Một Ngàn Tám Trăm Ngày

Chương 51


Đọc truyện Một Ngàn Tám Trăm Ngày – Chương 51

Bác sĩ và y tá vây quanh Lý Đạo, tháo lớp vải thưa trên người anh ra, kiểm tra vết thương lần nữa.

Sau khi làm lại nhiều lần, Lý Đạo ngủ mê man.

Bác sĩ cho anh dùng thuốc an thần giúp giảm tác dụng của cơn đau, anh hỗn loạn, khi tỉnh khi mê, lúc hoàn toàn tỉnh táo đã là ba ngày sau.

Lý Đạo mở mắt ra, phát hiện có người ngồi trên ghế sô pha trong phòng bệnh lật báo, tiếng nói của anh khô khốc, hơi nghiêng đầu, giơ tay với lấy chai nước khoáng đặt trên tủ đầu giường.

Người nọ gấp tờ báo rồi đứng dậy: “Anh tỉnh rồi?” Người đó cầm chai nước trước, rót vào cốc giúp anh, “Tự uống được không?”

Lý Đạo gật đầu.

Người nọ đi xuống cuối giường vươn người, sau đó đi ra ngoài gọi điện thoại.

Không lâu sau, Chu Tân Vĩ đẩy cửa bước vào.

“Tỉnh rồi?”

Ánh mắt Lý Đạo nhìn về phía cửa, mím môi hơi nhấc người ngồi dậy, bả vai không dám dựa vào mạnh, chầm chậm gối đầu.

Chu Tân Vĩ: “Có cần gọi bác sĩ đến xem không?”

Người trước đó nói: “Đã xem rồi.”

Chu Tân Vĩ gật đầu, kéo cái ghế ngồi đối diện với Lý Đạo, anh ta không nói chuyện, ánh mắt quan sát nghiên cứu anh một lúc lâu.

Lý Đạo cũng bất động gương mặt, yên lặng nhìn lại.

Sau một lúc, Chu Tân Vĩ đi thẳng vào vấn đề: “Cậu nói cậu muốn tự thú? Vụ đột nhập tiệm vàng Tường Các là cậu làm?”

“Là tôi.”

“Còn có đồng bọn không?”

Lý Đạo trầm mặc trong giây lát, không trả lời vấn đề này của anh ta.

Chu Tân Vĩ đợi vài giây, hỏi: “Còn có Cố Duy à? Bây giờ cậu ta đang ở đâu?”

“Chết giữa đường.”

Chu Tân Vĩ khựng lại: “Chết như thế nào?”

“Bị người của Quách Thịnh truy sát.”

Nghe được cái tên này, Chu Tân Vĩ bỗng nhiên khóa chặt đôi chân mày, vẻ mặt nghiêm nghị quan sát anh.

Quách Thịnh là loại người gì, Chu Tân Vĩ biết rất rõ ràng, hai người họ đã từng đánh giao nhau vài lần, nhưng đối phương làm việc độc ác lại quá cẩn trọng, khiến người khác không nắm được nhược điểm, những năm gần đây, buôn bán hàng cấm trên đất Thượng Lăng nhiều lần, nên có liên quan đến người này, phạm vi buôn bán của hắn rộng khắp, làm việc không từ thủ đoạn, quả thực có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Chỉ có điều Chu Tân Vĩ không ngờ đến, Lý Đạo cũng có dính dáng đến hắn.

“Hai người…?”

Lý Đạo nói: “Bị hắn không chế, nghe lệnh làm việc.”

“Cho nên ngoại trừ vụ án ở tiệm vàng Tường Các, những chuyện trộm cướp trước đó ở Thượng Lăng cũng là cậu làm?”

Lý Đạo không đáp, chỉ nói: “Tôi sẽ chỉ điểm và xác nhận Quách Thịnh.”

Chu Tân Vĩ lại một lúc lâu không nói chuyện, liếc nhìn ra phía cửa, lén hút thuốc, rồi đẩy bao thuốc lá sang cho Lý Đạo: “Rít một điếu?”

