Một Màu Xuân

Chương 7


Bạn đang đọc Một Màu Xuân FULL – Chương 7


Trái tim Nam Sương cực kỳ vắng lặng.
Mặc dù cô không am hiểu song cũng hiểu cái gọi là “trước hoa dưới trăng (yêu đương)”, lại cho rằng nếu chàng trai biểu lộ tấm lòng với cô gái thì nhất định phải tìm nơi lầu gác nở đầy hoa dưới ánh trăng, ánh nước lăn tăn.

Mà quang cảnh trước mắt khiến nàng hết sức khó chịu.
Nàng từng cho rằng thanh danh của mình không được trong sạch, nếu có thể thuận lợi làm vợ người ta thì tức là đã tu thành chính quả.

Ai ngờ hôm nay vạn tuế ra hoa[1], một chàng công tử mặt đẹp như ngọc, khẩn thiết muốn dẫn nàng bỏ trốn.

Nhưng khóe mắt nàng đảo một vòng xung quanh, nghĩ thầm thôi thì không cần trước hoa dưới trăng nhưng bàn chuyện gió trăng thì ít nhất cũng nên tìm một chốn tao nhã gió mát.
Bây giờ, thiếu chủ nhỏ nhà họ Mục mở to mắt nhìn chằm chằm.

Thằng nhãi Đồng Tứ cũng trợn mắt mà trông, còn có hai tên sơn tặc gào to: “Ôi chao mẹ ơi, đây chính là đoạn tụ[2] sờ sờ?”.
Vương Thất, Vương Cửu thấy Nam Sương mặc nam trang, chỉ coi nàng là hiệp khách.

Vừa rồi họ đứng xa, nhà trò lại ồn nên chưa nghe thấy quan hệ thông gia giữa Nam Sương và các Vạn Hồng, cho rằng Giang Lam Sinh gọi đại hiệp Nam thành “cô nương Nam” là sở thích kỳ quái của kẻ đoạn tụ.
Nam Sương ngẩng đầu nhìn xà nhà khắc hoa, hơi u buồn.

Hôm nay, cây vạn tuế nhân duyên của nàng ra hoa rồi, còn nở ra một đóa hoa cải dầu xinh xắn.
Ánh mắt Giang Lam Sinh sáng ngời, thấy Nam Sương trầm lặng cụp mắt rồi lại bình tĩnh ngước mắt thì tâm can hắn ta cũng thấp tha thấp thỏm.

Một lúc lâu, Hoa đào Nam nâng chén trà lên, nuốt một ngụm nước nói: “Tôi thấy chuyện này không ổn”.
Giang Lam Sinh hỏi: “Vì sao?”.
Tiểu nhị bưng đồ ăn nóng hổi lên.

Khắp bàn toàn là thịt viên, gà hun khói lá trà, đậu phụ núi Bát Công các loại.
Nam Sương trông con gà xông khói thì nuốt nước miếng: “Thứ nhất, tôi không biết anh; thứ hai, vì sao anh thích tôi, tôi lại phải bỏ trốn với anh? Thứ ba, tôi vẫn chưa dự định sinh con cho anh”.
Câu nói sau cùng khiến Mục Diễn Phong nghe thấy mà sặc, ho mãi mới nói: “Em Sương, không cần tính xa như vậy”.
Nam Sương gật đầu, nghĩ lại bỗng ưu sầu nhìn về phía hắn.

Ánh mắt hai người giao nhau, thần giao cách cảm nghĩ đến chuyện Vu Hoàn Chi ép hôn, lại nhất tề thở dài.
Giang Lam Sinh thấy tình cảnh này, cho rằng Nam Sương có lời khó nói.


Xưa nay Giang Lam Sinh là một công tử kiên nhẫn và biết nguyên tắc, vì vậy hắn ta hết sức quan tâm rót trà cho Nam Sương, cười nói: “Chuyện bỏ trốn ấy không vội, chi bằng Giang tôi làm bạn với cô nương Nam trước, sau này hành tẩu giang hồ cũng dễ chăm sóc lẫn nhau”.
Phàm là người thành công đều cần tiến bước nào, rào bước ấy, gậy ông đập lưng ông rồi bắt rùa trong hũ.
Nam Sương nghe được bốn chữ “hành tẩu giang hồ” thì rất vừa ý, lập tức đồng ý.
Chính lúc này, thình lình có mấy người giang hồ tới gian nhã toạn bên cạnh.

