Đọc truyện Một Nét Son Tình – Chương 46: Tứ bề dậy sóng
“La Từ tham kiến thừa tướng.”
Lã Khâu Niên buông thõng quyển sách trong tay, chậm rãi xoay người. Nét mặt của bà ta lặng nghiêm, mày kiếm dài chạm tóc, môi dày đoan chính, mắt vô cùng sắc bén.
“Việc đã làm đến đâu rồi?”
La Từ cúi đầu, “Đã điều tra rõ ràng, đúng là đồ đang ở chỗ La Hầu.”
Lã Khâu Niên đặt quyển sách xuống bàn, chắp tay sau lưng.
“Hắn không chịu đưa?”
La Từ đáp: “Vâng, có lẽ còn niệm tình chủ cũ, tạm thời chưa nghĩ thoáng được.”
Lã Khâu Niên khoan thai thả bước, giọng trầm thấp thản nhiên.
“Nếu như thật sự niệm tình chủ cũ, thì thứ đó đã sớm không còn nằm trong tay hắn.”
La Từ ngước đầu, nhìn Lã Khâu Niên, “Vâng, là hắn vẫn còn tình cảm anh em với tôi, không muốn thấy tôi bị liên luỵ, cho nên chưa giao thứ đó cho phủ An Nam Vương.”
Lã Khâu Niên đến trước mặt La Từ, ánh mắt hờ hững nhìn La Từ.
“Người anh này của ngươi, là loại người như thế nào.”
La Từ đáp: “Tính cách của hắn khờ khạo ít lời, nhưng chuyện gì đã quyết định rồi thì đến chết cũng không đổi ý.”
“Ồ?” Lã Khâu Niên nói, “Một kẻ cố chấp.”
La Từ nói: “Thưa, nói vậy không bằng nói hắn cứng đầu cứng cổ.” Cô nhớ lại người anh của mình ngày xưa, “Con người hắn, từ bé đã phải chịu nhiều dèm pha, ít được yêu thương, không hiểu nhân tình thế thái, càng không hiểu những nghĩa lý cao siêu. Nếu bảo là hắn cố chấp, hắn nào có gì để chấp, sự kiên trì của hắn chỉ do tính cách của hắn có thiên hướng ương bướng, vậy thôi.”
“À.” Tốc độ của giọng Lã Khâu Niên rất chậm, “Nghe ngươi nói như vậy, có vẻ như ngươi không ưa người anh của mình.”
La Từ đáp: “Tính cách của hắn rất ư buồn chán, không giỏi bầu bạn với người khác.”
Lã Khâu Niên nói: “Nhưng hắn lại vì ngươi mà phản bội di nguyện của chủ cũ của hắn.”
La Từ: “Điều này……..”
Lã Khâu Niên giơ 1 tay, vỗ vỗ vai của La Từ, than, “Đường đời gian khổ, tình đời bội bạc, nếu chưa gặp lúc thật sự bất đắc dĩ, thì đừng buông bỏ người thân của mình.”
La Từ cúi đầu, “Thưa, thừa tướng dạy bảo rất phải.”
Lã Khâu Niên khoan thai bước đến trước giá sách, nói: “Nếu để cho ngươi nói, thì chuyện này nên xử lý thế nào mới thoả đáng?”
La Từ ngẫm nghĩ, đáp: “Thưa thừa tướng, con người La Hầu khác những người đàn ông bình thường, chịu mềm mỏng chứ không chịu làm dữ, nếu như làm găng lên với hắn, nhất định hắn sẽ không nói ra. Tôi cảm thấy, nếu hắn vẫn còn niệm tình anh em với tôi, vậy thì tạm thời để tôi thử thêm một lần nữa, xem có thành công được không.”
Ánh mắt của Lã Khâu Niên đặt trên hàng chữ của những quyển sách cuộn lại trên giá, rồi mới nói: “La Từ, ngươi có biết vì sao ngày xưa bản tướng giữ ngươi lại.”
Đề tài thay đổi quá đột ngột, La Từ không đoán được Lã Khâu Niên đang nghĩ gì, chỉ đáp một cách dè dặt: “Nhận được ơn thừa tướng ban, La Từ vô cùng may mắn.”
Một tiếng cười khẽ vang lên, Lã Khâu Niên xoay người, trên mặt tuy đang cười, nhưng ánh mắt sắc lẹm như dao. Bà ta nhìn La Từ, thong thả nói, “Ngươi rất thông minh. Nhưng bản tướng có rất nhiều thuộc hạ khác cũng rất thông minh.”
La Từ vẫn nhìn Lã Khâu Niên bằng ánh mắt như trước đó, không nói gì.
“Mưu thần khác với võ tướng ở chỗ, họ quỷ quyệt hơn.” Lã Khâu Niên nói tiếp, “Từ xưa đến nay, những kẻ phản chủ cũ, mưu thần chiếm số nhiều hơn.”
