn, quần, tất và nội y giá bình dân, không nhìn kiểu dáng, chọn chất vải mềm mại co giãn, bằng ký ức dùng tay ước lượng kích cỡ.

Cô mang theo túi lớn túi nhỏ, đi thẳng đến trại giam.

Nhưng không ngờ đến, cảnh sát bên trong còn chẳng thèm tiếp, thẳng thừng bảo cô rời đi.

Cố Tân cười dịu dàng nói rất nhiều câu lấy lòng.

Viên cảnh sát vẫn làm khó, ôn tồn giải thích: “Chỗ này của chúng tôi có quy định, cô không phải người thân, không thể mang đồ vào trong, cô đừng làm khó tôi.”

“Chỉ là quần áo thôi mà, các anh cứ kiểm tra cẩn thận, thực sự không có…”

“Vậy cũng không được.” Cảnh sát nói: “Bên trong có quần áo mặc rồi, cô có thể yên tâm.”

Cố Tân ôm cái túi, còn định bàn cãi thêm vài câu.

Chu Tân Vĩ đi ngang qua ngoài cửa, rồi lui lại hai bước, nhận rõ bóng lưng của cô gái ấy, hơi nheo con mắt, “Tiểu Trương, chuyện gì vậy?”

Hai người bên trong phòng đều quay lại nhìn anh ta.

“Đội trường Chu ạ, anh đến phá án sao?” Tiểu Trương đi đến, nói câu chúc mừng: “Nghe nói gần đây nhóm anh phá được vụ án lớn ở thành phố Thượng Lăng, chưa kể còn dùng thời gian chưa đến một tháng, hiệu suất phá án này đúng là chẳng thể chê, quả thực quá giỏi.”

Chu Tân Vĩ cười cười, “Còn phải cảm ơn các lực lượng giúp đỡ nữa.”

“Chỉ tiếc, còn chưa thẩm vấn, lão già Quách Thịnh bị bệnh tim tái phát chết mất, làm nhiều chuyện xấu như vậy, không khiến hắn ở tù rục xương, xem như lợi cho hắn rồi.”

“Cũng xem như trừng phạt thỏa đáng.” Chu Tân Vĩ hỏi: “Trong phòng có chuyện gì vậy?”

Tiểu Lưu than nhẹ: “Cô gái đằng ấy nói có bạn ở đây, muốn vào đưa vài bộ quần áo, giải thích nửa ngày, nhìn em đầy cả mồ hôi hột luôn này.”

Ánh mắt Chu Tân Vĩ rơi xuống phía sau cậu ta, gật đầu một cái với Cố Tân, hỏi cô: “Bạn nào?”


Tiểu Lưu nói: “Lý Đạo.”

“Đúng lúc, hôm nay tôi cũng đến tìm anh ta.” Chu Tân Vĩ vỗ vai cậu ta: “Phiền cậu rồi, để tôi xem thế nào, giúp cô ấy mang vào.”

Tiểu Lưu trầm ngâm vài giây: “Vậy được ạ.”

Cậu ta quay về phòng, nhận cái túi trong tay Cố Tân, ôm đống quần áo đặt trên bàn, kiểm tra cẩn thận, từng đường viền cũng không bỏ qua.

Khi thấy anh ta cắt khóa kéo quần bò và cúc áo, nước mắt Cố Tân bất chợt tuôn ra.

Cô cắn chặt môi dưới, gồng mình kiềm nén, tâm trạng vốn dĩ kiên cường nhưng bây giờ lại trở nên yếu đuối một cách không báo trước thế này.

“Sĩ quan.” Cô siết chặt mu bàn tay chùi nước mắt, nói rất thấp: “Cái này không mang vào nữa, chỉ đưa hai cái quần thể thao thôi!”

Tiểu Lưu liếc cô một cái, buông cây kéo: “Được.”

Khi Cố Tân từ bên trong đi ra, Chu Tân Vĩ đang đứng bên cạnh cửa sổ gọi điện thoại.

Cô xách ba lô khoác lên vai, đứng bên cạnh yên lặng bình tĩnh chờ đợi.

Trong hành lang lặng im lạ thường, tia sáng không phải vô cùng sáng rỡ.

Tràng cỏ dài ngoài cửa sổ tươi tốt, khoảng hai thước phía trước có chắn một bức tường xi măng, nhìn rất nặng và kiên cố.

