Đọc truyện Một Ngàn Tám Trăm Ngày – Chương 12
Đường ra ngoài trấn hoang vắng, nhóm người Lý Đạo vốn đang ở chỗ chờ, nhưng vừa định thông báo cho đám người Cố Duy, thì có điện thoại gọi đến trước một bước.
Lý Đạo sau khi nghe xong thì nhíu mày, gọi lão Kỷ một tiếng, quay lại trấn Tam Pha.
Một mảnh đất trống không người.
Cửa xe mở ra, Lý Đạo ngồi ghế cạnh ghế lái, một chân chạm đất, mắt nhìn vào chỗ nào đó, không nói tiếng nào.
Cố Duy đứng bên cạnh, mười ngón tay nắm chặt lấy tóc, không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Tô Dĩnh sầu não đi qua đi lại, than khẽ một tiếng: “Chúng tôi muốn mua đồ cho Cố Tân mặc trên đường, cô ấy cầm vài món đi vào phòng thay đồ. Sau đó chờ rất lâu không thấy đi ra ngoài, tôi đến gõ cửa, nhưng bên trong không có tiếng người cũng chẳng ai ra mở cửa, hỏi ông chủ thì mới biết, ở trong đó còn có một lối đi ra cửa sau.”
“Vậy các người đi ra cửa sau tìm chưa?”
“Mấy con phố gần đó cũng tìm khắp rồi, không thấy người đâu.”
Lại im lặng một hồi.
Tiểu Ngũ là người đầu tiên không nhịn được, “Hay là mọi người có nói chuyện gì không.” Cậu ta nhìn cái này cái kia, nói: “Có phải chị Tân đến nhà vệ sinh không, quên nói một tiếng?”
Hứa Đại Vệ lạnh nhạt: “Đã đi hơn một giờ, táo bón thì cũng ra rồi.”
“Vậy có phải là…”
“Đoán là, nhất định trốn đi rồi.” Hứa Đại Vệ ngắt ngang lời cậu ta.
Bình thường Hứa Đại Vệ ít nói, nhưng trong lòng có thành kiến rất lớn với Cố Tân, cảm thấy cô gái kia yểu điệu ốm yếu, nhưng cả người lại có chí khí, rõ ràng xem thường đám người bọn họ, Cố Duy còn cố chấp dẫn cô đi.
Vốn dĩ cả đám người có thể thừa cơ xuất cảnh an toàn, vì cô mà đi đường vòng đến trấn này, cô chẳng những không cảm kích, còn đem họ quy thành người xấu làm tội ác tày trời, muốn tránh còn không kịp.
“Vậy chúng ta nên làm gì tiếp đây?”
Hứa Đại Vệ nói: “Tôi cảm thấy cô ta nếu đã không muốn thì đừng miễn cưỡng, nhanh chuyển sang máy bay đi, đều tốt cho mọi người.”
Cố Duy đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt anh ta, đôi mắt giận đến đỏ bừng, không nói gì nhiều, nhưng Kỷ Cương mở miệng: “Không được.”
Câu nói này của anh ta vừa vội vừa nghiêm túc, Lý Đạo hơi khựng lại, không khỏi nhìn sang.
Kỷ Cương khẽ cúi đầu, nói đắn đo: “Cố Tân biết lai lịch chúng ta, một khi cô ta tự do báo cảnh sát, toàn bộ chúng ta xong đời… Tôi đề nghị nhanh chóng tìm cô ta.” Anh dừng một lúc: “Huồng hồ Cố Tân là em gái Cố Duy, cũng nên nghe cậu ta nghĩ thế nào.”
Hứa Đại Vệ nói: “Cũng vì như thế, chúng ta mới phải nhanh chóng rời khỏi trấn Tam Pha này, nếu như cô ta báo cảnh sát, trấn Tam Pha là nơi nguy hiểm nhất.”
Cố Duy ở bên kia đứng bật dậy, xông lên trước đẩy Hứa Đại Vệ một cái: “Cút đi, mẹ kiếp cút hết đi cho tôi.” Tay anh chỉ một hướng nào đó: “Ông đây không dây phiền phức cho các người, các người mua vé máy bay đi đi, tôi ở đây tự đi tìm người.”
“Cậu bị động kinh gì đây?”
“Đúng, tôi bị động kinh.” Anh nói cả giận: “Tân Tân không phải người thân của cậu, giả sử đổi lại là mẹ cậu, để xem cậu có đứng đây mà không giật lên không hả…”
Lời Cố Duy vừa dứt, liếc mắt một cái, có bóng người xông đến, dùng sức đá một cước lên chân anh.