Lý Đạo nhìn vết thương trên ngón tay mình, không nhận lấy.

Chu Tân Vĩ nhét bao thuốc lá vào túi, hỏi một câu mở đầu với người xa lạ: “Tôi muốn biết nguyên nhân cậu tự thú.”

Anh ôm ngực ho nhẹ hai tiếng, thản nhiên nói: “Thoát khỏi sự khống chế của Quách Thịnh, rửa tay gác kiếm.”

Chu Tân Vĩ trầm mặc rít hết nửa điếu thuốc, liếc anh, đứng dậy đi về phía cửa sổ, mở ra: “Cậu chuẩn bị làm thế nào?”

“Hiện giờ người của hắn đang ở Miên Châu.”

“Miên Châu?”


Lý Đạo xốc lớp chăn mỏng trên người ra, nhấc một chân lên, cánh tay chống trên đầu gối: “Điện thoại di động của tôi đâu? Đối với hắn tôi vẫn còn giá trị lợi dụng, chúng ta hợp tác, có thể bắt được hắn.”

Chu Tân Vĩ dựa vào bệ cửa sổ, chợt bật cười: “Tôi dựa vào đâu tin cậu?”

Lý Đạo nghĩ vài giây rồi quay sang: “Nếu tôi đã tự thú, không cần phải lừa anh, chuyện ở tiệm vàng Tường Các tôi đã thẳng thắn, muốn trốn cũng không có lối ra, Quách Thịnh giết Cố Duy, tôi phải thay anh em báo thù, nếu quả thật bắt được hắn, đối với anh mà nói, cũng xem như lập được công lớn.” Anh dừng một lúc: “Chu Tân Vĩ, tôi cảm thấy mạo hiểm lần này, anh không lỗ đâu.”

“Nhưng cậu lại bị lộ tẩy.”

Lý Đạo hơi cong khóe môi, gáy đặt nhẹ sát vào tường, nói nửa thật nửa đùa: “Tôi còn đang trông cậy vào đó để được giảm án.”

“Điều cậu nói không được tính.”

Chu Tân Vĩ búng tàn thuốc xuống dưới, rồi nghiền mẫu thuốc lá còn lại vào bệ cửa sổ, anh ta cúi đầu suy nghĩ một lúc, nháy mắt với người đồng nghiệp đứng ở cửa, ra hiệu trả điện thoại di động lại cho Lý Đạo.

Điện thoại di động hết pin, đi ra ngoài mượn dây sạc của y tá, chờ đến khi máy vận hành, Lý Đạo đổi tư thế ngồi, nhích người vặn vẹo cơ cổ cứng đờ.

Anh gọi thẳng cho Quách Thịnh, bên kia vang lên vài tiếng, sau đó có người nhận.

Lý Đạo mở loa ngoài, nhìn Chu Tân Vĩ, Chu Tân Vĩ vẫn ngồi im trên ghế.

Anh mở miệng trước: “Anh Quách.”

Vài giây sau, bên kia truyền đến tiếng nói chuyện vừa trầm vừa khàn: “Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là A Đạo à, gần đây thế nào?”

“Làm phiền anh phải bận tâm, tạm thời tôi chưa chết được.”

Quách Thịnh cười ha ha: “Tôi nói mạng của thằng nhóc cậu cứng, nghe nói ở trên vách núi xảy ra sự cố? Thế nào rồi? Bộ phận trên cơ thể không mất gì chứ? Nhưng mà tôi phải nhắc nhở cậu, lần sau mạng không còn tốt như vậy nữa đâu.” Nói xong câu cuối cùng, giọng điệu của hắn bỗng chuyển lạnh.

Lý Đạo nhíu mày nhíu mặt: “Có một số việc tôi muốn nhanh chóng chấm dứt, gặp mặt một lần thì sao?”

“Sợ à?”

Anh không hé răng.

