Đọc truyện Một Nét Son Tình – Chương 71: Đắp thuốc
Dọc đường về, đầu mày Văn Giới nhíu chặt.
“Phải nói thế nào về lai lịch của tên này với Đông Cô đây, cô ta thông minh như vậy, không khéo cô ta nói vài câu là moi được hết ra.”
La Hầu bảo: “Ngươi không cần lo, cứ có sao nói vậy, nàng sẽ không trách chúng ta.”
“Sao ngươi biết?”
“……” La Hầu hơi ngừng một chút, rồi đáp, “Tóm lại ngươi cứ nói thật là xong, nàng sẽ không ngăn cản ngươi.”
“Xì, ngươi với cô ta tâm linh thương thông gớm nhỉ. Thôi được, nghe lời ngươi một lần, vì dù sao mai mốt phải xử lý tên đó ra sao còn phải nghe ý kiến của Đông Cô nữa.”
“Ừ.”
Về đến căn nhà nhỏ, đã là canh bốn, nhưng căn nhà lúc rời đi vốn tối đen, giờ này lại đang sáng đèn. Ánh đèn leo lét ấy nằm giữa núi rừng sâu thẳm trông vô cùng yếu ớt. Nhưng giữa gió rét từng cơn, nó mãi chưa hề tắt.
Trăng trải mênh mông chiếu đường đi, lối về sáng ngọn đèn nho nhỏ.
Đối với những ai không biết chút gì về đao kiếm, họ chỉ biết canh thức bên chút ánh sáng le lói ấy, đợi mãi, đợi mãi, đợi cho đến khi người tắm trong máu được bình an trở về.
Mà Văn Giới thì ngay lúc trông thấy ánh đèn ấy đã hiểu ra hết thảy.
“Ngươi đã nói với cô ta.”
“Phải.”
“Ha.” Văn Giới cười nhạt, ánh sáng dịu làm giảm bớt sát khí trên người cô ta, lòng cô ta cũng bình yên trở lại.
“La Hầu, ngươi đã chém giết bao năm, có bao giờ từng nghĩ sẽ có ngày có một ánh đèn như vầy đợi ngươi quay về giữa đêm thâu không.”
La Hầu ngước mắt, khẽ đáp: “Đấy không phải chỉ đang đợi ta.”
“……”
Mắt Văn Giới đỏ lên, lồng ngực xốn xang.
La Hầu nói: “Đi thôi.”
Văn Giới vác Phong Chỉ đang hôn mê tiến vào nhà, Đông Cô ngồi bên bàn, thấy họ vào, nàng đứng dậy.
“Văn Giới……”
“Ta không sao.” Văn Giới đến bên giường, thuận tay thảy Phong Chỉ xuống, giường phản gỗ rất cứng, Phong Chỉ ngã xuống, bị chấn động đến vết thương, trong hôn mê hơi rên lên một tiếng đau đớn.
“Ủa…….” Đông Cô đến gần, nhìn thấy người nằm trên giường.
“Đây là Phong Chỉ à?”
“Phải.” Văn Giới nghĩ một chút, rồi thuật lại toàn bộ chuyện xảy ra ban nãy.
“Đông Cô, không phải ta lưu tình đối với hắn, chỉ là không cam lòng thắng hắn như vậy. Đợi khi nào hắn lành thương, ta phải giết hắn. Trong khi đó thì ta sẽ trông coi hắn đàng hoàng, ngươi cứ yên tâm.”
“À.” Đông Cô không hề bận tâm, “Văn Giới, cô đã quyết định như thế rồi, thì đương nhiên tôi sẽ đồng ý. Nào, tôi đã đun nước, mọi người uống một chút cho ấm người.”
La Hầu và Văn Giới đón lấy nước, uống hết. Nước nóng vào bụng, cơ thể dần dần ấm lên, cảm giác căng thẳng bức bách trước đó cũng từ từ tan đi. Văn Giới tuy không bị thương nặng, nhưng kiếm của Phong Chỉ nào có phải đồ chơi của trẻ nhỏ, những vết cắt trên người cô ta vẫn không ngừng chảy máu. La Hầu thấy vậy, nói với cô ta: “Ta đi lấy thuốc, thương thế của ngươi phải nhanh chóng xử lý.”
Văn Giới xua tay: “Thương nhẹ, không sao.”
“Thương nhẹ cũng phải xử lý.” Đông Cô nói với La Hầu: “Thuốc nằm hết trong xe ngựa, chàng đi lấy vào đây.”
