Một Ngàn Tám Trăm Ngày

Chương 1


Đọc truyện Một Ngàn Tám Trăm Ngày – Chương 1

Trong căn phòng tối om, bảng hiệu trên vách tường đối diện tỏa sáng.
Tiệm vàng Tường Các.
Người đàn ông thô kệch đưa ngón giữa bấm bàn phím, trên màn hình lập tức hiện ra một khung cảnh khác.
Người đàn ông nói: “Vị trí địa lý tốt, bán vàng ở khu phố sầm uất, trên dưới hai tầng, hơn trăm thước vuông, lượng khách hơn vạn người.”
Phía sau có người nóng lòng muốn xem thử: “Anh, còn chờ gì nữa? Nhiều người như vậy chắc chắn có nhiều thứ hay ho!” Tiểu Ngũ run chân: “Tay bắt đầu ngứa ngáy rồi.”
Vài người đàn ông khác châm biếm chửi rủa.
Lý Đạo hơi liếc tròng mắt: “Đừng vui mừng quá sớm, có lợi thì có hại, nhiều người quan sát, không tiện ra tay.”
“Cũng chẳng khó khăn gì, nếu so với quá khứ, thì đúng là một đĩa đồ ăn.”
Lý Đạo đặt mông ngồi dọc theo bàn, hơi khựng lại vài giây; “Lần này không giống.”
Trong bóng tối, anh nhìn ra phía sau, mọi người trao đổi ánh mắt, hiểu rõ lòng nhau.
Lý Đạo nói tiếp: “Có cách an toàn đơn giản hơn.”
“Là cách gì?”
Anh nhất thời không đáp, đứng thẳng người, đi đến bên bức tường nhấn bật đèn, giây phút đèn sáng choang, lúc này mới thấy trong căn phòng không lớn còn có bốn người khác.
Một người tuổi không lớn lắm, cùng lắm là mười bảy mười tám, cả người chàng trai trẻ ăn mặc theo phong cách hiện hành, trên mặt còn có vài phần ngây thơ, năm ngón tay phải đặt trên đùi nhịp linh hoạt, động tác bình thường tùy tiện, chính là Tiểu Ngũ vừa nói chuyện.
Người đàn ông ngồi trên ghế trong góc tường cà lơ phất phơ, tướng mạo khí khái khôi ngô, xấp xỉ tuổi ba mươi, động tác đốt thuốc ngậm thuốc không mơ hồ, người này là Cố Duy.
Cùng ngồi đối diện trên ghế là Kỷ Cương, anh ta là người lớn tuổi nhất trong căn phòng này, mang mắt kính gọng đen, để râu, trong tóc có lẫn vài sợi bạc, dáng vẻ trầm tĩnh, ánh mắt sâu thẳm, trong đó chứa những điều mà người khác rất khó đoán được.
Người cuối cùng là Hứa Đại Vệ, anh ta có phần cường tráng hơn những người đang ngồi, phần cơ bắp trước ngực và cánh tay rắn chắc, cổ rất lớn, cảm giác tồn tại mãnh liệt nhất, anh ta khẽ hất cằm, dáng vẻ có phần khinh người.
Mọi người nhìn về phía Lý Đạo, chờ anh mở miệng.
Lý Đạo nói: “Tiệm vàng Tường Các có một hệ thống bảo vệ cục bộ, một khi dùng sức phá bất kì cánh cửa nào, bộ truyền cảm phía trên sẽ bắt được tín hiệu, ngay lập tức sẽ đánh động đến cảnh sát hơn nữa còn chạm đến chốt điện, quá trình chúng ta đi vào sẽ tức thì được tải lên đám mây, cho dù phá hỏng bộ giám sát cũng vô ích.”
“Có em ở đây, sợ cái gì…” Tiểu Ngũ khịt mũi xem thường, liếc mắt thấy ánh nhìn cảnh cáo của anh, đổi lời sang hỏi: “Ý em là… Có cách gì hay không?”
Lý Đạo dựa tường, lột một mảnh kẹo cao su đưa vào miệng, quai hàm hơi động đậy vài cái: “Giám đốc tiêu thụ của tiệm vàng tên Cố Tân, cô ta biết mật khẩu két sắt.”