Quách Thịnh nói: “Muốn tìm tôi nói chuyện gì? A Đạo à, tôi không đối xử tệ bạc với cậu, không nói tiếng nào đã bỏ đi, khiến cho lão đây đa tâm nghi ngờ.” Hắn buông tiếng thở dài, vừa cười đã có phần kỳ quái: “Nhưng tôi tin tưởng cậu, cho cậu cơ hội để gặp mặt tôi.”

Lý Đạo nói thẳng: “Tôi đến Miên Châu tìm anh.”

“Cậu biết tôi ở Miên Châu?”

“Một cuộc buôn bán lớn đổi lấy tấm “giấy thông hành”, sau này không ai nợ ai, thế nào?”

Quách Thịnh dừng một lúc, lập tức cười nói: “Quả nhiên là Lý Đạo, thông minh.” Rồi hỏi thẳng: “Khi nào đến?”

“Trước cuối tháng, tuyệt đối không làm lỡ sự việc của anh.”

“Cũng được.” Quách Thịnh chậm rãi nói: “Đại Vệ đang ở đây, cậu ta đã quay về làm việc cho tôi, tôi cũng mang cậu ta theo. Anh em các cậu xem như họp mặt đủ, à, đúng rồi, còn thiếu Cố duy.”

Quai hàm Lý Đạo căng cứng.

Hắn cười hai tiếng, nói một câu cuối cùng: “Cho nên tôi cảnh cáo cậu, đừng có nghĩ trò đùa bỡn tôi.”

Thần sắc Lý Đạo càng âm u hơn, không kịp mở miệng, bên kia đã phát ra âm thanh chấm dứt cuộc trò chuyện.

Lý Đạo siết chặt điện thoại di động, Hứa Đại Vệ quay về tìm Quách Thịnh không nằm ngoài dự đoán của anh. Anh nhắm mắt lại, cơ thể chưa hồi phục, thời gian dài duy trì một tư thế khiến anh không thoải mái, cơ thể trượt xuống một chút, nằm nghiêng.

Chu Tân Vĩ không ở lại lâu, chuyện hợp tác với anh cần phải điều tra rõ ràng và xin chỉ thị của cấp trên: “Cậu nghỉ ngơi đi, có thời gian thì bàn tiếp.”

“Anh nhanh lên.”

Chu Tân Vĩ cười nhạt một tiếng, đi đến cửa thì dừng lại: “Tôi vẫn rất tò mò, tại sao các cậu lại mang Cố Tân ra khỏi tiệm vàng.”

Nghe thấy tên cô mà không được báo trước, trong lòng Lý Đạo lộp bộp vài tiếng, tim đập loạn vài nhịp, cái nhịp loạn xạ khiến toàn thân anh có chút khó chịu và mê muội.

Anh cắn chặt hàm răng: “Sợ Quách Thịnh trả thù giận chó đánh mèo, dù sao cô ấy cũng là em gái Cố Duy, muốn đưa cô ấy cùng đi.”

Tay Chu Tân Vĩ vịn vào khung cửa: “Vụ án cướp tiệm vàng cô ấy không tham gia?”

“Không.”


“Cô ấy đồng ý đi với các cậu?”

“Không đồng ý.” Lý Đạo nói: “Cô ấy chạy trốn báo cảnh sát, nhưng bị tôi bắt lại, bắp đùi bên trái của cô ấy có một vết thương dài… Dạy dỗ cô ấy một chút, sau đó mới chịu yên.”

Lý Đạo nói những điều hoàn toàn có xảy ra, chuyện này và chuyện nhờ vả Cố Tân không khác nhau bao nhiêu.

Chu Tân Vĩ không hỏi nữa, quay người kéo cửa ra.

“Cô ấy…” Lý Đạo siết chặt nắm tay.

“Thế nào?”

Anh muốn hỏi ngày hôm ấy cô ngất xỉu có nghiêm trọng không, không có cơ thể khỏe mạnh, nhưng lại nói: “Các người thả cô ấy?”

Chu Tân Vĩ nói: “Không dễ dàng như vậy, quay về Thượng Lăng còn làm thêm một bước điều tra.”

