Một Mối Tương Tư

Chương Q.1 - Chương 11: Mưa Thu Phiền Não


Bạn đang đọc Một Mối Tương Tư: Chương Q.1 – Chương 11: Mưa Thu Phiền Não


Nửa đêm trời lại đổ mưa, cơn mưa thu này mang theo hơi lạnh, sáng sớm khi Vệ Minh ra ngoài, mưa vẫn chưa tạnh. Gần đây hắn tương đối bận, cơ thể mệt mỏi bị gió lạnh thổi vào người liền hắt xì mấy cái. Hai đầu lông mày nhíu chặt lại, hắn vẫn quyết định đội mưa đến bộ Lễ, đám quan lại ở đó gặp chuyện chẳng kẻ nào biết đối phó. Thật không hiểu tại sao chúng lại được làm quan.
Thanh Thu bị tiếng mưa lạnh đập vào cửa sổlàm cho tỉnh giấc. Nàng chống cửa sổ lên, nằm bò trên bệ cửa ngắm trời mưa rất lâu, nhưng cảm giác trời đất mênh mông, thời tiết u ám thế này không giống như buổi sáng sớm. Những ngày mưa tâm trạng nàng rất hoang mang, giống như có thứ gì đó bị ông trời vô tình cướp mất. Thanh Thu đột nhiên nhớ lão quản gia đã mấy ngày rồi vẫn chẳng có chút tin tức gì, cũng không biết có nói giúp nàng không, thành hay không thành cũng phải nói một câu chứ.
Nghĩ tới đây, Thanh Thu càng thất vọng, lạithêm trời mưa, khiến không khí trong phòng bức bối không tả được.
Gọi tiểu nha đầu đến hỏi mới biết đã gần trưa rồi, quả nhiên nàng vô cùng lười nhác. Thấy bộ dạng buồn bã của Thanh Thu, tiểu nha đầu tưởng nàng buồn vì hôm qua thế tử không đến nên mới vậy, bèn nói với nàng rằng sáng sớm thế tử đã ra ngoài, còn hắt xì mấy lần, chắc là bị nhiễm lạnh vân vân.
Nàng căn bản chẳng nghe lọt tai những gì tiểu nha đầu nói, chỉ nhìn trời mưa ngoài cửa sổ rồi thất thần. Cảm giác lạc lõng trong lòng khiến nàng nhớ đến một đêm thu cũng trời mưa tầm tã của nhiều năm về trước. Lúc ấy, cha nàng cuối cùng đã buông tay rời xa nhân thế, tiếng khóc của nàng và tiếng mưa xé gan xé phổi. Từ dó nàng cô độc một mình sống trên thế giới, thật quá lạnh, không nơi nương tựa chỉ có một mình.
Thế là từ khi ấy, Thanh Thu mới thật sự trưởng thành, một mình lo liệu tang sự cho cha xong, nàng dùng chút ngân lượng ít ỏi còn lại trả cho hơn nửa đám nô bộc để họ về quê bớt. Để tang cha ba năm, cuộc sống càng ngày càng khó khăn, nàng đành khóa cửa nhà bỏ đấy mang tay nải vào phủ quận vương gia làm đầu bếp. Ba năm, đủ để nàng nghĩ thông hết thảy mọi chuyện bất công trên đời này, làm người nếu tự mình không nghĩ thông thì những ngày sau chỉ còn đường chết. Coi như nàng có một kế sinh nhai nên không đến nỗi bị chết đói, cầm xẻng xào thể hiện uy lực thành nghiện, còn dễ hơn ôm đàn tấu nhạc. Vậy là nàng cứ thế sống tiếp biết đâu còn có thể tìm được một tướng công tốt để cùng nhau đi nốt quãng đời còn lại.
Chỉ là trong những ngày trời mưa, Thanh Thu khó tránh khỏi việc nghĩ đến những khó khăn đã qua, tâm sự ngổn ngang. Trước kia ở quận vương phủ, nàng có thể trút giận vào đám người ở thiện phòng hoặc nấu ăn để giải tỏa tâm trạng. Bây giờ trong phủ thế tử, đến cái bếp nàng cũng không được tới gần, thì lấy đâu ra niềm vui. Chơi đàn càng khiến tâm trạng nàng buồn bã, ngồi ngẩn ngơ chính là việc duy nhất Thanh Thu có thể làm.
Thời tiết này, cũng không ngăn được một số người muốn gặp nàng. Tuyết Chỉ đã mấy ngày không gặp, đột nhiên xuất hiện trong phủ thế tử, nói là tới thăm Linhh Ngọc tiểu thư. Khi phủ thế tử mở tiệc tiếp đãi đoàn sứ giả đến từ Bắc Vu, Tuyết Chỉ đúng là đã gặp Huống Linh Ngọc một lần, nhưng chỉ gặp lướt qua. Hôm nay thái độ của Tuyết Chỉ thân thiết như vậy khiến Huống Linh Ngọc vô cùng vui mừng, nàng ta hâm mộ danh tiếng của Tuyết Chỉ đã lâu, chỉ là khó có cơ hội gặp gỡ. Xem ra hôm nay có thể toại nguyện, thậm chí còn có thể nhờ vị đại gia kia chỉ ình hai ngón đàn, đủ để Linh Ngọc dùng cả đời không hết.
Tuyết Chỉ không có a hoàn theo hầu, xe ngựa dừng bên ngoài phủ, hộ vệ mặt dài kia vẫn theo sát nàng ta, không rời nửa bước. Vào Thưởng Thu Uyển, y mới tự động đứng bên ngoài đợi, hoàn toàn không sợ mưa rét gió lạnh.
