Đọc truyện Một Nét Son Tình – Chương 19: Khóm lan thanh tịnh sâu dưới vực
Đông Cô đón bình minh trong tâm trạng rối rắm không ngừng nguyên một đêm.
Trời vừa sáng, nàng vội mau mau bò dậy. Trải qua một đêm như thế, Đông Cô hơi cảm thấy trống trải. Sau này không buồn ngủ thì thề không leo lên giường nằm nữa, Đông Cô bực tức nghĩ bụng, vừa nằm xuống là lại nghĩ đến chàng……
Ra phòng ngoài, nàng giật bắn mình. Khương Liễm đã dậy từ lâu, làm một bàn thức ăn bày la liệt, đang còn ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh đợi nàng.
“Khương Liễm, chị làm vầy là…….”
Thấy Đông Cô xuất hiện, Khương Liễm đon đả đón chào.
“Nào, ăn đi ăn đi.”
Đông Cô bị nàng ấy ấn xuống ghế, ngó nguyên một bàn thức ăn trước mặt. Rau thịt tràn lan, nào có giống một bữa điểm tâm.
Ban đầu thì nàng dở khóc dở cười, sau đó vô cùng ấm lòng.
“Khương Liễm, cảm ơn chị.”
“Em với chị còn cảm ơn nỗi gì, đang làm người ngoài đó hả.”
Đông Cô cười cười, nâng chén bắt đầu ăn.
Lúc Đông Cô ra khỏi xưởng mộc, vẫn còn rất sớm, nàng nghĩ bụng cho dù vị tiểu vương gia kia có là nhân viên gương mẫu cách mấy đi nữa cũng sẽ không gặp nàng vào giờ này được. Nhưng nàng không thể quay về, lúc vừa rồi ra khỏi cửa Khương Liễm đã dặn dò đủ trò, nếu quay đầu vô lại bảo đảm sẽ lại dặn tới dặn lui cho đến khi nàng rời đi. Đông Cô vui vẻ chân sáo, tự động chạy về phía nhà La Hầu.
Tiểu vương gia thế nào, nàng không biết, nhưng vào giờ này, chắc chắn La Hầu đã dậy.
Từ xa xa đầu ngõ lúc Đông Cô trông thấy chàng trai ấy, nàng bất chợt nổi hứng tinh nghịch, muốn trêu chàng một chút. Nàng nhón chân đến gần, La Hầu đang lau các chum rượu, nàng luôn đi ở chỗ La Hầu không nhìn thấy, để chàng không để ý đến mình. Thuận lợi đến được trước cửa quán rượu, tim Đông Cô đập thình thình, rón rén từng bước vào trong. La Hầu đang xoay lưng về phía nàng. Nàng đang mang giày vải, bước trên mặt đất vô cùng khẽ khàng, gần như không nghe thấy được. Đông Cô cẩn thận đứng thẳng người lên phía sau lưng La Hầu, thò hai tay——
“ÁAAAAAAA—–”
Đúng ngay lúc Đông Cô định vỗ lên lưng chàng, cổ tay bỗng bị bắt lấy.
La Hầu chỉ giơ một tay ra tóm lấy cổ tay của nàng, nhưng cách chàng bắt lấy tay nàng không giống như bình thường. Chàng dùng chiêu 3 ngón tay — ngón cái vòng qua đặt ở mặt dưới của cổ tay, ngay chỗ mạch máu, ngón trỏ vào ngón giữa song song áp bên kia, cả ba ngón cùng bấm mạnh. Đông Cô lập tức cảm thấy như tay của mình đang bị bẻ gãy. Nàng thét lên một tiếng theo phản xạ. La Hầu thấy người đến là nàng, giật bắn mình, vội vàng buông tay. Đông Cô ôm cườm tay, đau đổ mồ hôi lạnh, ngồi thụp xuống đất, thở hổn hển.
La Hầu nhẹ nhàng đặt tay lên bả vài của nàng, mắt nhìn nàng ôm cườm tay không rời, há miệng, song lại nói không nên lời.
