Đọc truyện Một Nét Son Tình – Chương 17: Chẳng buồn ngủ, vậy đói không?
Trên người họ đẫm mồ hôi, nhưng chẳng ai muốn nhúc nhích.
Đông Cô ôm La Hầu, chàng cao lớn nên nàng phải nằm nghiêng mới ôm được chàng. Dưới tấm chăn bông, cơ thể dính vào nhau, tóc dài cùng se kết, họ ôm nhau. Ngón tay của Đông Cô vân vê một chút tóc của La Hầu, vê tới vê lui nơi đầu ngón tay. Tóc của chàng vừa khô vừa cứng, chất lượng rất không tốt.
Xoắn tóc một hồi, Đông Cô bỗng phì cười.
“Chàng nói xem, hai chúng ta có phải là quá to gan rồi không.”
La Hầu không nói gì.
“Chúng ta như thế này là đang vụng trộm rồi, ha?” Nàng dùng trán cụng cụng vào đầu La Hầu, “Đúng không, chàng nói xem có phải gan của chúng ta lớn lắm không.”
“……Ừ.”
La Hầu đáp một tiếng rất thấp.”
Đông Cô cười khúc khích, “Chúng ta đang làm chuyện xấu, cũng đang làm điều khiến chúng ta vui vẻ.”
La Hầu tiếp tục không nói gì.
Đông Cô hỏi: “Vậy chàng nói xem, chàng thích điều tốt, hay là điều khiến chúng ta vui vẻ?”
Không có câu trả lời. Đông Cô cũng không nóng lòng, cứ tiếp tục xoắn xoắn tóc của La Hầu.
Một lúc lâu sau.
“Điều vui vẻ.”
Đông Cô lại cười khúc khích, cơ thể run lên nhè nhẹ, nàng siết vòng tay, ôm lấy La Hầu.
“Ta cũng vậy.”
Nằm thêm một lúc nữa, Đông Cô khẽ hỏi: “La Hầu, chàng ngủ chưa?”
“Chưa.”
“Muộn lắm rồi, chàng không buồn ngủ sao?”
“Không buồn ngủ.”
Đông Cô quay mặt nhìn chàng, “Sao không buồn ngủ được, chàng đã không ngủ một đêm rồi.”
La Hầu im lặng nằm đó, một hồi sau, mới ngập ngừng đáp: “Trước đây, trong quân ngũ…….”
Đông Cô thoáng sửng sốt, trong quân ngũ?
Đúng rồi, sao mình lại quên mất nhỉ, La Hầu đã từng đi lính, nghe nói chân của chàng là…….. Nghĩ đến đó, lòng Đông Cô nhói đau, nàng vội đổi đề tài, “Vậy không buồn ngủ thì có đói không?”
“……. Đói.”
Đông Cô cười, “Ta cũng đói.”
Nàng ngồi lên, La Hầu cũng muốn ngồi dậy, nhưng đã bị Đông Cô ấn trở lại, “Chàng cứ để yên, ta lo.” Nàng đặt đôi chân trần xuống đất, lạnh làm nàng run bắn người.
Nàng nhặt quần áo của mình từ giường lên, mặc vào. Đốt ngọn đèn dầu trên bàn, ánh sáng ấm áp màu vàng toả khắp căn phòng. La Hầu ngồi dậy trên giường, nhìn nàng. Dưới ánh đèn dầu, làn da của chàng sáng màu đồng, mái tóc dài khô cứng để xoã, phía dưới mình đắp tấm chăn, phía trên để trần. Đông Cô nhìn mà bắt đầu ngứa ngáy tâm can. Nàng âm thầm tự mắng bản thân, râm, quá râm, râm hết phần người khác rồi.
Nàng bưng đĩa thức ăn, “Ta đi hâm cho nóng một chút, chàng cứ đợi đấy nhé.”
Đông Cô vào bếp hâm thức ăn lại, lúc đem về phòng thì La Hầu đã mặc đồ vào, chàng ngồi bên mép giường, nhìn Đông Cô tiến vào, liền chống gậy đến bên bàn.