La Từ biết Lã Khâu Niên đang muốn nhắc đến chuyện cô đã từng phản bội Viên Kế Sơn.
“Trong những thủ hạ của bản tướng, có rất nhiều kẻ giống y như ngươi, phản bội chủ cũ để đầu quân cho ta. Nhưng, chỉ có ngươi, bản tướng vô cùng coi trọng. Ngươi có biết nguyên nhân?”
La Từ đáp: “Xin thừa tướng chỉ bảo.”
“Bởi vì ngươi khác với họ.” Lã Khâu Niên nói, “Sự phản bội của ngươi, khác với sự phản bội của họ.”
Không biết vì sao, nghe lời này, toàn thân La Từ bỗng lạnh toát.
Lã Khâu Niên lại nói: “Bản tướng đã gặp rất nhiều kẻ bội bạc, họ hoặc là vì tiền tài, hoặc là vì danh lợi, hoặc là vì những thứ đại nghĩa sáo rỗng gì đó mà đổi phe.” Bà ta nhìn La Từ, “Nhưng ngươi thì khác. Sự phản bội của ngươi là thật, nhưng không phải bởi vì danh lợi.”
Giọng của Lã Khâu Niên trầm thấp, hùng hồn.
“Người là vì một mục tiêu khác, mới phản bội Viên Kế Sơn, đi đầu quân cho bản tướng.” Lã Khâu Niên hơi tiến về phía La Từ, “Bản tướng không thích những kẻ tuyệt tình tàn nhẫn, như thế chẳng khác gì dã thú hoặc rắn rết. Mưu thần mà bản tướng thích nhất, là loại người thông minh tuyệt đỉnh, độc địa tàn nhẫn, nhưng ở một nơi nào đó trong lòng vẫn còn chút vướng bận.” Bà ta đưa tay nâng cằm La Từ, chậm rãi làm cho cô ngước mặt lên.
“Giống như ngươi.”
Động tác của Lã Khâu Niên rất dịu dàng, nhưng La Từ lại cảm thấy bàn tay kia của bà ta không khác gì nanh nọc của rắn độc, đặt ngay nơi hiểm yếu nhất của cổ, làm cô rợn gáy, toàn thân run lên một cách mất khống chế, đổ đầy mồ hôi lạnh.
Lã Khâu Niên từ tốn buông tay, xoay người.
“Đi đi, cứ làm theo như lời ngươi nói, bản tướng cho ngươi một tháng.”
“……Vâng.”
———-
Sáng sớm ngày hôm sau.
Hết thảy vẫn bình lặng như thường lệ, nhưng bên dưới bề mặt có vẻ bình yên đó, có vô số người đã bắt đầu rục rịch.
Đông Cô đã tiễn La Hầu ra cửa từ sớm, rồi tiếp tục ở nhà với An Kình trông y vẽ như thường lệ.
“Yến Quân, lúc nãy tôi vào trong phòng, thì ngài như thế này, một canh giờ đã trôi qua, sao vẫn y chang như vậy?”
An Kình hết xuất thần, cười cười với Đông Cô.
“Hôm nay ta có chút tâm sự, không có hứng để vẽ tranh, mất tập trung, xin sư phụ đừng trách phạt.”
Đông Cô hỏi: “Có tâm sự?”
An Kình gật đầu.
Đông Cô nghĩ một chút, bảo, “Vậy thôi đừng vẽ nữa, kiểu này cũng sẽ không vẽ được một bức tranh đẹp. Tôi đi pha trà, ngồi hầu chuyện với ngài nhé?”
An Kình đáp: “Cầu còn không được.”
Đông Cô xoay người ra khỏi cửa, xuống bếp đun nước. Nàng vừa đứng chờ, vừa suy nghĩ, An Kình nói y có tâm sự, là chuyện gì? Có phải chuyện liên quan đến La Hầu? Nàng nhấc nước vừa sôi tới, đổ vào bình trà. Có vẻ như An Kình không đề phòng nàng gì mấy, biết đâu nàng có thể moi ra được gì đó từ miệng của y không chừng.
Bưng bình trà trong tay, Đông Cô bước vào phòng ngủ, An Kình đã ngồi đợi nàng từ trước.
“Trà mới pha, còn rất nóng, đợi một lúc rồi hẵng uống.”
An Kình gật đầu.
Đông Cô ngồi xuống bên y, nói: “Trông ngài tuổi còn rất trẻ, sao lại giống như luôn trĩu nặng bao nhiêu tâm sự thế.”
An Kình đáp: “Đừng vì một tiếng gọi sư phụ của ta mà nàng tự ra vẻ già dặn, nàng cũng chỉ hơn ta có 3 tuổi mà thôi.”
