Một Ngàn Tám Trăm Ngày

Chương 48


Đọc truyện Một Ngàn Tám Trăm Ngày – Chương 48

Cố Tân nhỏ giọng hỏi: “Chỉ tính như vậy?”

Lý Đạo cảm thấy rất tốt, đến bước đường cùng, anh mãi không đưa ra được quyết định, ông trời làm chủ giúp anh.

Anh nói: “Đúng.”

Trong đêm tối Lý Đạo nhìn về hướng cô, nửa người ngồi dựa vào vách đá lồi, bả vai bên phải bị thương treo lơ lửng, cong khuỷu chân, mượn lực chống đỡ.

Cố Tân ngồi bên cạnh anh, không nói lời nào nữa, đầu dè dặt tựa vào ngực anh, có thể ngửi được mùi máu tanh nồng, gần sát vị trí trái tim, nơi ấy nhảy lên từng nhịp đập trầm ổn vốn có.

Cô không dám đem toàn bộ sức nặng của mình đè xuống, cánh tay chống dựa vào phía sau, một tay còn lại êm ái vuốt ve sống lưng anh: “Bây giờ đã ổn hơn chưa?”

“Ổn hơn chút rồi.” Lý Đạo nắm bàn tay cô, lúc nói chuyện dùng khá nhiều sức, nhưng rất chậm rãi: “Chỗ ẩn nấp, có lẽ bọn chúng không tìm được, tôi quan sát, em ngủ một lúc đi.”

“Em không mệt, anh mới là người cần nghỉ ngơi.”

Lý Đạo nhìn chằm chằm cửa hang một lúc, không tranh cãi với cô, chậm rãi nhắm mắt: “Được rồi.”

Trong hang động tĩnh lặng, thỉnh thoảng có vài giọt nước rơi xuống tạo tiếng vang, mặc dù đã vào hạ, nhưng cơn ớn lạnh lại từ khắp nơi ùa đến, len lỏi vào trong từng khẽ hở của xương tủy.

Cố Tân rón rén đứng dậy, lấy trong túi hành lý một cái áo khoác, cô mặc vào cho mình trước.

Cô cầm quần áo trùm lên người Lý Đạo, rồi tìm thêm một cái áo tay ngắn và quần dài, bất kể là thứ gì, đều ôm đến, choàng kín cả cơ thể anh.

Vô tình chạm phải vết thương, anh cau chặt đôi chân mày, khẽ kêu một tiếng.

Cố Tân vội vàng thu tay về, nương theo ánh đèn điện thoại kiểm tra các vết thương trước sau của anh, trên lớp vải thưa dường như thấm ra vết máu, không biết mặt trong như thế nào. Cô muốn cho Lý Đạo được nằm thoải mái, nhẹ nhàng nâng gáy anh, để anh nghiêng người dựa vào đùi mình.

Cố Tân sờ trán anh, tất cả đều là mồ hôi lạnh.

Cô dựa vào vách đá, cả khuôn mặt Lý Đạo vùi trong lòng cô, bộ phận tiếp xúc với nhau rất ấm áp, cô vuốt ve từng biểu cảm cứng nhắc trên gượng mặt anh, ngón tay luôn chừa ra một khoảng, thầm dò xét hô hấp của anh.

Đêm nay dường như quá dài, Cố Tân có nhiều thời gian để nhớ lại những gì đã xảy ra trong mấy ngày qua, hoang đường lại điên dại, cô mất việc, mất đi cuộc sống tĩnh lặng vốn có, thậm chí mất đi người thân quan trọng nhất trong cuộc đời này. Cô đi theo bọn họ, nội tâm ban đầu từ chống cự đến thỏa hiệp, rõ ràng thay đổi hoàn toàn quan niệm cố thủ, có ngoan cố hơn nựa cũng đồng ý vì người khác hứa hẹn tương lai với cô mà thay đổi.

Cô còn yêu một người, vô cùng đột ngột, lại mù quáng không có nguyên tắc. Loại chuyện như thế này thường không có cách nào giải thích, trên thế giới này cũng chẳng có tiêu chuẩn nào rõ ràng nói rằng ai hợp với mình hoặc ai không hợp với mình.