Anh ta đi ra ngoài khép cửa phòng lại, trong phòng bệnh bỗng chốc yên tĩnh.

Lý Đạo hơi duỗi thẳng hai chân, phía sau lại truyền đến một cơn đau ray rứt, anh hé môi hít thở, muốn nhắm mắt một lúc thôi, nhưng mấy ngày liên tiếp nằm trong trạng thái hôn mê, bây giờ ý thức lại tỉnh táo không gì sáng được.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nhiệt độ ở Quảng Ninh nếu so với Thượng Lăng thì cao hơn rất nhiều, bây giờ đang đầu hạ, gió thổi đến cũng ấm áp.

Buổi chiều ăn chút thức ăn lỏng, y tá bưng khay thay thuốc cho anh.

Lớp vải xô trước mặt mở ra từng lớp, Lý Đạo cúi đầu nhìn, bên phải lồng ngực máu thịt be bét, vết thương kéo dài từ dạ dày lên đến cơ ngực, phải đến nửa thước, rộng khoảng bốn đốt ngón tay, hòa lẫn với màu nước thuốc, nhìn qua trông vô cùng dữ tợn.

Lý Đạo hỏi y tá: “Có lưu lại sẹo không?”

“Vết thương sâu thế này, nhất định sẽ để lại.” Y tá hỏi: “Đàn ông các anh còn sợ để lại sẹo?”

Lý Đạo cười cười: “Ảnh hưởng đến mỹ quan.”

Y tá mang lớp vải xô mới, lén liếc anh, cảm thấy tướng mạo người này đẹp trai, có cả mười phần mùi vị đàn ông, cho dù vết thương có chằng chịt cũng không khiến người ta cảm thấy chán ngán, nhưng bởi vì trước cửa lúc nào cũng có cảnh sát canh gác nên đoán chừng thân phận của người này không đơn giản, thế là chỉ biết vùi đầu làm việc, không dám nói bậy.

Thay thuốc xong, toàn thân Lý Đạo lại đổ đầy mồ hôi.

Anh gọi y tá nhờ giặt sạch cái khăn lông, tự mình lau người hai lần, rồi nằm xuống ngủ một lúc.

Trong cơn mộng mị anh nghe ngoài hành lang truyền đến tiếng nói chuyện, bước chân hỗn độn, dường như có không ít người.

Anh bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm trần nhà, cẩn thận nghe bên ngoài nói gì đó.

Không lâu sau, người đi rồi, trên hành lang lại khôi phục vẻ tĩnh lặng như trước.

Ngón tay anh đặt bên cạnh cọ vào ga trải giường, nằm thêm vài phút đồng hồ, anh cắn răng, động thân ngồi dậy.

Lý Đạo mặc bộ quần áo bệnh nhân rộng rãi, phía dưới còn cắm ống thải nước tiểu, trên đùi khâu hơn mười mũi, vị trí nằm cách phía trên đầu gối hai mi-li-mét. Anh xách túi đựng nước tiểu lên, khập khệnh đi đến trước cửa sổ.

Màn đêm thinh lặng kéo đến, nhà cửa dưới lầu đã lên đèn, trước cửa bệnh viện luôn có người chen chúc, xe dừng đậu một hàng dài.

Lý Đạo ở tầng mười sáu của bệnh viện, đoàn người phía dưới như đàn kiến lớn nhỏ, xen kẽ trong ánh đèn lấm tấm, căn bản không nhìn rõ sự vật gì.

Anh lại thăm dò đoàn người phía dưới, hơi nheo mắt lại, yên lặng nhìn rất lâu, đến khi cuối cùng anh không biết mình muốn nhìn cái gì, mắt mở to, hai tay chống lên bệ cửa sổ, cúi đầu thật sâu, chỉ cảm thấy một phần nào đó trong cơ thể thiếu hụt, một vị trí nào đó đau như cắt.

