Bạn đang đọc Một Mối Tương Tư: Chương Q.2 – Chương 23: Lòng Vua Lòng Ta
Khi Thanh Thu đã nhìn rõ người đó là ai, trái tim đang đập thình thịch của Thanh Thu mới từ từ bình tĩnh trở lại. Nàng cảm thấy rất phiền não khi phải đối mặt với sự xuất hiện bất ngờ của người đã từng là vị hôn phu của mình này, không hiểu sao y có thể lặng lẽ lẻn được vào phòng nàng.
Thanh Thu nhìn lại thứ đồ mình vớ vội trong tay, thì ra là một góc rèm gấm. Nàng buông bàn tay đang nắm chặt đó của mình ra, nhớ tới người bị mất tích lần trước, bất giác Thanh Thu chau mày: “Xem ra trong mắt Ninh tông chủ, phủ thế tử là chốn không người, cứ thêm bao nhiêu người canh giữ nữa cũng chỉ mất mạng oan”.
Ninh Tư Bình mỉm cười, nếu đúng là thế thật, thì Vệ Minh kia sớm đã chết không biết bao lần rồi. Sau trận chiến ở núi Vọng Xuyên, từ trên xuống dưới khắp đất Bắc Vu, bất luận là phe chủ chiến hay phe chủ hòa, cả hai bên đều hành động rất nhanh, sai người đi ám sát tên sát thần đó, ai ngờ thế tử bên ngoài nhìn thì nho nhã lịch sự, kỳ thực lại rất khó đối phó. Chính vì Ninh Tư Bình biết chắc chắn tối nay Vệ Minh không ở trong phủ, đám tùy tùng theo sát hắn cũng đi quá nửa, nên mới tới đây gặp Thanh Thu.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, Thanh Thu im lặng không biết phải nói gì, y đến quá đột ngột lạ không nói không rằng, chỉ từ tốn quan sát xung quanh. Đây là phòng ngủ chính trong Giám Thiên các, không giống với căn phòng trước kia nàng ở. Rõ ràng nàng là người của thế tử, hơn nữa hai người họ lại đứng ở cái nơi đầy khó xử này, dù Ninh Tư Bình có muốn “bù đắp” cho nàng – vị hôn thê đã bị y bỏ rơi nhiều năm qua, cũng muộn mất rồi.
Nàng đợi y lên tiếng, đột nhiên nghĩ bộ dạng này của Ninh Tư Bình, như thể không hề có chút lo lắng nào về chuyện thế tử sẽ đột ngột quay về hoặc bị ai đó phát hiện.
Lẽ nào y cũng biết đêm nay thế tử không về phủ? Khóe miệng Thanh Thu nhếch lên, thật thú vị, tất cả mọi người đều biết thế tử đi đâu, chỉ có nàng không biết.
Thấy sắc mặt nàng kỳ lạ, Ninh Tư Bình mới nói: “Nàng cười gì?”.
Đây là lần thứ hai trong đêm nay y hỏi như vậy, Thanh Thu không cười nữa, điềm đạm đáp: “Không cười lẽ nào khóc sao?”.
Nàng sẽ không khóc, sống bao nhiêu năm như vậy, điểm tốt duy nhất của nàng lúc đó là lúc nào cũng suy nghĩ rất thoáng, chẳng qua chỉ là một nam nhân thôi mà.
“Lẽ nào nàng không hỏi xem tối nay ta đến vì việc gì sao?”
Thanh Thu hỏi như một cái máy: “Không biết đêm hôm Ninh tông chủ ngày hạ cố đến đây là vì việc gì?”
“Thu Thu, ta vẫn muốn biết, nàng có đồng ý đi cùng ta không?”
Giọng y bình thản, nhưng lộ rõ sự cố chấp, khuôn mặt gầy gò thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh nến bập bùng trông không thật, chỉ có sự u buồn trong ánh mắt, Ninh Tư Bình đợi câu trả lời của Thanh Thu. Năm xưa nàng dịu dàng gọi y “Bình ca ca”, giờ lại một câu Ninh tông chủ, hai câu Ninh tông chủ, nàng đang cố ý tạo khoảng cách với y.
Thanh Thu cảm thấy thật hoang đường, lúc này đây nàng đang cảm thấy buồn phiền và ấm ức vì bị thế tử bỏ rơi vô duyên vô cớ, thì lại có một nam tử cố chấp hỏi nàng có muốn đi cùng y hay không.
Tại sao không đi chứ? Nàng ở lại cũng chỉ để chờ một kết quả không thể xảy ra mà thôi.
Thanh Thu hoàn toàn không tin việc thế tử nói muốn lấy nàng làm vợ, mỗi ngày trôi qua, nàng thật sự sỡ hãi đến cuối cùng mọi chuyện chỉ là giấc mơ, hoặc nàng đã nhìn thấy trước kết cục sau khi tỉnh mộng. Có điều giờ bỏ đi, nàng cũng không muốn đi tới Bắc Vu.
Sau một hồi trầm mặc, cuối cùng nàng đáp: “Ý tốt của Ninh tông chủ, ta xin nhận”.
Những lời đồn đại gần đây trong thành Ninh Tư Bình cũng có nghe, y chưa từng nghĩ Vệ Minh có thể lấy Thanh Thu, lẽ nào nàng không hiểu điều này ư? Đấy chẳng qua chỉ là thủ đoạn của đám công tử quý tộc dùng đối phó với nữ tử, đầu tiên cho họ hy vọng, sau đó bội tình bạc nghĩa.
Ninh Tư Bình không thể để Thanh Thu bị tổn thương thêm nữa, nếu nàng không chịu Bắc tiến, cố chấp ở lại bên Vệ Minh, thì hãy để nàng được nhìn rõ chân tướng sự việc.
“Thu Thu, nàng thật sự tin thế tử ư? Mặc dù ta phụ bạc nàng trước, nhưng hắn cũng chẳng phải kẻ tử tế gì. Tạm thời không nói tới việc hắn muốn lấy nàng là giả hay thật, nàng hãy tự hỏi lòng xem quận vương phi có thể đồng ý với hôn sự này không thôi?”
