Đọc truyện Một Ngàn Tám Trăm Ngày – Chương 3
Cố Tân tỉnh lại chỉ thấy một mảng đen ngòm trước mắt, cô đang đắp chăn nằm trên giường, xung quanh là mùi rất lạ. Đầu tiên đầu óc cô trống rỗng, đến khi nhớ lại cái sự cố tối nay, đôi mắt cũng dần thích ứng được với bóng tối.
Liếc mắt thấy có bóng người, như ma như quỷ lơ lửng bên cạnh cô, trái tim cô run rẩy, theo bản năng bật người dậy, mồm gào thét.
Màn đêm rất yên tĩnh, tiếng thét gay gắt của cô quá chói tai.
Bóng đen bên cạnh đột nhiên nhảy cẫng lên, nhào đến phía trước bịt miệng cô.
“Suỵt! Đừng hét, đừng hét, tất cả mọi người ngủ rồi.”
Sự sợ hãi khiến Cố Tân né về phía sau, sau đó phát hiện tay chân mình không bị trói, liền lập tức quơ quào tức giận với cái bóng trước mặt.
“Xùy!” Người nọ tay chân luống cuống: “Tân Tân, là anh!”
Nghe được tiếng gọi này, Cố Tân ngừng lại một lát.
Ánh trăng mờ nhạt, nhưng cũng đủ để mắt nhìn thấy, hành động và lời nói đều ngưng bặt, chỉ có tiếng thở hỗn loạn.
Bóng đen rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm: “Em có thể đừng hét không, bà cô nhỏ của tôi.” Anh ta lau mồ hôi, nói khẽ: “Bây giờ anh bỏ tay ra, đừng phát ra tiếng động gì lớn, đám người kia vừa ngủ…”
“Cố Duy?” Cô muốn xác nhận.
Giọng Cố Duy bỗng dưng bị mắc kẹt.
Anh không dám nhìn thẳng đôi mắt trong bóng tối ấy, chần chừ vài giây, sờ mũi một cái: “Ừ, là anh.” Giọng nói trở nên nhỏ dần.
“Tối nay, là anh?”
Cố Duy biết cô hỏi chuyện cướp tiệm vàng tối nay, né tránh ánh mắt cô, chột dạ gật đầu một cái, ý thức được rằng có thể cô không nhìn thấy, nên trả lời lại rất khẽ.
Cố Tân kiềm nén sức lực, khống chế cơ thể đang phát run, cô biết Cố Duy đã làm rất nhiều chuyện thương thiên hại lý, cô không nghĩ rằng có một ngày lại dính líu đến mình. Mất vài giây để tiêu hóa chuyện này, Cố Tân đột nhiên kéo chăn ra, hai chân mò tìm giày dưới đất.
“Em muốn làm gì?”
“Em về nhà.”
“Chờ một lát, em nghe anh nói đã.” Anh ta tiến lên cản lại.
“Cút ngay.”
Cố Tân đẩy anh ta, thẳng thừng nhảy xuống đất, lảo đảo chạy về phía trước.
“Cố Tân!” Anh ta thấp giọng, kéo người quay trở lại, không mạnh không nhẹ ấn cô ngồi lại xuống giường: “Em có thể nghe anh nói vài câu trước được không?”
Cố Tân ngước mắt căm phẫn trợn nhìn Cố Duy, trong bóng tối đều là hơi khí tức giận của cô.
Cố Duy kéo cái ghế ngồi trước mặt cô, im lặng vài giây: “Anh đưa em đi khỏi nơi này, được không?”
“Đi nơi nào?”
“Xuất cảnh.”
Cố Tân cười lạnh một tiếng: “Tại sao em phải đi theo anh?”
“Lần này đi ra ngoài mãi mãi không quay lại nữa, chỗ này không có người thân, anh không thể bỏ mặc em ở lại đây được.”
“Cho nên dùng cách kia?”
“Tiện đường…” Giọng nói anh ta rõ ràng, đổi cách nói khác: “Anh biết tính em, nếu bàn bạc trước em chắc chắn sẽ không đồng ý với anh…”
“Em không đi đâu cả.” Cố Tân bỗng nhiên cao giọng.