Cố Duy lảo đảo vài bước, Tô Dĩnh thét lên chạy lại đỡ anh.
Lý Đạo chưa hết giận, lại đi lên đá vài cú nữa.
Tất cả mọi người đứng yên tại chỗ lặng thinh.
Lý Đạo chỉ Cố Duy: “Người sống cũng có thể cho cậu thành rác, cậu om sòm cái gì với người ta?”
Lồng ngực Cố Duy phập phồng mãnh kiệt, không nhìn anh, cũng không nhìn bất cứ ai, qua một lúc lâu: “Tự con bé đi cũng được thôi, chẳng may gặp phải kẻ xấu… Con bé có một mình, trên người không có điện thoại hay tiền bạc gì…”
Trong lòng Lý Đạo rơi vỡ vài tiếng, trong đầu có thứ gì đó lóe lên, nhất thời phiền não đến không chịu nổi.
Anh cúi đầu, tỉnh táo suy nghĩ một lúc: “Tính tình Cố Tân im lìm mâu thuẫn, hơn một nửa là chạy trốn.” Lý Đạo vỗ vai Cố Duy: “Trước hết cậu đừng loạn, loạn cũng vô ích.”
Kỷ Cương hỏi: “Ý của anh…?”
Ngón cái Lý Đạo chà môi dưới, đánh nhịp định đoạt: “Đợi thêm một đêm nữa.”
Lúc này không ai dám nói không, thế là chia ba nhóm, không lái xe, ở trong trấn âm thầm tìm người.
Cố Duy đi theo Lý Đạo, hai người nhanh chóng đi xuyên qua con hẻm nhỏ, ánh mắt không ngừng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
Cố Duy buồn bực nói: “Cảm ơn.”
“Cảm ơn tôi làm gì.” Lý Đạo quan sát người trong ngõ ngách, rồi nói: “Em gái cậu có chút thông minh, chắc chắn biết chúng ta đang tìm, trốn ở nơi nào đó rồi.”
Hồi lâu, Cố Duy cười khổ: “Đại Vệ nói đúng, nếu như Tân Tân thật sự báo cảnh sát, đoán chừng chúng ta sẽ bị cảnh sát ở trấn Tam Pha bắt cả ổ.”
Lý Đạo “ừ” một tiếng: “Có thể Cố Tân không nghĩ đến mặt đó, chuyện ở mức này, cho dù cô ta có an toàn quay về thành phố Thượng Lăng, một chút chuyện cũng không nói với cảnh sát được đâu.”
Đây chính là mối lo của Cố Duy, cho đến giờ phút này, ánh bắt đầu có chút hối hận: “Cố Tân chỉ muốn có cuộc sống của con bé, có phải bàn đầu tôi không nên ép nó không?”
“Nói những chuyện ấy cũng vô dụng.” Lý Đạo nói lạnh nhạt: “Đánh cược một kèo thôi.”
“Đánh cược gì?”
Đánh cược nha đầu kia không hoàn toàn thất vọng về cậu.”
Cố Tân đúng thật không báo cảnh sát, cũng như Lý Đạo đoán, trốn trong căn phòng cũ không bóng người, muốn đợi một lúc trễ sẽ nghĩ cách ra khỏi trấn.
Sắc trời tối dần, nhiệt độ cũng giảm vài phần.
Trên người Cố Tân mặc áo khoác nhỏ của Tô Dĩnh, bên trong vẫn là cái váy màu đen đó, rúc trong góc, khí lạnh từ phía dưới không ngừng thổi lên.
Dính với cô chỉ có một cái túi, đổ hết đồ ở bên trong ra, trừ điện thoại di động bị Cố Duy lấy ra, còn có son, gương, khăn giấy, tiền lẻ. Còn cả thẻ căn cước, thẻ ngân hàng và một cái ví có ít tiền.
Mở ví đếm tiền, tiền bên trong đủ cho cô ngồi xe về thành phố Thượng Lăng.
Cố Tân gom lại đồ, bỗng nhiên có một mảnh giấy nhỏ không biết rơi ra từ đâu. Phía trên là một dãy số điện thoại, cô đọc hai lần, nhớ ra ngày hôm qua Tô Dĩnh viết cho cô, nói sau này lỡ như đi lạc thì còn có cách liên lạc.
Lúc ấy cô không quá quan tâm, tiện tay nhét vào trong túi xách, bây giờ nhìn dãy số kia, không khỏi than nhẹ một tiếng, nghĩ đến sau này cũng không dùng đến, thế là vứt đi.