“Ừ.”
La Hầu xoay người ra khỏi cửa, còn lại Văn Giới và Đông Cô ngồi im lặng ở đó.
Văn Giới thở dài, “Ôi, cái tên La Hầu trước đây mà nói bí mật gì với hắn thì sẽ tuyệt đối không hé răng, chả biết đi đâu mất rồi.”
“Ha.” Đông Cô khẽ cười, “Chàng lo lắng cho cô, cô đừng trách chàng.”
Văn Giới nói: “Ngươi đã âm thầm sắp xếp gì đó đúng không.”
“Ừ, nhưng may sao không cần đến.”
“Ha.” Văn Giới nhếch mép, đăm chiêu, nhớ ra gì đó, trên mặt bỗng mang một vẻ mệt mỏi nói không hết lời. Cô ta quay đầu nhìn Phong Chỉ đang nằm trên giường. Người nên âm thầm sắp xếp gì đó, thì rốt cuộc chẳng làm gì cả. Văn Giới quay người, đưa lưng về phía Đông Cô.
“Ngươi và La Hầu có ý tốt, nhưng Liêu Văn Giới ta cũng không phải loại sợ chết, hành động đó trái lại khiến ta bị kẹt.”
Cô ta hơi cúi thấp đầu, vết thương trên người vẫn còn chảy máu, nhưng cô ta chẳng quan tâm chút nào.
Một bàn tay nhẹ nhàng phủ lên vai của Văn Giới. Tay của Đông Cô rất đẹp, thon dài mềm mại, không giống như của phụ nữ. Nhưng đấy cũng không phải là một đôi tay được nuôi nấng trong hoàn cảnh ưu việt cao quý. Không động đến đao kiếm không có nghĩa là không biết lao động; những dãi dầu trong cuộc sống, nhìn vào bàn tay vẫn có thể thấy được.
“Văn Giới, tôi biết hành động của tôi làm cô không vui trong lòng, nhưng…….” Đông Cô khẽ nói, “Cô có lòng tin thấy chết không sờn, còn tôi lại không được đủ giác ngộ để có thể mất cô được. Đông Cô và La Hầu, đời này không nhiều bạn bè, không muốn lại mất thêm một người. Lần này cứ coi như tôi ti tiện, làm vấy bẩn tay cô.”
Văn Giới tự giễu, “Còn có việc gì bẩn hơn là đấu võ mà lại dùng độc chứ.”
“Văn Giới, cô cũng đừng như vậy, chúng ta không ai ngờ được Phong Chỉ là một người thế này. Vả lại cho dù hắn thế này, chiếu theo tình cảnh của chúng ta hiện nay, làm gì cũng phải dựa vào lập trường trước tiên, còn về thủ đoạn, nếu giữ được tâm mình trong sạch thì tốt nhất, không giữ được thì cũng đành vậy.”
“…….” Văn Giới rũ mắt.
“Ta biết những gì ngươi nói đều đúng. Giữa chiến trường sinh tử, đương nhiên sẽ ưu tiên cho tính mệnh. Chỉ có điều…….” Cô ta thoáng ngừng, nhíu mày, “Hiện giờ ta cảm thấy buồn nôn y như là nuốt phải một con ruồi.”
“Ha.” Đông Cô bật cười, “Chẳng phải cô đã mang hắn về rồi sao, mốt chữa lành cho hắn xong rồi hẵng giết tiếp.”
Văn Giới quay đầu nhìn Phong Chỉ đang nằm, rồi lại chán ghét quay mặt đi. Đông Cô để ý vẻ mặt nhăn nhó của cô ta, thấy buồn cười trong lòng.
“Được rồi được rồi, đừng nhìn hắn nữa.”
“Hừ.”
Đúng lúc ấy La Hầu mang thuốc vào. Chàng mở bao thuốc ra, lấy ra hai, ba chiếc lọ. Đông Cô đứng lên, “Còn cần gì nữa không?”
La Hầu đáp: “Tốt nhất là lấy một chậu nước nóng.”
Đông Cô trả lời ngay: “Ta đi đun nước.”
Văn Giới trông mất kiên nhẫn, “Đun khỉ gì, bị thương chút xíu vầy băng bó sơ sơ là xong.”
Đông Cô lắc đầu, “Không được, tôi nhát lắm, thấy máu là ngất. Tôi đi đun nước cho cô, bộ đồ của cô cũng phải giặt qua một lần mới được.”