“Em nghe anh…”
“Anh không phải anh trai em! Hai chúng ta đã sớm không còn quan hệ!” Cố Tân kích động nhảy cẫng lên, quỳ thẳng trên giường: “Nhìn những chuyện thất đức mà anh đã làm những năm qua mà xem, có chỗ nào xứng đáng làm anh trai em? Trước đây em muốn anh đừng làm việc phạm pháp nữa mà hãy tìm một công việc chân chính, thì anh đang làm gì? Bây giờ anh chạy đến nói chuyện tình thân với em, có phải nói chuyện đạo lý giả hình lúc này quá muộn rồi không? Những đồng tiền không phải do sức lao động của mình mà có, thủ đoạn bịp bợm mà anh còn an tâm thoải mái, không sợ một ngày gặp báo ứng à?”
Đôi môi nhỏ mà rất trơn tru, bật ra những lời tố cáo, đôi mắt đỏ bừng, càng ngày càng lấp lánh.
“Đúng vậy đúng vậy, anh xin lỗi em.” Cố Duy biết cô uất ức, không cãi lại câu nào, chỉ nói: “Đây là lần cuối cùng, sau này anh đảm bảo rửa tay gác kiếm, chúng ta cùng nhau rời đi sống qua ngày thật tốt.”
Cố Tân sụt sịt mũi: “Đây không phải là lần thứ nhất anh nói câu này.”
“Lần này là thật.”
“Em không tin.” Cô đẩy anh ra.
Đang ồn ào, tranh cãi chưa xong, thì khi không được báo trước, căn phòng sáng choang.
Cố Tân một chân quỳ trên giường, chân còn lại trụ dưới mặt đất, ánh mắt bị kích thích, theo bản năng giơ tay lên che chắn.
Im lặng vài giây, “Hơn nửa đêm, ở đấy còn hát hò cái gì?” Giọng nói trầm thấp và lười biếng.
Cố Tân hơi khựng lại, bỏ tay ra, nhìn thấy người đàn ông đứng ở cửa.
Đập vào mắt là một thân hình cường tráng trần trụi. Phần thân trên không mặc áo, nước da gần với màu lúa mạch mơ hồ bóng loáng dưới ánh đèn, cổ và ngực có vài chỗ đỏ ửng không bình thường; phía dưới mặc quần jean, không có thắt lưng, hờ hững quấn lấy hông, từ phần rốn trở xuống có thể thấy phần lông hết sức dầy đậm, khi hô hấp, cơ bụng mang theo cảm giác tràn đầy năng lượng.
Ánh mắt Cố Tân né sang chỗ khác, không nhịn được lại ngước nhìn mặt anh ta.
Lông mày sắc, sóng mũi cao, đôi mắt sâu hút.
Đầu óc Cố Tân bùng nổ, lúc này chợt nhận ra đôi mắt ấy.
Tay người đó còn dừng lại ở công tắc đèn trên tường, thấy cô đưa mắt qua, tầm mắt cũng dính chặt cô.
Chẳng biết tại sao, cái dáng vẻ hung hăng khi đối diện với Cố Duy của cô trong nháy mắt liền thu lại, cắn chặt môi dưới, vô thức trốn tránh ánh mắt.
“Không ngoan à?” Lý Đạo nhìn cô hơi hạ cằm xuống, nhưng đang hỏi Cố Duy.
Cố Duy vuốt mặt, vừa rồi bị dày vò chảy không ít mồ hôi: “Không có chuyện gì, thuyết phục được rồi.”
“Roi của Đại Vệ ở trên xe, có cần không?” Lời này tuyệt đối không phải đùa, giữa chân mày anh cất chữ xuyên dễ dàng nhìn thấy, nhưng bị quấy rầy, biểu cảm như mất hết kiên nhẫn.
“Chỉ thêm phiền phức.”
Lý Đạo: “Cậu đi ra ngoài trước đi.”
Cố Duy nhìn Lý Đạo một lúc, rồi nhìn về phía cô nhất thời không biết cách nào, thế là cắm đầu đi đến cửa.
Lý Đạo dựa bên cạnh cửa, mở miệng nói với cô: “Anh cô nuông chiều cô không có nghĩa là người khác cũng tốt tính, cổ họng bị siết chặt thì nói một tiếng, tôi giúp cô thả lỏng.”
Bàn chân đạp đất của Cố Tân không tự chủ rụt nhẹ một cái, nhìn anh ta, đôi mắt Lý Đạo màu đen nhưng lạnh lẽo, sâu như đầm nước không thấy đáy, khi nhìn chằm chằm người ta, khó mà tránh được cảm giác bị chèn ép, rất cứng cỏi.