“Mẹ kiếp anh cố ý chọn cách động vào con bé!” Cố Duy giương nanh múa vuốt nhảy cẫng lên, cúi người ném thứ gì đó vào Lý Đạo: “Đừng nghĩ đến, tôi nói cho anh biết, không đùa đâu.”
Không khí đột nhiên đình trệ đôi chút.
Trong căn phòng này quả thật không có ai dám làm càn giống như anh ta.
Lý Đạo nhìn anh ta vài giây, thản nhiên rủ mắt xuống, một góc bên mông lưu lại một dấu giày màu xám trắng.
Anh phủi nhẹ, vô thức giương mắt nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, rồi nhìn Cố Duy, đề phòng hạ giọng thấp xuống: “Cậu suy nghĩ chút đi, có phải đang che giấu tai mắt người hay không, một hòn đá hại hai con chim?”

Mọi người dùng ánh mắt trao đổi với nhau lần nữa, hiểu ý nhau không thảo luận tiếp.
Lý Đạo hất cằm nhìn Cố Duy, chờ câu trả lời. Người đó gãi đầu, ngồi xuống, không lên tiếng.
“Lão Kỷ, anh có ý gì không?” Lý Đạo đưa tầm mắt sang chỗ khác, theo thói quen hỏi quan điểm của Kỷ Cương.
Kỷ Cương gật đầu: “Tán thành.”
Đạt được nhất trí, mỗi người chia trách nhiệm ra làm.
Mười mấy phút trôi qua, tiếng nói chuyện dần ngừng lại, kẹo cao su trong miệng Lý Đạo đã không còn mùi vị.
Anh chống mặt bàn cúi sát gần mọi người, hạ thấp giọng: “Sau khi xong chuyện không được đi cửa chính ra xe, đi cửa sau.”
“Sắp xếp xong rồi?” Cố Duy cũng khẽ tiếng.
“Ừ.” Trong cổ họng anh phát ra tiếng cực kỳ nhỏ, vài giây dừng lại, chợt thẳng lưng, giọng nói bình thường: “Trước tiên cứ thế đi. Giải tán.”
Không khí bên trong căn phòng khôi phục lại vẻ tự nhiên.
Nói chuyện đại sự xong, Lý Đạo cúi người nhặt chiếc giày da Cố Duy vừa ném qua, đi đến bên cạnh cửa sổ.
Lý Đạo mở cửa sổ ra, khiến không khí lạnh lẽo tràn vào, anh tiện tay ném chiếc giày da ra khỏi cửa sổ.
Cố Duy trợn to mắt, muốn nổi khùng.
Lý Đạo nghiêng đầu nhả kẹo cao su, liếc mắt nhìn anh ta: “Sau này còn động tay động chân với ông đây, thứ bị ném đi không phải là giày.”
Mọi người cười vài tiếng thoải mái.
“Đôi giày hơn mấy ngàn… Trời đất, em gái nhà anh!” Cố Duy chạy nhanh ra cửa sổ nhìn xuống.
Lý Đạo cười nhạt, nói với ý thích thú: “Tôi không có em gái, cậu thì có.”
* * *Cố Tân làm ca đêm, thời gian tiệm vàng đóng cửa là hơn chín giờ, thấy phía trước không có khách hàng, người đi đường ở bên ngoài cũng ít dần, cô liền đi đến phòng thay quần áo.
Gần một phút đồng hồ sẽ được tan làm, Cố Tân đẩy cửa sổ ra, châm một điếu thuốc.
Cửa sổ nhìn về phía sau con hẻm, bức tường vừa dầy vừa nặng che kín tầm nhìn, không khí trong trẻo lạnh lẽo. Khuỷu tay cô chống trên bệ cửa sổ, hơi ngẩng đầu lên, thả từng hơi khói trong miệng hòa vào đêm tối.
Chưa rít được mấy hơi, lục đục có người đi vào.
Toàn là phụ nữ, tiếng cười nói không ngớt.
Cố Tân dụi thuốc, phẩy mùi còn sót lại bên cạnh, đóng cửa sổ lại.
Nhân viên cửa hàng đi qua khúc rẽ, gặp Cố Tân, líu ríu chào cô, đi đến ngăn tủ của mỗi người thay quần áo.