Họ tháo cương đao xuống đặt lên bàn rồi bắt đầu chuyện phiếm về tin đồn thú vị trên giang hồ mấy ngày gần đây.
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu đã đồn xa.

Mở đầu chính là việc Mục Diễn Phong cướp cô dâu các Vạn Hồng.
Chỉ nghe người ngồi bên nhấc tay vỗ bàn, cất cao giọng nói: Này! Các người không thấy đó thôi, lúc ấy phải gọi là đặc sắc.

Lại nói không ngờ thiếu chủ Giang Nam đó vốn chả muốn cướp Nam Thủy Đào Hoa này, ai ngờ đúng lúc này, Vu Hoàn Chi lại lòi ra!”.
Mọi người kinh hải thốt lên: “Vu Hoàn Chi lòi ra?”.
“Đúng vậy.

Trên giang hồ chỉ nói Vu Hoàn Chi này là ma đầu ai gặp cũng sợ, không ngờ y hoàn toàn không phải còn người…”.
Sau một hồi im lặng, tiếng nói run rẩy vang lên: “Thế… y là thứ gì?”.
Người nói chuyện chép miệng: “Bình thường y luôn đội nón có mạng che đen.

Nói…”.

Tiếng người nọ nhỏ đi: “Nói Vu Hoàn Chi này luyện công phu thái âm bổ dương[3].

Chẳng phải cha y để lại tàn phổ của “bảy thức Mộ Tuyết”, luyện cùng “quyết Thần Sát” đó sao? Nhưng “quyết Thần Sát” này đã bị thất truyền từ lâu rồi, nên y tẩu hỏa nhập ma, khuôn mặt vặn vẹo, đành dùng mạng đen che lại, lấy khí thuần âm của con gái để áp chế nội tức”.
Bên kia lại vang lên tiếng hít sâu.
Nam Sương nghi hoặc nhìn mấy người bên cạnh.

Vương Thất, Vương Cửu đã sợ đến mức sắc mặt trắng bệch từ lâu.

Giang Lam Sinh thì dịu dàng gắp miếng thịt gà cho nàng, lắ đũa, chậc chậc hai tiếng: “Trang Lưu Vân của Giang Nam là đất thị phi”.
Mục Diễn Phong không so đó với hắn ta, bình tĩnh gắp thức ăn giống Đồng Tứ.

Trên giang hồ có rất nhiều cách nói về Vu Hoàn Chi, có mấy lời đồn thái quá đến mức ba hoa chích choè.

Ví dụ như gì mà Vu Hoàn Chi vốn là yêu quái nhảy ra từ trong đá; ví dụ như mỗi ngày tiểu ma đầu cần một bát máu người để nuôi, nếu không sẽ nổi điên lên; ví dụ như cha mẹ của Vu Hoàn Chi, một người là yêu quái chim xanh, một kẻ là cá chép tinh, hai yêu gặp nhau trên con đường tu tiên, sản sinh tia lửa tình ái, sau đó sinh ra ma đầu họ Vu làm nhiều việc ác.
Nói ra thì cách nhìn của mấy người ngồi bên cạnh đối với Vu Hoàn Chi khá dập khuôn.
Người nói lại chép miệng rồi tiếp tục: “Sau khi khuôn mặt này vặn vẹo, không thể gặp người đúng không? Vì vậy y tìm một lớp mặt nạ da.

Lúc chòng ghẹo con gái nhà lành thì khoác lên người, ấy thế là thành một người phong lưu lỗi lạc, anh tuấn tiêu sái.

Đợi hái hoa xong thì lại cởi ra”.
Tiếng hít sâu bên đó càng gấp hơn.

