Đọc truyện Một Ngàn Tám Trăm Ngày – Chương 39
Tỉnh lại sau một giấc ngủ, cơ thể Cố Tân có chút khí sức, cảm giác khó chịu phía dưới cũng chẳng còn nhiều.
Khi tỉnh dậy trong phòng không có ai, nhưng trong sân lại truyền đến tiếng nói chuyện.
Cố Tân mang giày đi ra ngoài, ánh mặt trời chói chang, trước mắt sáng bừng.
Cô che trên trán, thấy Tiểu Ngũ cầm điện thoại không rời tay, tín hiệu trong thôn không tốt, đoán chừng cậu ta đang tải trò chơi. Lý Đạo nắm mấy ngón tay ngồi bên băng ghế nhỏ, trên đầu đội một cái nón bằng nhựa dẻo để che nắng, Vương Tiểu Xuân ngồi bên anh, đang giương mắt nhìn theo tay anh.
Lý Đạo dùng con dao găm của anh đẽo một khúc gỗ, đây là lần đầu bắt gặp hình ảnh này, là cây súng lục để lừa trẻ con.
Thời đại này trẻ con là thượng đế, đồ chơi cũng phải là thứ cao cấp, nếu như đặt trong thành phố, cái thứ mà anh khắc này chắc chắn chẳng một ai thèm liếc mắt đến, nhưng Tiểu Xuân lại cảm thấy thích thú.
Cố Tân đi đến ngồi xuống đối diện.
Lý Đạo nhìn cô, “Dậy rồi à?”
Cố Tân gật đầu: “Chị Phùng đâu rồi?”
Anh đẩy cốc nước trước mặt sang cho cô, tiếp tục đẽo: “Sang nhà cô dâu giúp rồi. Uống nước đi.”
Chị ta thực sự có lòng, kéo rèm cửa sổ đóng trước phòng chọ bọn họ.
Cố Tân cầm cốc nước lên, lọc cho thanh giọng, rồi đứng dậy, đi tới đi lui trong sân hoạt động gân cốt.
Từ khoảng sân này có thể trong thấy núi phía xa, có một tòa tháp sừng sững ở đỉnh núi, vào ban ngày, chọc lên đến tận trời, khiến cho khe núi tĩnh lặng này thêm phần trang nghiêm và thần bí.
Cô nhìn chằm chằm một lúc, nghe người đàn ông bên cạnh nói với Tiểu Xuân: “Ai dám bắt nạt cháu, cứ lấy cái này bắn nó.”
Cái cách giáo dục này…
Cố Tân xoa mũi: “…”
Cô đoán Vương Tiểu Xuân chắc không nghe hiểu được bao nhiêu, ngẩng đầu nhìn anh, chỉ biết cười ngây ngô.
Sau khi Cố Tân ra ngoài, Lý Đạo rõ ràng có phần ngồi không được yên.
Mấy nhát cuối cùng anh làm rất ẩu, ném cây súng gỗ lên bàn trước mặt Tiểu Xuân, vỗ gáy thằng bé: “Đi đi, chạy đi chơi đi.”
Vương Tiểu Xuân thưởng thức món đồ, yêu thích không buông tay, dường như phát hiện chỗ nào đó chưa được làm sạch, vừa mếu vừa nói, ngón tay chỉ cho anh thấy.
Anh nói qua loa một câu: “Nó là như vậy.”
Lý Đạo đi đến sau lưng cô: “Ra ngoài đi dạo không?”
Cố Tân nói được, quay đầu gọi Tiểu Ngũ.
Ngũ Minh Triết cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu, nhưng lại lắc như cá mắc cạn, “Hai người đi đi, em không muốn bị mệt.”
Hai người ra sân.
Cố Tân đi bên cạnh Lý Đạo, suy nghĩ điều đó đó, hỏi anh: “Anh có cảm thấy hai ngày nay Tiểu Ngũ cứ thế nào không?”
Lý Đạo không mấy quan tâm: “Kệ cậu ta, thần lải nhải.”