Tán gẫu vài câu, Cố Tân xách túi đeo lên đi ra ngoài trước, đèn trước quầy tiền đã được chỉnh mờ, lão Vương bảo vệ đang kéo cửa sổ lá sách.
Cố Tân đi qua giúp một tay.

Lão Vương cười tít mắt nói: “Bác nhớ hôm nay là ca của Quản lý Phùng mà nhỉ?”
Cố Tân cười nói: “Anh ấy và cháu đổi ca.”
Lão Vương đi đến cửa, ấn điều khiển từ xa đóng rèm cửa lại: “Cậu ta có việc?”
“Không,” Cố Tân nói, “Là ngày mai cháu có việc.”
“Cũng hiếm khi, ngay cả lão già này còn nhìn ra cháu làm việc nghiêm túc hơn Giám đốc Phùng, bình thường xin nghỉ cũng ít.”
Cố Tân không giải thích thêm, cười trừ.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng thắng xe chói tai, cánh cửa cuốn khép được một nửa, một chiếc xe hàng khó khăn chặn nửa cửa.
Cố Tân bị tiếng vang này làm cho giật mình run một cái, chưa kịp phản ứng gì, chỉ thấy cửa xe mở toang, phía trên có bốn năm người đàn ông nhảy xuống, thừa cơ cánh cửa chưa khép lại hết liền chạy xông vào.
Bọn họ mặc quần áo màu đen, mang đủ kiểu mặt nạ, mũ trùm và găng tay, không để lộ một chút da và tóc.
Chuyện xảy ra bất ngờ khiến hai người đều ngây ra, trong vài giây sơ sẩy, lão Vương phản ứng nhanh hơn cô một chút, định lấy súng điện bên hông: “Các người làm gì? Cảnh báo các người mau rời đi, trong tiệm có giám sát…”
Cây gậy trong tay Hứa Đại Vệ vung ra, đánh thẳng một bên đầu lão Vương, chỉ trong chốc lát ông liền ngã nằm dưới đất, không còn biết gì.
Những người sau lưng kéo cửa cuốn xuống hoàn toàn, cả tiệm vàng bị phủ kín trong không gian u ám.
Bên tai Cố Tân toàn là tiếng gậy gộc đập đánh, hai chân cô như bị đổ chì, không có cách nào nhúc nhích.
Người đàn ông cầm đầu nhìn thẳng vào cô, bốn mắt nhìn nhau, cái mặt nạ đáng sợ ấy, đôi mắt đen nhánh như nước sâu, cất giấu tội ác và nguy hiểm ngập tràn.
Thấy cô bất động, anh lạnh nhạt nhếch môi, giọng nói khàn khàn mà bình tĩnh: “Nghĩ gì à? Cướp đấy.”
Đồng hồ báo thức giống như chết đột nhiên lên dây cót, gáy Cố Tân tê rần, chợt hít một hơi.
Cô theo bản năng xoay người chạy đi, nhưng bị người kia bắt được, một cánh tay rắn chắc từ phía sau kẹp chặt lấy cổ cô, dùng sức siết chặt, đồng thời một con dao găm dí sát vào cổ cô.
Trong lúc bất chợt một tiếng thét chói tai vang lên, đến từ cửa phòng thay quần áo. Nhân viên cửa tiệm thay quần áo đi ra ngoài thấy cảnh tượng này, mặt cắt không còn giọt máu, tựa theo vách tường chạy trở về.
Hứa Đại Vệ và Cố Duy chạy theo tiếng động.
“Không được nhúc nhích!”
“Nằm xuống đất cho tao, ngoan ngoãn làm đi!”
Trong tình cảnh hỗn loạn, tiếng sợ hãi phát ra liên tục.
Hứa Đại Vệ là một người đàn ông lỗ mãng, không biết thương hoa tiếc ngọc, tung chân đá ngã một người, thấy bên cạnh có người muốn giở trò, liền tát một cái khiến cô gái ngã xuống đất.
Anh ta hét: “Tất cả biết điều một chút cho tao, để tay lên đầu!”

“Mày, còn cả mày, qua đây, nhanh tay nhanh chân lên!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục, gào thét xin họ đừng làm đau.