Cô vốn mồm miệng lanh lợi cũng không dám lên tiếng, ảo não cúi thấp đầu.
Lý Đạo chỉ cô: “Đi ngủ.”
Cố Tân co rút người.
“Cho cô ba giây.”
Cô chỉ cảm thấy chóp mũi mình chua xót đến đáng thương, rút chân lại, im lặng bò lên giường.
Lý Đạo tắt đèn, Cố Duy dán người lên khe cửa nói khe khẽ: “Tân Tân, em ngủ một giấc đi, có chuyện gì sáng mai chúng ta nói sau.”
Anh ta cẩn thận khép cửa, khóa lại, thầm thở dài, không có dáng vẻ phách lối như bình thường.
“Thật có tiền đồ.” Lý Đạo xoay người quay về phòng.
Cố Duy ngẩng cao đầu, khinh người: “Anh không có em gái, anh không hiểu.”
Lý Đạo cười như có như không, vừa đi vừa kéo khóa quần, lúc vào phòng, Đỗ Quảng Mỹ vẫn còn giữ tư thế như vừa rồi, trên người có thêm tấm trải giường, nằm sấp trên giường, cái miệng nhỏ đang hút thuốc.
“Cô gái kia đúng là ồn ào.” Cô cười nói.
Lý Đạo không lên tiếng, cởi quần jean ném sang một bên, cánh tay đặt sau gáy nằm xuống, bỗng nhiên bị mất hứng, nhắm mặt lại.
Đỗ Quảng Mỹ ngẩn người.
Tay cô thuận thế sờ hông anh: “Chúng ta… chưa xong mà?”
“Tự chơi mình đi.”
Đỗ Quảng Mỹ cười cười đánh anh, hít vào một ngụm khói, khẽ nâng cằm, chu môi thổi qua phía anh.
Cánh mũi Lý Đạo khẽ động đậy, yết hầu không tự chủ khẽ trượt lên trượt xuống, hé mắt liếc nhìn về phía cô ta.
“Cần gì phải kiềm chế như thế, rít một điếu cũng có gì lớn lao đâu.” Cô đem điếu thuốc đến bên khóe môi anh.
Lý Đạo đưa tay lên đẩy ra, lại nhắm mắt lần nữa.
Đỗ Quảng Mỹ bĩu môi một cái, buồn chán rút lui.
Cô ta hút thuốc xong, nghiêng người tựa vào người anh, cô không buồn ngủ, hỏi: “Ngày mai phải đưa cô gái kia đi cùng à?”
Lý Đạo không để ý đến.
“Nhìn có vẻ cô ta không muốn.” Cô quan sát vẻ mặt anh, vẫn nói: “Các anh không muốn thì các anh không mang theo, người muốn thì không được, ngay cả một tấm vé máy bay cũng không chiếm được, anh nói có công bằng không?”
Giọng nói cô ta cực kỳ chán nản.
Anh nói lạnh nhạt: “Từ lúc nào học cách không biết điều thế?”
“Còn không phải là vì thích anh.” Đỗ Quảng Mỹ bày tỏ không chút kiêng dè, làm liều: “Nói đàn ông bạc tình bạc nghĩa, dù gì thời gian em theo anh không ngắn, một cái vé máy bay thôi mà, anh có muốn suy nghĩ lại không?”
“Em nói lý với tôi?”
Bụng Đỗ Quảng Mỹ hơi lạnh, cắn răng một cái, vén chăn ngồi lên người anh: “Em đối với anh thế nào, anh không cảm nhận được à!”
“Chờ lúc đổi giá được, tôi tưởng rằng mình cho em không ít.”
“Anh biết em không phải muốn những thứ này.”
Nhìn cô ta một lúc lâu: “Biết.” Lý Đạo gật đầu một cái, cố ý xuyên tạc.
Anh nghiêng người lấy ví từ trong túi quần ra, lấy tiền mặt đặt trên bàn, ngón tay chỉ một cái: “Đây là tiền thuê phòng và tiền ăn hai ngày.” Cánh tay anh lại gối sau đầu, giương mắt nhìn cô: “Chắc là nhiều hơn đấy, mua cho bản thân hai bộ quần áo đẹp chút.”
Đỗ Quảng Mỹ biết anh trước giờ hào phóng, nhưng cô giận, nói mà chẳng suy nghĩ: “Anh không sợ em đến chỗ Quách gia báo tin à?”