Dọc đường đi không thấy nhiều người trong thôn, thôn này quả thật vắng lặng hơn cả tối hôm qua.
Sân nhà Phùng Quế Linh nằm ở đoạn cao, đến dưới chân núi, nhìn thấp, nhưng có hơi dốc, tựa như không dễ dàng leo lên như thế này.
Lý Đạo hỏi: “Em đi được không?”
“Dĩ nhiên được.” Cố Tân có hơi đắc ý: “Trước đây cuối tuần thường xuyên đi leo núi.”
Lý Đạo nhìn cô nhịp bước nhẹ nhàng, mông đánh trái đánh phải, eo thắt hẹp lại, đôi chân nho nhỏ, men theo thềm đá nhanh nhẫu bước lên.
Anh đi ba bước làm theo hai bước: “Vào lúc này mà thể lực em còn tốt thế?”
“Vẫn luôn tốt.” Cố Tân thì thầm cãi lại.
Trong cổ họng Lý Đạo phát ra vài tiếng, liếc cô một cái, ánh mắt kia lạnh nhạt, giống như anh với cô đừng nói mọi thứ quá hoàn chỉnh, hôm qua em chưa thấy sức mạnh của tôi là thế nào à?
Lý Đạo bước dài chân, đi ba bậc đã bỏ xa cô một đoạn.
Tới gần giữa trưa, ánh mặt trời chói chang.
Đi đoạn đường núi này xài mười mấy phần sức, trên đầu Cố Tân đã giăng đầy mồ hôi hột, đưa mắt nhìn lại, người đàn ông kia đã đứng trên một vị trí cao.
Cố Tân bỗng nhiên dùng bước chân, ngẩng đầu nhìn anh.
Nhìn ở góc độ này, người đàn ông tồn tại như cây cột điện sắt thép, dáng cao chân dài, lại to lớn vững chắc. Lý Đạo nghiêng đầu, nhìn về nơi xa xăm, bởi vì đứng ngược sáng, đường nét của anh được luồng sáng phác họa một cách rõ ràng, biểu cảm cả khuôn mặt không sắc nét, cả cơ thể đứng yên lặng, mơ hồ mang đến một cảm giác cô độc ảm đạm cho người khác.
Trái tim Cố Tân hơi kích động, muốn nhanh chóng phá vỡ cái trạng thái này, thế là cô gọi anh: “Lý Đạo.”
Lý Đạo hoàn hồn, nhìn từ trên cao xuống: “Chuyện gì?”
“Anh có thể đỡ em lên không?”
“Tự leo lên.”
“Em đau chân.”
“Không phải thể lực em tốt à?”
Gương mặt Cố Tân hơi phiếm hồng, gập cổ rụt đầu lại, không năn nỉ nữa, từ từ bước lên.
Lý Đạo cười cười, bước xuống kéo cô.
Cây cột điện bằng sắt này không biết từ đâu ra, có hình như một ngọn măng, đỉnh tháp đâm toạc bầu trời mênh mông, dường như đã ở trên ngọn núi này lâu lắm rồi, lớp vỏ ngoài đã bị mưa gió ăn mòn, đường vân bên ngoài đã trở nên mờ ảo.
Cố Tân đặt mông ngồi xuống, lau mồ hôi, lấy tay làm quạt mát.
Lý Đạo ngồi trên cô hai bậc thang, hai chân vừa vặn đặt bên mông cô.
Hai người không ai nói tiếng nào, nhìn phong cảnh bên dưới núi.
Tầm nhìn ở đây thoáng đãng, quanh chân núi, từng ngôi nhà như mỗi một hộp nhỏ, san sát nhau trong hồ nước trũng xanh thẫm.
Cố Tân hơi dựa vào chân anh, cảm thụ cơn gió nhẹ thổi qua mặt.
Lý Đạo đột nhiên mở miệng: “Thích không?”
“Cái gì?”
Anh không nhìn cô, nhếch cằm lên: “Thôn này.”