Hai người cứ thế mà dùng cơm dưới ánh đèn mờ. Đông Cô đã đói sắp chết, nàng vừa lo nhét thức ăn đầy miệng vừa nghĩ, thì ra đây cũng là một “công trình” hao sức hao tâm, sau này trước khi tính chuyện diễm tình kiểu này, trước tiên phải lấp cho cái bụng được đầy cái đã……
Có rất nhiều món ăn, Đông Cô ăn ngấu nghiến một mớ, no đến khó thở. La Hầu ngồi cạnh nàng vẫn còn đang ăn. Chàng ăn không nhanh, nhưng ăn mãi không ngừng, có vẻ như thật sự bị đói bụng. Đông Cô chống cằm ngồi nhìn chàng, dưới ánh đèn mờ tỏ, chàng đang ăn màn thầu, tuy không gọi là ăn vội vã, nhưng mỗi một miếng cắn rất lớn, một cái bánh màn thầu chỉ 7-8 miếng là đã ăn xong.,Đông Cô nhìn chàng ra sức ăn, chợt mang một cảm giác hạnh phúc.
Hạnh phúc là gì. Giữa thu giá lạnh, có một căn nhà, một căn phòng. Trong căn phòng đốt được một ngọn đèn dầu, có một bàn thức ăn, có một người. Một người thương……
Quá đủ rồi, Đông Cô tự nói với bản thân, đời người nói ngắn thì không ngắn, nói dài không dài, nhưng sống cho đúng cách, thì ngày tháng sẽ qua rất nhanh. Bên chàng, ngày tháng nhất định sẽ qua rất nhanh. Thoắt cái sẽ là cả một cuộc đời.
La Hầu ăn đến giữa chừng, bất chợt cảm giác được Đông Cô đang nhìn chàng. Trong miệng vẫn còn đầy thức ăn, muốn nói cũng không nói được, chỉ có thể nhìn nàng. Đông Cô dịu dàng mỉm cười, “Cứ từ từ ăn.”
La Hầu nhai một chút, rồi nuốt xuống.
“Thức ăn hôm nay đâu ra nhiều thế, chàng ra ngoài mua về à?” Hơn nữa thức ăn đa dạng, cách chế biến cũng cầu kỳ, nhìn là biết không phải đồ nhà làm.
La Hầu gật đầu.
Đông Cô nhìn hộp đựng thức ăn, “Đây là hộp của Trân Vị Quán.” Nàng nhìn La Hầu, “Hộp thức ăn này không rẻ chút nào.”
Trân Vị Quán là một quán ăn nổi tiếng trong Tích Thành, cũng là quán ăn của Chương gia. Nhân dịp sinh nhật của Đông Cô, Lý Khương Liễm đã từng dắt nàng tới ăn ở đó một lần, mắc gần chết.
La Hầu cầm đũa trong tay, mắt nhìn đĩa thịt, không nói gì. Đông Cô hơi lấy làm lạ, về mặt tài chính thì La Hầu đúng là khá hơn nàng, nhưng nói trắng ra thì cũng chỉ khá hơn một nhỉnh, bình thường cái ăn cái mặc của chàng đều đã rất tiết kiệm, trời hiện giờ sắp vào đông rồi mà chàng vẫn không mặc thêm gì ngoài chiếc áo vải, vậy mà lại chi một số tiền lớn mua hộp thức ăn này.
“Tại sao phải mua?”
La Hầu sững người, đũa đã ngưng không gắp thức ăn nữa.
Đông Cô âm thầm thở dài, mỗi lúc nàng tưởng là mình đã hiểu La Hầu, chàng lại có một số hành động khiến nàng không hiểu nổi. Nhưng nàng lại không sao chịu được bộ dạng của La Hầu lúc chàng căng thẳng nhẫn nhịn, cho nên nàng không muốn gặng hỏi. Chàng không muốn nói, thì thôi ta không hỏi nữa.
“Thôi ăn đi, để nữa sẽ nguội hết.”
Lưng của La Hầu thả lỏng, cắn miếng màn thầu, lại tiếp tục ăn.
Chàng không biết phải nói như thế nào, lúc chàng nhìn thấy Đông Cô yếu ớt té xỉu trước mặt mình, cảm giác của chàng khi ấy, chàng không biết phải nói như thế nào. Chàng chỉ có thể phỏng đoán, rồi tìm những thứ chàng cảm thấy là tốt, đưa hết tới cho nàng. Dẫu cho lúc đợi thức ăn không được vào trong quán, dẫu chỉ có thể giao tiền ở ngoài quán, chàng đều không màng.