Trong Thưởng Thu Uyển trồng một vườn trúc, Tiểu Liên cuộn mành trúc lên, đập vào mắt là cả rừng trúc xanh mướt mát, không khí trong lành lùa vào phổi. Tuyết Chỉ lên tiếng khen: “Mưa rửa sạch, gió thổi hương. Chỗ này của Linh Ngọc cô nương thật tuyệt. Cảnh đẹp này mới có thể xứng với một nữ tử tâm hồn thanh khiết, khí chất cao sang như nàng”.
Con vẹt bên cạnh cũng đang học nói nên nói theo: “Tâm hồn thanh khiết, khí chất cao sang”, cứ liến thoắng không ngừng, khiến Tuyết Chỉ càng thêm buồn cười. Khuôn mặt xinh đẹp của Tuyết Chỉ được trang điểm như hoa phù dung sáng bừng, Tiểu Liên cúi đầu nghĩ: Vị đại gia này thật xinh đẹp.
Huống Linh Ngọc đích thân mang đàn ra, ngượng ngùng đáp: “Linh Ngọc không dám, Tuyết Chỉ đại gia mới là mỹ nhân tuyệt sắc”.
Tuyết Chỉ chính là truyền kỳ thường được các nữ tử trong thành Vỉệt Đô nhắc đến, hoặc nói cách khác, Tuyết Chỉ là truyền kỳ trong mắt đám nữ tử. Nàng ta năm mười lăm tuổi dùng tiếng đàn để chinh phục mọi người, thành danh nức tiếng, lại được chủ nhân Thiên phủ tới rước, giỏi giang hơn rất nhiều so với đám nữ tử vô tri ngồi trong khuê phòng đợi gả kia. Hơn nữa tướng mạo Tuyết Chỉ như hoa, thông minh tài trí, được một nữ tử truyền kỳ như vậy đến tận đây thăm hỏi, vinh hạnh biết bao.
“Nàng và ta vừa gặp đã như cố nhân, đều yêu thích tiếng đàn, hà tất phải khách sáo gọi là đại gia này đại gia kia, cứ gọi thẳng tên cho tiện.” Tuyết Chỉ chăm chú nhìn cây đàn, cười nói: “Cây đàn này là cây đàn tốt”.
“Tuyết Chỉ quá khen rồi, cây đàn này đã theo Linh Ngọc từ lâu, chỉ là đồ bình thường, không đáng được gọi là tốt.” Huống Linh Ngọc nghĩ đến cây đàn của Thanh Thu, có chút xấu hổ, đến cây đàn nàng ta dùng cũng không bì được với Lạc Ỷ của Thanh Thu, đừng nói gì đến việc so với cây đàn của Tuyết Chỉ.
“Thế theo nàng thì phải thế nào mới được coi là tốt?”
“Cổ thì có danh cầm Minh Ngọc, Đại Nhã…rất nhiều không kể hết được, nhưng Linh Ngọc chưa từng thấy bao giờ. Có điều, Linh Ngọc đã được thấy Lục Ỷ, âm sắc trầm lắng, tiếng ngân du dương, thật không hổ danh thiên cổ.”
Tuyết Chỉ tuổi đã hơn hai mươi nhưng do chăm sóc tốt, nên vẻ mặt kiều diễm chỉ như mới mười bảy, chỉ khẽ cười mỉm cũng khiến người ta rung động. “Một người học đàn như nàng, e rằng sẽ không bỏ lỡ cơ hội được một cây đàn như thế nhỉ?”
“Cây đàn đã có chủ rồi.” Nghĩ đến kỹ thuật chơi đàn của Thanh Thu, Linh Ngọc nhất thời nói thêm, “Tỷ ấy chơi đàn cũng rất hay, Linh Ngọc học đàn mấy năm liền, vốn tưởng cũng có chút thành tích, không ngờ đất trời rộng lớn, ngoài núi vẫn có núi cao hơn”.
“Nàng muốn nói tới Thanh Thu?”
Huống Linh Ngọc có chút bất ngờ: “Tuyết Chỉ quen tỷ ấy?”.
“Ta và nàng ấy… là đồng môn, đương nhiên biết nhau.” Câu này nói rất rõ ràng, dường như mang vẻ xúc động vô cùng, trước kia nàng ta từng khao khát được dùng Lục Ỷ, nhưng chưa bao giờ có được.

“Thì ra là thế, chẳng trách tỷ ấy đàn hay như vậy.” Huống Linh Ngọc chưa từng nghĩ xa, nàng ta chỉ cảm thấy việc này cực kỳ trùng hợp, nghĩ một lúc lại ngại ngùng thêm một câu: “Đương nhiên kỹ thuật gảy đàn của Tuyết Chỉ đại gia là tuyệt nhất”.
“Sau khi quay về ta cũng thường gặp gỡđồng môn cũ, mấy hôm rồi không gặp Thanh Thu, phiền Linh Ngọc mời nàng ấy tới, để ta gặp một lúc được không?”
Huống Linh Ngọc nhận lời ngay, liền sai Tiểu Liên đi mời. Cả ngày nàng ta chỉ ở đây không ra khỏi cửa, đương nhiên không biết hai người họ sớm đã gặp nhau trong quận vương phủ.
Khi Tiểu Liên cầm ô đến Giám Thiên các, Thanh Thu vẫn đang ngồi đờ đẫn. Nghe nói Linh Ngọc tiểu thư lại cho gọi, nàng khẽ sững người, tưởng hôm qua đã gặp rồi thì thôi, lẽ nào Linh Ngọc tiểu thư định ngày nào cũng phải gặp nàng? Ngay lập tức tâm trạng của Thanh Thu càng thêm bồn chồn: “Tiểu Liên, tiểu thư nhà muội có việc gì sao?”.
