Đọc truyện Một Ngàn Tám Trăm Ngày – Chương 25
Thêm một ngày khác. Tại trấn Tam Pha.
Buổi sáng ở trấn không khí lành lạnh, đêm hôm qua mưa trút, con đường bây giờ đầy bùn đất.
Lưu Đồng từ dữ liệu điện toán đám mây tải xuống ba bản sao chép, lật xem vài lần, đi ra sân tìm Chu Tân Vĩ.
“Đội trưởng Chu, người bên Thượng Lăng gửi tài liệu đến.”
Chu Tân Vĩ vừa cúp điện thoại, nhận lấy, hai người xem bản văn kiện được gửi tới.
Hồ sơ của Cố Duy chỉ có một trang giấy, sau phần tên là hai bức ảnh.
Chu Tân Vĩ nhìn nửa ngày, chân mày nhíu chặt hơi giãn ra: “Thông tin không bao nhiêu.”
Lưu Đồng: “Phía trước có nói Cố Duy là người dân thôn Lạc Bình huyện Phán Vũ, mười sáu tuổi đến Thượng Lăng làm việc, học hết cấp hai, cũng xem như hợp pháp, nhiều năm nay không có ghi chép xấu nào, chỉ một lần duy nhất vào nửa năm trước có xảy ra xô xát, người ta bị thương không nhẹ, sau đó báo cảnh sát, Cố Duy bị nhốt nửa tháng. Người bị thương tên là Thượng Gia Vĩ, là bạn trai của em gái Cố Duy là Cố Tân, điều kỳ lạ là Thượng Gia Vĩ nói anh ta không biết hai người họ có quan hệ anh em ruột thịt, ban đầu muốn truy cứu, nhưng lại thay đổi quyết định chỉ bồi thường, chuyện này cũng chẳng giải quyết được gì.”
Chu Tân Vĩ lấy hai tấm ảnh phía sau ra: “Chính là lần này?”
“Đúng ạ.” Lưu Đồng nói: “Ảnh là từ chỗ đánh Thượng Gia Vĩ chụp trên dữ liệu đám mây gửi đến, cái tên Cố Duy này đánh không nhẹ chút nào.”
“Còn có một người.”
Trên tấm ảnh, Thượng Gia Vĩ cuộn tròn cơ thể nằm nghiêng trong góc, Cố Duy vung cây gậy trong tay, chân đạp trên người anh ta, còn bên cạnh là một người đàn ông đang đứng, vóc người cường tráng, giữ lại vẻ nghiêm túc, không ngăn cản cũng không giúp đỡ, khoanh tay nghiêng người dựa tường xem trò vui, khóe miệng dường như còn treo một nụ cười.
Lưu Đồng gật đầu: “Người đó tên Lý Đạo.”
Chu Tân Vĩ nhìn lần nữa rồi rút tờ giấy cuối cùng ra, là Cố Duy sau khi đánh Thượng Gia Vĩ xong, là tấm ảnh anh ta khoác vai Lý Đạo đi ra ngoài con hẻm, hình ảnh không rõ ràng lắm, nhưng có thể nhìn thấy biểu cảm của hai người họ, họ vừa nói vừa cười, điệu bộ thảnh thơi, tuyệt đối không phải kiểu trò chuyện giao tiếp như thông thường.
“Quan hệ có vẻ không tệ.” Anh nói.
Không nghiên cứu những tờ giấy này lâu, Chu Tân Vĩ hỏi Lưu Đồng: “Có tra cứu được số điện thoại gọi đến trạm xăng không?”
“Đã điều tra, số điện thoại không được đăng ký, bây giờ không có cách nào liên lạc được rồi.”
Chu Tân Vĩ thở dài một hơi: “Trong dự đoán.”
“Mọi người đã thẩm vấn đám buôn người, suốt quá trình bọn chúng đều bị che mặt, căn bản không thấy mặt mũi nhóm người đó, đã hỏi qua người dân ở trấn trên, họ đều nói không nhớ đã nhìn thấy Cố Tân, hay là Cố Duy.” Lưu Đồng cau mày: “Trấn Tam Pha chỉ có vài chốt có cài đặt giám sát, mà bọn chúng nhìn rõ lực lượng quá mạnh, còn cẩn thận tránh được… Xem ra không tiến triển được chút gì.”