Tâm trạng của cô có phần phụ thuộc vào cảm xúc, có oán hận và cả tha thứ, sự phức tạp nhưng không có cách nào trốn tránh. Cố Tân không quên được, anh từng dùng những cách tồi tệ nhất để đối xử với cô, cũng không quên anh từng nhiều lần cứu giúp và bảo vệ cô, trước sau đều được giảm bớt đi, sự chán ghét khi mới quen biết đã không còn quan trọng nữa.

Suốt cả quãng đường đi, trải qua đau buồn vui mừng, cô bỗng nhiên phát hiện, trời cao chưa bao giờ thuận theo ý người, có đón nhận sự thay đổi của vận mệnh, cũng dần dần chấp nhận cái chết của Cố Duy, bây giờ chỉ muốn yên ổn với anh, đi qua cuộc sống của người bình thường, xem ra đó đã trở thành hy vọng xa vời rồi.

Cô không biết mình làm sai điều gì, tại sao lại phải trải qua những chuyện như thế này.

Cố Tân bất giác rơi vài giọt nước mắt, nghiêng đầu dựa người, ôm chặt người trong lòng.

Phản ứng của đại não dần chậm lại, trong lòng cô thầm đếm đến một trăm, rồi từ một trăm đếm về lại một, bất giác, rơi vào trạng thái ngủ cạn.

Cô mơ thấy một người phụ nữ mang cô đuổi theo xe lửa, mua nhầm phiếu thế là phải dắt cô đi qua cửa sổ đổi lại, tốc độ của người phụ nữ rất nhanh, cô khó khăn, đôi giày trên chân bị rơi ra, đến khi hai người họ quay lại chuyến xe lửa lần nữa, thì nó đã lái đi mất, chỉ chừa lại một đoạn đường sắt trống rỗng.

Bức tranh lại biến đổi ngay, cô ngồi trên chuyến xe lửa, bên tai ngoài tiếng lùng bùng thì không còn âm thanh nào khác, đối diện vẫn là người phụ nữ kia, trong tay bà ta giữ một hộp giữ nhiệt bốc khói nghi ngút, chỉ lo cho bản thân, không cho cô ăn.

Sau đó hai người xuống tàu, khi Cố Tân tình cờ quay đầu, thấy tấm bảng trên thân xe từ nơi nào đó đến Thượng Lăng, cô la lớn: “Tôi không về Thượng Lăng, tôi không về Thượng Lăng.”

Đối diện đột nhiên có hai viên cảnh sát chạy đến, bên hông còn mang còng tay sáng bóng: “Cô phạm tội, không thể đi nơi đó được.”

“Tôi không có, là bọn họ làm sai.”

“Vậy thì cô cũng phải đến.”

Cánh sát còng tay cô, trong cơn giãy giụa cô bỗng ngẩng đầu lên, đột nhiên đứng khựng lại, viên cạnh sát ấy lại biến thành Lý Đạo.

Cố Tân đột nhiên tỉnh giấc, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

“Tân Tân…”

Không biết bây giờ là giấc mộng hay thực tế, Cố Tân nhất thời không phản ứng.

Lý Đạo lại thấp giọng gọi: “Cố Tân…”

Cô giật mình, cúi đầu ôm lấy mặt anh, “Sao thế? Khó chịu ở đâu?”

“Không sao cả.” Anh ho nhẹ vài tiếng, “Lấy giúp anh… vài viên thuốc giảm đau.”


“Đau lắm à?”

Anh không chịu thừa nhận: “Có thể… chịu được, chỉ là không ổn so với bình thường thôi.”

Cố Tân không dám chậm trễ, nhẹ nhàng rút người ra, mở đèn pin tìm một lọ thuốc, sau khi tìm được liền đổ ra hai viên đút vào miệng anh, xoay người lấy nước, thì anh đã nuốt trọn nó xuống.

Tay phải Cố Tân vẫn mở nắp, đút cho anh vài ngụm nước.

“Mấy giờ rồi?”

“Hai giờ kém một phút.”