“Không……. Không sao.” Đông Cô cố nhịn đau, thả lỏng, cười cười với chàng, “Tự tạo nghiệt thì không có quyền than, vốn định hù chàng, kết quả bị chàng hù mất tiêu.”
“Để ta nhìn xem.”
“Không sao.”
“Để ta nhìn xem.”
La Hầu kiên trì, Đông Cô ngồi xổm dưới đất, chàng không cúi người với tới được tay nàng, đang định buông gậy ra.
“Đừng đừng, cho chàng nhìn cho chàng nhìn liền.” Đông Cô thấy chàng định ngồi xổm xuống, vột đưa tay lên.
Trên cổ tay hằn vết bấm rõ rệt, hơi sưng. Bàn tay lo lớn của La Hầu khiến cho cổ tay của nàng càng trông mảnh mai. Tay của chàng hơi run.
“Không sao đâu mà, vài ngày sẽ đỡ thôi.” Đông Cô an ủi chàng.
Nàng không muốn để chàng tự trách, tìm cách đổi đề tài, “À, chàng làm cách nào phản ứng nhanh thế?”
La Hầu lắc đầu.
“Chàng phát hiện ra sau lưng có người lúc nào?”
“Đưa tay.”
Đông Cô trợn mắt, “Lúc ta đưa tay ra chàng mới phát hiện sao?”
La Hầu gật đầu.
“Trước đó chàng hoàn toàn không hay?”
La Hầu gật đầu.
“Không có tiếng động.”
Đông Cô kinh ngạc, cười cười, “Khó có thể tin được, phản ứng của chàng nhanh kinh khủng.”
Thật ra, bản thân nàng cũng cảm thấy rằng lúc mới đầu chàng không để ý, nếu như để ý là có người, chàng sẽ đề phòng chuẩn bị một chút, sẽ không đợi đến lúc đó mới ra tay mạnh bất thình lình. Nàng nhìn cổ tay của mình. Đây là thứ La Hầu học lúc trong quân ngũ sao? Một phản ứng nhanh lẹ như vậy, đã được nuôi dưỡng bao nhiêu năm trên chiến trường mới trở thành thói quen như vậy.
Nàng nhìn La Hầu, người sau sắc mặt vẫn cứng và lạnh, đầu mày hơi cau lại, tay trái nắm chặt thành quyền.
“Cho ta thưởng thức chút rượu đi vậy, bị thương mất rồi.”
Đông Cô muốn làm cho La Hầu nhẹ lòng bớt, nên trêu chàng. La Hầu chống gậy đứng thẳng, lấy một chén rượu cho Đông Cô. Mùi rượu thơm ngát, Đông Cô rất ít khi uống rượu, kiếp trước gần như chưa từng có một lần, ở nơi này cũng chỉ mới 2-3 lần. Điều kỳ lạ là, cơ thể của Đông Cô không hề bài xích rượu, trái lại nàng rất thích thú, chỉ cần ngửi thấy mùi hương của rượu, nàng đã cảm thấy vui.
Có lẽ là mình có tố chất làm ma men.
Đông Cô vừa uống rượu vừa trò chuyện với La Hầu. Nói là trò chuyện, nhưng phần lớn là Đông Cô nói, La Hầu nghe, mỗi lần nói chuyện, La Hầu mở miệng 4-5 lần đã coi như nhiều. Tuy vậy Đông Cô không cảm thấy có đáng ngại, nàng luôn có chuyện để nói với chàng. Kể cả lúc hai người không có gì để nói, họ yên lặng ngồi bên nhau, Đông Cô cũng cảm thấy không có vấn đề gì.
Sắp đến giữa trưa, Đông Cô quyến luyến cáo biệt La Hầu.
“Ta sẽ nhanh chóng quay về.”
Nếu như tiểu vương gia ban tiền thưởng cho nàng hôm nay, thì tối tới sẽ mua chút rượu ngon để ăn mừng một phen. Đông Cô coi chuyện ngủ qua đêm ở chỗ của La Hầu là đương nhiên, nàng hoàn toàn không biết ở thế giới này, việc ở chung với nhau trước khi thành hôn của nàng là một hành động to gan lớn mật như thế nào. Cũng không trách nàng được, La Hầu chưa từng nói gì, cho nên nàng cứ tưởng nơi đây giống như thế giới kiếp trước của nàng, một khi hai bên ưng nhau thì cứ thế mà ở bên nhau.