Chu Tân Vĩ cuộn xấp giấy trong tay thành hình ống, gõ vào lòng bàn tay một cái: “Lại đây, thông dòng suy nghĩ.”
Lưu Đồng vễnh tai nghe.
“Xem đến tận bây giờ, Cố Tân đến trấn Tam Pha điều này không có gì bàn cãi, đúng lúc đó Cố Duy cũng mất tích, sự trùng hợp này khiến chúng ta không thể không nghi ngờ hai người này đang ở cùng nhau.”
Lưu Đồng gật đầu.
Chu Tân Vĩ: “Sau đó từ tấm ảnh cách trói kẻ buôn người phát hiện được chút đầu mối, nghi ngờ liên quan đến đám trộm cướp ở Thượng Lăng.” Chu Tân Vĩ dừng một lúc, có chút phấn khởi: “Nếu như kiểm chứng được điểm này, bây giờ là con cá lớn rồi.”
Suy nghĩ của Lưu Đồng được thông suốt: “Là Cố Tân đấy à?”
“Gọi cho các ngành liên quan tăng cường kiểm tra, trạm xe, sân bay và bến tàu đều phải kiểm soát chặt chẽ, ngoài ra giữ những ghi chép thông tin cá nhân trên điện toán này, cũng phải chú ý bảo mật.” Chu Tân Vĩ nói: “Tìm Cố Tân vẫn là mấu chốt.”
“Vậy em đi gọi điện.”
Chu Tân Vĩ dặn dò: “Còn cả Cố Duy, cần tìm người điều tra cụ thể.” Dừng lại vài giây: “Những người khác trên tấm ảnh cũng phải điều tra qua.”
Lưu Đồng đáp tiếng vâng.
Chu Tân Vĩ nói: “Hôm nay tôi quay về Thượng Lăng.”
“Lần này về?”
“Ở lại đây cũng vô ích, đến Thượng Lăng phân tích cụ thể thì hơn.”
Cũng trong lúc ấy, trấn Phong Bình.
Lý Đạo vẫn chưa dậy nổi, anh có chứng mất ngủ, tối hôm qua đánh nhau một trận với Cố Duy, tinh thần càng hưng phấn, đến khi ngày dần hé mới nhắm mắt.
Mơ mơ màng màng ngủ vài tiếng, đến cuối vẫn không nỡ rời giường, cũng do nhiều năm qua tạo thành tật xấu này.
Khi tỉnh lại thì đã đến trưa, trong phòng không có người.
Lồng ngực tối qua bị Cố Duy đánh vài cái, anh hơi lắc người, đau đến hít khí lạnh vào cơ thể.
Không lâu sau, Hứa Đại Vệ đứng ngoài cửa gọi anh đi ăn cơm.
Anh tùy tiện rửa mặt bằng nước lạnh, mặc quần áo đi ra ngoài.
Thức ăn là chủ nhân căn nhà chuẩn bị, bốn món mặn một món canh đơn giản.
Mọi người đã vây quanh cái bàn tròn ngồi ngay ngắn, đầu tiên anh nhìn đến Cố Tân trước, rồi chuyển tầm nhìn đến chỗ Cố Duy, đi sang ngồi xuống.
Tiểu Ngũ dò xét biểu cảm trên mặt anh, tò mò hỏi: “Anh, mặt anh cũng có vết thương à?”
Không hẹn mà ánh mắt tất cả mọi người đều quay sang nhìn, má trái anh có một vết xước chừng ba xen-ti-mét, là do móng tay Cố Duy tạo ra.
“Ăn cơm của cậu đi, bớt xen vào chuyện của người khác.” Lý Đạo nói.
Mọi người lại lờ đi nhìn Cố Duy, hốc mắt anh ta tím đen, mặt cũng sưng vù thấy rõ, lúc nãy Tô Dĩnh truy hỏi đến cùng, anh mới nói là do tối qua đi vệ sinh bị đập đầu.