Một khắc sau, Đông Cô bưng nước nóng quay vào. Vừa bước qua cửa, mắt của nàng suýt lọt tròng. La Hầu đã xé hai dải vải sạch, đang đổ thuốc lên đó, mà bên cạnh chàng là Văn Giới đang áo sống để phanh, lưng tựa vào bàn, khoanh tay vừa nhìn La Hầu làm vừa cằn nhằn.
“La Hầu ơi là La Hầu, ta tự cảm thấy bản thân đối đãi ngươi không tồi, sao ngươi có thể keo kiệt như thế được, người đổ có một tẹo thuốc cho ta thế này.”
Mặt La Hầu vẫn tỉnh bơ, tay thành thạo hành động.
“Vết thương của ngươi không sâu, dùng nhiều trái lại bất lợi cho việc lành thương.”
“Xì, sao ngươi biết, vết thương này mà gặp Tề Đông Cô, chỉ sợ rằng ngươi đã đổ thuốc ngập đầu cô ta.”
“……..”
“Còn nữa.” Văn Giới nói tiếp, “Sao ngươi biết vết thương của ta không sâu, ngươi có biết kiếm của Phong Chỉ ác liệt cỡ nào không.”
La Hầu làm thinh, đổ thuốc ra xong, chàng cột bao đựng thuốc lại. Văn Giới thấy chàng đã sẵn sàng, kéo áo xuống, chuẩn bị đến gần.
“Ối ối ối—–” Động Cô đứng ngây ngốc từ nãy đến giờ, rốt cuộc đã bừng tỉnh. Nàng đặt chậu nước nóng xuống, xông tới kéo tay La Hầu. La Hầu và Văn Giới đồng thời nhìn nàng một cách khó hiểu.
Đông Cô chớp chớp mắt, ho khan hai tiếng, nói: “À, để tôi làm cho.”
Văn Giới: “Chẳng phải nhà ngươi vừa nhìn thấy máu là ngất à?”
Đông Cô xua tay, “Không không, bây giờ hết rồi.” Nàng đỡ La Hầu qua một bên, “Để ta để ta, ta nhẹ tay hơn, tỉ mỉ hơn”
“Chậc, biết ngay là ngươi chả biết gì cả.” Văn Giới đảo mắt chê bai, “Băng bó vết thương cần nhẹ tay à, vậy còn bó được không?”
La Hầu bị nàng kéo, người hơi mất thăng bằng, may sao tuy Đông Cô đang kéo nhưng tay vẫn đỡ rất vững. Chàng lấy lại thăng bằng, nói với Đông Cô: “Cứ để ta làm đi.”
Văn Giới cũng nói: “Để La Hầu làm đi, thư sinh trói gà không chặt như ngươi biết gì mà băng bó.”
“Tôi…….” Đông Cô xoay qua Văn Giới, cô ta đã kéo cổ áo xuống, cả thân trên chỉ còn phần ngực bó bằng vải xám. Cô ta luyện võ quanh năm, cơ thể săn chắc, vài vết thẹo còn lưu lại tuyên bố dấu vết của những cuộc vào sinh ra tử cô ta đã từng trải qua. Hiện giờ trên người vẫn còn vương vết máu của cuộc đấu trước đó, dưới ánh đèn dầu, chuyển thành màu đỏ sẫm, nhìn vừa đập vào mắt vừa kinh khủng.
“Sao?” Văn Giới thấy Đông Cô cứ ngập ngừng không nói gì, thuốc trong tay cũng không chịu đưa lại cho La Hầu, lấy làm thắc mắc.
Đông Cô đỏ mặt, ngượng ngùng ho khan hai tiếng, nói: “Thì…….trước lạ sau quen, tôi cũng phải học cách để chăm sóc vết thương chứ.”
“Ha, ý là ngươi muốn dùng ta để thực tập đó hả?”
“Trời, không nói vậy được, tôi khéo tay lắm, chưa chắc không bằng La Hầu.”
“Ồ—–?” Đầu Văn Giới chợt loé sáng, cô ta nhìn La Hầu đang lặng lẽ đứng một bên, rồi lại liếc Đông Cô đang đứng chắn trước mặt chàng, chớp nhoáng hiểu ra.