Lên đường một lần nữa, trong lòng Đông Cô đã khoan khoái hơn nhiều.
Cổng của Chương phủ đóng im ỉm, chỉ có hai người đang canh gác. Đông Cô sửa sang lại quần áo, tiến lên. Hộ vệ ngăn nàng lại.
“Cô là ai?”
Đông Cô đáp: “Tôi là một thợ vẽ, hôm qua có người báo với tôi, bảo tôi hôm nay đến đây.”
Hai người hộ vệ nhìn nhau.
“Vậy cô đợi ở đây, tôi vào trong chuyển lời.”
Đông Cô hành lễ, đứng trước cổng. Sắp vào đông, dù giữa trưa vẫn từng cơn rét lạnh, Đông Cô phà hơi ấm vào lòng bàn tay, xoa xoa tay.
Hộ vệ quay lại cũng nhanh, chưa đến nửa tuần trà đã bước ra.
“Vào đi.”
Đông Cô theo người đó, vào bên trong phủ của Chương gia. Vừa vào liền gặp một người đàn ông ăn mặc như quân hầu chạy ra tiếp đón.
“Được rồi, để tôi đưa cô ấy vào.” Hắn nói với hộ vệ.
Hộ vệ hành lễ với hắn, xoay người rời đi. Quân hầu nhìn Đông Cô từ trên xuống dưới.
“Xin mời theo tôi.”
Rẽ lối nhiều lần loanh quanh trong phủ, đi tuốt sâu vào bên trong. Lúc bấy giờ Đông Cô mới biết thế nào là đình viện sâu hun hút; phía bên ngoài nhìn vào thì Chương phủ không quá lớn, nhưng phía bên trong có thể gọi là muôn ngả muôn lối, không biết đâu là điểm cuối. Nàng nghĩ thầm, một nơi như thế này ăn trộm có muốn vào cũng không sao trộm được đồ, dám chừng vào xong tìm không thấy đường ra. Nàng theo sát người đàn ông, họ đi mãi vào trong, cuối cùng dừng trước một mái lầu nho nhỏ.
Đông Cô ngước đầu, thấy trên cửa của mái lầu có tấm biển, biển ghi ba chữ “Thính Phong Lâu.” Quanh lầu trồng rất nhiều cây cối hoa cỏ, yên tĩnh trầm lắng.
Đây đúng là xứ sở thần tiên.
“Xin đợi ở đây.”
Quân hầu nói một câu với nàng, rồi bước vào trong lầu. Đông Cô đứng đợi bên ngoài, nhìn xung quanh, phát hiện toà lầu này cách khu sinh hoạt của Chương phủ khá xa, có thể nói là nó tương đối biệt lập. Thính Phong Lâu……. Đông Cô cười cười, người quyền quý có khác, nghe sang nhã ghê. Không lâu sau, quân hầu bước ra lại.
“Xin mời vào.”
Đông Cô vào trong lầu. Quân hầu đi trước dẫn đường, vừa đi vừa khẽ dặn dò, “Cô tuy không biết mình sẽ gặp ai, nhưng chốc nữa nhớ giữ lễ một chút.”
Đông Cô gật đầu.
Toà lầu gồm có 3 tầng, họ lên tầng thượng. Tầng thượng chỉ có một gian phòng. Họ đứng trước cửa ra vào, quân hầu cung kính hành lễ với phía bên trong.
“Dạ bẩm công tử, thợ vẽ kia đã tới.”
Đông Cô chưa rõ tình hình, cũng khom người theo quân hầu.
“Vào đi.”