Hôm qua nhận chuyển lời cho người ta, hôm nay lại là lý do gì đây?
“Thanh Thu tỷ tỷ, mau đi thôi, hôm naytrong phủ có khách quý tới thăm, đang đợi tỷ ở Thưởng Thu Uyển.”
Thưởng Thu Uyển bình thường đến con chim cũng chẳng buồn bay vào, từ bao giờ đã có khách quý đến thăm? Nàng đột nhiên rùng mình, ôm cánh tay nói: “Vương phi đến ư?”.
Nhất định là thế, quận vương phi thấy Linh Ngọc tiểu thư không làm gì được nàng, nên đã đích thân tới đây!
“Sao thế được, là Tuyết Chỉ đại gia, là người chơi đàn ấy!”
Tin này còn kinh khủng hơn tin quận vương phi tới, Thanh Thu trợn mắt, nhưng lại không thể không đi, đành theo Tiểu Liên tới Thưởng Thu Uyển. Hai tùy tùng bên ngoài đã thay bằng hai người khác, vẫn đi theo nàng như mọi ngày.
Dọc đường đi, Thanh Thu cố gắng lề mề kéo dài thời gian, chầm chậm bước trên hành lang tránh mưa. Nàng vừa đi vừa nghĩ, tại sao lại gọi là Thưởng Thu Uyển nhỉ, cảnh thu thật thê lương, có quá nhiều những chuyện không thể tránh được, nên gọi là Thưởng Xuân hayThưởng Hạ mới phải.
Thanh Thu lại suy nghĩ mông lung, không biết Tuyết Chỉ muốn làm gì, nàng ta vẫn chưa chịu từ bỏ ý định tiếp cận nàng, thật phiền phức. Nghĩ đến Tuyết Chỉ lại nhớ tới chủ nhân Thiên phủ, tim nàng khẽ run lên, cảm thấy người này có chút quen quen, có chút cổ quái. Thanh Thu lập tức phải lắc đầu an ủi mình, những chuyện liên quan tới Tuyết Chỉ đều rất cổ quái.
Đi chậm tới đâu thì cũng đến, thân phận củanàng không tôn quý bằng hai người kia nên phải hành lễ với họ. Thanh Thu còn chưa kịp quỳ xuống, Tuyết Chỉ đã kéo nàng giữ lại, thân mật nói: “Thanh Thu tỷ tỷ, hà tất phải khách sáo như thế, tỷ muội chúng ta bao năm không gặp, hôm nay miễn hết mấy thứ lễ nghi này đi”.
Thanh Thu im lặng đứng sang một bên, quả nhiên Tuyết Chỉ đến đây là vì nàng, tỏ ra thân mật một cách không bình thường như thế, xem ra phiền phức không nhỏ rồi. Nhưng nàng lại không thể nói bất cứ điều gì trước mặt Linh Ngọc tiểu thư, nên chỉ điềm đạm nói vài câu. Tuyết Chỉ nói vài câu quanh quẩn rồi bàn đến đàn, hỏi: “Tỷ tỷ, cây Lục Ỷ đâu rồi, lâu ngày không thấy, có thể uội mượn nó gảy vài khúc không?”.
Nhắc đến Lục Ỷ, lòng Thanh Thu không tránh khỏi thất kinh, chưa bao giờ nàng nghi ngờ cho Tuyết Chỉ. Nếu như ai đó biết tung tích của Lục Ỷ, lại muốn có nó thì người đấy chính là Tuyết Chỉ. Có phải là nàng ta không? Nàng mỉm cười đáp: “Thật trùng hợp, mấy hôm trước trong phủ có trộm, mặc dù không bị lấy mất, nhưng cũng bị thế tử thu mất, hiện tại ta không được cầm”.
Khi nói đến từ “trộm”, nàng cố ý nhấn mạnh ngữ khí, nhìn Tuyết Chỉ như muốn phát hiện ra điều gì, nhưng Tuyết Chỉ chỉ nhìn nàng với vẻ hồ nghi: “Thế tử?”.
“Đúng thế, cây đàn đó để ở chỗ ta lại thành tai họa, ta đang định bàn bạc với thế tử, bán cho người, không chừng lại được sống yên ổn.”
“Có lẽ biểu ca cũng muốn tốt cho tỷ.” Huống Linh Ngọc nói tới đây giọng có chút buồn bã, Tiểu Liên vội đưa khăn cho tiểu thư. Linh Ngọc không biết che giấu tâm tư, mặc dù xấu hổ không chịu nói ra, nhưng bị Tuyết Chỉ phát hiện rất dễ dàng. Trong lòng Tuyết Chỉ lờ mờ hiểu ra giữa Thanh Thu và thế tử nhất định là có chuyện gì đó mà mình không biết. Trước kia Tuyết Chỉ chưa từng được nghe thấy tin này bao giờ, điều đó cho thấy nàng ta đã không điều tra kỹ.
Lục Ỷ là mục đích chính của buổi viếng thăm phủ thế tử ngày hôm nay của nàng ta. Buổi tối tới dự tiệc, đúng là Tuyết Chỉ đã sai người lẻn vào phủ thế tử, tới phòng của Thanh Thu và Hồng Ngọc trộm đàn, nhưng không lấy được. Nàng ta sốt sắng muốn có được cây đàn, thực ra trong lòng cũng không hiểu mình lấy nó để làm gì. Hoặc có lẽ do Tuyết Chỉ đã nghĩ đầy tuyệt vọng rằng, đàn ở đâu thì trái tim người kia sẽ ở đó. Điều này sao có thể chứ, trái tim con người đâu rung động vì đồ vật, thứ khiến người ta thật sự rung động chính là chủ nhân của cây đàn kia.