Tại sao lại không thể? Chỉ bởi vì nàng không có một gia thế lẫy lừng, không phải gia nhân tuyệt sắc hay sao? Thanh Thu đột nhiên cảm thấy phẫn nộ trước sự bất công trên thế gian này, khuôn mặt vì thế cũng trở nên trắng bệch, có điều sao nàng phải giải thích việc mình đi hay ở với Ninh Tư Bình? Điều này chẳng cần thiết.
Thanh Thu hít một hơi thật sau, đáp “Hà tất ngài phải gọi thân thiết như thế nữa, Ninh tông chủ có lẽ cũng không dồn ép người khác tới đường cùng. Ta và ngài giờ là hai người xa lạ, thật đấy, sau này ngài đừng đến nữa”.
Ninh Tư Bình nhìn Thanh Thu, ánh mắt vừa đau đớn vừa bất lực: “Ta không ép nàng, chỉ có một điều, nếu Vệ Minh thật sự là người xứng đáng để nàng gửi gắm cuộc đời, thì lúc này hắn đang ở đâu? Tại sao nàng lại cô độc ở đây một mình?”.
“Việc đó không cần ngài lo”.
Ninh Tư Bình im lặng cúi đầu, một lúc lâu sau mới đưa ra quyết định, y ngẩng lên nói: “Tối nay ta tới đây, là muốn đưa nàng đến một nơi”.
Nói xong, Ninh Tư Bình không đợi Thanh Thu đồng ý, ra tay nhanh như một cơn gió, điểm huyệt người nàng. Thanh Thu cảm thấy toàn thân cứng đờ, không thể cử động, nàng kinh ngạc trừng mắt nhìn y, muốn mở miệng nói gì đó xong không sao thốt ra được, lẽ nào y muốn ép nàng, ép nàng đi theo?
Ninh Tư Bình khẽ áp tay lên mặt nàng, thương xót nói: “Đừng sợ, đừng sợ, ta chỉ muốn đưa nàng đi xem người đó đang ở đâu, đang làm gì. Đây chẳng phải là những điều nàng băn khoăn suy nghĩ khi ngồi một mình trong phòng hay sao?”.
Nói rồi Ninh Tư Bình cởi chiếc áo choàng lông màu trắng trên người ra, quấn chặt Thanh Thu, ôm eo nàng, phóng qua cửa sổ.
Mặc dù còn phải ôm theo một người nữa nhưng động tác của Ninh Tư Bình rất nhẹ nhàng, y mang theo Thanh Thu vượt qua từng nóc nhà, tan vào màn đêm tăm tối. Trong mắt Thanh Thu, tất cả trở nên vô cùng thần kỳ, gió lạnh lướt qua khiến mắt nàng cay xè phải nhắm chặt lại.
Những tòa nhà cao vút hằng ngày giờ nằm dưới chân nàng, trên nóc một vài ngôi nhà còn vương từng mảng tuyết chưa kịp tan hết, chẳng bao lâu bị bỏ lại phía sau. Đêm lạnh thế này, không ai đi du ngoạn khắp thành Việt Đô giống như nàng, chỉ có vài ngôi sao sáng lấp lánh trên nền trời đen, khiến Thanh Thu nhớ ra hôm nay đã là Hai mươi mốt tháng Chạp, đừng nói trăng tròn, đến trăng khuyết cũng không có.
Áo lông có ấm tới đâu cũng vẫn bị gió lọt vào, khi Ninh Tư Bình dừng lại, môi Thanh Thu đã trắng trợt. Thời gian nàng “bay” cùng y không ngắn, nàng thấy mình đã ở ngoài thành, thì ra y đi đi về bằng cách này, đám thủ vệ trong phủ thế tử chắc chắn không xứng là đối thủ của Ninh Tư Bình. Giờ Thanh Thu chẳng còn sức để đứng vững nữa, người nàng mềm nhũn dựa vào lòng y.
Chỉ đứng khoảng một lúc, một chiếc xe ngựa lao tới, Thanh Thu được đỡ lên xe, dựa vào gối mềm, Ninh Tư Bình vào theo ngồi cạnh nàng, vừa đóng cửa đã bắt đầu ho sù sụ. Trong xe chỉ có một ngòn đèn gió leo lét, nàng thấy sắc mặt Ninh Tư Bình đã đỏ rần lên vì ho.
Không biết y bị bệnh gì, Thanh Thu nhìn rồi lại nhìn, trong ánh mắt có phần không đành lòng. Ai ngờ sau khi Ninh Tư Bình ho xong, lại quay sang an ủi nàng: “Không sao, sắp tới rồi”.
Y định đưa nàng đi đâu? Lẽ nào thế tử cũng ở ngoài thành? Nàng không thể nói cũng không thể cử động, chỉ biết cười khổ. Một nữ tử yếu ớt như Thanh Thu, dù Ninh Tư Bình không dùng thủ đoạn ấy, nàng cũng không chạy nổi, hà tất phải phiền phức thế này? Vừa nghĩ đến đây, cơ thể đột nhiên được thả lỏng, cảm giác cứng đờ và bó buộc như biến mất, Ninh Tư Bình thu tay về: “Ta giải huyệt cho nàng rồi, đến đây không cần phải làm vậy nữa”.
Thanh Thu cử động cơ thể, ngồi đối diện với Ninh Tư Bình.
“Chúng ta đi đâu?”
“Xem ra đúng là nàng không biết Vệ Minh ở đâu”. Y lắc đầu, thở dài: “Nơi mà chúng ta đến là Đông Hoàng Lâm, đó chính là nơi ‘điện tiền hoan, quân thần lạc’. Hôm qua là tiết Thiên Thu[1], hoàng thượng của các nàng, cũng chính là Nam đế, ông ta cho rằng tổ chức yến tiệc vui vầy với đại thần quý tộc trong cung thì không đủ tận hứng, bèn khởi giá tới Đông Hoàng Lân, muốn đi săn. Vệ Minh giờ được coi là cận thần của Nam Đế, sao có thể thiếu được”.