Khi ấy Lý Đạo ngồi bên cạnh, vẻ mặt nghiêm chỉnh, đang cắm đầu ăn bánh bao.
Bấy giờ không cần phải nói gì, cũng nhìn ra hai người họ đánh nhau.
Không ai dám hỏi nguyên nhân, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, im lặng ăn gì đó.
Lý Đạo đưa đôi đũa nhọn đâm xuống bàn, gắp một chút khoai tây, nhai chầm chậm, rồi lại đưa đũa gắp cải trắng hầm kế bên.
Trên bàn ăn rất yên tĩnh, không ai nói chuyện, thỉnh thoảng truyền đến tiếng bát đũa chạm vào nhau rất nhỏ.
Lý Đạo nghiêng đầu: “Vị hơi nhạt.”
Cố Duy không để ý đến anh.
Một lát sau, “Này, gắp cho tôi một cái bánh bao.”
Cố Duy như một cô gái mới lớn cảm thấy mất tự nhiên, mặt hướng sang phía khác, giả vờ không nghe thấy.
Lý Đạo ở dưới bàn đá anh ta một cái, tặc lưỡi nói: “Có xong hay chưa?”
Cả nửa ngày sau, Cố Duy cứng họng: “Mặt tôi đau, không gắp được.”
Lý Đạo đập đũa xuống bàn, muốn tranh cãi với anh ta.
Bầu không khí giữa hai người bọn họ như tuốt sẵn gươm, trên bàn ăn càng tĩnh lặng hơn, mở lớn hai mắt căng thẳng nhìn bọn họ.
Cái giỏ trúc đựng bánh bao vừa hay đặt trên cái ghế đẩu sau lưng Cố Tân, cô chép miệng, nói khẽ: “Tôi lấy cho.”
Cố Duy: “Em ngồi xuống cho anh.” Vấn đề của hai người họ, anh còn rất cố chấp.
Cố Tân không rõ chuyện gì, chợt rùng mình một cái.
Quai hàm anh vẫn chưa nhai hết thức ăn, trợn mắt nhìn Lý Đạo, vết thương trên mặt mang theo vài phần buồn cười.
Vài giây say, nhìn sang Cố Tân, giọng điệu vừa mềm vừa dịu: “En ăn đi, anh đi lấy.”
Lý Đạo nhìn hai anh em nhà này, cười nhưng không phát ra tiếng.
Anh ta gan lớn, tức giận đánh một trận xem như xong, vốn biết Cố Duy thù dài, anh không muốn so đó với anh ta.
Cầm bánh bao mang đến, yên ổn với nhau ăn xong bữa cơm.
Khi quay về phòng đợi, có lẽ là do chuyện ngày hôm qua, nên Hứa Đại Vệ muốn đi cùng Kỷ Cương đến bệnh viện.
Những người khác không có chuyện gì làm, quyết định theo hai người đi ra cửa, muốn đi lòng vòng quanh con phố.
Hôm nay là thứ bảy, số người so với hôm qua tăng gấp đôi, náo nhiệt chen chúc khắp phố lớn ngõ nhỏ, lách người đi cũng tốn sức.
Họ đi lang thang không có mục đích gì, đi xuyên qua vườn hoa ở trung tâm, đến con phố phía Đông, cửa hàng ở phố này khá ngay ngắn, ngược lại còn tạo cảm giác thanh tịnh.
Bên đường có cửa hàng bán đồ cỗ, Ngũ Minh Triết có hứng thú với những món đồ này, cậu ta vung tay lên, đi vào trước.
Cửa tiệm không mở đèn, ánh sáng tối mờ, cảm giác sắp xếp bố cục như của những thập niên trước.
Trên quầy hàng ở giữa bày đồ dụng cụ bằng đồng và vài món đồ lặt vặt khác, xung quanh là tủ kính dài, trong quầy hàng có một ông cụ lớn tuổi đang ngồi bán.
Tiểu Ngũ liếc nhìn một vòng, quay đầu gọi: “Anh, mau đến đây.”
Tô Dĩnh đang ở trên con phố đối diện với Cố Duy xem khăn trùm đầu, Lý Đạo kéo Cố Tân theo, đưa cô chầm chậm đi vào trong.