Về Việt Đô được ba, bốn tháng nay, nhưngTuyết Chỉ vẫn luôn thấp thỏm không yên. Saulần vô tình gặp lại Thanh Thu, không hiểu vì sao, hai lần Tuyết Chỉ mời Thanh Thu tới ở cùng mình, đều bị đối phương từ chối. Là vì bản thân biết rằng sau khi người đó trở về nhất định sẽ đi tìm Thanh Thu, vì vậy nàng ta mới muốn sớm kéo Thanh Thu đi. Nàng ta không thể bình tĩnh khi đối mặt với Thanh Thu, mỗi một giây một khắc đối với nàng ta đều là sự giày vò. Có lẽ vì trong lòng Tuyết Chỉ còn có một suy nghĩ điên cuồng hơn, tiếp cận nàng để tìm cơ hộikhiến nàng biến mất khỏi thế giới này, không chút tăm tích… Nếu trên thế giới này không có Thanh Thu, thì tốt biết bao.
Suy nghĩ ấy, nàng ta đã giấu kín trong lòngsuốt mười năm nay.
“Tuyết Chỉ, Tuyết Chỉ đại gia?” Huống Linh Ngọc sớm đã bình tĩnh trở lại, muốn mời Tuyết Chỉ đàn một khúc. Tốt nhất là sau khi đàn, Tuyết Chỉ có thể chỉ cho nàng ta một chút, nhưng trên mặt Tuyết Chỉ đột nhiên lạnh như băng, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bệ đỡ đàn, không nói không rằng.

Sắc mặt Tuyết Chỉ không tốt lắm, khẽ nói: “Đột nhiên ta thấy không khỏe, có thể cáo từ trước không?”.
“Hay là để ta mời đại phu tới?”
“Không cần, bệnh cũ thôi, ta về ngủ một lát sẽ khỏe lại, chỉ là khiến nàng mất hứng, hôm khác nhất định sẽ tới phủ tạ lỗi.”
“Là Linh Ngọc sai, không nên mở cửa sổ, là muội phải tới gặp Tuyết Chỉ để tạ lỗi mới đúng.”
“Đừng nhường qua nhường lại nữa, mấy hôm nữa ta lại tới.” Nàng ta nhìn Thanh Thu vẫn đứng im bên cạnh nãy giờ, nói tiếp, “Có thể nhờ Thanh Thu tiễn một đoạn không?”.
Huống Linh Ngọc lập tức quay sang nhìn như muốn hỏi ý Thanh Thu, nàng khẽ gật đầu, rồi đi theo Tuyết Chỉ.
Tiểu Liên nhìn hai người bọn họ một trước một sau rời đi, nói khẽ, “Tiểu thư, nhìn hai người họ không giống tỷ muội thân thiết. Tuyết Chỉ đại gia tâm tư lúc nóng lúc lạnh, Thanh Thu tỷ tỷ hình như cũng chẳng vui lắm”.
Huống Linh Ngọc không nghĩ nhiều như thế, nàng ta chỉ lẩm bẩm: “À, được theo học Ngũ Liễu tiên sinh, họ đều thật đáng ghen tỵ, nhớ lại Tô Diệu ở Nguyệt Trung Thiên hôm đó, cũng là một người chơi đàn rất hay. Chỉ hận ta sinh muộn mấy năm, nếu không nhất định cũng sẽ bái Ngũ Liễu tiên sinh làm sư phụ”.
Trời mưa nặng hạt hơn, cho dù đi trên đường được lát đá xanh cũng không tránh khỏi ướt vạt váy, Thanh Thu khẽ kéo váy lên, lẳng lặng đi theo Tuyết Chỉ. Phía sau họ là hộ vệ của Tuyết Chỉ và hai người do Vệ Minh điều tới. Tuyết Chỉ ra khỏi cửa sắc mặt đã trở lại bình thường nhưng vẫn không nói gì, nàng ta đang nghĩ tới chút manh mối mà mình vừa nhận ra. Nếu Thanh Thu và thế tử có gì đó, thì chưa chắc đã phải chuyện xấu.
Thanh Thu tiễn nàng ta tới tận cửa phủ, qua làn mưa nhìn thấy xe ngựa tới đón Tuyết Chỉ. Xe ngựa của đoàn sứ giả đến từ Bắc Vu, trông thật khí thế và xa hoa, giờ nàng ta cũng có thể coi là nổi tiếng rồi. Nếu thật sự đúng là tỷ muội thân thiết với nàng ta thì hay, nhưng việc tốt thế này lại không đến lượt nàng. Từ đầu tới cuối, hai người không ai nói câu nào, Thanh Thu đợi nàng ta lên xe, rồi quay vào không hề biết có một chiếc xe xuyên qua màn mưa gấp gáp dừng lại trước cửa, người ngồi trên xe gọi: “Thanh Thu cô nương, xin đợi một lát”.
Mưa đột nhiên ào ào trút xuống, Thanh Thu đứng trên bậc tam cấp, quay đầu nhìn Khổng Lương Niên cầm ô nhảy xuống chạy về phía mình. Gió thốc tới suýt nữa thì lật úp cả chiếc ô của y, chỉ một đoạn đường ngắn ngủi, nhưng cả người Khổng Lương Niên đã bị mưa hắt ướt một nửa, trông nhếch nhác vô cùng. Y chẳng màng vạt áo nước nhỏ tong tỏng, vừa đứng vững đã nói: “Thanh Thu, ta có việc tìm nàng”.
