Đọc truyện Một Nét Son Tình – Chương 57: Chỉ có em, mới muốn tốt cho anh
Hôm sau, Đông Cô tươi tỉnh sung sức.
La Từ trông thấy, “Ơ, mắt chị sao vậy?”
“Không sao.” Đông Cô cười hì hì, “Em dậy sớm ghê.”
“Đúng vậy, chị cũng thế còn gì.”
“Ừ.” Đông Cô gật đầu, “Mau lên đường thôi, xong việc sớm ngày nào yên tâm ngày đó, đừng để đêm dài lắm mộng.”
Từ giã bà lão, nhóm người của Đông Cô lại tiếp tục hành trình.
Đường núi hiểm trở khó đi, cho nên họ đi rất chậm. Đông Cô ngồi ngoài xe ngựa, gác chân thoải mái. La Hầu cũng không ngồi trong xe nữa, mà cùng ngồi chung với Đông Cô ở ghế đánh xe. Đông Cô nắm bàn tay to lớn của La Hầu, vừa ngân nga hát vừa nghịch ngón tay của chàng.
Trong núi lặng ngắt, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng thú hoang kêu, vang vọng giữa cánh rừng. Đi suốt buổi sáng họ không hề trông thấy một ai, dọc đường chỉ có 3 người bọn họ.
Đến giữa trưa, Đông Cô nói với La Từ, “Bình nước sắp cạn rồi, chúng ta tìm nguồn nước để lấy nước rồi nghỉ ngơi một chút nhé.”
La Từ nhìn sắc trời, “Được.”
Cách triền núi không xa, có một con suối nhỏ, chỉ có điều xe ngựa không chạy qua đó được. Đông Cô không muốn để La Hầu ở lại một mình trong xe ngựa, liền đỡ chàng xuống, rồi đưa gậy cho chàng chống.
“Chúng ta cùng qua đó.”
“Được.” La Hầu đương nhiên cũng không muốn ngồi trong xe ngựa. La Từ đứng một bên nhìn, không nói gì.
Trong rừng địa thế gập ghềnh, toàn đá sỏi lẫn với cây cỏ, Đông Cô luôn trông chừng đường đi, vô cùng cẩn thận. Bên bờ suối nước chảy róc rách mát lạnh, khiến tâm trạng mọi người trở nên khoan khoái hơn. La Hầu ngồi trên một tảng đá lớn bên bờ suối, Đông Cô cầm bình nước đi lấy nước.
“Nào, uống miếng ngước, mát lắm.” Đông Cô đưa bình nước cho La Hầu, chàng uống một ngụm.
Đông Cô rửa mặt trong suối, lập tức cảm thấy tỉnh táo hẳn lên. La Hầu đi lại khó khăn nên Đông Cô lấy trong hành lý ra một chiếc khăn tay, nhúng nước. Vắt sạch khăn, Đông Cô đến lau mặt và tay cho La Hầu, “Có thấy tỉnh hơn không.”
La Hầu gật đầu.
Trong lúc nghỉ ngơi, chàng và nàng chuyện trò với nhau.
“Chồng ơi, vừa rồi lúc đi lấy nước, ta thấy trong suối có cá đấy.”
La Hầu ngước mắt, “Ừ.”
“Trời lạnh thế này mà vẫn còn cá, hay thật.”
La Hầu nói: “Cá nước lạnh, sống không qua được mùa xuân.”
Đông Cô ngạc nhiên: “Ơ, cá nước lạnh? Là loại cá gì, đây là lần đầu tiên ta nghe đến nó.”
La Hầu đáp: “Trời càng lạnh thì loài cá này càng mạnh, trái lại trời trở ấm một cái thì chúng sống không nổi.”
Đông Cô gật gù, cười bảo: “Ta thấy chúng nó mập mạp lắm, không biết ăn có ngon không.”
“Ngon.”
“Chàng ăn rồi à?”
“Ừ.” La Hầu gật đầu, “Hồi xưa lúc thi hành nhiệm vụ trong nhóm của Viên tướng quân, rất nhiều lần phải ngủ lại qua đêm trong núi. Loại cá này mọi người ăn thường xuyên.”
Đông Cô chép chép miệng, “Đừng nói nữa, nói làm ta đâm ra thèm ăn……”
“Được mà.”