Khóe môi Lý Đạo vốn còn đang mang nụ cười, nghe xong câu nói này, độ cong ấy dần được san bằng, sắc mặt hoàn toàn chuyển sang lạnh lẽo.
Đỗ Quảng Mỹ phát hiện bản thân lỡ lời, vừa định nói lại vài câu, nhưng muốn phát ra chút âm thanh cũng không được, đã bị anh hung hăng bóp cổ, khi trời đất còn đang quay cuồng, cô ta đã té trên giường.
Sắc mặt người đàn ông này thay đổi cực kỳ nhanh, một giây trước còn cười thân mật, trong nháy mắt lại trở nên nguy hiểm hung ác.
“Con người tôi không sợ phản bội, chỉ không thích bị khiêu khích.”
Anh đưa tay với lấy một cái túi trong ngăn kéo, xé ra dùng, người ở dưới vùng vẫy, lực ở cổ tay cô mạnh hơn: “Trước khi cô kịp thông báo tin, tôi mẹ kiếp giết cô trước.”
Gò má Đỗ Quảng Mỹ đỏ lên, trào nước mắt cầu xin tha thứ, chỉ nửa phút dùng sức, đã cảm thấy khó thở vô cùng.
* * *
Ngày hôm sau, khi sắc trời còn chưa rõ ràng, Đỗ Quảng Mỹ từ trong phòng đi ra. Cổ cô ta mang thêm một cái khăn lụa mỏng khác lạ, mặc áo choàng dài, đi ra chợ mua bữa sáng cho mọi người.
Đàn bà cuối cùng có thứ khác đàn ông, chỉ cần mang theo hai hàng nước mắt thì đó chính là vũ khí tốt nhất, cô tự nhủ lòng.
Trước khi ngủ họ đã giảng hòa, cho nên cô ta mới dậy sớm đi mua điểm tâm cho người ta.
Cô thừa nhận mình rất đê tiện, nhưng đối mặt với người đàn ông cường tráng lại có thể năng mạnh mẽ, tướng mạo của người đàn ông trưởng thành, chỉ còn biết khuất phục, ai còn cố chấp cao quý hay đê tiện?
Lúc trở về chân trời đã hơi lộ ra màu vảy bạc, mọi người đàn ông đều dậy, Lý Đạo đang ở trong sân bàn giao gì đó với Hứa Đại Vệ.
Không bao lâu sau, Hứa Đại Vệ đi ngang qua người cô ta, đầu tiên liếc trộm một cái, cảm giác được cái nhìn chăm chú của cô ta, ánh mắt lúc này mới dời lên gương mặt cô ta, toét miệng cười một tiếng.
Đỗ Quảng Mỹ cũng cười một tiếng. Tâm tư người đàn ông, cô ta hiểu.
Hứa Đại Vệ lái xe ra ngoài, khi gặp lại người, đã quá mười giờ sáng.
Anh ta bước nhanh vào, lấy cốc nước trên bàn tu ừng ực.
Lý Đạo: “Trang sức và kim cương bán hết rồi?”
Hứa Đại Vệ gật đầu.
“Không xảy ra bất kỳ sơ hở nào.”
“Không có, dựa theo lời anh mà làm thôi, trực tiếp đi tìm Khưu gia, chắc không có vấn đề gì.”
Lý Đạo vỗ vỗ vai anh ta: “Khổ cậu rồi, nhanh vào bếp ăn đi.”
Hứa Đại Vệ lại không nhúc nhích, do dự chớp mắt một cái, ngồi xuống bên cạnh anh.
Lúc này mọi người đều đang ở trong sảnh, bên cạnh Cố Duy có một người phụ nữ, tóc dài cột cao, đuôi mắt xếch lên, mang một chút yêu khí, nhưng mặt nghiêm nghị, cảm giác vừa thân thiện vừa kiên ngạo.
Là người phụ nữ chạy từ chỗ Quách Thịnh, tên là Tô Dĩnh.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Hứa Đại Vệ, chờ anh ta mở miệng.
Hứa Đại Vệ: “Em đi nghe ngóng, lần này sợ rằng không thể đi máy bay bỏ trốn rồi.”
Lý Đạo không kịp nói chuyện, hỏi Tiểu Ngũ trước: “Tại sao?”
Hứa Đại Vệ nói: “Chúng ta thì không có vấn đề gì, nhưng thẻ căn cước của Cố Tân một khi xuất hiện, e rằng cảnh sát bên kia sẽ biết ngay.”