Đến khi sắc trời vừa đen thêm vài phần, cô mới như kẻ gian chạy vụt ra ngoài.
Trấn nhỏ không náo nhiệt như thành phố, giờ này quán ăn ven đường cũng thu dọn, cửa hàng dọc phố cùng dần dần đóng cửa.
Đèn đưởng thưa thớt, trong sắc trời nửa sáng nửa tối, ánh đèn yếu ớt chiếu sáng.
Cố Tân rụt đầu rụt cổ bước đi, đuôi mắt liếc một cái, bỗng nhiên có chiếc xe dừng bên chân cô, ngay sau đó cô liếc một cái, nghiêng đầu, đó là một chiếc xe van màu vàng.
Tài xế ló đầu ra, vừa nói tiếng phổ thông không rành rọt: “Em gái, gọi xe không?”
Cố Tân nhìn tài xế là một người đàn ông, lại có vẻ mặt hung dữ, nói tiếng cảm ơn, cánh giác lắc đầu một cái.
Cô tiếp tục đi về phía trước, muốn tìm một chỗ gọi điện thoại, có một dãy số thuộc lòng, lẩm bẩm một lần trong miệng, nhưng nhất thời nhớ ra đã chia tay Thượng Gia Vĩ một thời gian.
Trừ người này ra, không người nào cô có thể nhờ giúp đỡ, như lời Cố Duy nói, sau khi về Thượng Lăng, cuối cùng cô chỉ có một thân một mình.
Nhớ đến Cố Duy, cô lại nghĩ đến lộ trình nguy hiểm không thể phân biệt được, cùng đám người đã gặp ở thành phố xa lạ này, quan trọng hơn là, nếu như chạy trốn bọn họ, tất cả sẽ chạm đến ranh giới đạo đức cuối cùng của cô, hướng đi của đời người cũng sắp không còn như ban đầu.
Nhưng người kia là anh trai cô, người thân duy nhất trong cõi đời này của cô.
Cố Tân bất giác mờ mịt mất phương hướng, giống như chọn thế nào cũng là sai.
Cô thất thần di chuyển bước chân, đi qua một khúc cua, vừa ngẩng đầu liền thấy Kỷ Cương và Tô Dĩnh ở con đường đối diện đi tới.
Hai chân Cố Tân như đóng xuống đất, tim đập loạn không ngừng nghỉ.
Cũng may bọn họ không nhìn thấy cô, sau một cái chớp mắt, cô nhanh chóng ngổi xổm xuống, trốn sau lùm cây né tránh. Vừa rồi trong lòng còn do dự và băn khoăn nhưng khi thấy bọn họ thì bản năng đã ra quyết định, thấy trên đường phía xa xa có một chiếc xe van màu vàng, dưới tình thế cấp bách không lo nghĩ được nhiều, cản chiếc xe rồi chui vào.
Bọn họ quả nhiên chưa đi, Cố Tân vuốt ngực, thu hồi tầm mắt từ bên ngoài cửa sổ xe, thấy tài xế nhìn thẳng cô qua kính chiếu trong xe.
Tài xế là một người phụ nữ trung niên, mắt cười tít, hiền hòa và thân thiện: “Cô em, đi đâu?”
Cố Tân thoáng an tâm: “Chị gái, tôi muốn ra trấn.”
“Trễ thế này còn ra trấn?” Người phụ nữ trung niên quan sát cô trong chốc lát, cũng đánh vòng tay lái, đi hướng ngược lại: “Không phải người bản địa à?”
Cố Tân cười cười, không lên tiếng, cô tháo khẩu trang xuống hít thở một lúc, thuận tay nhét vào túi áo khoác.
Người phụ nữ này nói chuyện tương đối dễ gần, lúc nói chuyện hai mắt cứ như liếc cô vài cái tùy tiện, nhưng trong mắt giấu một tia sáng khó phân biệt được.
Cô ta nói trời nam biển bắc cả đường, Cố Tân chỉ ừ à trả lời, ánh mắt lướt qua cảnh vật ngoài cửa sổ, người ở ít dần, mắt cũng không còn sáng tỏ như trước đó, hai ngày qua, con đường này đã chạy mấy chuyến.
Người phụ nữ hỏi: “Lát nữa ra trấn tôi để cô xuống đâu đây?”
Cố Tân sửng sốt một lúc, đột nhiên ý thức được vấn đề này, hỗn loạn suy nghĩ thật lâu, thật ra thì trễ thế này không nên ra ngoài, cho dù quyết định thế nào đi chăng nữa, phải ở trên trấn một đêm mới đúng.
