Đọc truyện Một Nét Son Tình – Chương 23: Buổi tối giản dị
ảnh: Bìa sách xuất bản bên Trung Quốc
———————
Ngày họ cưới nhau, không người thân, không bạn bè, chỉ có hai người bọn họ.
Trời hôm ấy rất lạnh, không có nắng. Đông Cô bước vào căn nhà nàng đã cất bao nhiêu công để trang trí, trong lòng hơi hồi hộp, cũng hơi mong đợi. Bốn bề yên vắng, nàng chiếu theo tục lệ, đến giữa trời đêm, đứng trong sân nhà, bầu bạn với nàng chỉ có chữ hỷ được treo thật cao, cùng với nến đỏ. Nàng lặng lẽ nhìn vào trong phòng ngủ, nơi ấy đang le lói ánh nến. Nàng nhìn rất lâu, lâu đến nỗi nàng sắp sửa không nhận ra căn phòng ấy nữa. Trong đấy có một người đang đợi nàng. Nàng khẽ đẩy cửa.
La Hầu ngồi bên giường, gậy để tựa vào tường. Chàng mặc một bộ đồ cưới đỏ rực Đông Cô đã đặt may riêng cho chàng. Vẫn là tiệm may cũ, cô thợ may lấy làm lạ vì sao nàng ba lần bảy lượt quay lại đặt may những bộ đồ đàn ông với kích cỡ lớn như vậy, Đông Cô chỉ nói với cô ta, đấy là dành cho chồng của tôi, sau đó không giải thích thêm lời nào nữa. Chàng vẫn giữ nguyên một bộ dạng: lưng thẳng tắp, ngồi vô cùng ngay ngắn. Đông Cô nhìn chàng. Ngày thường La Hầu hay mặc những bộ quần áo tối màu, nếu không là đen thì cũng là xanh đen, không ngờ mặc đồ đỏ lại ưa nhìn đến vậy. La Hầu trùm khăn che trên đầu, không nhìn thấy nàng, nàng càng nhìn một cách không kiêng dè.
Chàng thu hút nàng, chính là ở điểm này: yên tĩnh bất động, không trao đổi ánh mắt với nhau, không trao đổi ngôn ngữ với nhau, nàng vẫn bị chàng thu hút một cách không còn thuốc chữa. Ánh mắt của Đông Cô rực lửa, quét qua đầu chàng, bờ vai, lồng ngực. Rồi lại nhìn đến vùng thắt lưng săn chắc, và phía vạt áo bên phải lõm hẳn xuống; hai bàn tay La Hầu hơi cong, tay trái đặt hờ trên đùi trái, đùi cụt bên phải quá ngắn, nên chàng đành phải đặt tay phải lên thành giường.
Chàng trai này lúc ngồi, vững như tảng đá, yên như ngọn núi. Đông Cô bỗng nảy sinh vô vàn chờ mong đối với tương lai. Từ nay nàng sẽ được chung sống với chàng trai này rồi. Đông Cô yêu chàng, cũng kính trọng chàng, nàng biết ơn ông trời ngàn vạn lần đã để nàng đến thế giới này, tìm được một người đàn ông như vậy, một người đàn ông mà nàng muốn bảo vệ đồng thời cũng muốn được chàng bảo vệ. Tề Đông Cô nàng có tài đức gì mới lấy được La Hầu.
Nàng chậm rãi đến bên La Hầu, vươn hai tay, nhón lấy hai bên của khăn trùm đầu. Nàng ghé mặt đến gần, khẽ nói với giọng trêu đùa:
“Bưng bít vậy có khó chịu không?”
……….
Nàng đứng rất gần, La Hầu thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở phả ra từ mũi nàng, làn hơi xuôi theo khăn trùm màu đỏ, từng chút từng chút tiến vào trong tai của chàng. Chàng không nói lời nào.
“Không trả lời?” Đông Cô nhìn chàng, bị trùm một chiếc khăn, nhìn không ra bộ dạng, “Không trả lời thì ta không vén khăn lên cho chàng đâu đấy.”
Nàng cố ý buông tay, thả hai góc của chiếc khăn xuống lại. Đông Cô dùng tay hơi đẩy La Hầu, để cơ thể chàng hơi ngả ra sau. La Hầu vẫn để mặc nàng tuỳ ý, Đông Cô tách hai chân, quỳ trên giường, để cơ thể của La Hầu giữa hai đùi nàng, dùng một tư thế rất bất nhã như vậy ngồi lên đùi trái của La Hầu. Cơ thể của chàng cứng đờ, nàng cười khúc khích. Nàng đặng trọng lượng lên đùi mình, không để chân của La Hầu phải đỡ gì mấy, nàng không lo sẽ làm cho La Hầu bị thương. Thậm chí hai tay của nàng còn đặt lên hai vai của La Hầu, đầu mình gác lên đầu của chàng.