“Hả?”
La Hầu không đổi sắc mặt, nhìn Đông Cô, “Nếu nàng muốn ăn, ta có thể bắt cho nàng.”
“Chàng biết bắt cá?”
La Hầu gật đầu, “Biết.”
Trong lúc Đông Cô và La Hầu nói chuyện với nhau, La Từ đã làm xong việc của mình, đến gần họ.
“Anh chị nói chuyện gì mà say sưa thế kia.”
Đông Cô đáp: “Em à, anh của em muốn mời chúng ta ăn cá.”
Cặp mày của La Từ hơi nhíu lại, “Ồ?”
Đông Cô nói: “Có lẽ vừa rồi em đã thấy cá trong suối đúng không, anh em nói đó là cá nước lạnh, mùi vị ngon lắm.”
La Từ cười bảo: “Ngon thì sao chứ, hiện giờ không có điều kiện, chỉ có thể trơ mắt nhìn cho no.”
La Hầu lên tiếng, “Nếu hai người muốn ăn, anh có thể bắt.”
La Từ lia mắt qua chàng, “Anh à, thân thể của anh bất tiện, lại vừa mới khỏi bệnh, bình thường hành động đã khó khăn, sao lại còn xuống nước bắt cá cho được. Đừng có đùa.”
Nghe cô nói vậy, La Hầu hơi cúi thấp đầu.
Đông Cô thấy bộ dạng đó của chàng, biết chàng đang buồn. Nàng hiểu chàng, chàng khác với những chàng trai bình thường. Chàng rất kiên cường, thậm chí kiên cường hơn đại đa số. Khuyết tật là là điểm yếu trên cơ thể chàng, chứ không phải trong tâm linh chàng bị sứt mẻ gì.
Đông Cô tươi cười, nói với La Từ, “Em à, anh em đã có lòng, vậy chúng ta cứ nhận đi, em yên tâm, cơ thể của anh em không sao cả.” Nàng quay đầu nhìn La Hầu, nói, “Chồng à, vợ rất muốn ăn cá~, có cần phải chuẩn bị gì không?”
La Hầu ngước mắt, liếc La Từ. Người sau khẽ cười 1 tiếng, “Được thôi, cứ nghe theo chị dâu vậy.”
“Một cành cây dài là được.”
“Rồi, ta đi tìm, chàng đợi đấy.” Đông Cô đứng lên chạy vào rừng.
La Từ nhìn theo bóng lưng của Đông cô, thong thả hỏi: “Anh, chị dâu làm anh phải nhọc sức như vậy, anh cam lòng sao?”
La Hầu lắc đầu, “Tiểu Từ, nàng không hề muốn làm anh phải nhọc sức.”
“À, không nhọc sức thì là gì?” La Từ xoay người, “Cơ thể anh đã thành cái dạng này, mà cô ta còn nhẫn tâm bảo anh xuống suối bắt cá, chỉ để cho đã cơn thèm, đây không phải là làm nhọc sức anh thì là gì?”
“Không……. Em ơi, không phải như vậy.”
Một khi La Từ đã khăng khăng một ý, thì nào còn có ai biện giải được nữa.
“Em biết anh đã trao tình cảm cho cô ta thì sẽ luôn nói tốt cho cô ta, nhưng mà anh à, nếu như anh có thể sống tốt đẹp hơn, tại sao lại vẫn lưu luyến chốn này.”
Đây là cuộc sống tốt đẹp nhất của anh.
La Hầu đã xác định trong lòng, nhưng không nói ra. Bởi vì có nói, cũng không thay đổi được gì.
La Từ nhìn chàng trai trầm lặng ấy, sắc mặt nặng nề.
“Từ nhỏ đến lớn, anh làm toàn những chuyện con trai không nên làm.” La Từ chậm rãi nói, “Chẳng phải là cũng vẫn không thay đổi được gì sao, sở dĩ anh rơi vào tình cảnh hiện giờ, cũng là bởi vì anh không chịu đấu tranh.”
“Lúc còn nhỏ, hàng xóm láng giềng bắt nạt anh, đối với lũ trẻ trong xóm không cao được đến vai anh mà anh cũng không dám nhấc tay đánh trả.”