Không biết đứng ở cửa sổ bao lâu, đến khi y tá đẩy cửa bước vào, đột nhiên gào lớn: “Anh dậy làm gì, ai bảo anh đứng lên, anh không biết bây giờ anh không thể tùy tiện xuống giường đi lại được à, ngộ nhỡ vết thương sau lưng lại nứt ra, thế không phải tìm thêm phiền phức cho mọi người sao, bản thân anh cũng bị đau thêm.”

Cô y tá này không lớn tuổi lắm, nói chuyện lưu loát thẳng thắn, nghiêm túc quở trách Lý Đạo một trận.

Cô ta đỡ Lý Đạo quay về giường, tâm trạng trong mắt không giống như trước, nheo mắt cười: “Xin lỗi, nhịn không được.

Một tuần lễ sau, Lý Đạo rốt cuộc cũng có thể xuống giường.

Tố chất cơ thể anh không tệ, ba vết thương đã khép miệng hoàn toàn, là người còn trẻ, tĩnh dưỡng vài ngày, khí sắc trên mặt cũng khôi phục nhanh.

Sau đó nói chuyện hai lần với Chu Tân Vĩ, bên kia lại đi xin chỉ thị của cấp trên theo trình tự, khiến cho anh ta chỉ biết chờ đợi.

Thái độ của Lý Đạo rõ ràng, yêu cầu trước cuối tháng phải đi qua bên đó, bằng không mọi thứ đều không ổn.


Chu Tân Vĩ không thể làm gì khác ngoài việc thúc giục, đẩy nhanh, cuối cùng vào ngày 25 lấy được chỉ thị của cấp trên, các ngành có liên quan từ Quảng Ninh đến Miên Châu phối hợp trợ giúp, bắt đầu sắp xếp.

Lúc ấy, tình trạng cơ thể của Lý Đạo chuyển biến càng ngày càng tốt đẹp, có thể làm vài động tác phục hồi đơn giản.

Cuộc họp phê chuẩn anh tham dự một bộ phận, sau nhiều lần thương thảo, mọi chuyện đã sắp xếp xong, tất cả chuẩn bị chia nhau đi Miên Châu trước.

Chu Tân Vĩ đưa một sợi thắt lưng cho Lý Đạo, cảnh báo anh: “Bên trong có cài đặt thiết bị định vị và máy thu âm, đừng có bày trò chạy trốn, hiện tại thân phận của cậu đã được công bố trong nội bộ cảnh sát, lưới trời tuy thưa, nhưng bất cứ ai phạm tội đều không thoát được lưới pháp luật.”

Lý Đạo cười, không nhận thắt lưng, “Thứ này nhất định sẽ bị phát hiện, đến lúc đó tôi sẽ nghĩ cách liên lạc với các anh.”

“Có ý gì?”

Anh chỉ nói: “Anh còn phải cho tôi mượn một người.”

Chu Tân Vĩ hiểu ý, ngẫm nghĩ một lúc: “Cài trên người cô ấy, chưa chắc sẽ bị nghi ngờ.”

Lý Đạo gật đầu.

Trước khi rời đi, Lý Đạo tắm qua một lần.

Anh đứng trước gương, cạo sạch râu hai bên má và cằm, lớp bọt biến mất, anh ngước mắt nhìn người đàn ông trong gương, ánh mắt vẫn lạng lùng sắc bén, đã từng bước qua cánh cổng sống chết, khí thế vẫn không giảm.

Anh nghiêng mặt sang một bên, hơi nâng cằm lên, ánh mắt chuyển động, rơi xuống dấu vết trên ngực, có phần giật mình.

Hai người Lý Đạo đi lên xe taxi, buổi tối ngày 26 đến Miên Châu.

Khoảnh khắc xe lái vào thành phố Miên Châu, anh trầm mặc đến lạ thường, nhà cửa và phố xá sau khi tu sửa, bức tường phía ngoài còn dán các biển quảng cáo như “Ba năm xây dựng, chí người vững như thành đồng”, tất cả đều không phải là dáng vẻ như trong trí nhớ, nhưng giọng nói quê hương và hơi thở đều quen thuộc, nơi hẻo lánh nào đó vẫn giữ lại vết tích trước đây.