Khổng hàn lâm tìm nàng chỉ có một việc, Thanh Thu chẳng cần nghĩ cũng biết. Nhìn bộ dạng đó của y, người không biết lại tưởng đúng là y có việc gấp không thể không gặp nàng. Hôm qua đã nhờ Huống Linh Ngọc từ chối Tống Củng, hôm nay y lại tìm tới vì việc gì? Nhưng thấy Khổng Lương Niên nhếch nhác nàng lại không nỡ, đành dịu giọng nói: “Trời mưa to thế này, có việc gì mà ngài nhất định phải đến đây vào hôm nay, để mai cũng không muộn”.
Y vội vã đáp: “Nàng nghe ta nói, trước kia ởphủ thừa tướng ta đã nói rằng ta cầu thân nàng vì bên trong có nguyên do, hôm nay nếu Thanh Thu muốn, Khổng mỗ sẽ nói cho nàng nghe”.
Thanh Thu đứng dịch vào trong, cũng mời y vào: “Được, ngài nói đi”.
“Ở đây ư?” Khổng Lương Niên nhìn hai tùytùng theo sát nàng, lại còn là hộ vệ của phủ thế tử, y có chút ngắc ngứ, ậm ừ đáp: “Nếu phải nói rõ, thì nàng nhất định phải theo ta tới một nơi. Đến rồi nàng sẽ tự hiểu”.
“Phải đi đâu?” Nàng có chút bất lực, vừa mới tiễn một người khó đối phó về, sao lại xuất hiện kẻ hồ đồ này ở đây.
Khổng Lương Niên vội vàng nói, “Khổng mỗ tự thấy phẩm hạnh của mình đứng đắn lương thiện, lẽ nào nàng sợ ta hại nàng?”’.
Nhân phẩm của y đương nhiên đảm bảo, trời mưa to thế này tìm tới tận đây, lẽ nào thật sự có việc gấp? Thanh Thu nghĩ đến mấy năm nay, ngoài phu thê lão quản gia, cũng chỉ có người này thường xuyên nhớ tới nàng, luôn muốn giúp nàng. Thanh Thu đành lắc đầu thở dài, thôi thôi, theo y đi một lần xem thế nào. Nàng nghiêng đầu hỏi: “Ta phải ra ngoài một chuyến, hai vị đại ca cũng đi theo ư?”.
Hai gã tùy tùng đó khom người đáp: “Thanh Thu cô nương đi đâu, chúng tôi theo tới đấy”.
Thế cũng tốt, nàng chính là có ý đó.

Xe ngựa không lớn, không thể ngồi cùng lúcnhiều người, nhưng cũng không thể để hai người đó phải dầm mưa. Cũng may hộ vệ nhanh trí, tìm thêm một chiếc xe ngựa của phủ thế tử, ba người Thanh Thu bèn lên xe theo sau Khổng Lương Niên đội mưa đội gió đi ra ngoại thành phía nam.
Mưa to gió lớn, mã phu bị mưa quất vào mặt che mất tầm nhìn không dám đi nhanh, giơ roi cho ngựa chầm chậm tiến về cửa thành phía nam Việt Đô. Từ xa đã nhìn thấy dòng Đông Giang đang cuồn cuộn, qua làn mưa mờ ảo chỉ thấy bọt trắng xóa. Nơi đây chỉ có nước, Thanh Thu thầm hỏi, Khổng Lương Niên đưa nàng đến Đông Giang làm gì?
Có sông thì đương nhiên phải có Vọng Giang đình[1], Vọng Giang đình bên Đông Giang rất lớn, dường như phía trên là một tiểu lầu, Hằng ngày khi thời tiết đẹp, có rất nhiều văn nhân tụ họp ở đây uống rượu làm thơ thưởng cảnh sông nước. Lúc này mưa to gió lớn, trong đình chỉ có một người, đầu đội mũ màu đen, trên người cũng mặc một chiếc áo choàng tránh mưa màu đen. Người kia hoàn toàn chẳng màng việc gió thốc tới, người thẳng tắp đứng nhìn dòng nước mờ mịt thở dài, khiến bóng dáng đó toát ra cảm giác lạnh lẽo.
[1] Vọng giang đình: Đình ngắm sông.
Xe ngựa của Khổng Lương Niên dừng cáchVọng Giang đình khoảng một, hai chục trượng, y đi đến mời Thanh Thu xuống xe, nói đã tới nơi. Nàng vén rèm lên quan sát xung quanh, hỏi với giọng không chắc chắn, “Đây chính là nơi ta đến sẽ hiểu ư?”.
Khổng Lương Niên quay lại nhìn nàng một cái, “Đương nhiên không phải, vào đình phía trước ta sẽ nói rõ hơn, được không?”’.
Ngồi trong xe nàng không nhìn rõ tình hình ở đình, cũng may lúc này mưa lại nhỏ bớt, chỉ thấy gió hơi lạnh. Nàng bèn giương ô xuống xe, đi về phía Vọng Giang đình, nghe tiếng của Khổng Lương Niên vọng từ phía sau: “Mời hai vị dừng bước, ở đây đợi một lát”.
Nàng đã nhận ra trong đình còn một người nữa, trời lạnh thế này, chẳng ai vô duyên vô cớ tới đây, có lẽ người đó đang đợi bọn họ. Khổng Lương Niên ngăn hai hộ vệ lại, chắc không muốn người khác gặp người trong đình, thần bí như vậy nàng rất tò mò.
Hai tùy tùng kia không màng tới lời của Khổng Lương Niên, một mực đợi chỉ thị của Thanh Thu. Thanh Thu nghĩ một lát rồi đáp, “Hai vị đại ca hãy đợi ở đây đi, ta vào một lát rồi sẽ quay ra, dù sao cũng cách không xa, vẫn có thể nhìn thấy ta”.