Cố Duy huơ huơ con dao găm, hạ giọng hù dọa: “Câm miệng, dao của tao rất sắc mà lại không có mắt.” Anh ta chỉ một người: “Chìa khóa quầy đưa cho tao!”
Nhân viên kia đã sớm rơi nước mắt đầy mặt, run rẩy mò chìa khóa đưa cho anh ta.
Cố Duy và Hứa Đại Vệ trao đổi ánh mắt, không nói quá nhiều, một người đi thu gom đồ trang sức, một người cầm dây nhựa đến trói mọi người lại.
Cả quá trình thuận lợi hơn so với tưởng tượng, con tin trong tiệm vàng không nhiều, toàn bộ đều bị áp chế, đêm tối có thể che giấu mọi tội ác, quá trình cướp bóc tiến hành yên lặng không một tiếng động.
Hai tay Cố Tân bị người đàn ông kia giữ, bị anh siết không thở nổi, cơ thể đối phương cao lớn rắn chắc lạ thường, gần như nhấc bổng cả người cô lên, sải bước về phía trước, giống như vác một con gà nhỏ không có chút sức lực nào.
“Két sắt ở đâu?”
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô, môi Cố Tân rất khô, cổ họng chua chát như muốn nôn: “Sau… phía sau.”
Người đàn ông buông cánh tay ra, chỉa vào sau lưng cô, để cô dẫn đường: “Thả lỏng đi, nghe lời tôi tuyệt đối không tổn thương cô.” Giọng nói rất êm đềm, trầm và rất thấp, nghe không ra nửa điều gấp gáp hay sợ hãi.
“Tôi… tôi không biết mật khẩu cửa chống trộm…”
“Đừng đùa bỡn bịp bợm.” Anh ta nói rõ từng chữ: “Giám đốc Cố.”
Hô hấp Cố Tân chậm lại, không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta, cúi đầu xuống: “Mật khẩu chỉ có… a….”
Trong phút chốc, một cơn đau nhức tấn công, tóc cô bị anh ta dùng sức hung ác kéo về phía sau, đầu bị buộc phải ngẩng lên cao.
Giọng nói hắn chuyển từ trầm thấp sang sắc bén lạnh như băng cạ vào da cô: “Sự kiên nhẫn của tôi không nhiều, đừng để tôi ở đây vẽ vài đường lên khuôn mặt bé nhỏ của cô.” Anh sát lại gần cô, có thể nghe được cả tiếng thở, cô đúng lúc ngửi được mùi bạc hà thoang thoảng.
Sức lực trên cánh tay người đàn ông tăng thêm vài phần.
Cố Tân mở to mắt, đau đến tắt tiếng. Trong khoảnh khắc đó cô biết rằng, sự trầm tĩnh của đối phương cuối cùng cũng hóa thành một tên bạo đồ, không biết thời thế hoặc mấy trò đùa bỡn thông minh vặt, sợ rằng quay đầu lại phần thua thiệt vẫn là mình.
“Mật khẩu là bao nhiêu?”
“…1, 3, 3, 346, 6, 327…0…”
Anh ta lại cười khẽ, “Đọc số điện thoại à?” Giọng nói chợt chậm lại, tựa như an ủi: “Đừng khẩn trương, nói rõ ràng lại.”
“…13…”
“Ừ, rồi tiếp theo?” Anh hạ giọng khích lệ.
“13463290.”
“Tám số?”
Cố Tân cắn chặt môi, khẽ gật đầu.
Lý Đạo nghiêng người nhìn cô vài giây, nhấn mật khẩu, một tiếng “tinh” nhỏ vang lên, cửa mở ra. Anh nhấn mở đèn, chỉ thấy trong xó xỉnh của căn phòng có một cái tủ sắt cao.
Anh kéo cô đi vào, lúc này không phí nhiều lời, cô ngoan ngoãn đi vặn mật khẩu.
Bên trong là tiền giấy, vàng và một số đồ trang sức ở trước quầy thu. Lý Đạo bỏ ba lô xuống, tay chân nhanh nhẹn lùa hết đồ đâu vào đấy.
Tròng mắt anh ta nhúc nhích, tay anh ta vẫn không ngừng: “Bày trò khôn vặt thì đừng trách tôi không khách sáo.”