Thì ra đã đến tết Thiên Thu, ngày này năm ngoái, quận vương cùng quận vương phi vào cung chúc thọ hoàng thượng, thiện phòng được nghỉ một ngày, Thiên Thu lại quên mất chuyện này. Nghe Ninh Tư Bình gọi hai từ “Nam đế”, nàng cau mày, trước kia y cũng là con dân của Nam Vu, giờ đã hoàn toàn thay đổi, đến hai từ “hoàng thượng” cũng không chịu gọi nữa.
[1] Ngày sinh thần của hoàng đế
Đông Hoàng Lân là khu rừng của hoàng thất, người bình thường không được vào, thế tử chỉ là đi theo hoàng thượng ra ngoài không về mà thôi, chẳng có gì không phải cả, Ninh Tư Bình đưa nàng tới đây là có ý gì? Dù thế tử không nói với nàng cũng là chuyện bình thường, nhất cử nhất động của Vệ Minh quả thực không cần phải báo cáo với nàng, chỉ là Thanh Thu cảm thấy không vui, giống như bị lạnh nhạt một chút mà thôi.
Nàng nghĩ một lúc rồi hỏi: “Việc này không liên quan gì tới ta, thế tử hộ giá ra ngoài, có gì không thỏa đáng?”.
Ninh Tư Bình lại không trả lời, y nhớ về những ký ức xa xăm sâu kín trong lòng, nói: “Nàng còn nhớ có một năm, cũng trời đông giá rét như thế này, cũng là ngày Nam Đế đến Đông Hoàng Lâm đi săn. Khi đội ngũ đó rầm rộ đi qua phố, long trọng náo nhiệt, hôm ấy ta đã nói rằng sẽ có ngày ta đưa nàng đi không?”.
“Thật ư?” Nàng đã từng muốn đến Đông Hoàng Lâm sao? Có thể đã từng, nhưng đêm nay là y tự ý đưa nàng đến đây, bỗng nhiên trong lòng Thanh Thu trỗi dậy một cảm giác lo lắng, không biết chuyện gì đang đợi mình. Nàng có phần căng thẳng, gì mà Đông Hoàng Lâm, gì mà Bắc Vu, đều là tên địa danh, Bắc Vu xa tít tận chân trời, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng Bình ca ca lớn lên cạnh nàng lại đi tới đó và không bao giờ về nữa. Cũng có thể Đông Hoàng Lâm giống Bắc Vu, sẽ khiến cho những suy nghĩ mà nàng vốn không có chút tin tưởng nào kia hoàn toàn tắt lịm.
Khi Thanh Thu nghĩ chiếc xe ngựa này sẽ đi mãi không bao giờ dừng lại, thì nó dừng thật. Nàng kéo chiếc áo lông quấn quanh người rồi theo Ninh Tư Bình xuống xe, đây là một khu rừng, trong đêm tối mặc dù không nhìn rõ, nhưng những thân cây to lớn kia nhắc nhở nàng rằng, đây chính là Đông Hoàng Lâm.
Phu xe không nói câu nào, thổi tắt ngọn đèn trong xe, mọi thứ dường như bị bóng tối nuốt gọn, đến những con ngựa cũng biết nghe lời mà đứng yên bất động. Rõ ràng chiếc xe này sẽ đợi ở đây, đợi đón họ về, Thanh Thu rùng mình, mặc dù đến đây không phải là ý của nàng, những đã đến rồi thì phải chấp nhận tôi, nàng có thể đòi về sao?
Hoàng đế ra ngoài đi săn đương nhiên không giống người bình thường, dù quyết định có vội vàng thì khí thế cũng rất lớn. Ngự lâm quân vây vòng trong vòng ngoài, lều trại dựng san sát nhau quanh phía tây bìa rừng, nhiều tới mức không đếm xuể, căn lều nằm ở chính giữa là lều của hoàng đế. Hôm nay là ngày thứ hai hoàng đế xuất hành, ban ngày thu hoạch kha khá, có lẽ buổi tối sẽ mở yến tiệc để vui vầy cùng thần tử, quần thần cùng say.
Thanh Thu theo Ninh Tư Bình đến bên vòng ngoài cùng của doanh trại, tiệc rượu mới tàn, gió lạnh rít từng hồi thổi qua các tán cây, tiếng cành khô gãy khiến nàng suýt chút nữa đứng không vững. Thanh Thu từ chối để Ninh Tư Bình đỡ, nàng nấp sau một thân cây lớn định thần lại, rồi nhìn từng căn lều vẫn sáng đèn xa xa kia, trong lòng thầm đoán xem lều nào mới là lều của thế tử. Nàng tiến về phía trước, thấp thoáng thấy bóng đá lính tuần tra, áo giáo sáng loáng, đao kiếm lạnh lùng.
Ninh Tư Bình cũng nhìn phía lều ở chính giữa, ánh mắt thâm trầm bỗng hiện lên một tia sáng, với công lực của y, hoàn toàn có thể xâm nhập vào căn lều đó, giết chết tên hoàng đế Nam quốc kia. Như thế Nam quốc chắc chắn sẽ đại loạn… nhưng, chỉ là nghĩ thôi, trước mắt Thiên phủ phải án binh dưỡng sức, nội bộ Bắc Vu còn đang loạn, y chỉ có thể nói thời cơ chưa tới.
Có lẽ ánh sáng trong mắt y quá rõ, đến Thanh Thu cũng nhận ra sự bất an đấy. Với một nữ tử chưa từng gặp mặt hoàng đế như Thanh Thu, thì thân thủ của Ninh Tư Bình trong mắt nàng vô cùng cao siêu, hơn nữa càng ngày càng thần bí. Trước kia nàng chưa từng nghe thấy chuyện y thích cầm đao cầm kiếm. Tại sao Ninh Tư Bình vừa từ Bắc Vu trở về, mọi thứ đều thay đổi, công phu cao siêu, trọng trách nặng nề, cõng trên lưng sinh mạng của bách tính, dường như không thế thì y không sống nổi.