“Sau đó lúc mai mối, nếu không phải là anh bị đứa con gái của Trương gia nói vài câu làm mềm lòng, thả cho nó bỏ trốn cùng với tiểu quan ở hoa lâu, thì gia đình đâu đến nỗi phải nuốt nhục, cha mất vì bệnh.”
“Mà đáng hổ thẹn nhất là anh mang thân nam nhi, lại bị đưa lên chiến trường. Rõ ràng có thể xin tha, rõ ràng có thể phản kháng, anh lại chẳng nói một câu, rời nhà mà đi. Sau nữa thì tàn phế lết về, mẹ lại gián tiếp vì anh mà mất.”
Từng lời đả thương người khác, từng câu khoét vào tim.
Những chuyện dĩ vãng đau buồn nhất đều được miệng của người thân yêu nhất thốt ra. La Hầu tái mặt, toàn thân run rẩy.
“Đừng nói nữa……”
“Anh, La Từ không tin vào số mệnh, cho nên xưa nay người khác bảo số anh xui xẻo, La Từ chưa bao giờ thèm để ý. Có điều—–” La Từ rẽ qua đề tài khác, “Anh không chịu đấu tranh, đấy là sự thật. Bi ai của cả cuộc đời anh bắt nguồn từ nó, mà cho đến bây giờ, anh vẫn không biết hối cải.”
“Người khác chỉ cho anh một tí xíu ân huệ, anh liền cảm kích khôn nguôi, bảo anh làm gì anh cũng làm. Tình yêu là gì, khác nhau ra sao so với thương hại, lợi dụng, anh chẳng hiểu một chút gì cả.”
“Từ em……”
“Nhưng mà, anh không cần lo.” La Từ điềm nhiên nói, “Anh là vướng bận duy nhất trên đời này của em, bản thân anh không tranh đấu, vậy thì để em tranh đấu giùm anh.”
La Hầu nghe không hiểu ý của cô là gì.
“Từ em, em định làm gì…….”
La Từ đáp: “Em muốn làm gì, không cần phải nói cho anh biết. Anh chỉ cần biết, em làm vì muốn tốt cho anh, hơn nữa trên đời này, cũng chỉ có những việc em làm, thì mới thật sự là vì muốn tốt cho anh.”
“Em…….”
“Chồng ơi, tìm được rồi, tìm được rồi đây!” Đông Cô kéo một cành cây dài, lúp xúp chạy về. “Ớ, hai người đang nói gì thế?”
“Không có gì.” La Từ cười đáp, “Chị đi tìm cành cây rõ lâu.”
Đông Cô ngượng ngùng, “Chị chọn không được cành thích hợp, để em chê cười rồi.” Nàng đưa cành cây cho La Hầu, “Chồng ơi chàng nhìn xem, cành này được không?”
“…….Được.” La Hầu đón lấy, liếc La Từ một cái, rồi chống gậy đứng lên. Đông Cô đỡ chàng đến bên bờ suối.
“Có cần xuống nước không, nước lạnh lắm đấy.” Rõ ràng là bản thân Đông Cô muốn ăn cá, nhưng lâm trận thì lại bắt đầu lo lắng cho La Hầu.
“Không sao, đi độ nửa trượng nữa là được.”
Nhích tới trước một chút, La Hầu đứng vững.
“Nàng đi lên đi.”
Đông Cô lắc đầu, “Ta đứng với chàng.”
La Hầu nói: “Khí tức của nàng không đều, sẽ ảnh hưởng đến cá, đứng ở đây sẽ không bắt được đâu.”
“…….” Đông Cô bĩu môi, “Được rồi được rồi, bắt đầu chê ta chứ gì, ta đi là được. Chàng đứng một mình ráng giữ cho vững.”
“Ừ.”
Đông Cô lên bờ vẫn không yên tâm, nên chọn chỗ đứng sau lưng gần La Hầu nhất, mắt nhìn chàng không chớp, không hề hay biết, lúc nàng đang nhìn La Hầu, có người cũng đang nhìn nàng.
La Từ đứng phía sau cùng, lẳng lặng nhìn bóng lưng của Đông Cô. Một lúc lâu sau, cô xoay người, rút ra một cái lọ con. Cô mở nút lọ, dốc ngược. Lạ cái là, trong lọ chẳng thấy có gì đổ ra, nhưng La Từ có vẻ không quan tâm. Dốc một lúc xong, La Từ thong thả đóng nút lọ lại, rồi cất chiếc lọ con đó vào trong người.