Cố Tân không trả lời thẳng: “Trước đây chỉ cảm thấy Lạc Bình nhỏ, không ngờ còn có nơi đơn giản và nhỏ bé hơn.”
Lý Đạo: “Em hình như không thích ở thành phố.”
“Quá mệt mỏi và quá phức tạp.” Cô dừng lại, quay đầu sang nơi khác: “Chúng ta phải đến nơi thế nào?”
Lý Đạo cúi đầu liếc nhìn cô một cái, “Đến rồi.” Anh đẩy cô vào giữa hai chân, khuỷu tay chống trên đầu gối, hai bàn tay áp hai bên má cô: “Trấn rất nhỏ, có vườn có nhà có thân phận mới, hẳn là em sẽ thích.”
Cố Tân đang cảm nhận lòng bàn tay của anh, không hỏi thêm.
Vài phút sau, cô đổi đề tài: “Chị Phùng chẳng dễ dàng gì, chồng ra ngoài đi làm, một mình chị ấy ôm con, vậy mà…” Cô dừng lại, không khỏi thổn thức.
“Vẫn vui với việc ấy.” Lý Đạo nói: “Không nhìn ra chị ta có gì khó khăn.”
Cố Tân bỗng thấy rất tò mò, nếu như chuyện này xảy ra với anh thì anh sẽ chọn như thế nào.
Cô hỏi anh.
Lý Đạo nói: “Không sinh con.”
Câu trả lời này thực sự khiến Cố Tân bất ngờ: “Anh không thích con nít?”
“Giống vậy.”
Lý Đạo không nói với cô, là anh chưa cân nhắc đến, thậm chí cái ý niệm lập gia đình cũng quá xa vời.
Nhưng có điều gần đây anh phát hiện mình có chút lòng tham với nó.
Cố Tân nói thêm: “Đa số đàn ông đều cố chấp với tư tưởng nối dõi tông đường.” Cô ngẩng đầu nhìn anh, nói lầm bầm: “Nhất là kiểu người đàn ông như anh.”
Tinh thần Lý Đạo thoáng vụt qua, nhíu mày: “Tôi là kiểu gì?”
Nhưng cô mím chặt môi không chịu nói.
Anh cúi đầu xuống, hai tay co lại nhấc lên, đưa mặt Cố Tân ngửa ra sau, đặt dưới đầu mình.
Tư thế này khiến cô ưỡn thẳng ngực, cổ đưa lên cao, bàn tay ấy như cặp kiềm vững chãi, cô không thể động đậy.
Cố Tân chỉ có thể nhìn thấy cằm và yếu hầu của anh, môi cô bị ép chề ra, bờ môi sáng bóng, lộ ra hai cái răng trắng.
Nhìn cái bộ dạng xấu xí lại buồn cười này, Lý Đạo lại thấy rất vui vẻ. Hóa ra anh đang giễu cợt cô.
Lý Đạo: “Tôi là kiểu gì? Nói nghe xem?”
Giọng nói Cố Tân vụng về: “Độc tài, thô bạo, tính hiếu thắng cao… còn cả chủ nghĩa anh tài nữa.”
Lý Đạo thờ ơ: “Là đánh giá cho tối hôm qua?”
“Có luôn.” Cô giẫy giụa.
“Tôi nghĩ em thích, nhìn mặt em cầu xin hăng hái thế mà.”
Câu nói này đụng đến tâm can Cố Tân, không biết do chột dạ hay khó chịu, gò má cô đỏ bừng trong phút chốc, thắt lưng cựa quậy, giơ tay muốn làm bừa trên mặt anh, nhưng bất giác chân cũng quơ quào theo, động tác giương nanh múa vuốt, giống hệt con mèo nhỏ.
Lý Đạo cười, không tránh ra, mặc cho cô bóp mặt anh.
Tư thế của hai người không được tự nhiên, nhưng họ lại hành hạ lẫn nhau không biết mệt mỏi.