Tầm nhìn Cố Tân thẳng, không biết phía sau ấy có phải nơi đang giam giữ Lý Đạo hay không, sợ rằng cô chỉ cách anh có vài trăm thước, nhưng dường như lại ở hai không gian, không có có nào nhìn thấy nhau.

Cố Tân bất giác nghĩ về những thứ bên trong đó, có lẽ sẽ giống như trong ti vi, có lưới sắt và bậc thang, cũng có sân bóng rổ hay bóng chuyền gì đó.

“Ổn không?” Chu Tân Vĩ không biết từ lúc nào đã kết thúc cuộc trò chuyện, đi qua hỏi.

Cố Tân hoàn hồn, đứng thẳng người lên, “Ổn. Cảnh sát Chu, chuyện lúc nãy cảm ơn anh.”

“Không có chuyện gì.” Chu Tân Vĩ xoay người định đi.

“Xin anh chờ một lúc.”

Anh ta dừng lại: “Còn chuyện gì?”

Cố Tân do dự vài giây, đi lên trước, đối diện với ánh nhìn của anh ta: “Tôi muốn hỏi chút chuyện, họ… bọn họ có thể phải chịu án bao lâu?”

Chu Tân Vĩ kẹp túi quần áo dưới nách, hai tay nhét vào túi quần, suy nghĩ một lúc, vẫn nói câu nói ấy: “Không nói được.”

Cố Tân hé môi, cảm thấy không ổn, nhưng cuối cùng không hỏi.

“Được, vậy gặp anh sau.”

Chu Tân Vĩ nói thêm một câu: “Chờ tòa án cân nhắc mới quyết định, thân phận cô khá đặc biệt, sau này không cần quay lại đây, không nói rõ được.” Anh ta cầm túi đồ mang trên tay: “Ngoại trừ đồ này ra, còn thứ gì… cần tôi mang vào không?”

Trong lòng Cố Tân bỗng giật thót, sự vui mừng vụt đến khiến cô không có cách nào tiếp nhận, trong khoảnh khắc ấy, trong đầu cô hiện ra vô số lời nói, nhưng mở miệng lại không biết nói thế nào cho đúng.

Chu Tân Vĩ lặp lại lần nữa: “Có lời muốn nhắn không?”

Cô im lặng trong chốc lát, nói khẽ: “Không có.”


Hơn ba giờ chiều, Cố Tân đi ra khỏi trại giam.

Mưa rơi lớn dần, bầu trời rơi vào đống hỗn độn nặng trịch, tạo một thứ ảo giác, như gần với chạng vạng.

Cố Tân bật ô, đi lòng vòng hai chuyến xe công cộng mới về đến khu vực thành thị, khi bước vào trong tiểu khu, trời cũng trở nên đen kịt.

Đèn đường u ám, trên con đường lác đác vài người.

Cô rẽ vào một cửa hàng tiện lợi bên cạnh, mua một gói mì ăn liền và một bao thuốc lá.

Lúc trả tiền, một tờ giấy ngay ngắn bị rơi ra ngoài, rơi xuống nền gạch vàng ẩm ướt dấu chân.

Cố Tân cúi đầu nhìn một lúc, chú ý đến dấu vết màu đỏ sậm bên góc, mới nhớ ra là địa chỉ của mẹ mà Cố Duy để lại cho cô.

MA xui quỷ khiến, cô ôm đống đồ vừa mua, mang theo cái ô, đứng dưới mái hiên cửa hàng tiện lợi, bấm gọi số điện thoại trên tờ giấy.

Bên kia không phải là mẹ cô, mà là một giọng nam già nua xa lạ.

Cố Tân về đến nhà.

Chỗ này được thuê chung với người khác, căn nhà điển hình với hai phòng ngủ và một phòng khách, cô ở một phòng, phòng khách, nhà vệ sinh và phòng bếp thì dùng chung.

Bạn cùng phòng là một người vùng huyện bên, làm cố vấn cho một công ty địa ốc, có một người bạn nam bản địa, thỉnh thoảng mới đặt chân tới đây, rất hiếm hôm về.

Cố Tân cầm chìa khóa mở rộng cửa, trong phòng đen ngòm như cô tưởng tượng.

Sau đó cô thay dép, không bật đèn, đi thằng vào phòng bếp nấu nước, làm mì ăn liền.