Bước chân Cố Tân ngừng lại, đứng ở phía sau anh, hai tay mồ hôi nhễ nhại siết chặt, toàn thân chỉ còn chút sức chèo chống.

Cô liếm đôi môi khô khốc, liếc nhìn máy báo động không phát ra tiếng dưới góc bàn: “Các anh… có phải lấy tiền xong… sẽ đi không…”
“Chẳng lẽ ở lại qua đêm?”
Cố Tân nuốt nước miệng một ngụm: “Sau đó… làm gì chúng tôi?”
“Giết người diệt khẩu.”
Sống mũi cô cay xè, ở đây trải qua chuyện như vậy, trong lòng cô càng sợ hơn: “Chúng tôi không nói gì hết, cầu xin anh… bỏ qua cho chúng tôi.” Cô thấp giọng mềm mại, giọng nói run rẩy như con cừu non, mang theo dáng vẻ của cô gái nhu nhước khóc tỉ tê.
Lý Đạo ngừng lại một chút, khơi dậy lòng trêu chọc: “Muốn để lại mạng sống cũng được, cắt lưỡi móc mắt tôi mới yên tâm.”
Cả người Cố Tân xụi xuống, dựa vào mặt bàn đỡ người. Cô lại liếc nhìn cái máy báo động, chỉ có hai ba bước, gần đây có trạm cảnh sát, sau khi báo án họ sẽ chạy nhanh đến.
Cố Tân nhìn chằm chằm gò má của anh, cắn chặt hàm răng, thử đi theo hướng kia dò tìm người kia, ngón tay lặng lẽ không một tiếng động lướt qua.
Đầu cô đầy mồ hôi lạnh, quên cả thở, khi sắp chạm được nút ấn, thì cảm thấy có vật cứng cáp đánh úp vào sau gáy cô, đầu óc còn chưa tiếp nhận được thì đã cảm thấy cơn đau ở cổ, sau cổ cô lại bị đánh lần nữa, cô gần như không phát ra bất kỳ âm thanh nào, trong nháy mắt mất đi tri giác, cả người hoàn toàn ngã xuống.
Anh liếc mắt nhìn cô.
“Cõng ra.” Anh lạnh mặt, hạ thấp giọng.
Lúc này Cố Duy đẩy cửa vào, nhìn thấy người dưới đất, trợn to mắt: “Mẹ kiếp, anh đánh nó!”
Lý Đạo mặt không cảm xúc buộc chặt ba lô, đeo lên sau lưng.
Cố Duy cao giọng: “Nó là em gái của tôi, anh còn hạ thủ?”
“Đừng có ở đây nói nhảm vớ vẩn.” Lý Đạo nói: “Nhanh cõng người đi đi.”
Không phải thời điểm để so đo, Cố Duy nghiến răng, cúi người ôm Cố Tân.
“Tiểu Ngũ xử lý xong thiết bị giám sát chưa?” Lý Đạo hỏi.
“Rồi.”
“Những dấu vết khác?”
“Cũng xong rồi.”
“Bọn họ đâu?”
“Còn chờ anh.”
Lý Đạo nghe vậy sải bước đi ra, Cố Duy cõng Cố Tân, tiện tay cầm túi xách của cô, theo sát phía sau.
Mấy người đang ở trong phòng tụ họp, dùng ánh mắt ra hiệu lẫn nhau, không đi cửa chính, nhanh chóng theo phòng thay quần áo đi ra con hẻm phía sau.
* * *
Hai mươi phút trôi qua, trên con đường vắng lặng không bóng người.
Chiếc xe hàng vẫn im ắng đậu trước tiệm vàng Tường Các, lâu thật lâu không thấy có người đi ra.
Đầu hẻm có một cái bóng đen, dáng người cao gầy, kéo kín vạt áo trước, tựa như người đi đường ngang qua tiệm vàng, liếc nhìn cánh cửa sập khép chặt như không có chuyện gì xảy ra, không hề dừng lại, cho xe đi về phía đường bên kia.
Người cao gầy gọi điện thoại, thấp giọng nói: “Nói với Quách gia, tình huống không được đúng lắm, bọn người Lý Đạo đã đi vào được hai mươi phút, trong tiệm vàng không có động tĩnh gì.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.