“Vẫn không trả lời?”
…….
“Được, cừ đấy.”
Đông Cô cũng nhắm mắt, môi áp lên tấm khăn trùm đầu, vừa hôn vừa lẩm bẩm: “Ơ, miệng ở chỗ nào?” Nàng đưa lưỡi ra liếm liếm lên sóng mũi cao của chàng, hôn lên mắt chàng.
“Miệng đâu rồi…….” Cách tấm khăn lụa, nàng cảm thụ khuôn mặt thân thuộc ấy, “Ồ, đây rồi……” Chạm trúng hai bờ môi, không nhịn được nữa, cắn nhẹ lên. Nhâm nhi, từ trái sang phải, từ môi trên cắn đến môi dưới, thỉnh thoảng đưa đầu lưỡi ra khiêu khích, “……Tay siết cứng như sắt, miệng thì lại mềm như thế này.”
Liếc bàn tay của La Hầu lần nữa, chẳng phải vẫn còn đang siết cứng như sắt đây sao.
“Vẫn không trả lời……” Chóp mũi của Đông Cô chạm lên mặt La Hầu, cả một tấm khăn trùm đầu bị nàng làm thành mảng ướt mảng khô, “Chàng cũng không chê ta gớm.”
……
Bờ vai của La Hầu gồng lên như hai khối chì, nhưng miệng vẫn không nói một lời nào. Đông Cô cười xấu xa, bàn tay hư đốn chạy vào dưới vạt áo chàng, áp lên phần chân cụt, chậm rãi lần mò. Phần chân cụt ấy run lên, tay phải của La Hầu khoá lấy móng vuốt vô phép vô tắc của Đông Cô. Chàng không khoá chặt lắm, nhưng cũng không nhẹ lắm. Đông Cô hơi giãy, không giãy ra được. Đông Cô ừ hứ nịnh nọt hai tiếng, nàng đã từng được nếm mùi sức mạnh của La Hầu, lần trước nàng định làm kẻ trộm mà bể kế hoạch, cổ tay suýt bị chàng bóp gãy. Nàng giụi mặt vào hõm vai của La Hầu, “Chồng ơi, cho vợ sờ tí đi mà.”
Đường đường là một người phụ nữ, giọng lại đớt nhão nhẹt.
La Hầu không nhúc nhích, thế là nàng như một chú mèo con đang ra sức lấy lòng người khác, không ngừng cọ mặt lên vai chàng, bờ má mềm miết lên bờ vai săn chắc, vừa cọ vừa giụi.
Sức của bàn tay La Hầu càng lúc càng giảm, Đông Cô cười trộm trong lòng, anh trai già này, nàng ăn đứt đời chàng rồi nhé. Nhưng nàng vẫn không dám ngừng lại, chưa đến lúc La Hầu triệt để buông hết mọi kháng cự xuống, nàng không dám ngừng, lỡ may nàng hấp tấp mà tâm lý của chàng chưa chấp nhận, rồi đau lòng, thì tội nàng sẽ đáng chết ngàn lần.
Cuối cùng, La Hầu chậm chạp buông tay. Kết cục này vốn là cái nàng hy vọng, cũng là cái nàng đã dự đoán trước, nhưng giờ phút này, mắt của Đông Cô chợt cay cay. Nàng không muốn ức hiếp người đàn ông này nữa. Nàng nhẹ nhàng giở tấm khăn trùm đầu lên. Gương mặt kiên nghị, tầm thường của La Hầu xuất hiện trước mắt nàng. Có vẻ như chàng không ngờ Đông Cô sẽ dễ dàng mở khăn lên đến vậy, đôi mắt đen sẫm kia hơi ngơ ngác.
Đông Cô nâng mặt chàng, hôn say đắm.
“La Hầu……. La Hầu, chồng em……..” Nàng thì thầm trong vô thức, dán chặt vào mặt chàng, vẫn cứ cảm thấy chưa đủ gần.