Ha, nhìn thấy Đông Cô như vậy, Văn Giới lấy làm hả hê, bao ưu phiền của buổi tối này bay hết hơn nửa. Cô ta sắp xếp ý nghĩ, nói bằng giọng bình thường: “Vậy cũng được, ngươi muốn làm thì làm đi.” Sau đó cô ta xoay người bảo La Hầu, “Còn thì để La Hầu lau người cho ta đi vậy, máu me vầy ta sợ Đông Cô chịu không nổi.”
Mắt Đông Cô liền trợn lớn hơn.
“Được.” La Hầu không hề cảm nhận được có gì bất thường, chống gậy đi lấy khăn lau.
“Đợi…….đợi chút!” Đông Cô gọi giật chàng lại. La Hầu dừng chân, xoay người nhìn nàng, Đông Cô há miệng, lại không biết nói thế nào.
“Sao thế?”
“Chàng…… Chàng về phòng ngủ trước đi, việc còn lại ta làm hết là được.”
La Hầu đáp: “Để ta phụ nàng.”
“Không không.” Đông Cô nói, “Chàng cũng vất vả cả đêm rồi, chắc đã mệt. Cứ vậy đi, chàng về phòng nghỉ ngơi, còn lại để ta làm cho.”
La Hầu: “Ta không mệt.”
Đông Cô biết nếu cứ nói chuyện bình thường như vậy với chàng, chàng nhất định sẽ khăng khăng đòi ở lại, nàng quyết tâm, trầm sắc mặt xuống.
“Độc trên người chàng mới được giải, vốn chưa lành hẳn, đêm nay lại phải nhọc sức, nếu hiện giờ không nghỉ ngơi đàng hoàng, ngày mốt leo núi có chuyện gì thì biết phải làm sao.”
“…….”
Quả nhiên, La Hầu vừa thấy sắc mặt của Đông Cô không tốt, cả người liền căng thẳng. “Được……. ta đi nghỉ ngơi.”
La Hầu rời đi rồi, Đông Cô thở phào, vừa đảo mắt liền thấy Văn Giới đang cười trào phúng nhìn nàng.
“……Văn Giới, không phải là cô đã cố ý chứ.”
Văn Giới thở dài một tiếng.
“Thế mà hắn lại bị một câu của ngươi doạ cho chạy mất. Hắn thế mà chạy mất. Đấy nào còn là La Hầu mà ta quen biết……”
Đông Cô cầm khăn tay lên, nhúng nước, mỉm cười.
“Không ngờ tôi lại bị cô gạt.”
Đông Cô cầm khăn tay, lau đi những vết máu trên người Văn Giới. Tay của nàng nhẹ nhàng dịu dàng, lau xong xuôi nàng lập tức kéo áo lên lại cho cô ta, đề phòng cảm lạnh.
Văn Giới cảm nhận được sự tỉ mỉ của nàng, nói: “Cũng không phải là gạt ngươi hoàn toàn.”
“Hả?”
“Trước đây lúc còn làm nhiệm vụ, tuy không bị trọng thương, nhưng bị thương nhẹ thì không ngớt. Ngày ngày xức thuốc băng bó cho nhau cũng bình thường. Nói thật với ngươi, từ trên xuống dưới của La Hầu ta đã nhìn mòn luôn rồi, ta………Áaaaa!”
“……..” Đông Cô làm mạnh tay, Văn Giới lập tức gào lên, “Làm gì đó, lấy ơn báo oán à!”
Đông Cô: “Lần đầu lần đầu, dù sao cũng không khỏi vụng về.”
“Xì.” Văn Giới bất mãn bĩu môi, “Mùi ghen tuông bốc ngập, ngươi tưởng ta không nhìn ra à.”
Đông Cô cười khổ: “Văn Giới, chuyện trước đây tôi không lo được, nhưng hiện giờ La Hầu đã thành hôn, chàng là người của tôi, làm như vậy dù sao cũng không tốt.”
“Cái gì không tốt, cái gì mà không tốt chứ, mình ngươi cả nghĩ thôi, đồ thứ đàn bà nhỏ mọn, còn không biết ngượng mà nói bọn ta không tốt.”
“Thôi thôi, là tôi nhỏ mọn, tôi có lỗi.”
Văn Giới cười khẩy, nói: “Tề Đông Cô, ngươi yên tâm đi.”
Đông Cô đang băng bó vết thương, nghe đến đó, ngước mắt: “Yên tâm gì?”
Văn Giới hơi nghiêng người, nắm lấy tay của Đông Cô, nói một cách trịnh trọng: “Ta và La Hầu quen nhau 7 năm, ta thề rằng trong 7 năm đó, ta không hề có một phút nào coi hắn là đàn ông.”