Dù quân lính canh phòng nghiêm ngặt, nhưng Thanh Thu nghĩ Ninh Tư Bình chắc chắn sẽ đột nhập thuận lợi vào trong. Người này gan lớn, chiếc ao lông màu trắng của y đang quấn trên người Thanh Thu, nhưng áo trong của y mặc cũng là màu trắng. Giữa đêm tối bọn họ trong thật bắt mắt, làm chuyện không quang minh chính đại không nên ngông nghênh như thế, Thanh Thu không hiểu, Ninh Tư Bình căn bản coi nhẹ chuyện đó.
Cũng không thấy y có động tĩnh gì, chỉ kéo Thanh Thu mem theo rìa doanh trại, nhấp nhô một hồi cuối cùng đã tiến sát căn lều chính giữa. Càng đi sâu, Ninh Tư Bình càng cẩn thận, nhưng thấy y không dừng lại mà vẫn tiến tiếp, Thanh Thu nghĩ có lẽ y biết vị trí của Vệ Minh.
Căn lều cạnh lều chính giữa không giống với những căn xung quanh, giữa các căn lều người ta dùng vải bạt tạo thành những con đường tắt thông nhau, mỗi căn lều gắn với nó tạo thành một hệ thống giống như tiểu viện độc lập. Đây là để dành cho bề tôi và gia quyến đi theo, không phải ai cũng có cơ hội được đến Đông Hoàng Lâm, những người được ở lại trong lều đó, đều có thân phận cao quý, hoàng ân dào dạt, mấy vị hoàng phi và nữ gia quyến cũng được vào Đông Hoàng Lâm.
Nơi ở của Vệ Minh nằm sát với mé phía tây, trong lều đèn vẫn sáng, bên ngoài có hai thủ vệ, có điều không phải là những thân cận theo hắn hằng ngày, trong chuyến đi này hắn không được tùy tiện mang người theo.
Ninh Tư Bình ôm Thanh Thu nhẹ nhàng hạ xuống chỗ đất trống ngoài lều, căn lều này chính là lều của Vệ Minh. Y biết Vệ Minh không phải người bình thường, nên hết sức thận trọng, chăm chú tập trung nghe ngóng động tĩnh bên trong. Ninh Tư Bình chờ thời cơ rồi nhảy lên, đứng ở khe hở giữa hai căn lều, chỗ này vô cùng khéo giống như một con đường hẹp, chỉ đủ để một người đứng, nếu không đi vòng ra sau lều, thì chẳng ai có thể phát hiện ra có người đứng ở đây.
Thanh Thu căng thẳng nín thở, suốt dọc đường tới đây, nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, thứ mà Ninh Tư Bình muốn nàng thấy, chắc chắn không phải thú vị gì. Nàng loáng thoáng nghe thấy như có tiếng trò chuyện của một nam một nữ, trái tim không kìm được bỗng căng thẳng, nàng sẽ nhìn thấy cảnh tượng gì đây?
Tết Thiên Thu chỉ diễn ra trong vòng ba ngày, chẳng mấy khi hoàng thượng được có ba ngày nghỉ ngơi thoải mái, lại thêm sắp tới tết Âm lịch, ông ta cũng không thể ở bên ngoài chơi mười ngày, nửa tháng được, ngày mai đã phải khởi giá hồi cung. Có lẽ vì vậy mà buổi yến tiệc hôm nay các vị thần tử đều xả thân vì vua, uống đến say mèm, vui vẻ tới tận nửa đêm, ít có người nào còn tỉnh táo.
Vệ Minh cũng không phải ngoại lệ, mặc dù trong lòng có tâm sự, nhưng vẫn là người xuất sắc nhất, hắn săn được không ít thú quý, nên trong bữa tiệc được chúc rượu rất nhiều, bản thân sớm đã say từ lâu. Không biết tại sao, sau khi tiệc tàn hắn lại không về lều nghỉ ngay, mà chần chừ mãi bên ngoài.
Vệ Minh vừa đi tới trước cửa lều, hai thủ vệ đã khom người chào: “Thế tử!”.
Hắn khẽ gật đầu, bước vào lều nghỉ ngơi. Vẻ mặt lãnh đạm của Vệ Minh khiến hai tên thủ vệ tự nhủ, thế tử đại nhân tuổi trẻ tài cao, phải vui vẻ hăng hái mới đúng, tại sao trông ngài dường như không được vui cho lắm. Đám mỹ nữ đi đi lại lại trước lều hai hôm nay, không kẻ nào là không muốn tiếp cận Vệ Minh, nhưng thế tử lại không cho phép ai vào lều cả, đến mỹ nhân mà hoàng thượng ban tặng đêm qua cũng bị từ chối.
Vệ Minh vừa ngồi xuống thì bên ngoài có tiếng người, hắn chau mày cho rằng hoàng thượng lại có ý tốt giống tối qua, ý tốt của hoàng thượng thật khiến người ta khó chấp nhận. Mấy lần Nam đế định dùng việc ban thưởng mỹ nhân để lôi kéo hắn, Vệ Minh đều không có hứng thú, liền đuổi hết bọn họ về. Âm thanh bên ngoài im bặt, hắn gọi một tiếng nhưng không thấy thủ vệ vào báo, trong lòng có phần kinh ngạc bèn đứng dậy ra ngoài xem.
Bên ngoài lều là một nữ tử xinh đẹp, tay cầm khay ngọc bích, bên trên để cơm và canh nóng, thủ vệ đứng gác bên ngoài đã không thấy tăm hơi đâu. Hai người nhìn nhau hồi lâu, nữ tử kia thoáng đỏ mặt, nửa đêm nàng ta tìm tới đây quả thật to gan. Thực ra trong lòng nàng ta vô cùng căng thẳng, cơ thể khẽ run rẩy khiến bát đĩa bên trên cũng rung theo.
Vệ Minh bất lực nói: “Muộn thế này rồi, sao Khang tiểu thư còn chưa đi nghỉ?”.