“Ha.” Đông Cô cười, “Nhưng đối với tôi, ngài giống như một đứa trẻ.”
An Kình quay đầu, nhìn Đông Cô, khẽ nói: “Nếu mà coi ta như một đứa trẻ cũng tốt, là bậc trưởng bối thì phải nên thương yêu vãn bối thật nhiều.”
Nụ cười của Đông Cô cứng đờ, “Ngài khéo ăn khéo nói thật, tôi luôn không sao nói lại được ngài.”
An Kình cũng cười theo, nhưng trong nụ cười của y phần lớn mang vẻ bất lực.
“Chỉ giỏi nói thôi thì được tích sự gì, La công tử ít nói như thế mà nàng vẫn yêu thương hắn đấy thôi.”
Đông Cô đỏ mặt, “Nói sao lại đến chàng rồi. Yến Quân, ngài có điều gì đang quấy nhiễu ngài, nói ra xem tôi có giúp được gì không.”
An Kình nghĩ ngợi một chút, không trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng, mà lại hỏi: “Đông Cô, nàng thích loại người như thế nào nhất?”
“Thích loại người như thế nào nhất?” Đông Cô đáp, “Tôi thích người tốt.”
“Vậy nàng không ưa loại người nào nhất?”
Đông Cô đáp: “Không ưa người xấu.”
Nói đã xong Đông Cô tự phì cười, “Phạm vi của hai câu hỏi này quá rộng đi, làm sao mà trả lời đây.”
Nàng cười, nhưng An Kình không cười.
“Nàng có thích sự che giấu và dối gạt không?”
Đông Cô thoáng sửng sốt, lời của y như có ẩn ý cụ thể, Đông Cô cân nhắc một chút, đáp: “Đương nhiên chẳng ai thích sự che giấu và dối gạt, nhưng cũng phải xem là loại dối gạt nào, loại che giấu nào.”
An Kình nói: “Dối gạt là dối gạt người thân yêu nhất của mình, che giấu là việc ác đã từng làm, sự dối gạt và che giấu như thế, nàng có thích không?”
Tim Đông Cô chùng xuống, nàng biết y đang thăm dò mình.
Ý nghĩ đua nhau lướt qua trong đầu nàng, nàng đáp: “Tôi không thích, rất không thích.” Nàng nhìn An Kình, “Tâm sự trong lòng ngài là chuyện này sao, có phải ai đó bên ngài đã khiến cho ngài tức giận?”
An Kình không gật cũng không lắc đầu.
“Đông Cô, nếu như bên cạnh nàng có người như thế, nàng sẽ làm gì?”
Đông Cô đáp: “Nếu đã là thân thương nhất, vậy thì cho một cơ hội.”
“Nếu như hắn không biết nắm lấy?”
Đông Cô đáp: “Tình cảm là thứ vừa mạnh vừa yếu, nó mạnh ở chỗ cho dù đối phương có làm ra điều ác cách mấy, thì đấy vẫn là người thân của ta, không vất bỏ được. Nhưng nó yếu ở chỗ cho dù vẫn bên nhau sau đó, nhưng tình cảm đã bị rạn nứt, gương vỡ khó lành, kẽ nứt sẽ mãi mãi tồn tại, không sao trở lại như lúc ban đầu.”
Đông Cô nhìn An Kình, nói ra câu hỏi nàng muốn hỏi nhất.
“Yến Quân, nếu như bên ngài có một người như thế, ngài sẽ tính như thế nào?”
An Kình đáp: “Nếu như là người thân thương nhất của ta, dẫu thế nào đi nữa ta cũng sẽ đứng sát vai với họ.”
Đông Cô hỏi tiếp: “Nếu không phải là của ngài, mà là người thân thương nhất của người khác thì sao?”
An Kình nhìn ly nước trà trên bàn.
“Vậy thì phải xem họ đã từng làm những gì.”
Đông Cô lặng thinh. Ngài đã biết rồi, đúng không, đã biết quá khứ của La Hầu, cho nên chúng ta mới có cuộc đối thoại như thế này. Nhưng vì sao ngài lại muốn hỏi ta, vì sao muốn hỏi ta nghĩ gì. Đông Cô nhìn người thanh niên đang ngồi bên nàng, ngồi rất yên tĩnh, thoát tục như tiên, chỉ có điều khuôn mặt xưa vốn không tì vết, nay đã nhuốm chút âu sầu. Đông Cô bỗng dưng cảm thấy yên tâm. An Kình, so với chuyện ngài có âm mưu riêng, điều ta muốn tin hơn hết là ngài đang không nỡ.
……..
Ở bên kia, có người đến trước cửa quán rượu, lẳng lặng quan sát La Hầu đang thu dọn. La Hầu có linh tính, chàng ngừng công việc đang làm, xoay người.