Trong lòng Lý Đạo đầy những suy tư, bước trên mảnh đất quê hương, lần đầu tiên có cảm giác ngay thẳng.

Anh lái xe về nơi ở của bố, vòng qua mấy công trình cũ bị ngăn cách, nhà lầu mọc lên như nấm, vẫn chưa hoàn thiện.

Lý Đạo giẫm lên nền đất xi măng bỏ hoang nhìn vào trong một lúc lâu, rồi lại lái xe vòng quanh vài lần, cuối cùng tìm một nhà trọ gần đó.

Sáng ngày hôm sau, Lý Đạo thử liên lạc với Quách Thịnh, lần này không phải hắn nhận máy, đối phương chỉ báo một địa chỉ, là một trung tâm tắm hơi ở Miên Châu.

Lý Đạo một thân một mình đi trước, nhưng ở đó không thấy Quách Thịnh, anh đứng tắm dưới vòi sen, rồi được người ta dẫn đi, đến phòng xoa bóp.

Một người phụ nữ tóc dài uốn xoăn, mặc quần áo đồng phục màu trắng, trên cơ thể tỏa mùi hương ngọt ngào.

Cô ta quỳ gối bên cạnh Lý Đạo, vuốt ve lưng anh, nhẹ nhàng xoa bóp: “Vết thương của anh từ đâu thế? Trông có vẻ còn mới lắm.”

Mắt Lý Đạo không mở: “Ngã.”

“Thật chẳng cẩn thận gì cả, ngã cao đến mức nào mới làm ra vết sẹo lớn đến vậy.”

Lý Đạo lười trả lời, hỏi thẳng: “Quách Thịnh đang ở đâu?”

Động tác trên lưng ngừng lại, người phụ nữ cười nói: “Anh nói gì em nghe chẳng hiểu, nhưng mà…” Cô ta hơi sát lại: “Người ấy có nhắn lời, bảo anh mặc quần áo xong đi về đường hầm phía sau, có xe đang ở đó đợi.”

Lý Đạo nghiêng người ngồi xuống, đẩy người ra, thấy trên băng ghế dài bên cạnh có đặt quần áo mới, không khỏi nhíu mày: “Tên già kia không ngờ lại chu đáo đến vậy.”

Quách Thịnh làm việc cẩn thận, người thân cận đều phải đề phòng một… hai lần, huống hồ cái danh “kẻ phản bội” này. Điều này Lý Đạo đã sớm dự đoán trước.

Người nọ cười, muốn đi sang giúp anh mặc quần áo.

Lý Đạo lạnh giọng: “Tránh ra.”

Anh đi theo đường hầm phía sau, quả nhiên thấy một chiếc xe van đậu trước đường.

Xe đưa anh đến một kho hàng bỏ hoang, Lý Đạo đứng trước cửa nhìn quanh quất, rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Bầu trời ảm đạm, dường như sắp nổi một cơn mưa.

Cỏ hoang mọc trước cửa, cánh cửa cuốn phát âm thanh nặng nề kẽo kẹt.

Lý Đạo theo người lái xe đi vào trong, kho hàng trống trãi, ở giữa chỉ đặt vài cái ghế, bức tường mốc loang lổ, giăng đầy bụi bặm và mạng nhện, chắc là đã bỏ hoang rất lâu.

Anh đứng sừng sững trước cửa, còn chưa gặp được người, đã nghe thấy tiếng cười trước, tiếng cười ấy trong căn phòng lớn như thế này có vẻ rất quỷ dị.

Lý Đạo nhìn về hướng ấy, trong nháy mắt ngây người ra.

Quách Thịnh ôm người phụ nữ đi đến, đó là Tô Dĩnh.

Cô ấy mang một chiếc váy liền, tóc dài đã bị cắt, sợi tóc mềm dán vào da đầu, thậm chí còn ngắn hơn cả anh. Gò má cô có phần tái nhợt, cánh môi đỏ tươi đến chói mắt.