Lại có người hỏi: “Vậy y thái âm bổ dương, có liên can gì đến thiếu chủ nhà họ Mục chứ?”.
“Sao lại không liên can?” Người sát vách vỗ bàn: “Mục Diễn Phong cướp ai nào? Nam Sương, Hoa Đào Nước Nam, con gái Nam Cửu Dương phái Thiên Thủy!”.
“À!” Mọi người bừng tỉnh.
Giang Lam Sinh lại chậc chậc hai tiếng, cầm lấy quạt lông trắng, phẩy hai cái cho Nam Sương, đoạn nói: “Cô nương Nam hạ hỏa đi”.
Nam Sương liếc nhìn hắn ta, giơ tay lên xoa thái dương rồi bảo: “Bây giờ tôi lạnh như tiền”.
“Vu Hoàn Chi này thái âm bổ dương lâu như thế, dùng một người rồi vứt cũng không phải là cách.

Nếu tự mình cầu hôn thì có cô gái nào trên giang hồ dám gả cho y? Mục Diễn Phong này là anh em của y nên Vu Hoàn Chi đứng ra để Nam Thủy Đào Hoa lấy đến trang Lưu Vân.

Trước nay, đóa hoa đào này đã có tiếng về thuật phòng the, bề ngoài là lấy Mục Diễn Phong nhưng trên thực tế…”.

Bên kia hạ thấp giọng mang theo vẻ cười cợt: “là đi dập lửa cho Vu Hoàn Chi đấy!”.
Gian bên cạnh phát ra một trận cười vang chợt bừng tỉnh.
Tuy việc nhỏ cũng khiến Mục Diễn Phong xù lông, song khi gặp chuyện thật sự thì khá tỉnh táo.

Lúc này tuy hắn khá bất bình vì Nam Sương nhưng cũng biết nếu xách kiếm đi qua, một lưới bắt hết đám giặc con giang hồ thì thứ nhất sẽ làm mất thể diện của trang Lưu Vân; thứ hai là khiến tình hình càng lau càng đen, đúng là không khôn ngoan.
Vì vậy hắn và Đồng Tứ nhao nhao giơ đũa gắp thức ăn rồi đặt vào bát Nam Sương.
Hoa đào Nam hơi uể oải.


Nhã tọa tầng hai đối diện với cửa sổ, nàng liếc mắt nhìn xuống là có thể thấy thành Phượng Dương chìm trong ánh đèn lờ mờ, lung linh như cầu vồng, ánh nến lốm đốm tựa tinh tú.
Nhìn thấy tình cảnh này, Nam Sương cầm lấy cây quạt lông trắng của Giang Lam Sinh, phẩy vù vù.

Thoáng thấy ánh mắt kinh ngạc của Giang Lam Sinh, nàng bình tĩnh giải thích: “Bây giờ tôi rất nóng nực”.
Nhà trọ “Hỉ Xuân” làm ăn thịnh vượng, bàn ở lầu đầy hết cả, ê hề những tiếng la hét ầm ĩ, tiếng gọi tiểu nhị, tiếng phạt rượu của khách cùng với tiếng nhạc du dương của ca nữ.
Sau khi cười bỉ ổi xong, người vừa nói bên cạnh lại bảo: “Thật ra việc Mục Diễn Phong cướp cô dâu cùng lắm chỉ có thể đứng bảng nhãn trong số các việc lớn gần đây trên giang hồ thôi”.
Lời này vừa dứt lại dậy lên hứng thú của mọi người, tất cả nhao nhao hỏi: “Thế trạng nguyên là việc nào?”.
Người nọ hạ giọng: “Có kẻ nói Vu Hoàn Chi ngầm tập kết thế lực các nơi, muốn chấn hưng cung Mộ Tuyết”.
Chân mày Mục Diễn Phong cau lại, Giang Lam Sinh thì hứng thú nhếch mày “ồ” một tiếng.
Có người vỗ bàn bảo: “Nói bậy! Vu Hoàn Chi đã vào trang Lưu Vân lâu rồi, sao lại có suy nghĩ chấn hưng cung ma đó nữa chứ?”.
Lại có kẻ hùa theo: “Đúng vậy, đúng vậy! Năm đó cung Mộ Tuyết cũng chỉ ở vùng tây bắc đất Thục, tuy không ai địch nổi nhưng chưa bao giờ bành trướng thế lực.