Đầu anh cúi xuống càng lúc càng thấp, dán lên môi cô: “Tôi chỉ muốn biết, cái khuôn miệng nhỉ nhắn này sao có thể phát ra những âm thanh kia, giống như con cừu non.”
Cố Tân giận điên cuồng, “Em là cừu, thế anh là gì?”
“Đồ tể.”
Cố Tân vô tình cào lại hai chữ “đồ tể”, lưu một vệt đỏ trên cằm anh.
Lý Đạo dữ dằn: “Tôi thấy mình chỉnh đốn vẫn còn nhẹ.”
“Anh thả…”
Lý Đạo không do dự, cắn một cái vào môi cô.
Ở trên đỉnh núi bị bắt nạt một hồi, Lý Đạo dắt Cố Tân đi xuống.
Buổi trưa chị Phùng chạy về nấu cơm cho mọi người, sau đó lại nhiệt tình chạy đi phụ giúp.
Tập tục ở thôn này khác với những nơi khác, hôn lễ diễn ra vào buổi tối, chú rể là một chàng trai ở thôn bên, khi mặt trời vừa xuống núi, anh ta đưa theo người thân và bạn bè tốt đến rước cô dâu.
Dây pháo đốt vang trời, khua chiêng múa trống.
Cái thôn tiêu điều lúc trước đã được một màu đỏ thẫm làm rực sáng cả góc trời.
Thôn kế bên không quá xa, nhà trai đã đến thôn này gặp qua.
Tiệc cưới là bữa tiệc cơ động, thức ăn được mang lên liên tục, chỉ cần đến chúc mừng, ai cũng có thể đến ăn.
Lý Đạo vốn không muốn đi, không biết Phùng Quế Linh lôi kéo thế nào, mới xếp cho ba người họ được một góc trong sân, may mắn rằng mọi người đều không để ý vì nhiều người lạ đến, không quan tâm đến diện mạo.
Sau khi nghi thức kết thúc, đôi vợ chồng tân hôn son sẻ đến chào rượu mỗi bàn.
Cô dâu không quá xinh đẹp, nhưng nụ cười trên khóe môi hôm nay là nụ cười đẹp và hạnh phúc nhất.
Sắc trời ở vùng nông thôn ven hồ đặc biệt muộn, bên trong nhà giăng đèn kết hoa, phía núi xa bên ngoài nhà đã hòa màu chung với bầu trời, là một màu đen sậm yên tĩnh.
Lý Đạo nửa đường bỏ đi đâu một lúc, không lâu sau mang theo một túi bóng đen quay lại, đứng ở cửa ra hiệu với hai người.
Cố Tân lẵng lặng đi qua, chào hỏi Phùng Quế Linh, ba người họ tìm hướng đi về thôn Cao Tháp.
Trên trời giăng đầy chấm nhỏ lấp lánh, sáng ngời phân rạch rõ ranh giới với mây đen.
Không khí trong lành, mang theo hơi ẩm.
Tiểu Ngũ cúi đầu đi bộ, chợt nhớ ra: “Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật chị Tân, suýt chút nữa thì em quên mất.”
Lý Đạo đi ở phía bên kia, liếc cậu ta một cái, không lên tiếng.
Cậu ta mò tìm trong túi cả nửa ngày, móc ra một món đồ đưa cho Cố Tân.
Cố Tân: “Cái gì đây?”
“Ái chà, chị đưa tay đây.” Cậu ta gãi gãi sau gáy, hơi ngượng ngùng.
Cố Tân bị động tác của cậu ta làm cho có chút mơ hồ, nhìn Lý Đạo, do dự mở lòng bàn tay.
Ngũ Minh Triết đập tay, đặt món đồ cưng cứng vào tay cô: “Chị Tân, sinh nhật vui vẻ.”