Tô Dĩnh lạnh lùng liếc anh, rồi chuyển sang nơi khác.

Lý Đạo cũng thu tầm mắt lại.

Quách Thịnh vẫn như trước, cơ thể thon gầy khóa trong bộ tây trang màu đỏ, ngón giữa mang một chiếc nhẫn phỉ thúy lớn như trứng bồ câu, giữ cái tẩu, tóc được chải cẩn thận đến sau đầu, hai má lõm xuống, ánh mắt như máy dò quét nhìn anh.


“A Đạo đến rồi? Thế nào hả?”

Lý Đạo nói: “Trang phục không tệ, số đo vừa vặn.”

Quách Thịnh lại cười, buông Tô Dĩnh ra, giơ tay lên đặt trên vai anh.

Hắn nhìn quanh: “Ngũ đâu?”

Lý Đạo nói: “Xuất cảnh rồi.”

Con ngươi Quách Thịnh khóa chặt, cái tẩu trong tay giơ lên giữa chừng thì dừng lại, vài giây sau lại ngậm giữa môi: “Tốc độ của cậu nhanh thật.” Giọng của hắn lạnh xuống vài lần.

Lý Đạo không lên tiếng.

Hắn hút thuốc, bước đi thong thả quanh Lý Đạo: “Tôi vẫn nghĩ không ra, Quách Thịnh tôi có phải bạc đãi gì cậu hay không, cậu lại phản bội tôi. Hay là cậu nói cho tôi biết, cậu không hài lòng điều gì?”

Lý Đạo đứng yên không động, giọng nói đều đều: “Chỉ là chán thôi, muốn thay đổi.”

Quách Thịnh đứng trước mặt Lý Đạo, bỗng nhiên cúi người tới gần, bởi vì chiều cao chênh lệch, không thể không ngước lên nhìn anh: “Cậu đổi nghề hỏi qua ý kiến của tôi? Người dưới quyền của Quách Thịnh tôi, nói thẳng ra chính là con chó của tôi.” Hắn châm vào lòng ngực anh, đôi mắt càng phát ra tia tàn nhẫn: “Muốn quay đầu cũng phải hỏi xem chủ nhân có đồng ý thả hay không.”

Lý Đạo liếc mắt, không lên tiếng.

Khoảnh khắc hai người đối diện không nói gì, Quách Thịnh thẳng người, khoát tay với anh Quyền đứng bên cạnh: “Đem người lên đây.”

Lý Đạo gặp được anh em của mình, Hứa Đại Vệ và Kỷ Cương. Mặt Hứa Đại Vệ bị thương, bị người ta trói hai tay kéo qua đây, Kỷ Cương cúi đầu, theo phía sau.

Ngay sau đó bên trong cánh cửa lại xuất hiện hai người phụ nữ, cô gái nhỏ chừng sáu bảy tuổi, đi bên cạnh người phụ nữ, đầu nấp sau khuỷu tay người phụ nữ, không dám làm loạn. Ánh mắt hai người hoảng sợ, run rẩy nhìn về phía Quách Thịnh đang đứng.

Lý Đạo đã gặp qua hai người này, là vợ và con gái Kỷ Cương.

Anh căng cứng gương mặt, tầm nhìn không dừng trên người Kỷ Cương, mà liếc sang Hứa Đại Vệ bên cạnh.

Hứa Đại Vệ: “Anh Đạo…”

Lý Đạo không nói chuyện, thuộc hạ Quách Thịnh làm vài động tác, cởi trói cho anh ta: “Người đến đông đủ rồi, lại đây, tâm sự nào.”

Lý Đạo không muốn nói nhiều với hắn: “Mồng 2 tháng sau triển lãm “Trái tim quốc vương”, cậu giúp tôi trộm, hai mươi triệu đô la, đổi lấy tự do giữa chúng ta, thế nào?”

“Cậu cảm thấy cậu còn tư cách ra điều kiện với tôi? Không có Cố Duy và Ngũ Minh Triết, các người xem là một nhóm? Đúng là người tôi có, nhưng tôi nhìn ra sự phối hợp ăn ý của các cậu, bây giờ cậu vẫn còn nắm chắc?”