Khang Tùng Nhị đi theo cô mẫu mình là Khang phi đến đây, từ sau lần gặp trong lòng nàng ta có bóng dáng Vệ thế tửm mọi tâm tư đều dành cả cho hắn. Lúc này nghe thấy giọng nói trầm ấm thoáng hơi men của hắn, xấu hổ không dám ngẩng đầu, lại có chút thấp thỏm, Khang Tùng Nhị lí nhí đáp: “Ta… thế tử… ta mang canh giải rượu đến”.
“Không dám, chuyện này tự khắc có người khác làm, đầu cần Khang tiểu thư phải đích thân tới. Chỗ này cách lều của nữ nhân lại xa, để ta cho người đưa tiểu thư về!”. Nói rồi không đợi Khang Tùng Nhị phản đối, hắn nghiêm mặt gọi người đến.
Hai tên thủ vệ kia lại không thấy đâu, Khang Tùng Nhị đáp: “Chuyện này… họ bị… Mạnh thống lĩnh gọi đi rồi”.
Mạnh thống lĩnh là người đứng đầu ngự lâm quân, cũng chính là thuộc hạ của Uy vũ tướng quân, với mối quan hệ ấy chẳng trách nàng ta có thể tự do đi lại trong doanh trại vào giờ này. Lần trước sau khi bị thế tử dùng những lời ác ý đuổi đi, phải đối mặt với hắn, Khang Tùng Nhị vẫn luôn cảm thấy có chút sợ hãi. Chỉ có điều nàng ta không thể dùng lại nỗi nhớ nhung này, tối nay, sau khi bị cô mẫu là hoàng phi dạy bảo mấy câu, cuối cùng Khang Tùng Nhị cũng lấy hết can đảm đến gặp Vệ Minh, nhưng những lời chuẩn bị trước khi tới đây giờ đều đã quên sạch, đến nói cũng không nói nổi thành lời.
Hai mắt Vệ Minh nheo lại, nhớ đến chuyện mà hoàng thượng nói trong lều, hắn bất giác cảm thấy khó chịu, xem ra nhà họ Khang vì việc hai nhà kết thân mà bỏ ra không ít công sức. Giờ bên cạnh hắn không có nổi một tùy tùng thân cận, gặp tình huống này quả thật rất đau đầu, nhưng thấy bộ dạng khẽ run rẩy của Khang Tùng Nhị giữa đêm lạnh, cuối cùng Vệ Minh cũng không nhẫn tâm, đành nói: “Nếu đã vậy, mời tiểu thư vào lều ngồi một lát, để ta đi tìm người đưa tiểu thư về”.
Hắn chỉ có thể làm thế, nếu đích thân hắn đưa tiểu thư họ Khang ra ngoài, để người ta nhìn thấy thì quả thật không ổn. Việc tổn hại tới thanh danh nàng ta thì thôi không nói, không chừng Khang tướng quân chính là có ý đó, cố ý để mọi người đều biết quan hệ giữa họ không bình thường. Hắn phải đi tìm Mạnh thống lĩnh, kẻ nào dẫn người tới thì đến mà đưa đi.
Không ngờ Vệ thế tử lại cứng rắn như thế, mắt Khang Tùng Nhị tối lại, cắn môi suy nghĩ hồi lâu, quyết định vào lều trước đã.
Lúc này Thanh Thu đang đứng bên ngoài lều, trong bóng tối Ninh Tư Bình không nhìn rõ vẻ mặt nàng, nhưng y biết nàng đang khó chịu.
Vì mùa đông nên bên ngoài lều người ta còn dùng những tấm thảm dày phủ lên trên, chỉ có ánh nến thấp thoáng lọt qua những khe nhỏ, cho nên chỗ hai người đứng cũng không tối lắm. Ninh Tư Bình đưa tay ra, không biết dùng vật gì mà khe hở đó lộ ra chút ánh sáng, rồi một lỗ nhỏ xuất hiện trước mắt Thanh Thu, đúng là chỗ tốt nhất để nhìn lén vào bên trong.
Thực ra không cần Vệ Minh phải gọi thẳng tên Tùng Nhị tiểu thư, Thanh Thu cũng có thể đoán ra nữ tử ấy là ai, qua lỗ nhỏ nàng có thể nhìn thấy Khang tiểu thư đang đặt cái khay trên tay mình xuống bàn. Trên người Khang Tùng Nhị mặc một chiếc váy dài bằng lông cừu trắng như mây, trâm cài tóc trên đầu khẽ đung đưa. Dưới ánh nến lờ mờ, đôi mắt to chan chứa tình cảm, bộ dạng xinh đẹp ngập ngừng như định nói gì lại thôi của nàng ta khiến Thanh Thu tự thấy hổ thẹn: Đây đúng là một mỹ nhân.
Nàng túm chặt chiếc áo lông, bàn tay nắm chặt vạt áo, khiến các khớp ngón tay trắng bệch ra.
Một bàn tay nhẹ nhàng gỡ các ngón tay của Thanh Thu ra, Ninh Tư Bình nhận thấy rõ tay mình đang lạnh. Y bỗng nảy sinhh cảm giác hối hận, y đưa nàng đến đây, vốn có ý để Thanh Thu thấy rõ mọi chuyện. Lời hứa mà Vệ Minh nói với nàng căn bản không thể thành hiện thực, vậy nàng định ở lại làm thiếp của người ta ư? Hay sẽ đến Bắc tiến với y? Thanh Thu chỉ cần bình tĩnh có lẽ sẽ hiểu rõ, vả lại về Bắc Vu rồi, chỉ cần y nói là được, Tuyết Chỉ chẳng là gì, Thanh Thu mới là người quan trọng nhất trong lòng y.
Vệ Minh quay người định ra khỏi trướng, Khang Tùng Nhị thấy mục đích chuyến đi này của mình sắp tan thành mây khói, cuối cùng nàng ta cũng chẳng màng lễ pháp, đi tới kéo vạt áo hắn: “Thế tử xin dừng bước!”.