Trước đây cậu ta cảm thấy Cố Tân rất xinh, người thì hiền lành, lại thích ở cạnh, giống như một người chị thân thiết, nhưng trải qua cái đêm hôm qua, trong lòng cậu ta bỗng nhiên có một chút ưu tư không thể nói rõ ra được, sau đó khi đối diện với cô, ánh mắt tất nhiên không còn đơn thuần nữa, con người đen bóng tròn xoe nhìn cậu ta, sẽ khiến tay chân cậu ta luống cuống.
Người con trai trong thời kỳ cảm xúc mơ hồ, cuối cùng nháy mắt lại rơi vào mê mang.
Quỷ thần xui khiến, Tiểu Ngũ liếc trộm Lý Đạo. Nhưng người phía sau vẫn quan sát Cố Tân.
Cố Tân nắm món đồ ấy, cảm giác vừa lạnh vừa trơn, cúi đầu nhìn, trong lòng bàn tay là con khỉ ôm bàn đào. Cả một khối trắng ngần, có thể cảm nhận được đường nét chạm khắc, chỉ nhỏ bằng nửa nắm tay của cô.
Cố Tân thấy quen mắt, đột nhiên nhớ ra, món đồ này giống hệt món đồ cô từng thấy trong tiệm đồ cổ ở trấn Phong Bình.
Lúc ấy cô chỉ nhìn sơ qua món đồ này, cảm thấy cực kỳ vui, nhưng hôm ấy Lý Đạo lại không mang tiền.
Cố Tân giật mình nói: “Đâu ra thế?”
Tiểu Ngũ lại cúi đầu: “Đừng hỏi, chị nhận là được rồi.”
Cậu ta nhìn không ưa cái vẻ mặt ăn lời của ông chủ, nên thuận tay nhét túi, muốn ngày sinh nhật này tặng Cố Tân, cất giữ bao nhiêu ngày trong túi.
Cố Tân bất giác quay nhìn Lý Đạo, phát hiện biểu cảm căng thẳng trên mặt anh, ánh mắt hung tợn, nhìn chằm chằm Ngũ Minh Triết không chớp. Anh nhất định cũng nhớ món đồ này.
Bầu không khí bỗng nhiên thay đổi, cô đứng bên cạnh cảm thấy lạnh toát cả sống lưng, giống như rơi vào một hố băng lớn.
Lý Đạo: “Ở đâu ra?”
Thật ra món đồ này tổng giá trị cũng chỉ có một trăm tám, không giống với mấy món bảo vật mà trước đây bọn họ từng trộm, trong lòng Tiểu Ngũ không xem ra gì, không ngờ rằng Lý Đạo lại tức giận.
Cậu ta còn mộng mị, nhưng lại nói: “Em mua, mua…”
Lý Đạo không đợi cậu ta nói xong, liền siết lấy cổ áo Ngũ Minh Triết, không nói hai lời đã túm đánh đối phương.
Xe bọn họ đậu trong rừng cây gần đó, cốp sau còn có roi của Hứa Đại Vệ.
Lý Đạo lấy ra, cánh tay quất một cái, cây roi vẽ một đường cong trong không trung, ngay sau đó trong khu hồ trung vang lên một tiêng roi mượt mà.
“Anh, anh muốn làm gì?” Lúc này Tiểu Ngũ mới ý thức được mình có thể đã giây họa, trong lòng vừa dấy lên được một chút đắc ý bỗng tan thành mây khói, liền chạy một vòng quanh thân xe.
Giọng Lý Đạo đều đều: “Cậu lại đây.”
Giọng Tiểu Ngũ run lẩy bẩy: “Anh, anh à, em sai rồi.”
“Đừng để tôi gọi cậu lần thứ hai.”
“Anh!” Tiểu Ngũ bật khóc: “Anh đừng mà, roi ấy đánh chết em mất…”
“Mẹ kiếp tôi bảo cậu lại đây!” Lý Đạo giận dữ.
Ngũ Minh Triết giật mình, không biết cung đã lên tên rồi, bỗng nhiên gọi: “Anh rể!” Chân cậu ta phát run: “Anh nể mặt mũi chị em, tha cho em đi.”