“Anh xem cái này đi.” Cậu ta chỉ cái lồng thủy tinh trên quầy hàng.
Lý Đạo cho hai tay vào túi quần: “Tượng đồng bốn tay.”
“Đúng thế.”
Bốn mắt của họ nhìn nhau, chuyến đi này của bọn họ có tìm hiểu hứng thú với đồ cổ, chỉ liếc mắt một cái, đã biết là món hàng tốt.
Ông chủ quan sát họ qua cặp kính viễn thị, gấp tờ báo trong tay đứng dậy, đi sang, chống tay lên quầy đối diện với họ: “Dài tám rộng năm, lớn hơn bàn tay một chút, cuối thời nhà Minh… đồ đầu thời nhà Thanh, đúc bằng đồng chính cống, điêu khắc phần mặt người, hàng hiếm đấy.”
Ông ta nói không sai, gương mặt của bức tượng đồng được khắc tỉ mỉ, dung mạo hiền hòa, tổng cộng có bốn cánh tay, chia rõ cầm bảo kiếm, hoa sen, cung và mũi tên, bức tượng ngồi xếp bằng, trang nghiêm.
Thủ thuật làm bức tượng này trơn nhẵn tinh xảo, tỳ vết duy nhất chính là nhụy sen bên hông có một lỗ hổng chừng một xen-ti-mét.
Lý Đạo hỏi, “Giá bao nhiêu?”
Con ngươi ông chủ vẫn linh hoạt liếc nhìn hai người, báo ra một cái giá.
“Có vết nứt này.”
“Có vết nứt mới bán thế này, nếu không thì giá như vậy.” Ông ta xòe ra khoa tay múa chân, dừng một lúc: “Thật sự muốn mua à? Vậy thì giá cả dễ thương lượng.”
Lý Đạo cười cười, lắc đầu.
Anh xoay người, thấy Cố Tân đang ngồi trước một cái bàn ở giữa cửa hàng, ánh mắt nhìn chằm chằm thứ gì đó, nhưng không đưa tay chạm vào.
Cánh tay cô kẹp giữa đùi và bụng, đỡ cằm, không lên tiếng, cực kỳ yên tĩnh.
Lý Đạo đứng sau lưng cô, “Đang nhìn cái gì?”
Cố Tân ngẩng đầu lên, chớp hàng lông mi, hai mí mắt nhắm rồi lại mở: “Xem chơi thôi.”
Anh chắp tay sau lưng, theo tư thế đó nhìn tròng mắt cô vài giây, sau đó mắt lại nhìn về cái bàn. Lấy món đồ ở bên cạnh bình sứ Thanh Hoa ra, toàn thân trắng sữa, lớn chỉ bằng nửa bàn tay, là một con khỉ ôm bàn đào.
Lý Đạo kéo ống quần, ngồi xuống cạnh cô: “Thích?”
Con khỉ chống đầu nằm nghiêng, trước người là một cái bàn đào lớn, mắt cười cong cong, dáng vẻ ngây thơ như có thể với được, tay nghề của người thợ này thật khéo.
Lý Đạo nói: “Đáng yêu thật.”
Ông chủ cửa hàng bận rộn ở đâu không biết bỗng dưng lên tiềng đáp lời: “Món đồ đó làm từ điền tử liêu và bạch ngọc, sản xuất ở Tân Cương và vùng khoáng sản, một khối liền, cũng là đồ tốt.”
Nhìn vị trí trưng bày, đã biết lời nói của ông ta là thật hay giả.
Lý Đạo hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Ít nhất là một ngàn rưỡi.”
“Không bớt à?”
Ông lão vẫn là câu nói đó: “Cậu nhìn là biết mua được hay không.” Ông nói thêm: “Cậu sờ tay vào nó thử đi, giống như sờ mông em bé đấy.”
Lý Đạo nhíu mày, ngẫm nghĩ thấy sự hình dung này khá được, anh bỗng liếc sang Cố Tân, cầm món đồ kia lên.
Ngón cái anh lướt qua, trơn nhẵn, lớp sơn bóng, tuy là ngọc phổ thông, nhưng mài dũa khá tốt.