Vệ Minh đi không được đành dừng lại, vô cùng bình tĩnh nhìn nàng ta, đêm khuya như vậy, chỉ sợ Khang Tùng Nhị có hành động khác, hắn khó lòng thoát thân. Rốt cuộc thì nàng ta cũng chỉ là một cô gái, dưới cái nhìn chằm chằm của hắn không dám làm gì nữa, nàng ta buông vạt áo của hắn ra, ngượng ngùng lên tiếng: “Cũng không cần phải gấp, bát canh giải rượu này là ta đặc biệt làm cho thế tử… ta… mời thế tử dùng hết, ta còn có lời muốn nói”.
Khang Tùng Nhị vội vàng múc một bát, cầm bát canh nóng đưa lên, đợi Vệ Minh nể mặt mình mà uống hết. Vệ Minh im lặng, ánh mắt đảo quanh bát canh có mùi thơm ngọt ngào đang bốc khói nghi ngút, đột nhiên bật cười.
Uy Vũ tướng quân cho dù có muốn mối quan hệ giữa bọn họ gần gũi tới đâu, cũng không đến nỗi dâng con gái mình tới làm chuyện đấy với hắn. Bản thân ông ta càng không làm cái việc thất đức khiến con gái mình bị tổn hại thanh danh, bát canh này chắc chắn không có vấn đề gì, nhưng không biết Khang tiểu thư đến đây muốn nói gì với hắn?
Vệ Minh không nhận lấy bát canh, chỉ điềm đàm nói: “Đa tạ tiểu thư, có điều đêm đã khuya rồi, ta và tiểu thư cô nam quả nữ trong cùng một lều, sẽ không hay đâu, có gì để sau hẵng nói”.
Khang Tùng Nhị đáp “ừm” một tiếng, âm thanh nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, nhưng nàng ta vẫn đứng im. Vệ Minh lại thở dài: “Mời tiểu thư về đi, ngày mai còn phải tùy giá hồi cung, ngủ sớm một chút mới tốt”.
“Gặp mặt thế tử quả thật rất khó, ta chưa nói xong những lời cần nói, Tùng Nhị không thể về”.
Vẻ mặt Khang Tùng Nhị đầy bối rối và tủi thẹn, là nhan sắc của nàng ta quá tầm thường nên không lọt vào mắt thế tử ư? Tại sao thế tử lại vô tình với nàng ta như thế, bảo nữ tử như Khang Tùng Nhị nửa đêm ra ngoài, cho dù là đi sau Mạnh thống lĩnh, cũng khó tránh được ánh mắt của đám thủ vệ trên đường. Họ nhất định sẽ thắc mắc nữ tử này là ai, tại sao lại ra vào trong khu vực của các quan lại, đây là lần đầu tiên Khang Tùng Nhị làm như vậy, nếu để lộ ra ngoài thì nàng ta chẳng thể lấy ai được nữa.
Vệ Minh suy nghĩ: “Khó ư? Ta không thấy vậy, nếu không tại sao Tùng Nhị tiểu thư có thể đi lại tự do ở nơi được canh phòng nghiêm ngặt như thế này? Ta thấy năng lực của ngự lâm quân cần phải xem xét lại, để hôm khác ta sẽ kiến nghị hoàng thượng chú ý khi tuyển chọn thống lĩnh”.
Khang Tùng Nhị có chút hoảng hốt, vội nói: “Thế tử đừng trách Mạnh thống lĩnh, cũng không liên quan tới cha ta, đều là ta tự ý quyết định. Ta có chuyện này muốn trao đổi với thế tử, là chuyện liên quan tới hai ta…”.
Bọn họ? Thanh Thu đang nín thở đứng bên ngoài, trong đầu nghĩ ra rất nhiều khả năng, hai người một nam một nữ ở bên trong định nói chuyện cho tới sáng sao? Liệu thế tử có thuận tay đẩy thuyển kéo Khang tiểu thư ngã vào lòng không? Ninh Tư Bình tại sao lại biết tối nay Khang Tùng Nhị sẽ đến, chuyện này là trùng hợp, hay y còn biết nhiều hơn nữa? Giờ hai người bọn họ chỉ là đang trò chuyện, còn có điều gì không thể chấp nhận được đang đợi nàng đây?
“… Ta cũng chỉ là mới biết chuyện này, hôm nay gia phụ đã gặp hoàng thượng, nói người rằng, ừm, hôn sự của chúng ta… Thế tử đừng hiểu lầm, Tùng Nhị tuyệt đối không có ý ép buộc ai, ta biết, trong phủ của chàng không thiếu những người như ta. Nếu hoàng thượng nhận lời thỉnh cầu của gia phụ, thế tử nhất định sẽ không vui, nên ta cố ý muốn đến báo cho thế tử trước, để chàng có sự chuẩn bị. Không ngờ hoàng thượng mở tiệc chung vui với các vị đại thần, nên tới tận nửa đêm Tùng Nhị mới đi được, ta không phải loại nữ tử tùy tiện, làm việc này thật ra cũng là bất đắc dĩ”.
“Có chuyện đó sao?” Vệ Minh nghe thấy vậy liền chau mày, nhưng hắn không ngạc nhiên, thực ra vừa rồi khi tiệc rượu kết thúc, hoàng thượng có giữ hắn ở lại một lúc, chính là nói tới chuyện này.
“Là thật, cô mẫu đích thân nói cho ta biết. Gần đây Tùng Nhị cũng nghe nhiều lời đồn đại, sau Tết thế tử sẽ thành thân với Thanh Thu cô nương. Sao ta dám có ý định gì khác, có điều quận vương phi vẫn nói với gia phụ chuyện đấy sẽ không xảy ra. Vì vậy gia phụ mới hiểu lầm như thế, chỉ mong thế tử độ lượng, đừng vì chuyện này mà nổi giận”.
Những lời này của Khang Tùng Nhị rất có tình có lý, quận vương phi vẫn luôn muốn tác thành cho bọn họ, Khang tướng quân rất quý Vệ Minh, việc hai nhà kết thân, muốn giấu cũng không giấu nổi, giờ lại kinh động tới cả hoàng thượng, chỉ đợi hoàng thượng mở miệng ban ân là xong.