Trong hang động vẫn đen nhánh không có cách nào thấy rõ mọi vật, Lý Đạo giương mắt, bằng cảm giác tìm đến hướng của cô: “Có lạnh không? Nằm xuống đây, tôi ôm em.”

Cố Tân đã lạnh cóng đến tê người, nghe anh nói thế trong lòng cũng mềm nhũn ra, sóng mũi chua cay, ngoan ngoãn nằm xuống, né người rúc vào ngực anh.

Có lẽ sự đau đớn khiến anh tỉnh táo, anh mở mắt, hôn lên chóp mũi và trán cô: “Ngủ một lúc đi, tôi nghỉ ngơi rồi, chờ đến sáng chúng ta đi ngay.”

Cô nhẹ nhàng đồng ý một tiếng.

Sau đó Cố Tân không ngủ được, anh hỏi cô bao nhiêu giờ vài lần, rồi dần dần không một tiếng động. Cô cảm giác được Lý Đạo đang bị đau, anh mất quá nhiều máu, mảnh thủy tinh cắm trên lưng, có lẽ chỗ khác còn bị gãy xương, anh vẫn luôn ỷ vào sức mạnh của mình như thế, bây giờ tình trạng thế này vốn dĩ không có cách nào di chuyển.

Qua thêm nửa tiếng đồng hồ, Cố Tân phát hiện hô hấp của anh trở nên rất nhẹ, bàn tay để ngang hông cô cũng không còn ấm áp khô ráo như trước nữa. Trong lòng Cố Tân hốt hoảng không giúp được gì, cô liền gọi anh hai tiếng, cho đến khi nghe anh đáp lại mới thôi không sợ hãi nữa.

Cô nhìn bầu trời bên ngoài, vẫn đen ngòm như bị tạt mực, nhưng Cố Tân biết rõ mỗi một phút đồng hồ đều không thể đợi thêm, cô phải cứu anh.

Cố Tân bật đèn pin, mở túi hàng lý dốc hết đồ ra ngoài, nhưng không thể tìm được dụng cụ có thể giúp cô an toàn ra ngoài.

“Em làm gì?”

Âm thanh yếu ớt trong bóng tối truyền đến.


Cố Tân quay đầu: “Em đi ra ngoài quan sát, tìm nơi có tín hiệu phủ sóng gọi điện thoại.”

Dừng lại vài giây, Lý Đạo cắn răng nâng đầu lên: “Dọn dẹp chút… chúng ta cùng đi.”

Cố Tân vội vàng đè bả vai anh xuống: “Anh đừng động đậy.”

“Em… một mình không được đi ra ngoài, quá nguy hiểm.” Lý Đạo định đứng dậy, trên lưng lại truyền đến cơn đau nhức, trán lập tức túa ra lớp mồ hôi lạnh: “Tôi đi với em…”

Cố Tân lại nhấn đầu vai anh xuống: “Lý Đạo, anh hãy tin tưởng em.” Cô vô cùng nghiêm túc, mỗi một chữ nhả ra đều vô cùng rõ ràng: “Em nhất định có thể làm được.”

Lý Đạo chớp một cái hốc mắt đã đỏ bừng, không nói gì, ngã người về nền đất.

Cố Tân ngồi xổm trước mặt Lý Đạo một lúc lâu, khom người hôn lên gò má anh một cái: “Anh ở đây đợi em quay lại, nhất định phải đợi em.”

Lý Đạo ngẩng đầu in lên môi cô, trăn trở trong chốc lát, anh hạ giọng nói: “Mẹ kiếp, ông đây bất lực quá.”

Cố Tân hơi nhổm người dậy, giống như không nghe thấy: “Em biết phải làm thế nào đây?”

Lý Đạo nhắm mắt, không chịu nói với cô.

Cố Tân đợi một lúc, chống cánh tay đứng bật dậy: “Vậy em đi đây.”

Lý Đạo nắm chặt cổ tay cô, rõ ràng cô đi tìm đường là giải pháp duy nhất, anh không nhúc nhích được, thời gian trôi qua lâu sẽ chết mất, cho nên bây giờ dù không để cho cô ra ngoài, cuối cùng sẽ biến thành chính cô.