Cha y sợ xa, cũng không muốn xưng bá võ lâm, chẳng lẽ Vu Hoàn Chi có lòng muông dạ thú như thế?”.
Tuy hai người biện giải nói lời lẽ chính nghĩa nhưng trong ngữ điệu lại lộ vẻ hoảng sợ.
Bên này, sáu người đám Nam Sương đều để đũa xuống, lẳng lặng nghe.
Chỉ nghe người đó lại bảo: “Tôi cũng không biết thế lực phát động từ đâu.

Vốn tôi cũng chả tin chuyện này, nhưng gần đây chẳng phải Vu Hoàn Chi ở Phượng Dương ư? Có người nói y tìm được đủ phổ võ công “bảy thức Mộ Tuyết” rồi, đích thân chọn bảy tên đầu sỏ, dạy mỗi người một chiêu trong bảy thức Mộ Tuyết”.
Dừng một lát, người nọ lại lên tiếng: “Đêm hôm qua, lúc Hồ Nhất Minh – bang chủ bang Cự Hổ – lên lầu Túy Phượng tìm Tiêu Mãn Y, nào ngờ Sư Nhai – một tên đầu sỏ trong Mộ Tuyết – cũng ở đó.

Hai người cãi nhau, Sư Nhai dùng chiêu “Ngạo Tuyết Lăng Sương” chặt gãy cổ tay Hồ Nhất Minh trước mặt mọi người”.
Mục Diễn Phong nghe thấy cái tên “Tiêu Mãn Y” thì sắc mặt từ trắng chuyển đỏ, từ đỏ chuyển xanh, vùi đầu ăn cơm.
Tất nhiên Nam Sương đã từng nghe nói đến tên của Tiêu Mãn Y.
Ngoại trừ “Nam Thủy Đào Hoa” nàng ra thì bam đại kỳ nữ trong giang hồ có một vị “Y Nhân Hai Mặt” nữa, nghe nói cũng là một trang tuyệt sắc, vân du tứ hải, chuyên giao thiệp với lầu xanh, thường xuyên bán nghệ không bán thân, múa một khúc.

Còn nói dáng múa của nàng khiến tiên cũng phải kinh ngạc, dung nhan có thể sánh với Điêu Thuyền, Tây Thi.
Nhưng sau sự kiện “chuyện phòng the”, Nam Cửu Dương cực kỳ nhạy cảm với loại lời đồn này trên giang hồ, không cho người khác làm bẩn suy nghĩ củac Hoa Đào Nhỏ nhà ông.

Vì vậy Nam Sương không biết biệt hiệu “Y Nhân Hai Mặt” đến do đâu, có câu chuyện gì.
Bên cạnh lại vang lên tiếng khóc sùi sụt: “Lần này thành Phượng Dương náo nhiệt rồi, ngay cả người đẹp Tiêu cũng tới, chẳng lẽ nàng ta tìm…”.
Nam Sương còn chưa nghe xong, Mục Diễn Phong bỗng dưng gọi: “Em Sương đã ăn no chưa?”.
Nam Sương bị tiếng hắn làm giật bắn, gật đầu.
Giang Lam Sinh cho rằng mình là một công tử mắt tinh tai thính, thấy “anh” của Nam Sương nghe đến tên Tiêu Mãn Y thì phản ứng kinh hoàng như vậy nên đã đoán được thân phận của Mục Diễn Phong.
Hắn ta lại mở cây quạt lông trắng ra, vui rạo rực hỏi: “Cô nương Nam có muốn đi xem dung tư của Y Nhân Hai Mặt chăng?”.
Tất nhiên trong lòng Hoa đào Nam cực kỳ muốn, nhưng nàng suy ngẫm một lát, tự nhận mình là người thận trọng lại trầm tĩnh, gặp chuyện phải lí trí tỉnh táo.