La Hầu phản ứng hơi chậm một chút, rồi hai tay nhẹ nhàng ôm lấy Đông Cô ở phía trước chàng. Cánh tay của chàng cứng cáp mạnh mẽ, bàn tay vừa dày rộng vừa ấm áp, đặt ở lưng Đông Cô, độ ấm xuyên qua từng chút một, Đông Cô cảm thấy lưng mình tê mê bủn rủn. Nàng buông chàng, xoay người cầm chén rượu hợp cẩn lên, đổ đầy rượu vào đó. Quay qua nhìn, La Hầu toàn thân một màu đỏ, rực rỡ như máu. Đông Cô bưng chén rượu, đến bên chàng, khẽ nói: “Uống xong chén rượu này, chúng ta lạy trời cao, rồi sẽ thành vợ chồng.” Nàng từ từ quỳ xuống trước mặt chàng, nhìn vào mắt chàng si mê.
“La Hầu, chàng đã nghĩ kỹ chưa?”
Bàn tay đang cầm chén rượu của nàng hơi run, nàng chỉ thuận miệng hỏi, nhưng hỏi xong trong lòng liền đâm sợ. Không hiểu sao, nàng sợ câu trả lời xấu, cũng sợ câu trả lời tốt.
……..
La Hầu nắm lấy tay nàng, tay chàng vô cùng vững vàng, chỉ rất đơn giản là đỡ thôi, mà Đông Cô không còn run được nữa. Chàng nâng chén, uống hết phần của mình trong một ngụm, rồi đẩy phần của Đông Cô về phía nàng.
“Ha…….” Đông Cô che mắt mình lại, không sao khống chế được hai vai đang run rẩy, “A ha ha ha……”
Nàng ngửa cổ uống cạn phần rượu của mình cùng với nước mắt của mình, đưa hết thảy xuống bụng.
Ngươi sợ câu trả lời, thì chàng liền không cho ngươi một câu trả lời.
Ta và chàng đều là người không gốc gác, trôi dạt nửa đời, may sao ông trời có mắt, để đôi ta giữa biển người mênh mông gặp biết nhau. Nếu có ai hỏi duyên là gì, đấy chính là duyên.
Hết thảy ông trời đã sắp đặt, đấy chính là duyên.
Họ uống rượu xong, La Hầu khom lưng, khom giữa chừng thì Đông Cô ngăn chàng lại.
“Để ta nhé.”
Nàng ngồi xổm xuống sàn, nhẹ nhàng nhấc chân trái của La Hầu lên. Nàng biết La Hầu muốn làm gì; chân gỗ không thể gập lại được, nếu như muốn dập đầu lạy, thì phải tháo bàn chân gỗ ra. Nàng biết lúc quỳ chàng sẽ rất vất vả, nhưng chuyện này không thương lượng được, hơn nữa nàng cũng hy vọng họ có một hôn lễ hoàn chỉnh.
Tháo chân gỗ ra, La Hầu chỉ còn phần gót chân cụt quấn băng. Đông Cô mở cửa phòng, một làn khí lạnh ập vào, ngoài sân khuya vắng tụ sương, vầng trăng non đã lên cao. Đông Cô quay về bên giường, đỡ La Hầu dậy, vì sắp sửa phải quỳ bái lạy, nên dùng gậy cũng vô ích. Từ đầu đến cuối Đông Cô luôn cúi mặt nhìn cái chân cụt của chàng. Gót chân chạm đất, Đông Cô hơi gồng tay lên, đỡ bớt trọng lượng cho chàng.
“Có được không?” Nàng khẽ hỏi.
Chàng gật đầu.
“Không sao.”
Không có bất cứ gì khác để chống đỡ, La Hầu khó lòng mà giữ được thăng bằng khi đi đứng nếu chỉ dựa vào bản thân, chàng đành tựa nửa người lên Đông Cô, để nàng dìu, từng bước từng bước tập tễnh đến trước ngạch cửa.
Đông Cô đỡ cho chàng quỳ xuống trước. Thiếu một chân, lại không lắp bàn chân giả, La Hầu chênh vênh lung lay, căn bản là không quỳ vững được. Đông Cô vẫn giữ yên tay quanh thắt lưng chàng, đặt trọng tâm của chàng lên người mình.
Họ cùng nhau quỳ, ôm lấy nhau, dán sát vào nhau, dập đầu bái trời.
Vầng trăng cong cong lơ lửng trên cao, như ông trời đang cười với họ.
hết chương 22
bìa sách xuất bản vẽ cảnh Đông Cô đến giữa trời đêm để cưới La Hầu.