Rất lâu sau, Lý Đạo chậm rãi mở miệng: “Trời tối quá, người của Quách Thịnh sẽ không dễ dàng đi vào trong rừng thẳm, có lẽ còn đang đợi ở nơi xe rơi xuống, cho nên em không thể quay về… Trên đường sắp đi có một con suối nhỏ, nghe cho rõ vị trí tôi nói, ra khỏi cửa hang đi sang phải khoảng chừng hai ngàn bước, có một thân cây nghiêng vẹo khá rõ ràng, trên thân cây có một vết máu, phải nghiêm túc quan sát, sau đó lấy cái cây ấy làm trung tâm, nguồn nước đang ở gần đó, có nước thì sẽ có người sống…” Anh nói xong thở gấp một hơi, nói tiếp: “Ở trong rừng sẽ mất đi cảm giác phán đoán phương hướng, tôi vừa nói chưa chắc đã thẳng, em…”

“Em biết.” Cố Tân ngắt ngang lời anh, dịch quần áo bên cạnh đắp lên người anh: “Anh nghỉ ngơi cho khỏe, em sẽ cẩn thận.”

“Mang theo con dao, cho dù không gặp phải người của Quách Thịnh, em cũng có thể bị dã thú tấn công.” Anh nhìn cô: “Không phải tôi cố ý dọa em, những điều ấy là điều nguy hiểm có thể gặp phải, em phải có sự chuẩn bị.”

Cố Tân mấp máy môi: “Em biết.”

“Tân Tân,” Anh đưa tay véo cằm cô, cười nói: “Nếu em quả thật có thể đi ra ngoài, em không cần cứu tôi cũng được.”

Cố Tân không nói gì, dứt khoát đứng dậy, cầm theo điện thoại di động, da găm và một cái áo tay ngắn, khi đi ra ngoài không hề quay đầu lại, cô sợ nhìn thấy dáng vẻ của Lý Đạo, sẽ không còn dũng khí để bước ra ngoài nữa.

Dựa theo lời nói của anh, cô xác định phương hướng chạy nhanh mười thước, đến khi hơi thở loạn nhịp mới thả chậm tốc độ, một cơn gió núi thổi qua, cơn lạnh lẽo trườn từ dưới chân lên, sống lưng Cố Tân cứng đờ, chợt quay đầu.

Cô đặt mình trong một mảng bóng tối kinh khủng, cây cối bốn phía có hình thù kỳ quái, cành cây giống như quái thú sinh trưởng, lá cây bị gió thổi lào xào vang vọng, cô chưa bao giờ biết âm thanh đơn điệu thế này lại đáng sợ như vậy.

Cố Tân bọt tai, xoay người muốn chạy về phía hang động, chạy vài bước thì dừng lại, nghĩ đến gương mặt người đàn ông đang bị thương rất nặng, cần phải nhanh chóng được cứu chữa, mình là hy vọng sống duy nhất của anh, cô không thể lùi bước, nhắm mắt cũng phải gọi được một cú điện thoại báo gip1 đỡ.


Cố Tân cắn răng tiếp tục chạy về phía trước, trong lòng thầm đếm bước chân, không nhìn xung quanh, chỉ nhìn chằm chằm mũi chân mình, cố gắng không suy nghĩ vớ vẩn.

Cô nắm chặt con dao găm trong tay, xé cái áo ngắn thành từng mảnh nhỏ, cẩn thận để lại ký hiệu trên từng bụi cây nhỏ, sợ người của Quách Thịnh nhìn thấy, cô lại làm thành từng mảnh vải nhỏ trên tầng cỏ.

Sau khi làm xong lại tiếp tục đi về phía trước, xung quanh vẫn âm u như thế, vĩnh viễn không biết được sau đám cây sẽ xuất hiện những gì. Cô nhớ lại một bộ phim điện ảnh kinh dị trước đây, một con ma nữ tóc tai bù xù thường xuất hiện trong cảnh tượng như thế này, Cố Tân bị cái tưởng tượng vô cùng vô tận này làm cho sợ hãi rợn hết cả tóc gáy, cô tự tát vào má trái mình một cái, dùng cảm giác đau đớn di đời sự chú ý của mình.