Mặc dù nói là nhìn thấy người, nhưng ở khoảng cách này, Thanh Thu chỉ thấy một người, hình như nam tử, là ai thì nàng không dám khẳng định. Chắc không phải là Tống Củng, nhưng khả năng là vị công tử đó thì không lớn lắm. Con người Khổng Lương Niên rất trọng tình, chắc không phải lại gọi một bằng hữu cũ đến nhờ khuyên nhủ nàng đấy chứ? Thật quá hao tâm tổn sức, sao y không hiểu, nàng thật sự không muốn người khác phải lo lắng vì mình!
Khi đi về phía đình, nàng khẽ hỏi Khổng Lương Niên, “Ngài muốn ta đến gặp ai, người ấy là ai?”.
Khổng Lương Niên trầm giọng đáp: “Nàng gặp sẽ biết, ta nói rồi, nàng sẽ không hối hận đâu”.
Nhìn bộ dạng của y, dường như người này rất quan trọng, Thanh Thu bất giác mỉm cười. Nếu một người đọc sách thánh hiền như Khổng hàn lâm cũng không cảm thấy việc nàng ra ngoài gặp nam tử là thất lễ, thì nàng có quyền tiêu khiển rồi. Trời mưa gió vô vị như thế này, coi như làm một việc để thay đổi tâm trạng của mình vậy.
Thanh Thu bước vào đình thu ô lại, đợi người đang đứng quay lưng về phía họ quay lại. Khổng Lương Niên mở miệng nói, “Ninh tông chủ, Thanh Thu đến rồi”.
Ninh tông chủ? Thanh Thu lập tức nhớ tới khuôn mặt trắng bệch kia, quả nhiên người đó run rẩy quay người lại, sắc mặt trắng bệch, trông có vẻ vừa gấp gáp lại vừa ngập ngừng, như có gì muốn nói nhưng không dám nói. Đột nhiên nhớ tới suy đoán của mình, nàng buột miệng hỏi: “Rốt cuộc ngài là ai?”.
Trên khuôn mặt gầy tới tái xanh của Ninh Tư Bình nở nụ cười khổ, Thanh Thu của y, cuối cùng cũng đã nhìn ra thứ được y che giấu dưới khuôn mặt đã biến đổi của mình, thực không hổ là Thanh Thu của y. Ninh Tư Bình im lặng bất động, chăm chú nhìn nữ tử phía trước. Đôi mắt trong veo đó đầy ắp xúc động, như muốn hút hết gió mưa ngoài trời cùng cả Thanh Thu vào trong đó. Ngay sau đấy, y bắt đầu thở dốc, kèm theo những tiếng ho nặng nề. Khổng Lương Niên vội đi lướt qua Thanh Thu đến đỡ y ngồi xuống chiếc ghế đá giữa đình, ngẩng đầu nhìn Thanh Thu vẫn đang nghi hoặc đứng đó: “Thanh Thu, nàng không nhận ra ai đây ư?”.
Thanh Thu là nữ nhi, mà nữ nhi trong thiên hạ này có ai không muốn một phu quân thương yêu mình, sống hòa hợp, ái ân cả đời. Trước khi tới tuổi cập kê nàng thật sự đã cho rằng, đến ngày nàng khoác lên người chiếc áo cưới đỏ gả cho nam tử vẫn luôn yêu thương nàng, dành cho nàng nụ cười ấm áp, thì hạnh phúc càng đến gần hơn, sau đó cả đời cứ thế sống với nhau thuận hòa nốt quãng đời còn lại.
Nhưng Thanh Thu chẳng có cái phúc ấy, vịhôn phu của nàng đột nhiên quyết định ra biên ải tham chiến bảo vệ đất nước, đồng thời còn nói với nàng rằng: Đừng đợi y.
Một nữ tử yếu đuối như nàng, hiển nhiên chẳng đủ sức phản đối, có khóc cũng đành nuốt nước mắt vào trong, cố gắng để quên người ta đi. Thời gian đầu nàng còn nghĩ, khi y quay lại sẽ giải quyết hôn ước thế nào? Nhưng khi tin y tử trận ngoài sa trường truyền về, khiến nàng không khỏi suy đoán, phải chăng y đã sớm dự đoán về cái chết của mình? Việc này kể cũng khó, nhưng người thì chết rồi, thi thể xương cốt không được đưa về cố quốc. Nàng muốn hỏi cũng chẳng có nơi nào để hỏi, chuyện này mãi mãi không thể tìm ra đáp án.
Thấy nàng ngẩn ngơ chỉ nhìn mà không nói gì, Khổng Lương Niên thở dài: “Đừng nói nàng không tin, thời gian đầu ta cũng không nhận ra, y chính là Hoằng Bình, Cao Hoằng Bình đấy!”.
Phản ứng của Thanh Thu lại là quay đầu nhìn hai người tùy tùng đang đứng chờ nàng bên cạnh xe ngựa, dường như ba từ Cao Hoằng Bình đối với nàng mà nói, chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì. Mưa vẫn rơi, hai gã tùy tùng trung thành đang cầm ô đứng ngoài xe, nhìn thấy cảnh ấy, lòng nàng bỗng thấy yên tâm hơn.
Nhưng trong lòng rốt cuộc không thể bình lặng được, Cao Hoằng Bình, cái tên này có lẽ lâu rồi không có ai nhắc tới. Nàng cũng đã quên từ lâu, chỉ thỉnh thoảng thầm oán trách gọi y là tiểu tử họ Cao. Một người đã chết năm, sáu năm nay sao có thể trở thành chủ nhân của Thiên phủ Bắc Vu? Bất luận thế nào nàng cũng không tin. Huống hồ khuôn mặt này, mặc dù nhìn có chút tương đồng, nhưng cũng không thể là y được. Trước đây nàng cũng từng có suy nghĩ ấy, nhưng chỉ nghĩ mình thật hoang đường, giờ Khổng Lương Niên nói ra, nàng vô thức lặp lại: “Hoằng Bình, Cao Hoằng Bình…”.