Anh đưa cho cô, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Sờ một cái?”
Cố Tân quay người sang sờ vài cái, hai tay xòe hẳn ra: “Không cần mua đâu, tôi chỉ nhìn chút thôi, không muốn mua.”
“Muốn mua tôi cũng không mang tiền.”
Cố Tân: “…”
“Trong túi chỉ có hai mươi đồng.” Anh cười: “Cho cô sờ một cái.”
Cố Tân không động đậy.
“Đưa tay ra.”
Cô do dự nhận lấy, đặt món đồ nhẹ nhàng vào lòng bàn tay cô, ngón tay trắng nõn vuốt ve thưởng thức vài cái, cuối cùng lại đã mắt đến vậy.
Cầm một lúc, Cố Tân trả món đồ lại chỗ cũ.
Lý Đạo sát lại gần, môi anh dường như kề bên tai cô: “Giống như sờ mông con nít không?”
Vừa nghe giọng điệu này, Cố Tân đã biết anh cố tình trêu chọc mình, cô đẩy anh một cái, xụ mặt xuống: “Không giống.”
Lý Đạo cươi rộ, sờ đầu cô một cái.
Anh nhìn thấy lỗ tai xinh xắn của cô bởi vì chỗ dựa của anh mà đỏ lên, anh không nhịn được xoa xoa hai tay.
“Ngũ à.” Anh đứng dậy: “Có mang tiền không?”
“Có mang.” Tiểu Ngũ đi đến, nhìn món đồ trong tay anh: “Chị Tân thích hả?”
“Mang bao nhiêu?”
Cậu ta lấy tiền trong túi ra, vuốt thẳng từng tờ một, đếm đếm: “Một trăm hai.”
Lý Đạo cọ cọ sóng mũi: “Được rồi, trả đi.”
Ông lão ngồi trong quầy thấy đám người này không mua nổi, quay về ngồi, mở tờ báo ra, không phản ứng gì với bọn họ.
Lại nhìn quanh quất một hồi, họ đi ra khỏi tiệm đồ cổ.
Chưa đi được bao xa, Tô Dĩnh ở phía trước quay đầu gọi Cố Tân.
Bên kia có cửa hàng bán quần áo, phụ nữ đi vào dạo quanh, Tiểu Ngũ mua được vài cây kem, ba người bọn họ vừa ăn vừa đứng bên bậc thềm đợi.
Chân Lý Đạo đạp lên bồn hoa, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn con hẻm phía đường đối diện, nhưng không có người nào.
Vốn đang trò chuyện Cố Duy bỗng chú ý đến vẻ mặt của anh: “Gì thế?”
Lý Đạo lại nhìn vài giây, thu hồi tầm mắt: “Có cảm giác có người theo dõi không?”
Thần kinh Cố Duy như căng ra, lập tức cảnh giác nhìn xung quanh: “Phát hiện lúc nào?”
“Khi ra khỏi cửa hàng đồ cổ.”
“Người của Quách Thịnh?”
Lý Đạo lắc đầu một cái, rút chân lại: “Chắc là tôi nhìn nhầm.” Anh vứt cây kem: “Vào trong xem thế nào.”
Vừa nói xong, Tô Dĩnh và Cố Tân cũng từ trong cửa hàng quần áo đi ra.
Tô Dĩnh đi trước, Cố Tân theo sau.
Ánh mắt Lý Đạo rơi vào nét mặt cô gái đi phía sau, không di dịch chút nào.
Cố Tân hóa ra đã thay bộ quần áo cũ trước đó, cô mặc áo sơ mi trắng và quần đen ôm người.
Áo sơ mi khá rộng, cô tùy tiện xắn tay áo lên, vạt áo rộng thùng thình được giắt lại.
Cái quần ôm chặt phần eo, đùi và mông cô, ống quần rộng loe ra, có hình dáng như cái kèn, bên hông mang tua rua, còn có cả hoa bảy màu đặc sắc của người dân nơi đây, mắt cá chân mảnh khảnh trắng như tuyết, xương rất nhỏ, tĩnh mạch trên mu bàn chân đều lộ ra rõ ràng.