“Cố Duy là do cậu giết, không oán tôi được.”

Một tay Quách Thịnh nhét trong túi quần tây, quay đầu nhìn Tô Dĩnh. Cô vẫn cúi thấp đầu, cánh tay vòng trước ngực, biểu cảm không có chút gợn sóng nào.

Hắn nói: “Thiếu một người thì không sao, thiếu hai người…”

“Bất kể trộm hay cướp, tôi đều muốn sẽ lấy được.”

Lý Đạo làm việc luôn ổn thỏa, không nắm chắc mười phần, sẽ không nói ra khỏi miệng. Điều này Quách Thịnh lại tin anh.

Hắn nhìn anh vài giây: “Đầu tiên tôi phải hỏi cậu, vì sao cậu chủ động liên lạc với tôi?”

“Truy sát cả đường, anh sẽ khiến tôi bình an xuất cảnh?”

Quách Thịnh lại nở nụ cười, lui về phía sau vuốt tóc hai người, đột nhiên hỏi: “Cậu đến một mình?”

“Đúng vậy, một mình.”

“Nhìn đi, lại không thành thật rồi!” Hắn cầm cái tẩu chỉ vào Lý Đạo, “Nghe nói Cố Duy có một cô em gái tên là Cố Tân, các cậu vì cô ta mới lái xe đi, xem ra tình cảm của cậu với cô ta không bình thường, ngày hôm nay nhân lúc cũng mang cô ta đến, xem náo nhiệt chút nào.”

Hắn nhìn người bên cạnh phất tay, rồi nhanh chóng có một người con gái được mang đến.

Cô buộc tóc thành đuôi ngựa, mặc quần đen và áo sơ mi, thân hình xinh xắn. Miệng bị bọn hắn dùng băng dính bịt kín, tròng mắt rưng rưng, không ngừng lắc đầu nhìn Lý Đạo.

Trong con ngươi Lý Đạo hiện lên sự lạnh lùng, nắm chặt tay, phút chốc nhìn chăm chú về phía Quách Thịnh.

Quách Thịnh đang quan sát anh, đến cuối cùng trong sắc mặt bình tĩnh của anh, phát hiện ra vẻ tức giận, chỉ cảm thấy việc này của mình làm đúng quá rồi, trò đùa này càng khiến người ta thêm phần hưng phấn.

Vào khoảnh khắc ấy, vài ánh mắt trong căn phòng đều đổ dồn về phía Cố Tân.

Tô Dĩnh rốt cuộc cũng có phản ứng, đầu tiên cô ấy hơi ngẩn ra, tinh thần hoảng hốt vài giây, sau đó thở phào nhẹ nhõm không để cho ai phát hiện ra, rồi lạnh mặt đưa mắt dời đi nơi khác.

Hứa Đại Vệ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, vừa định mở miệng lại, thì bị Kỷ Cương đứng bên cạnh lén nghiêm mặt, yên lặng cúi đầu.

Giây phút Kỷ Cương và Lý Đạo đối mắt, rồi lại nhìn Cố Tân, cuối cùng một tiếng mắc nghẹn ở cổ họng.

Quách Thịnh nói: “Tôi không quan tâm mục đích của cậu là gì, bây giờ người đều nằm trong tay tôi, nhất định đừng làm việc thiếu suy nghĩ.”

“Anh muốn thế nào?” Vài từ phát ra hầu như đều sít qua kẽ răng Lý Đạo.

Quách Thịnh cười, ngồi xuống ghế bên cạnh, “Đừng nôn nóng.” Hắn không lo lắng mà hít hai hơi: “Ba người phụ nữ tôi mang đi trước, cậu dùng “trái tim quốc vương” đến trao đổi, tối mồng 2, mang viên đá quý an toàn đến bến tàu Trần Thương, tôi hẹn với ông chủ Lô, trực tiếp bán hàng.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.