Nam Sương lạnh nhạt hỏi theo nhịp điệu phe phẩy của quạt lông trắng: “Anh dẫn tôi đi à?”.
Giang Lam Sinh vui mừng gật đầu.
Nam Sương trịnh trọng nói: “Cực kỳ bất ổn”.
Thế là cơm nước xong, mọi người ai về phòng nầy.
Chốn Giang Nam lắm cá nhiều thóc, giàu có và đông đúc trong thiên hạ.

Trang Lưu Vân không chỉ là trang đứng đầu võ lâm mà còn chiếm mảnh đất phong thủy Tô Châu này, quanh năm buôn bán với nam bắc, tích góp núi vàng núi bạc.

Vì vậy người trong trang cực kỳ phô trương lãng phí.
Phòng chữ thiên từ gian thứ nhất đến gian thứ tư, Nam Sương nằm trên giường gỗ khắc hoa mềm mại, vẫn đang suy nghĩ phái Thiên Thủy nàng cũng có thể nói là giàu đến mức nứt đố đổ vách nhưng so với trang Lưu Vân thì đúng là không sánh bằng.
Nàng lại trở người ngồi dậy, ngồi xếp bằng suy nghĩ cẩn thận trên giường.

Tình thế lúc này cực kỳ vi diệu, tạm thời chuyện phái Thiên Thủy kết minh với các Vạn Hồng xem đã tan thành bọt nước.
Vu Hoàn Chi khăng khăng bắt nàng lấy Mục Diễn Phong, chắc chắn là có âm mưu.

Còn về có vì “thái âm bổ dương” hay không, Nam Sương cho rằng việc này còn phải đợi quan sát, bàn bạc.
Mà thành Phượng Dương vừa hay lại truyền ra lời đồn Vu Hoàn Chi muốn khôi phục cung Mộ Tuyết.

Đúng lúc này lại xuất hiện một nhân vật như Giang Lam Sinh.
Tuy sự việc vặt vãnh nhưng mọi việc đến cùng lúc thế chắc chắn không phải trùng hợp.
Suy cho cùng thì thiên hạ võ lâm chia cắt thành các thế lực, thắng làm vua, thua làm giặc.

Từ trước đến nay phái Thiên Thủy chỉ bàng quan, không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, tự cho là không có thù nhà.
Hoa đào Nam lờ mờ cảm thấy lần này, mình đã bị liên lụy vào trong vòng xoáy phân tranh, bên cạnh sự hoang mang, nàng cũng khá hưng phấn.
Bình thường Nam Cửu Dương dạy con gái thế này, minh chủ gì gì đó, giang hồ gì gì đó, tranh bá gì gì đó, nhất là chuyện bịa đặt thì cả trăm năm cũng sẽ không thay đổi.

Cuối cùng anh chết tôi chết mọi người chết, chừa lại vài người tứ cố vô thân, gặp chuyện bất bình gầm một tiếng, đôi bên hận thù đánh một cơn.

Thật ra được cái gì chứ? Chỉ được nỗi tịch mịch, được năm tháng mà thôi.
Nhưng Nam Sương cho rằng mình tu dưỡng tính cách nhiều năm, đã đến thời khắc tốt nhất để vào giang hồ.

Nghĩ đến đây, nàng ra ngoài, quyết định tìm hiểu nguồn gốc sự việc, đi trước Y Nhân Hai Mặt đó trước.
Nàng nghĩ từ nay Hoa đào Nam sẽ bình tĩnh bước chân vào giang hồ, tạm thời dấy lên một cơn gió đạm định.[1] Vạn tuế rất hiếm khi ra hoa, vì vậy ý chỉ sự việc cực kỳ hiếm có.
[2] Tích Hán Ai Đế vì không nỡ làm cho tỉnh giấc giấc người tình đồng giới là Đổng Hiền mà sẽ cắt tay áo (đoạn tụ), sau chỉ đồng tính.
[3] Thâu lượm âm khí để bổ cho dương khí..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.