Đương lúc không ai hay biết, một mùi hương âm thầm theo gió bay về nơi xa.
La Hầu xiên được 3 con cá chỉ trong vòng hai khắc. Không có xoong chảo nên khó nấu thành canh, chỉ có thể nướng lên ăn. Đông Cô không có chút kinh nghiệm dã ngoại gì, từ đầu đến cuối một mình La Hầu làm việc. May sao cuối cùng mùi cá nướng thơm lừng, mọi người say sưa đánh chén.
“Phù, no quá đi, cá này ăn ngon thật.” Đông Cô vuốt vuốt bụng, dựa vào tảng đá.
La Hầu nhìn La Từ, khẽ nói: “Tiểu Từ, em không thích ăn sao……”
Mỗi người một con cá, chỉ có con của La Từ còn thừa rất nhiều.
“Không, mùi vị rất ngon, chỉ là em luôn không thấy đói, ăn không nhiều.”
Đông Cô vỗ vỗ quần áo, đứng dậy trước nhất.
“Đi thôi đi thôi, lần lữa nãy giờ, nên lên đường rồi.”
“Chị dâu nói đúng lắm.” La Từ đứng lên theo, “Em đi xem xe ngựa trước đã.”
“Được.” Đông Cô lấy nước dội tắt lửa, rồi đỡ La Hầu đứng lên.
“Chồng ơi, sắc mặt của chàng không tốt lắm, sao thế hả?”
La Hầu lắc đầu, “Không sao.”
Đông Cô nhíu mày, “Có phải là lúc nãy xuống nước bắt cá bị nhiễm lạnh rồi không……. Em chàng nói đúng, là lỗi ở ta không tốt.”
“Không.” La Hầu nói, “Em nó nói không đúng.”
“Được rồi, dù sao thì cũng nên vào xe nghỉ ngơi trước đã.”
La Từ quay về xe ngựa một mình trước, dọc đường đi, cô lại lấy ra một vật, tuỳ tiện vứt vào bụi cỏ. Đến lúc này, Đông Cô và La Hầu cũng tới.
“Đi thôi, tiếp tục lên đường.”
Đêm đó, đoàn người không vào thôn làng ngủ nữa, mà ở trong rừng qua đêm. La Hầu vốn định thức canh, La Từ không cho.
“Hôm nay anh đã vất vả hao sức, em và chị dâu có thể thay nhau canh gác được rồi, anh đi ngủ trước đi.”
Lần này Đông Cô hoàn toàn tán thành.
“Đúng đấy, chàng ngủ trước đi, ta và Tiểu Từ canh thức.” La Hầu không cãi được Đông Cô, đành nằm xuống ngủ. Đông Cô lấy rơm cỏ thật dày đắp lên chàng, rồi còn lấy thêm một tấm chăn mỏng ra.
La Từ nói với Đông Cô: “Chị à, em sẽ canh gác đến giữa đêm, chị gác nửa đêm về sáng nhé?”
Đông Cô gật đầu, “Được, vậy để chị ngủ trước một giấc, tí nữa gọi chị dậy.”
“Vâng.”
Đêm lạnh lẽo như nước, cả ngày rong ruổi trên đường, Đông Cô nhanh chóng thiếp đi. Giữa đêm thâu, đất trời yên vắng, cánh rừng già sâu trong núi không một âm thanh. La Từ chậm rãi đứng lên, liếc nhìn Đông Cô và La Hầu đang say ngủ, xoay người khuất sau cây.
Đi quãng 1 khắc, cô đứng ở giữa một mảnh đất trống.
“Ra đi.”
Theo câu nói “ra đi” với không khí đó, một bóng đen thong thả bước ra từ những thân cây.
Áo đỏ, tóc tha thướt, móng tay nhọn hoắc, mắt tà mị. Chính là hộ vệ đắc lực của Lã Khâu Niên, Phong Trệ.
“Chẳng hay có chuyện gì khiến La đại nhân truyền tin bằng hương, triệu Phong Trệ đến…….”
hết chương 56