“……..” Đông Cô cạn lời nhìn cô ta.
Văn Giới nói xong, lại ngả người ra sau chễm chệ như quan lớn.
“Rồi, tiếp tục băng đi.”
“Haizz……” Đông Cô thở dài, chơi với một gã như thế này chỉ làm nàng luôn khóc dở mếu dở.
Băng bó xong xuôi, Đông Cô đứng lên.
“Tôi đi trước đây, tình hình này mai cũng sẽ không lên nổi trên núi. Chúng ta tạm thời lưu lại đây nghỉ ngơi đôi bữa vậy, tôi vẫn còn có một số việc cần thu xếp.”
Văn Giới: “Ngươi đã liên lạc với An Kình?”
Đông Cô gật đầu: “Ừ.”
Văn Giới đứng thẳng người, “Y đang ở đâu?”
Đông Cô: “Tôi cũng không rõ, tôi không gặp ngài ấy, chỉ liên lạc thông qua thủ hạ của ngài ấy. Nhưng mà chắc chắn là hiện giờ ngài ấy đang có mặt trên Thiên Sơn.”
“Tốt.” Văn Giới gật đầu, “Ta biết rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
Đông Cô nhìn người đang nằm trên giường, “Phải xử lý hắn thế nào, cô đã nghĩ xong chưa?”
Văn Giới liếc Phong Chỉ một cái, “Tạm thời chắc không chết đâu, cứ để ta tính, ngươi yên tâm đi.”
“Ừ.” Đông Cô gật đầu, “Vậy tôi đi trước đây.”
“Được.”
Đông Cô về phòng mình, căn phòng nhỏ cũ kỹ không đốt đèn, tối đen như mực. Nàng sửa áo sống cho chỉnh tề một chút, rồi mặc nguyên đồ nằm xuống giường. Người nằm bên cạnh im lìm. Nhưng chàng càng bất động im ắng, Đông Cô càng biết rõ rằng chàng chưa ngủ. Đông Cô nằm xuống giường, với tay qua. Quả nhiên, cơ thể bị nàng vừa đụng vào liền thoáng gồng lên, rồi sau đó mới thả lỏng.
Đông Cô mềm lòng.
“Sao chưa ngủ thế.”
“……”
“Hì.” Đông Cô khẽ cười, “Đừng làm bộ nữa, ta biết chàng chưa ngủ.”
La Hầu bất an, cựa quậy, “Đông Cô……”
Đông Cô ôm chầm lấy chàng, trên người La Hầu tầng tầng lớp lớp, chưa cởi chiếc áo nào ra. Đông Cô bảo chàng đi nằm, chàng liền vào thẳng giường mà nằm.
“Chàng như vầy ngủ khó chịu lắm.” Đông Cô ngồi lên, La Hầu vốn định cùng ngồi lên với nàng, nhưng bị Đông Cô ấn xuống lại.
“Chàng nằm đi, hôm nay vợ chàng có lỗi, để vợ hầu hạ chàng.”
“Đông Cô…….” La Hầu khó hiểu, “Sao vậy.”
“Ôi, mất mặt lắm, không nói đâu.” Đông Cô bò đến cuối chân giường, hé một góc chăn ra, quả nhiên ngay đến băng bó chân cụt của La Hầu vẫn chưa tháo ra.
Đông Cô tháo băng, La Hầu ngọ nguậy, rồi thả lỏng.
Nơi phần chân cụt đó đầy vết thẹo, kết vảy chai sần, mà chân bên trái tuy còn kha khá, nhưng quanh năm bôn ba, cơ bắp rắn chắc, vô cùng cường tráng. Còn bàn tay đang áp lên trên chàng, tuy thon nuột, nhưng cũng không phải tay ngọc tay ngà. Cuộc sống rất khắc khổ, nhìn qua biết ngay.
Đông Cô nắn chỗ đùi cụt của chàng, vừa cười nhạt vừa chậm rãi giúp chàng thư giãn.
Phòng bên kia, Văn Giới vứt chiếc áo dính đầy máu vào một góc, thay bằng một chiếc áo sạch sẽ. Quay đầu về lại, thấy người nằm trên giường, mắt cô ta lại không khỏi đăm chiêu.
“Haizzz…..” Thở dài bất lực. Cô ta lấy ra một chiếc lọ nhỏ trong một túi vải, đổ ra vài viên thuốc.