Dùng cơm xong, mặc dù La Hầu nói chàng không buồn ngủ, nhưng vẫn bị Đông Cô đuổi lên giường.
“Ngủ thôi ngủ thôi, không buồn ngủ cũng phải ngủ.”
Nàng cởi lớp áo bên ngoài của La Hầu ra, chỉ để lại lớp áo lót bên trong, rồi ấn chàng xuống giường. Nàng tháo chân gỗ ra cho chàng, cất gậy một bên, sau đó thổi tắt đèn. Vào giường, kéo chăn lên, nàng nằm xuống bên cạnh La Hầu.
Nghiêng người qua, ôm lấy chàng.
“Ngủ thôi ngủ thôi…….”
Cơ thể trong lòng nàng săn chắc tráng kiện, ấm áp vô biên. Nàng cảm thấy lòng mình rất yên tĩnh, rất mềm, rất hạnh phúc, tựa như trong mơ cũng vẫn có thể cười.
Sớm mai, khi Đông Cô mở mắt ra, thì thấy La Hầu đã không còn đó. Nàng quen đường quen nước, chạy qua quán rượu tìm chàng.
“Chốc nữa ta phải về nhà một chuyến.”
La Hầu đã chuẩn bị bữa sáng, Đông Cô vừa ăn vừa nói với chàng.”
La Hầu gật đầu.
Đông Cô nhẩm tính, không sai, chính là ngày hôm nay. Nàng hơi căng thẳng, hội Hiến Bảo, buổi hội Hiến Bảo đã khiến nàng đặt cược toàn bộ tài sản của mình này, sẽ diễn ra ngay tối hôm nay. Lồng ngực của nàng nghẹn cứng, do căng thẳng mà nên. Đây là cảm giác nàng chưa từng có bao giờ. Ở kiếp trước, tác phẩm của nàng chưa từng là vì tiền, cho nên nàng vốn chẳng quan tâm đến chuyện có ăn khách hay không. Nhưng bây giờ đã khác, nàng thật sự rất cần thành công lần này.
Con người một khi mang khát vọng, lo nghĩ cũng sẽ tăng. Câu thành ngữ “giỏi mấy cũng có người giỏi hơn, trời cao mấy cũng có tầng cao hơn,” khiến nàng nghĩ đến vị sư cô già trong Gia Nhã Tự, bụng bảo dạ nếu chỉ trong một ngôi chùa mà đã có một nhà sư với thành tựu cao như vậy, thế thì thế giới bên ngoài chắc càng gặp cạnh tranh khốc liệt hơn. Đông Cô tức thời cảm thấy số lượng những cao thủ chắc đếm không xuể, các nghệ nhân khéo léo tài hoa nhiều như lông trâu. Lỡ may không thành công thì biết phải làm sao……
Đông Cô càng nghĩ càng lo lắng, nàng chợt gọi giật La Hầu. La Hầu đang kiểm tra các loại rượu, nghe nàng kêu mình, chống gậy xoay người. Đông Cô nhìn chàng, chàng lặng lẽ đứng đó, đơn giản vậy thôi, liền mang đến cho nàng sức mạnh vô biên.
Nàng nhớ hôm ở Gia Nhã Tự, nàng theo chàng suốt đoạn đường về, nhìn chàng vất vả kiên định leo xuống núi. Khi ấy, chàng không biết là có nàng, cũng giống như Đông Cô không biết chàng đến cầu xin lá bùa may mắn ấy chỉ để tặng cho nàng.
Có nhiều lúc, trông họ đơn độc, thật ra họ còn có nhau. Đông Cô sờ sợi dây màu đen trên cổ. Đấy là tấm bùa may mắn chàng cho nàng.
Sẽ không sao hết, tất cả sẽ đều tốt đẹp.
Nàng đứng dậy, đến bên La Hầu, người sau chống gậy hơi xoay mình để đứng đối mặt với Đông Cô. Đông Cô vươn hai tay, ôm quanh thắt lưng của La Hầu.
“Ta phải đi trước đây, ngày mai sẽ về.”
Hội Hiến Bảo kia là mình đi dâng báu vật đã chọn sẵn lên, món nào được chọn, thì trở thành chuyện phủ An Nam Vương phải lo.
“Ừ.”
La Hầu khẽ đáp.