Trang phục bình thường, nhìn anh thấy rất vừa mắt.
Ánh mắt hai người chạm phải nhau trong không trung, Cố Tân xoay mặt đi trước, theo Tô Dĩnh đi về phía mọi người.
Lý Đạo lại nhìn chòng chọc vài giây, chuyển tầm mắt nhìn gian hàng bên cạnh, chủ hàng đang hét lớn có vẻ vui mừng, vì mời chào khách hàng, cổ treo khăn lụa đầy màu sắc, vài cái mũ quan xếp đội trên đầu.
Lý Đạo cầm cái nón che nắng bằng mây tre đội lên đầu: “Bán thế nào?”
Chủ hàng nói: “Đây là mẫu mới nhất năm nay, hai mươi lăm đồng.”
“Hai mươi bán không?”
Đối phương làm khó: “Đại ca à tôi chỉ làm ăn vốn nhỏ lẻ, anh đừng ép giá quá.”
“Trong túi tôi chỉ có hai mươi.”
“Đai ca, nhìn khí chất và cách ăn mặc của anh không giống người không có tiền.”
“Vậy thì anh nhìn lầm rồi, tôi đúng là người nghèo.” Anh hỏi: “Hai mươi bán không?”
Người bán hàng rong bày ra biểu cảm khó khăn, lẩm bẩm vài câu, cuối cùng vẫn bán cho anh.
Lý Đạo cầm cái nón, lại liếc nhìn con hẻm vừa rồi, thấy không có gì lạ, mới bước nhanh vài bước đuổi kịp Cố Tân.
Anh đem cái nón chụp lên đầu Cố Tân, vành nón che hẳn con đường trước mặt.
Cố Tân vấp chân một cái, vội vàng đẩy nó lên chút.
Lý Đạo cố tình trêu cợt cô, lại nhấn vành nón xuống.
Cô đẩy lên, anh nhấn xuống.
Lặp đi lặp lại vài lần, Cố Tân cảm thấy phiền.
Cô ngẩng mặt gò má đỏ bừng nhìn Lý Đạo, nói tức giận: “Có phải anh rảnh quá không hả?”
Lý Đạo cười lớn.
Cố Duy đi sau nhìn nét mặt hai người họ, chú ý tia sáng trong mắt anh, khi Lý Đạo nhìn Cố Tân, ánh mắt đó dường như chưa từng dùng để nhìn bất kỳ người phụ nữ nào.
Cố Duy không tưởng tượng ra đó là cảm giác gì, nhưng thân là đàn ông, anh gần như hiểu được.
Tô Dĩnh vẫn ở bên cạnh nói chuyện luyên thuyên, Cố Duy chần chừ rồi cũng đáp lời, anh thu hồi tầm mắt, chán nản thở dài một hơi.
Khi sắc trời đen ngòm họ mới quay lại chỗ dừng chân, khi ấy Hứa Đại Vệ và Kỷ Cương đã quay về.
Họ cho chủ nhà ít tiền, cơm tối nhờ họ làm luôn.
Thức ăn phong phú hơn buổi trưa, mọi người ngồi quanh cái bàn chuẩn bị động đũa.
Lý Đạo từ trong phòng đi ra, cầm một xấp tiền nhét trong túi, đi thẳng đến cửa.
Cố Duy: “Anh đi đâu?”
“Mua ít đồ.”
“Tối lắm rồi, anh muốn mua gì? Anh không ăn cơm à?”
“Không đói, các cậu ăn trước đi.”
Lý Đạo sải bước đi ra khoảng sân nhỏ, hai tay nhét vào túi, cúi đầu.
Đi ra ngoài không bao xa, chân anh đột nhiên ngừng một lúc, tròng mắt trong phút chốc thoáng hiện tia sắc bén.
Đứng yên tại chỗ vài giây, anh không ngẩng đầu, chân lại bước vài bước, quay người về.
Lý Đạo nhanh chóng đi vào phòng khách, liếc nhìn tất cả mọi người, hạ giọng nói: “Đừng ăn, cầm đồ quan trọng theo, đi ngay bây giờ.”