Ninh Tư Bình không kìm được khi nghe những lời đầy đau đớn chua xót ấy, khàn giọng đáp: “Là ta, Thu Thu, ta về rồi”.
Có lẽ đúng là y thật, chẳng còn ai gọi nàng như thế nữa, y chỉ hơn nàng có ba tuổi, từ thuở thiếu thời đính hôn với nàng, bắt đầu từ khi ấy, Hoằng Bình tự ý gọi nàng là “Thu Thu”. Nhà họ Cao giàu sang, nhưng chỉ có một người con trai độc nhất, ngoại hình xuất chúng, nên được cha mẹ yêu thương vô cùng. Cũng may y có chí khí, thơ văn học vấn cái gì cũng biết, người bằng hữu tốt nhất chính là tiểu nương tử mới quyết định đính hôn. Những năm ấy hai người còn nhỏ tuổi, Thanh Thu đi học đàn, y ngày ngày chờ nàng trên đường để đưa nàng về, thỉnh thoảng còn đưa nàng đi ăn, chỉ nói vài câu cũng thấy vui.
“Bình ca ca, hôm nay huynh không mang Cửu liên hoàn[2] uội à?”
[2] Cửu liên hoàn là một trò chơi dân gian Trung Quốc, đồ chơi gồm chín vòng tròn làm bằng kim loại gắn trên một thanh ngang hoặc một giá thẳng đứng. Khi chơi, người chơi phải thao tác nhiều lần theo một trình tự nhất định nào đó để tách rời chín vòng tròn đó ra hoặc nhậpchúng lại thành một.

“Bình ca ca, sư phụ khen muội đàn hay nhất.”
“Bình ca ca…”
Thanh Thu hồi còn nhỏ xinh đẹp lạ thường, nói chuyện vô cùng ngọt ngào, hễ mở miệng là gọi “Bình ca ca, Bình ca ca” khiến y vô cùng dể chịu, cảm giác có nghe cả đời cũng không đủ. Chỉ là sau này có thêm một tiểu nha đầu nữa học theo nàng gọi y là “Bình ca ca”, đó chính là Tuyết Chỉ.
“Ngài, không phải là chủ nhân Thiên phủ ư?” Buổi tối hôm ấy, ở trước Giám Thiên các trong phủ thế tử, rõ ràng nàng nghe thế tử nói thế mà.
“Cao Hoằng Bình là ta, Ninh Tư Bình cũng là ta.” Ninh Tư Bình cố gắng thở lại bình thường, ngồi thẳng người dậy nói. Từ sau khi làm tông chủ của một phủ, không ai gọi thẳng tên họ mới của y, trong lòng y, Cao Hoằng Bình mới là tên của mình.
Tâm trạng Thanh Thu hỗn loạn, chuyện hôm nay thật rắc rối, Khổng Lương Niên tự cho rằng mình đã làm được một việc tốt, để hai người họ gặp nhau. Chắc chắn Ninh Tư Bình đang chờ đợi nàng nước mắt lưng tròng, vui mừng nghẹn ngào nhào tới gọi “Bình ca ca” nhỉ? Nhưng nếu y là Cao Hoằng Bình, tại sao lại tới Bắc Vu làm chủ nhân Thiên phủ? Nếu y là Cao Hoằng Bình, chuyện y chết trận bao năm trước rốt cuộc là thế nào? Những lời này Thanh Thu không hỏi, nam tử bọn họ làm việc đương nhiên có lý lẽ riêng của họ, nữ nhân không cần phải biết, chỉ cần chấp nhận.
Bất luận trước kia y là ai, nhưng giờ y là chủ nhân Thiên Phủ, theo đoàn sứ giả của Bắc Vu xuống phía nam, mang theo đoàn đón dâu, đến rước Tuyết Chỉ, tân nương xinh đẹp giỏi giang của mình. Thanh Thu giờ đã hiểu tại sao Tuyết Chỉ lại nhằm vào nàng, chằng khác gì gặp đại địch như thế, thì ra là người ta sợ nàng sẽ phá hỏng chuyện vui giữa họ.
Thanh Thu nghĩ tới đây, khóe miệng nhếch lên đầy trào phúng, đáp: “Ninh tông chủ, ta vẫn quen gọi ngài với thân phận này hơn. Còn việc tại sao ngài đã chết rồi sống lại làm chủ nhân Thiên phủ, thì đây là việc riêng nhà ngài. Hôm nay Khổng hàn lâm tìm ta tới đây, nói muốn cho ta biết tại sao ngài ấy lại nhất quyết muốn lấy ta làm nương tử bằng được, không ngờ lại tương ngộ cố nhân ở đây. Khổng hàn lâm, không còn sớm nữa, Thanh Thu giờ không phải người có thể tự do ở bên ngoài quá lâu, có chuyện gì ngài mau nói đi”.
“Nàng vẫn không hiểu sao, ta làm vậy là vì hai người, vì hai người nên ta mới cầu thân nàng. Ta đã nói rồi, khi đoàn sứ giả Bắc Vu về nước, ta sẽ theo họ đến Bắc Vu dạy học, ở đó tầm ba đến năm năm. Tới lúc ấy ta sẽ đưa nàng đi, nàng có thể cùng Ninh tông chủ nối lại duyên trước đây.”