Từ trong gian phòng vọng ra một giọng nói, nhẹ nhàng thong thả. Quân hầu quay qua ra ý cho Đông Cô tiến vào trong, bản thân hắn cáo lui. Đông Cô nhìn theo quân hầu rời đi, thì ra hắn không vào cùng nàng. Nàng chưa hiểu rõ quy tắc lễ nghĩa của thế giới này, tiểu vương gia là hoàng thân quốc thích, không biết mình có phải quỳ xuống hay không. Không kịp chuẩn bị chu đáo nữa, nàng đẩy cửa bước vào. Gian phòng rất lớn, trần nhà rất cao, nàng vừa nhìn đã thấy ngay tấm bình phong của mình, bình phong nằm một bên của gian phòng, có hai người đang đứng trước bức tranh ngắm nghía nó, lưng đều quay về phía nàng. Đông Cô khom người cung kính hành lễ.
“Tiểu nữ xin ra mắt đại nhân.”
Nàng không biết hai người đó là ai, có tiểu vương gia trong đó hay không, chỉ cúi đầu chào họ. Nghe tiếng của Đông Cô, hai người kia quay lại. Đông Cô không thấy được mặt họ, chỉ có cảm giác họ đang quan sát mình
“Không cần nhiêu khê, đứng lên đi.”
Đông Cô đứng lên.
Chương Chi Hưng nhìn người mới đến, là một cô gái có vẻ gầy yếu, đầu hơi cúi, không giống với bộ dạng trong tưởng tượng của hắn. Hắn đứng yên đợi tiểu vương gia lên tiếng trước. Mãi lâu không thấy có động tĩnh, Chi Hưng lấy làm lạ, hơi đưa mắt nhìn, phát hiện An Kình chỉ đứng chết trân tại chỗ, mắt nhìn cô gái nọ, không nhúc nhích. Chi Hưng cũng không dám lên tiếng, đành tiếp tục đợi.
Đông Cô hơi ngạc nhiên, nàng nhìn chàng trai trong bộ quần áo trắng phau ấy, chính là tiểu vương gia An Kình đã gặp hôm nọ.
“Cô tên gì?”
An Kình chậm rãi lên tiếng. Giọng của y rất thấp, rất khẽ, nhưng lại mang đến cho người nghe cảm giác như tắm trong gió xuân, cộng với dung mạo khuynh thành của y, khiến cho người đứng trước mặt y không khỏi trở nên cung kính giữ phép.
“Dạ bẩm đại nhân, tiểu nữ họ Tề, tên là Đông Cô.”
An Kình đến trước mặt nàng, “Cô ngước đầu lên một chút.”
Đông Cô lấy làm khó hiểu, nhưng vẫn vâng lời y, ngước đầu lên. Đụng thẳng vào ánh mắt của An Kình, trong lòng không khỏi run lên, vị tiểu vương gia này thật sự trời sinh vô cùng xinh đẹp, chẳng trách Khương Liễm bảo y là người đàn ông đẹp nhất vùng đất bắc này. Không thoa son phấn, nhưng lại ăn đứt son phấn. Chỉ nhìn từng nét thì không quá xuất chúng, nhưng kết hợp chung lại với nhau liền trở nên thanh nhã xinh đẹp tự nhiên, tựa một khóm hoa lan sâu dưới đáy vực, vừa khiến ta yêu mến vừa khiến ta không dám nảy sinh ý nghĩ ô uế dung tục.
“Cô không cần phải câu nệ như thế.”
Đông Cô hơi gật đầu, “Vâng.”
“Tấm bình phong này là do cô làm?”
“Thưa tranh là do tôi vẽ, bình phong là do một người bạn của tôi đóng.”
An Kình nhìn nàng, “Tách một bức tranh ra, mỗi phần đặt lên một lá bình phong, ghép chung hết lại thì thành một bức hoạ.” Y nhẹ nhàng nói, “Ý tưởng này thật khôn khéo, là do cô nghĩ ra?”
Đông Cô đáp: “Thưa, là mẹ tôi đã dạy cho tôi.”
An Kình gật đầu, thong thả đi đến cạnh tấm bình phong.
Chi Hưng cũng bước theo, khẽ nói với y, “Tiểu vương gia, em nghĩ cô gái này không giống như một nhân tài cho lắm.”
“Ồ?” An Kình thản nhiên nhìn hắn, “Vì sao?”
Tấm bình phong được đặt khá xa, Đông Cô không nghe được họ đang nói gì, chỉ đứng yên chờ lệnh.
hết chương 18