Vệ Minh cười nhạt, day hai bên thái dương, nếu vị tiểu thư Khang Tùng Nhị này giống lần trước, tức giận bỏ đi một mạch khỏi phủ của hắn thì thật hay. Không biết nàng ta bị ai kích động lại to gan tìm tới tận lều, rồi để hắn buông lành lùng như thế, mà bộ dạng vẫn tỏ ra yếu đuối đáng thương.
Hai hôm nay hắn chưa về phủ thế tử, không biết lúc này Thanh Thu đang làm gì? Khi đi quá gấp gáp, không biết nàng có biết hắn đi đâu không?
Thanh Thu đứng ngoài lều thờ ơ nhìn cảnh tượng trước mắt, bi thương trong lòng trỗi dậy, nếu hoàng thượng ban hôn, thì nàng chẳng thể gả cho thế tử nữa rồi.
Vệ Minh dịu giọng: “Tiểu thư nói hết chưa?”.
Khang Tùng Nhị thắc mắc tại sao hắn chẳng hề để tâm, lẽ nào Vệ Minh không muốn thành thân với trù nương kia nữa, hay thế tử không phản đối việc mình cũng được gả vào phủ của hắn?
Nghĩ đến đây, mặt Khang Tùng Nhị đỏ lựng, nghe Vệ Minh hỏi, nàng ta gật đầu rồi lại lập tức lắc đầu, một lúc sau mới kiềm chế được cảm xúc ngượng ngùng ấy, run rẩy hỏi: “Ta nói hết rồi, thế tử, chàng định thế nào?”.
Khang Tùng Nhị căng thẳng đợi thế tử đưa ra quyết định, khiến nàng ta yên tâm, đời này nếu được gả ột phu quân như thế thì quả không uổng công chuyến đi này.
Vệ Minh không đợi Tùng Nhị nói xong cũng đoán được Khang gia đã cầu xin trước mặt hoàng thượng, nhưng hắn đã có hôn ước, đương nhiên không đồng ý. Hoàng thượng cũng lạ, kéo hắn lại hỏi han nửa ngày trời, toàn tò mò về Thanh Thu.
Nhìn Khang Tùng Nhị nửa đêm cả gan tới thăm mình, mặt mày bối rối, thỉnh thoảng lại lén liếc hắn một cái, vệ Minh thật sự không nỡ nói thẳng cho nàng ta biết rằng, ta sẽ không lấy tiểu thư, ta chẳng hứa hẹn gì với hoàng thượng cả. Đúng, nàng ta buồn hay vui chẳng liên quan gì tới hắn, nhưng ngộ nhỡ nếu nàng ta nghe xong khóc lóc thảm thiết, người khác thấy được lại tưởng hắn làm gì nàng ta, nên Vệ Minh khuyên nhủ: “Tiểu thư Tùng Nhị, hoàng thượng vẫn chưa có ý chỉ”.
“Vậy… nếu hoàng thượng chỉ hôn thì làm thế nào?” Khang Tùng Nhị không kìm được hỏi, cô mẫu đã khẳng định chắc chắn với nàng ta rằng, mọi chuyện sẽ được như mong muốn.
Khang Tùng Nhị thật sự mong thánh ý sớm đến, không cần phải tính toán thiệt hơn gì nữa. Nhưng Vệ Minh lại không đưa ra câu trả lời mà nàng ta muốn nghe, vẻ mặt có phần đăm chiêu trầm mặc, dường như đang tính toán đến rất nhiều khả năng. Cuối cùng hắn vẫn dịu giọng nói: “Càng ở lâu càng không tiện, chi bằng ta đưa tiểu thư về vậy”.
Thế tử không gọi người tới tiến nàng về nữa, mà đích thân đưa nàng đi? Có lẽ sau khi thế tử biết chuyện ban hôn đã thay đổi thái độ với mình. Suy nghĩ đó khiến Khang Tùng Nhị thở phào nhẹ nhõm, vui mừng theo Vệ Minh rời khỏi lều.
Thanh Thu thấy hai người cùng đi ra, qua lỗ chỉ còn lại ánh nến chập chờn, nàng có cảm giác trái tim vỡ vụn, ánh mắt đầy hoang mang, tiếp theo thế nào? Nàng quay lại nhìn Ninh Tư Bình, không biết y còn dự định gì nữa.
Ninh Tư Bình hạ giọng nói: “Chúng ta đi thôi”.
Thanh Thu thấp giọng châm biếm: “Đi? Ta còn tưởng có kịch hay để xem”.
Ninh Tư Bình im lặng, tâm trạng của y quả thực rất tệ, người đưa Thanh Thu đến đây là y. Biểu hiện vừa rồi của Vệ Minh không nói lên được điều gì, thậm chí thế tử còn giữ lễ nghĩa khoảng cách với mỹ nữ tìm tới tận nơi muốn ngả vào lòng hắn, hành động xung khắc và lời nói hoàn toàn không có chút mâu thuẫn. Chỉ có một điểm khiến người ta bất ngờ, đó chính là hoàng thượng muốn ban hôn cho hai người bọn họ.
Ở đây nói chuyện không tiện, Ninh Tư Bình đưa Thanh Thu theo lối cũ đi về. Đến lúc tới chỗ chiếc xe ngựa đang đợi, Thanh Thu mệt mỏi dựa vào thành xe im lặng không nói gì, nếu thật sự thánh thượng ban hôn cho họ, phải làm thế nào đây? Khi Khang Tùng Nhị đợi câu trả lời của thế tử, nàng cũng đợi, có điều thứ mà Khang Tùng Nhị đợi được là chút hy vọng le lói, còn nàng lại đợi được sự thất vọng nặng nề.
Thanh Thu ấm ức phẫn nộ lại thương xót chính mình, đây hoàn toàn là do nàng tự làm tự chịu, nhẽ ra nàng nên rời bỏ thế tử từ lâu rồi, nàng nên bỏ chạy trước khi mình bị lún sâu vào việc này. Nhưng nàng lại không đi, để mặc trái tim mình đắm chìm trong đó, vì những lời dịu dàng của Vệ Minh, vì nụ cười đa tình của hắn, vì lời hứa xa xôi của hắn.