Cô lại nhớ đến giấc mộng kỳ quái vừa rồi, người phụ nữ trong giấc mộng mặc dù không nhìn thấy hình dạng, nhưng cảm giác rất quen thuộc, cô đặc biệt thắc mắc tại sao cô lại mơ thấy. Mười mấy năm qua cô chưa từng chủ động nhớ đến mẹ, nếu không phải vì Cố Duy, có lẽ cô sẽ chôn giấu người này dưới tận đáy lòng. Không tưỡng tượng được rằng, hôm nay lại mơ thấy bà.

Suy nghĩ lung tung quên mất bước đếm, cái cây Lý Đạo nói cô không tìm được, may mà đi đúng hướng, cô loáng thoáng nghe thấy âm thanh suối nước.

Cố Tân dựa vào một cây đại thụ thở gấp, cận thận vài giây, chạy về một phía nào đó, vào lúc này cô đã quên mất sự sợ hãi, trong lòng chỉ nghĩ bằng bất cứ giá nào cũng không thể bỏ cuộc.

Đến cạnh suối nước cô bắt đầu bấm số điện thoại khẩn cấp, nhưng vẫn không có cánh nào nối máy.

Cố Tân buộc phải chạy ngược dòng sông đi lên, điện thoại thông báo pin sắp hết, trong lòng cô nôn nóng, tắt màn hình, chỉ mượn ánh trăng đạm bạc thất thểu bước nhanh về phía trước.

Hai chân Cố Tân đã sớm chết lặng, chỉ biết bước đi máy móc.

Giữa đường dừng lại thử gọi hai lần, không biết đi được bao xa, cho đến khi cả cơ thể mệt nhoài không gượng nổi, sau đó trong vài giây bất ngờ, sau lưng có thứ gí đó nhanh chóng vụt qua.

Cố Tân lập tức quay đầu, nhưng sau lưng chẳng có thứ gì.

Ánh mắt cô hốt hoảng nhìn quanh, cầm con dao găm giơ trước ngực, không dám dừng lại, cơ hồ chỉ nhấc chân chạy về phía trước.

Không lâu sau, sau lưng lại truyền đến tiếng bước chân loạn xạ, trong đó còn lẫn cả tiếng trách móc dồn dập, trong lòng Cố Tân sợ hãi đến cực điểm, bước chân càng đi càng lảo đảo không vững.

Nhưng vào lúc này, trong rừng phát ra một tiếng súng, Cố Tân kinh hoàng hét lên một tiếng, chân mềm nhũn, tê liệt ngồi bệt xuống đất.

Phản ứng đầu tiên của cô là gặp đám người của Quách Thịnh, nhắm hai mắt, con dao gặm trong tay huơ loạn.

“Cô gái, đừng sợ.” Nhưng đó lại là giọng nói già nua truyền đến cách đó không xa: “Mau bỏ dao xuống, tôi sẽ không làm tổn thương cháu.”

Động tác của Cố Tân khựng lại, chậm rãi mở mắt, đứng đối diện với một ông bác gầy ốm, cầm súng, đầu đội nón cỏ, liên tục khoát tay với cô: “Tôi là người gác rừng, cô gái à, cháu đừng sợ.”

Con dao găm trong tay cô vẫn hướng về phía ông ta, quay đầu liếc nhìn, sau lưng trống rỗng.

Ông ta lắc lư cây súng trong tay: “Một con heo rừng, bị dọa chạy.” Ông ta hơi khom người, hỏi: “Hơn nửa đêm rồi, sao cháu lại chạy một mình trong rừng thế này.”

Con dao găm rơi xuống đất, tim Cố Tân như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cả quãng đường vừa sợ hãi vừa nôn nóng, cô nghẹn ngào vài tiếng sau đó bỗng dưng gào khóc, rồi nói đứt quãng: “Bác ơi, xin chú mau cứu bạn cháu.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.