“Thuốc này của ta quá quý giá, bao năm nay còn chưa từng có ai được dùng. Ngươi là kẻ đầu tiên làm ta muốn giết xong rồi sau đó lại cứu về.”
Văn Giới đến bên giường, một tay đỡ Phong Chỉ lên. Ở gần kề như vậy khiến cho Văn Giới có thể nhìn rõ dung mạo của Phong Chỉ. Tuổi tác của hắn chắc không còn nhỏ nữa, giữa hàng lông mày có vài nếp nhăn nhàn nhạt. Do luyện võ và bôn ba, màu da ngăm đen, da mặt cũng khô sần.
“Chậc chậc, đúng là không sao hiểu nổi.” Văn Giới vừa vuốt ngực giúp hắn để hắn nuốt thuốc xuống, vừa lẩm bẩm một mình, “Làm đàn ông đàng hoàng không làm, khăng khăng bước vào con đường hiểm trở này, rốt cuộc là nghĩ cái gì vậy chứ.”
Đút thuốc xong, Văn Giới cầm chiếc khăn tay ở gần đó lên, nhúng vào trong nước đã lạnh.
“Ái chà, lạnh mất rồi.” Miệng tuy nói vậy nhưng tay vẫn không ngừng, “Nhưng mà so với cái mặt ngươi thì vẫn tính là ấm.”
Nhúng khăn xong, cô ta quay lại bên giường, rờ rờ cằm nhìn Phong Chỉ đang hôn mê, nói một cách châm chọc: “Công tử, mạo phạm rồi.”
Nói xong cô ta vươn tay, tháo thắt lưng của Phong Chỉ ra, sau mấy phát đã lột sạch quần áo của hắn. Khắp người máu loang lổ, chỗ bị thương đâm trúng ở vai đã sưng lên, vẫn đang chảy máu.
“Hơ, người vẫn trắng trẻo đấy nhỉ.” Văn Giới cười khẩy, bắt đầu lau máu cho Phong Chỉ. Cô ta chẳng nể nang gì Phong Chỉ, tuỳ tiện lau không quan tâm nặng nhẹ, đôi lúc chạm phải vết thương, Phong Chỉ khẽ run lên trong hôn mê.
“Ta cũng bị thương, nhưng mà lại còn phải hầu hạ ngươi, là đạo lý gì đây hả.” Văn Giới bĩu môi than phiền.
Thân hình dưới tay cô ta tuy đầy thương tích, nhưng từng tấc đều là một cơ thể nhà võ đẹp đẽ, Văn Giới là người biết thưởng thức, thấy Phong Chỉ tuy đang hôn mê nhưng cả người vẫn vương sự cảnh giác, nằm đấy như một mãnh hổ đang say ngủ. Từng đường cơ bắp trên người rất rõ rệt, so với La Hầu thì kém mạnh mẽ, nhưng ăn ở chỗ trông linh động hơn.
Cô ta lau chùi cho Phong Chỉ xong xuôi, lấy quần áo mình mặc cho hắn. Sau khi thu xếp hết mọi thứ thoả đáng rồi, cô ta ngồi xuống bên giường. Mắt thoáng lướt qua một vật ở dưới chân giường. Là kiếm của Phong Chỉ. Văn Giới vươn tay cầm lên, vỏ kiếm rất tầm thường, nhìn vào thấy chỉ là hàng hoá phổ thông, nhưng rút kiếm ra, lưỡi kiếm xanh xám dài ba thước, vô cùng sắc bén, nhưng cũng chẳng phải là thần binh kiếm báu gì. Trong mắt Văn Giới, thanh kiếm này chỉ được coi như tạm được.
“Chỉ khi được ngươi nắm trong tay, thanh kiếm này mới có thể toả sáng như thế.”
Văn Giới quay đầu nhìn Phong Chỉ bằng ánh mắt phức tạp. Đối với hắn, Văn Giới mang thái độ thù địch, cùng với thán phục, và chút hiếu chiến khi gặp kẻ mạnh.
“Hừ, tên thối kia, đợi ngươi lành lặn, bà đây sẽ quang minh chính đại tiêu diệt ngươi.”
Nói đoạn cô ta buông kiếm qua một bên, dùng một tay đẩy Phong Chỉ văng vào trong tường, “Xích vô trong! Để chỗ cho bà nằm!”
Tranh thủ được chỗ trống rồi, Văn Giới hùng hổ nằm vật xuống ngủ khì.
hết chương 70