Thấy người kia, chàng nói, “Là cô.”
Thành Tuyền gật đầu, “Không sai, là ta.”
La Hầu hỏi: “Cô tìm tôi có việc gì?”
Thành Tuyền đáp: “Đêm nay giờ tý, tiểu vương gia cho mời.”
La Hầu nhìn Thành Tuyền, không nói gì.
Thành Tuyền nói: “Ta tin rằng với tài cán của ngươi, nhất định có thể rời khỏi nhà mà Tề cô nương hoàn toàn không nhận ra sự việc.”
“Địa điểm.”
“Khách sạn phía sau lầu Đông Càn.”
La Hầu gật, “Được.”
Thành Tuyền thấy chàng đồng ý rất nhanh gọn, hơi mỉm cười, chắp tay với chàng, “Vậy xin cáo từ.”
Cô ta xoay người, đi vài bước, lại bất chợt ngoái đầu.
“La công tử, ngươi không thắc mắc vì sao tiểu vương gia tìm ngươi sao?”
La Hầu đáp: “Tôi biết.”
“À.” Thành Tuyền nhìn chàng với ánh mắt đầy ẩn ý.
“La công tử, có lẽ có đôi lúc sự việc giống như những gì ngươi nghĩ, nhưng có đôi lúc sự việc lại không như những gì ngươi nghĩ.”
La Hầu cau mày, “Ý cô là gì?”
Thành Tuyền lắc đầu, “Đêm nay khi đúng hẹn, ngươi sẽ được biết hết thảy.”
Nói rồi cô ta xoay người rời đi.
…….
“Đông Cô, hôm nay trạng thái của ta thật sự không thích hợp để vẽ tranh, vậy ta xin cáo từ ra về sớm.”
Đông Cô nói: “Dạ vâng, cứ như vậy thì tranh cũng không khá lên được, hôm nay ngài cứ về sớm nghỉ ngơi đi.”
An Kình gật đầu, “Được, cáo từ.”
Đông Cô tiễn An Kình về xong, đóng cửa nhà, tựa lưng vào đó thở dài một tiếng.
“Chậc chậc, vừa đưa tiễn mỹ nhân xong đã thở dài, để La Hầu biết được sẽ ăn đòn đấy.”
“Aaa.” Đông Cô quay phắt đầu qua, thấy có người đã đứng tựa vào cái cây trong sân nhà, đầu đang lắc lắc một cách lười nhác.
Không ai khác ngoài Liêu Văn Giới đã lâu không thấy bóng.
Đông Cô xông tới, nắm lấy hai cánh tay của cô ta.
“Văn Giới!”
Văn Giới lặng lẽ nói: “Khoan đã, đừng vồ vập nhau như thế.”
Đông Cô khóc dở mếu dở, nàng nắm cánh tay của Văn Giới, “Cô đi lâu như thế không tin tức gì, tôi còn tưởng là cô đã bị gì rồi, lo gần chết.”
Văn Giới: “Ăn nói xui xẻo, ta thì có thể bị gì chứ.”
Đông Cô gật đầu lia lịa, “Đúng đúng, cô là giỏi nhất, không bị gì được đâu. Điều tra đến đâu rồi?”
Văn Giới đáp: “Coi như đã xong.”
Đông Cô kéo cô ta vào nhà, “Nào, vào nhà nói.”
Hai người vào trong buồng, Đông Cô rót cho Văn Giới một ly nước.
“Cô đã tra ra được gì rồi?”
Văn Giới đáp: “Ta tới phủ thừa tường, tuy ngoài mặt trông phủ thừa tướng không có biến đổi gì, nhưng ta cảm nhận được, bọn chúng đã biết rồi.”
Đông Cô hỏi: “Biết La Hầu có hộp đồ?”
“Ừ.” Văn Giới nói, “Trực giác của ta luôn rất chính xác.”
Đông Cô ngẫm nghĩ, nói: “Vậy bên phủ thừa tướng phải có hành động gì mới đúng, không phải Lã Khâu Niên đang muốn lấy đồ gấp sao.”
Văn Giới đáp: “Hành động thì chắc chắn có rồi, nhưng ta không đến gần Lã Khâu Niên được, không tra ra được hành động cụ thể. Nhưng mà có lẽ là sẽ diễn ra rất nhanh thôi.”
Đông Cô gật đầu, “Đúng vậy, chắc chắn Lã Khâu Niên muốn tranh thủ thời gian trước cánh An Nam Vương.”
Nói đến đây, Văn Giới tươi cười nhìn Đông Cô.
“Tuy là có âm mưu riêng, nhưng mà có được một tuyệt sắc giai nhân như vị tiểu vương gia kia bầu bạn bên cô suốt ngày, đúng là may mắn thật.”
Đông Cô cười khan hai tiếng.
hết chương 45