Đông Cô tạm biệt La Hầu, quay về xưởng mộc của Lý Khương Liễm. Khương Liễm đã sớm đoán trước là đêm qua Đông Cô sẽ không về, nên không đợi nàng. Lúc Đông Cô đẩy cửa bước vào, nàng ấy vẫn đang dùng bữa sáng.
“Chị đã thu xếp xe ngựa, tối nay dùng xe ngựa đưa bình phong đi.”
Đông Cô ngồi xuống trước mặt Khương Liễm.
“Vâng.”
Khương Liễm nhìn mặt Đông Cô, bĩu môi, “Nguyên đêm qua không về, em đã làm trò gì rồi?”
Đông Cô nhớ đến đêm qua, hơi đỏ mặt, nàng không ngờ mình to gan như vậy, nhưng khi đó nàng chỉ nghĩ đến việc muốn làm rồi làm thôi. Khương Liễm dùng đũa gõ gõ miệng chén, “Chị đang hỏi em đây này, sao không trả lời chị?”
Đông Cô cười khổ, “Khương Liễm, chị đừng lấy em làm trò đùa nữa mà.”
Khương Liễm phì cười.
“Em giỏi lắm, chăn êm nệm ấm, chuyện quan trọng bên này cũng không buồn để ý đến.”
“Không phải em đã về rồi sao.”
Khương Liễm nghĩ một chút, mặt hơi trở nên nghiêm túc: “Đông Cô, em nghiêm túc định cưới cái tên La Hầu đó sao?”
Đông Cô gật đầu.
“Em sẽ không đùa với những chuyện này.”
Khương Liễm im lặng, đôi đũa trong tay khuấy khuấy chén cháo. Đông Cô biết, trong lòng Khương Liễm không hy vọng nàng và La Hầu kết thành đôi, nhưng vì vướng nàng, nên không tiện nói lời khó nghe.
“Khương Liễm, trong lúc này, có chuyện gì mai mốt nói sau, làm xong chuyện ở hội Hiến Bảo đã nhé.”
Khương Liễm thở dài, “Được được, nghe theo em hết.”
Đông Cô nói: “Cũng không biết hội Hiến Bảo này sẽ chọn bao nhiêu lễ vật nữa.”
“Miễn là đồ tốt thì đương nhiên sẽ chọn, phủ của An Nam Vương đâu thiếu bạc, biết đâu dâng lên mà Thái Hậu ưng, thì cả khu vực phía Bắc này thành gặp vận may đại cát.” Khương Liễm vẫn tiếp tục khuấy đũa, “Nếu không có gì hay ho, thì họ sẽ chẳng thèm chọn thứ gì, đây là lễ vật mừng thọ Thái Hậu, thà thiếu còn hơn bất cẩn, qua loa cho đủ số lượng coi chừng mất đầu như chơi.”
Đông Cô gật gù, đúng là có lý.
“Nhưng hiện giờ chả ai biết được tiêu chuẩn tốt xấu ra sao.” Khương Liễm lại nói, “Chưa ai thấy qua lễ vật dâng cho Thái Hậu nom thế nào, cho nên mọi người cơ bản đều đang làm thầy bói xem voi, đoán mò cả thôi, ra sức chọn những món trông đáng đồng tiền để mà dâng.”
Đáng đồng tiền…….
Đông Cô âm thầm định giá cho tấm tranh ghép của mình. Gỗ: miễn phí; bột màu: miễn phí. Thứ phải bỏ tiền ra chỉ gồm giấy và bút mực…….
Khương Liễm nhìn sắc mặt Đông Cô, bật cười.
“Nếu chỉ nhìn giá tiền mà thôi thì đâu cần mở hội Hiến Bảo này nữa, chạy thẳng tới phố đồ cổ là xong rồi.” Nàng ấy biết Đông Cô đang căng thẳng, dịu giọng xuống khuyên nàng: “Đông Cô à, em cứ yên tâm đi, về mặt kỹ thuật, chị cũng đã bao năm tay nghề, món đồ này của chúng ta, em có thể yên tâm rồi.”
Đông Cô hít sâu một hơi, gật đầu. Không yên tâm cũng không còn cách nào khác, đã đến nước này rồi. Nàng đặt tay lên ngực, mân mê tấm bùa may mắn sau lớp áo lót.
Làm hết sức người, rồi nghe theo ý trời. Ta đã làm hết sức mình rồi, còn lại đem phó thác cho bà trời đi vậy.