Trong phòng có một ô cửa sổ không quá lớn, bên ngoài đối diện với một thành phố huyên náo, người bán hàng rong thường lui tới rao hàng không ngừng, mùi thức ăn trộn lẫn vào nhau, không khí ngột ngạt, nhưng đã bị trận mưa này gột rửa hết, chỉ còn những hộp đèn trongk hống khí ẩm ướt lóe sáng.

Cố Tân ngồi trên bệ cửa sổ ăn mỳ xong, đẩy cửa sổ ra, châm một điếu thuốc.

Đến buổi tối mưa mới hơi tạnh, cánh tya cô đưa ngang đè lên bệ cửa sổ, cằm gác lên, dùng cánh tay còn lại hứng nước mưa bên ngoài.

Trong phòng chỉ còn một mình cô, từ đầu đến cuối vẫn lặng thầm, thỉnh thoảng ánh sáng đỏ xanh trên bàng đèn nhấp nháy tỏa sáng.

Cô hít một hơi thuốc, chầm chậm nhả một hơi dài vào màn mưa, trong miệng cô nhẹ nhàng thổi ra hai chữ: “Ung. Thư.” Cô cảm thấy hơi buồn cười.

Không biết còn tin tức nào tuyệt vọng hơn có thể đánh gục cô.

Mu bàn tay thấm lạnh, nước mưa rơi xuống làm tắt đốm lửa nhỏ, làn khói xanh như u hồn không tiêu tan.

Cố Tân ngồi cả đêm, đêm tối dường như trở nên dài dẵng hơn so với trước đây.

Xuân đi Thu đến, thời gian chưa từng dừng lại.

Chỉ chớp mắt, thành phố Thượng Lăng lại có những đợt gió lớn, lá câ rơi rụng tứ tung tiêu điều.

Qua hơn bốn tháng, sau khi chuẩn bị ổn thỏa hết mọi chuyện, vụ án tiệm vàng Tường Các cuối cùng mở phiên tòa thẩm tra xử lý.

Ngày hôm đó Cố Tân gặp được Lý Đạo, dường như lại cách nhau cả một thế kỷ.

Anh bị cảnh sát tòa án mang ra ngoài, dáng người dường như vẫn cao lớn như trước đây, hơi gầy gò, trạng thái tinh thần lại thoải mái, tóc rất ngắn, trên người mặc bộ quần áo kiểu dáng lỗi thời, bên ngoài khoác áo màu vàng.

Anh vừa bước vào, đôi mắt quét khắp nơi, khi nhìn thấy cô, ánh mắt bất động.

Hai người lẳng lặng nhìn nhau, quên mất mình đang ở đâu.

Sau một lúc, Lý Đạo muốn đưa tay lên quệt mũi, bởi vì mang còng tay, bàn tay còn lại không thể không đưa lên theo. Động tácđến giữa chừng, rồi lại đưa xuống.

Anh quan sát cô, nháy mắt hai cái, khóe miệng nhếch lên, cười vừa ngả ngớn vừa hoang dại.

Lúc ấy Cố Tân rơi nước mắt, vội vàng cúi đầu, dùng ngón tay lau đi.

Vài giây sau, dường như sợ lãng phí lại quay nhìn đến anh.


Sau khi thành viên đến đầy đủ, phiên tòa thẩm vấn chính thức bắt đầu.

Công tố viên và người biện hộ bắt đầu khẩu chiến.

Toàn bộ quá trình đối với Cố Tân mà nói chẳng khác nào cực hình, mỗi một câu chữ như lưỡi dao sắc bén cứa vào da thịt cô.

Sắc mặt Lý Đạo lại thảnh thơi, nhìn không ra tâm trạng cũng bình tĩnh như trên gương mặt anh vậy.

Phiên tòa nghỉ mười phút, cuối cùng cho luật sư một ít thời gian cuối cùng để biện hộ.

Luật sư đứng dậy, cung kính cúi đầu trước ghế thẩm phán, nói rành mạch: “Chánh án tôn kính, thành viên hội đồng xét xử, căn cứ theo sự thật vụ án, kết hợp với quy định của pháp luật… Trong quá trình gây án bị cáo chưa gây bất kỳ thương vong cho ai, từng làm việc tốt, giải cứu thiếu nữ bị bắt cóc, tố cáo kẽ buôn lậu, sau này còn có tình tiết thự thú, còn tích cự trả lại tang vật, bồi thường cho người bị tổn thất, thái độ nhận tội sau quy án rất phối hợp, còn giúp cảnh sát bắt được Quách Thịnh vốn là kẻ đứng đầu liên quan đến nhiều tội danh ra quy án… Tóm lại vài ý kiến, thái độ hối lỗi của bị các thành khẩn, xin tòa án giảm thời gian thi hành án như lúc ban đầu phán xét, phán xử xuống mức nhẹ.”