Khổng Lương Niên khẽ thở dài, chỉ mong sớm giải quyết cho xong việc này. Y luôn có cảm giác vai trò của mình thật chẳng ra làm sao, nhưng lại không nhẫn tâm đứng nhìn bằng hữu đau khổ, có lẽ đây là kết cục tốt nhất.
Mấy tháng trước Ninh Tư Bình sai người tiếpcận với y, Khổng Lương Niên cũng không sao tin nổi, với tính cách của y, lại lén lút qua lại với người của Bắc Vu. Còn chuẩn bị thành thân giả với nữ tử mà không thể nói rõ lý do cho nàng ấy biết, cũng đủ để thấy y đã tận nghĩa tận tình rồi.
Thanh Thu vỗ tay bôm bốp: “Khổng hàn lâm, Thanh Thu thật sự rất khâm phục ngài! Sự quan tâm của ngài dành cho ta mấy năm nay, Thanh Thu vẫn luôn khắc ghi trong lòng. Giờ ngài nhất định muốn thành thân với ta, mang danh chăm sóc ta cả đời, rồi đưa ta đến bên nam nhân mà ngài cho rằng tốt nhất. Việc nhân nghĩa ấy người thường không phải ai cũng làm được, quả nhiên ngài rất trọng tình, trọng bằng hữu”.
Khổng Lương Niên lau mồ hôi lạnh trên trán, y không ngốc, y nghe ra sự lạnh nhạt trong giọng của nàng, “Không dám, không dám”.
“Thanh Thu, là ta nhờ Khổng huynh làm thế, ta đã suy nghĩ kỹ rồi, chỉ có như vậy, nàng mới có cơ hội rời khỏi đây. Đến Bắc Vu rồi, ta nhất định sẽ không để nàng phải ấm ức.” Ngay khi nhìn thấy Thanh Thu, trái tim y đã âm ỉ đau. Nghĩ đến việc nàng phải sống trong những lời dị nghị, sống những ngày khổ sở, Ninh Tư Bình lại tự trách mình, đều do lỗi của y cả!
Nàng quay mặt đi không nhìn vào đôi mắt thâm tình ấy: “Khổng hàn lâm, ngài dựa vào cái gì mà cho rằng, ta sẽ đồng ý gả cho ngài rồi sau đó theo ngài sang Bắc Vu sinh sống? Ninh tông chủ, ngài dựa vào cái gì mà cho rằng, sau khi tachấp nhận nam tử này, vứt bỏ cả liêm sỉ để nhào vào vòng tay một nam tử khác?”.
Những câu hỏi đó của Thanh Thu khiến cả hai người kia á khẩu chẳng biết phải trả lời thế nào. Sắc mặt của Ninh Tư Bình như trắng thêm vài phần, y khẽ gọi một tiếng: “Thu Thu…”.
Y muốn nói đây chỉ là kế hoạch tạm thời, chỉ đợi đến Bắc Vu rồi mọi chuyện sẽ khác, sẽ tốt lên, y sẽ bố trí thỏa đáng cho nàng. Nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng sắc lẹm của Thanh Thu, Ninh Tư Bình đành thầm thở dài, không biết nói gì cho phải. Suy cho cùng chia cách sáu năm rồi, nàng đã thay đổi nhiều, không còn ngây thơ đáng yêu như trước kia nửa. Đương nhiên, y cũng thay đổi nhiều.
Ba người trong Vọng Giang đình đều im lặng, Thanh Thu quan sát kỹ Ninh Tư Bình, y thật sự là Cao Hoằng Bình ư? Một người chết cách đây sáu năm, sao có thể sống lại đứng trước mặt nàng chứ?
Tối hôm ấy khi lần đầu gặp y ở phủ thế tử, nàng đã có cảm giác người này rất cổ quái, đặc điểm khuôn mặt gần giống với bộ dạng trước kia của Cao Hoằng Bình. Nếu không nhìn kỹ, căn bản không nhìn ra điểm nào tương đồng, nhưng rốt cuộc y đã đi từ biên cương tới Bắc Vu như thế nào? Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Mấy năm nay mặc dù trong lòng nàng oán trách con người này, trái cũng tiểu tử họ Cao, phải cũng tiểu tử họ Cao. Coi y là căn nguyên ọi bất hạnh của mình, nhưng nàng biết hận một người đã chết rõ ràng là sai, chẳng qua chỉ nói miệng vậy thôi, chứ không cho là thật.
Khổng Lương Niên đột nhiên nói: “Thanh Thu, nàng nói đúng, là bọn ta không suy nghĩ thấu đáo, không nghĩ đến những chuyện này, đã làm khó cho nàng rồi. Ninh tông chủ, chuyện này vẫn nên nghe theo ý của Thanh Thu”.
Thanh Thu cười lạnh, không nói thêm gì nữa, chỉ giơ chiếc ô trong tay lên, “Ta ra ngoài đã lâu, đến lúc phải về rồi”.
Có lẽ nàng nên tò mò hỏi xem rốt cuộc chuyện này là thế nào, năm đó y thật sự tử trận hay không? Cao gia lặng lẽ rời đi mất tăm mất tích có liên quan tới việc này không, tại sao y thân là người của Ninh gia từ nhỏ lại lớn lên ở Nam Vu? Nhưng, những chuyện này giờ chẳng còn liên quan gì nhiều tới nàng nữa.
Mưa bắt đầu ngớt, trước khi đi, Thanh Thu quay đầu lại nhìn chủ nhân Thiên phủ một cái. Nàng vẫn không sao chấp nhận được sự thật rằng Ninh Tư Bình lại chính là Cao Hoằng Bình. Nhưng nàng cũng biết đây chính là sự thật, đành giữ riêng suy nghĩ này trong lòng cho riêng mình thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.