Nhưng Cố Duy và Lý Đạo sẽ không dừng lại đây lâu vì cô, hoàn toàn có thể đợi lúc bọn họ đi cô về Thượng Lăng vẫn được.
Thấy người phụ nữ còn nhìn mình, cô phải đáp lại: “Trạm dừng chân là được rồi.”
“Không biết cô muốn đi đâu, chỉ có đến Quảng Bắc, Bách Trang và núi Từ Gia mới có chuyến xe đêm.” Người phụ nữ thở dài, muốn nói lại thôi: “Cô em, nhìn em là người tốt, chị đây nói dài dòng nhé.”
Cố Tân không lên tiếng.
“Chị thấy em là người thông minh, điều này rất tốt.” Cô ta cười: “Nhưng mà chị đây không phải là người xấu, nhìn một cái là biết em từ thành phố đến, muốn nói cho em biết, trạm dừng chân không phải là chỗ tốt, tốt xấu lẫn lộn loại người nào cũng có. Chỗ chúng tôi quá hẻo lánh, kẻ buôn người lại nhiều, chuyên chọn những người có khuôn mặt xinh đẹp như em và những cô gái khác để ra tay, tối muộn rồi, quả thực không an toàn đâu.”
Người phụ nữ này quả nhiên bắt thóp đúng nhược điểm của cô, nói vài câu tình chân ý thiết, hoàn toàn được cân nhắc khi đứng ở vị trí của cô, cho dù lòng có phòng bị lớn hơn, cũng sẽ buông lơi vài phần cảnh giác.
Ngưng một lúc, người phụ nữ nhìn cô qua gương: “Nhưng nếu ở trạm dừng chân có bạn em thì không sao.”
Hai tay Cố Tân nắm lấy nhau, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, xe lại chạy thêm được một trăm thước, cô đột nhiên nói: “Chị à, phiền chị quay đầu lại được không, em muốn quay về.”
Người phụ nữ này thông minh thế nào, dò xét một hồi rốt cuộc đáon ra cô là người độc thân, vỗ đùi, tỏ ra vui vẻ: “Vậy thì đúng rồi, có chuyện gì sáng mai nói sau.” Cô ta đi chậm lại, chuẩn bị quay đầu: “Ấy, hết xăng rồi, em không ngại chị đi đổ xăng chứ?”
Cố Tân bớt căng thẳng hơn trước, cũng không xem đồng hồ báo xăng, liền gật đầu qua loa.
Người phụ nữ đưa tay chỉ bàng hiệu bên kia: “Vậy thì đi thêm một đoạn nữa, đằng trước có một trạm xăng.”
Không lâu sau, xe chạy vào một trạm xăng đơn sơ, trừ màn hình điện tử gắn trên máy ra, thì còn mỗi quầy bán đồ lặt vặt còn bóng đèn chiếu sáng.
Chỗ này Cố Tân mơ hồ nhớ đến, giống như chỗ ngày hôm qua Lý Đạo từng đến mượn dụng cụ.
Người phụ nữ xuống xe, gọi hai tiếng không có người đáp lại, nói vài câu khách sáo với cô, đi đến quầy bán đồ lặt vặt cố gắng gọi người.
Sắc trời lúc này đã đen kịt, thấy được sự vật đã là chuyện hết sức khó khăn.
Xung quanh trở nên rất yên tĩnh, ngay cả tiếng mình hít thở cùng có thể nghe được.
Người phụ nữ trung niên đi rất lâu cũng không thấy quay lại, trái tim Cố Tân đập loạn xạ, đột nhiên cảm giác được sự khác thường ở đâu đó. Cô ngồi không yên, từ trong túi xách lấy ra tờ một trăm đồng đặt trên ghế, đẩy cửa chuẩn bị đi ra ngoài.
Cô thất thểu đi ra đường lớn, nhạy cảm phát hiện bất thường, trong màn đêm yên tĩnh hình như không chỉ vang lên mỗi tiếng của cô, khi ý thức được phía sau có người, cơ thể Cố Tân cứng đờ.
Cô nhanh chóng quay đầu, có một bóng đen cao lớn nhào đến, tàn bạo chế ngự cô, sau đó một miếng vải thô bịt kín mặt cô.
Cố Tân liều sức giãy giụa, nhưng khi hô hấp đang dồn dập, cảm thấy cả người mất sức, mệt mỏi không chống cự nổi, trong nháy mắt mất đi tri giác.
Nay đăng sớm, có lỗi chính tả mong mọi người bỏ qua. Hôm nay có phúc lợi, tối muộn có chương mới..