Một đoạn biện hộ rất dài, tất cả trong căn phòng đều vô cùng yên tĩnh, nghe được cả tiếng kim đồng hồ chạy.

Cố Tân ngồi vị trí dự thính, chỉ có thể trông thấy bóng lưng Lý Đạo.

Lưng anh thẳng tắp, hai chân mở rộng, đứng vững vàng, như ngọn núi bất động.

Kết quả phiên xét xử không được đọc trước phòng án, chánh án đập búa kết thúc phiên tòa.

Lý Đạo được viên cảnh sát dẫn đi ra hướng cửa hông, xung quanh có người đứng lên không ngừng, họ giải tán, xì xào bán tán vờn quanh.

Lần này gặp lại, cách hơn mười thước, chưa được một giờ, chưa nói được bất kỳ điều gì.

Cố Tân ngồi yên trên băng ghế, đôi mắt vẫn dõi theo bóng lưng ấy, nhìn anh càng lúc càng xa.

Lý Đạo thu hồi hết tất cả tâm tình, cười với cô, tròng mắt cứng rắn nhẹ đưa lên, di chuyển môi nói vài chữ.

Sau một khoảng thời gian, có hai chuyện phát sinh.

Luật sư biện hộ của Lý Đạo tìm được cô, mang đến giấy tờ ủy thác một căn nhà hai phòng nào đó ở thành phố Miên Châu và một cái chìa khóa.

Cuối cùng Lý Đạo bị tuyên án hạn tù là tám năm, chấp hành ngay lập tức.

Cố Tân đã không thể khóc, ngược lại còn cảm thấy buồn cười, người yêu bị bỏ tù, anh trai bị giết, mẹ bị ung thư qua đời, cuộc đời này còn có ai bị kịch hơn cô không?

Cố Tân tựa đầu vào khung cửa sổ, nắm chiếc chìa khóa trong tay, nhìn xe cộ lui tới dưới lầu, nhìn trên mặt mọi người lộ đầy biểu cảm lạ lùng.

Cô bỗng nhiên có suy nghĩ xấu, chỉ xảy ra một tai nạn giao thông thôi, cô muốn thấy người khác gặp bất hạnh, hoặc trên lầu đột nhiên rớt một chậu hoa xuống, đập chết một hai người đi đường… Hoặc là, không bằng mình tự nhảy xuống.

Nhưng hành động này chưa kịp đợi để thực hiện, bỗng nhiên có một ngày, Tô Dĩnh xuất hiện. Bụng lớn rồi.

Hai gò má cô ấy hồng hào, tóc ngắn vén ra sau tai, chậm rãi vuốt ve bụng mình, gương mặt xinh đẹp nháy mắt với cô: “Tôi và cháu cô không có nhà để về, cô có chịu nhận nuôi mẹ con tôi không?”

Cố Tân dường như sửng sốt hai phút.

Tô Dĩnh dịu giọng lại, nói rất nhẹ: “Đồ ngốc!”

Khoảnh khắc ấy, Cố Tân đột nhiên nhớ đến, Lý Đạo ở trong khu chợ đêm tại Trùng Dương có nói qua một câu.

Cố Tân dịu lắt, bĩu môi: “Không biết đỏm dáng.” Cô hít mũi mạnh một cái: “Sao chị biết đó là con trai?”

“Tôi thích con trai.”

“Kết quả luôn ngược lại đấy.”

Hai người phụ nữ ngẩng đầu không ai nhường ai, một người đứng trong cửa, một người đứng ngoài cửa, họ nhìn lẫn nhau, bỗng nhiên nín khóc mỉm cười.

Một tháng sau, Tô Dĩnh hạ sinh một đứa bé trai.

Qua hết 100 ngày, Cố Tân mang mẹ con Tô Dĩnh về nhà ở Lạc Bình.

Sự đau khổ thực sự, là trong lúc đang kiên trì và buông tay đưa ra sự lựa chọn, đến khi thực sự từ bỏ, mọi thứ đều trở nên dễ dàng.

Cố Tân nghĩ mãi, câu nói mà ngày ấy trên phiên tòa Lý Đạo nói với cô, dường như là, sống cho thoải mái, cứ như thế đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.