Thậm chí nàng còn hùng hồn nói với quận vương phi rằng mình sẽ không làm thiếp, giờ nghĩ lại sự ân ái triền miên bao ngày qua, đúng là một trò cười.
Ninh Tư Bình chăm chú quan sát vẻ mặt của Thanh Thu, đột nhiên hỏi: “Thu Thu, lẽ nào vẫn chưa đủ để nàng nhận ra sự thật?”.
Thanh Thu mở đôi mắt đang khép hờ ra, rõ ràng tâm trạng u ám, nhưng đôi mắt lại sáng rực như ngọc, nàng mỉm cười: “Sự thật gì, thế tử không phải người bình thường, có rất nhiều nữ tử muốn lấy chàng. Tiểu thư nhà họ Khang xinh đẹp lại trẻ trung, đúng là ta không thể sánh được, hai người họ đứng cạnh nhau rất đẹp đôi”.
“Nàng đang nói gì thế? Vừa rồi nàng không nghe thấy hoàng thượng sẽ ban hôn cho họ sao? Nàng nói xem, Vệ Minh sẽ giải thích thế nào về việc hắn không thể lấy nàng làm vợ?”
Nụ cười trên môi Thanh Thu đông cứng lại, nàng không giận Ninh Tư Bình vì đã nhìn thấu tâm tư nàng: “Giải thích? Thanh Thu chưa bao giờ cần giải thích. Ta là ai? Một đầu bếp hơn hai mươi tuổi không thể xuất giá, chẳng đáng để ai bận tâm cả. Đến vị hôn phu từng vứt bỏ ta lại Nam Vu một mình để người đời chê cười, ta còn chưa một lời oán trách, sao có thể trách thế tử người mà ta mới biết chưa đầy một năm đây”.
Về điểm này, Ninh Tư Bình biết bản thân mãi mãi thiếu nợ nàng, y thở dài: “Thu Thu…”.
Xe ngựa bắt đầu lăn bánh, thành xe rung lắc khiến nàng không có chỗ dựa, Thanh Thu ngồi thẳng dậy: “Ninh tông chủ, thế sự vô thường, nhiều lúc ta chỉ coi mọi việc xảy ra trước mắt như một giấc mộng. Cho dù đều là ác mộng, tỉnh mộng rồi, ta vẫn phải tiếp tục sống đúng không?”.
Trời còn chưa sáng, xe ngựa đã dừng lại bên ngoài thành, Thanh Thu cười khổ, xem ra vẫn phải cưỡi mây đạp gió giống như lúc đi rồi, thật là một trải nghiệm trước nay chưa từng có, nhưng quả thực là không hợp với nàng.
Không hiểu tại sao Ninh Tư Bình lại chẳng động tĩnh gì cả, y lắc đầu thất vọng nói với nàng: “Suốt dọc đường đi ta vẫn đợi, đợi nàng nói không muốn về phủ thế tử, nhưng nàng lại không nói”.
Thanh Thu hiểu ý của Ninh Tư Bình, chỉ cần nàng đồng ý, là có thể trở thành nữ tử của y, bất luận trước đó nàng và thế tử có quan hệ gì, Ninh Tư Bình cũng sẽ chấp nhận nàng. Nhưng nàng lại có dự định khác, đó là dù có nghèo túng khốn khổ tới đâu, cũng không đến mức phải rời bỏ nam nhân này để nhào vào lòng nam nhân khác. Huống hồ, nam nhân khác ấy đã từng bỏ rơi nàng khi còn niên thiếu, mà bên cạnh y giờ đây không phải là không có người mới.
Ninh Tư Bình không nghe thấy Thanh Thu trả lời, tiếp tục hỏi lần nữa: “Nàng thật sự muốn quay về sao?”.
“Đạ tạ ý tốt của Ninh tông chủ, đương nhiên là ta phải về rồi.”
Nói xong Thanh Thu tự ý xuống xe, hai hàng nước mắt lã chã rơi xuống khi nàng cứ động trong nháy mắt lệ bị gió thổi khô, nàng sờ lên má, thầm nghĩ, cuối cùng vẫn không kìm được mà rơi lệ.
Sao có thể không buồn chứ? Thế tử đồng ý ban hôn hay không giờ không còn quan trọng nữa rồi, quan trọng là nàng không xứng đáng trở thành thê tử danh chính ngôn thuận của Vệ Minh, không ai cho rằng nàng đúng, thậm chí đến Ninh Tư Bình cũng muốn nhúng tay can thiệp. Cũng phải, ai muốn nàng rời khỏi thế tử, vậy thì nàng sẽ đi, dù sao nàng cũng có ý này từ lâu rồi. Tối nay khi nhìn thấy cảnh ấy, chẳng qua cũng chỉ đặt thêm một cọng rơm lên trái tim vốn đã nặng trịch của nàng mà thôi.
Ninh Tư Bình đưa nàng về, trong phòng nến vẫn cháy, Thanh Thu cởi áo khoác trả y, vừa quay người liền phát hiện một nữ tử đang nằm trên giường, diện mạo giống hệt nàng.
Thanh Thu vô cùng kinh hãi, chắc đây là thế thân mà Ninh Tư Bình bố trí, y quả nhiên suy nghĩ thấu đáo, hoặc là y đã chuẩn bị sẵn, nếu nàng không muốn về phủ thế tử, thì nữ tử này sẽ lừa được đám người trong phủ.
Thấy họ quay về, nữ tử kia có chút kinh ngạc, nàng ta lặng lẽ hành lễ với Ninh Tư Bình sau đó rời đi. Ninh Tư Bình cuối cùng cũng không thuyết phục được Thanh Thu, nàng là nữ tử mà y được tận mắt chứng kiến sự trưởng thành, bao tâm tư đều đặt hết vào nàng, đến giờ Ninh Tư Bình lại phát hiện ra, y chẳng hiểu gì về nàng. Trên đường quay về, y có chút yếu đuối hoang mang nhưng giờ ánh mắt kiên định hơn. Nước mắt nàng giống như lửa, biết rõ không phải rơi vì mình, nhưng Ninh Tư Bình vẫn cảm thấy đau rát như bị bỏng.