Bạn đang đọc Một Màu Xuân FULL – Chương 13
Trên đường trở về nhà trọ, Giang Lam Sinh lôi Nam Sương đi ở phía trước, Mục Diễn Phong cùng Vu Hoàn Chi theo ở phía sau.
Tiêu Mãn Y mặc áo đen, tay cầm bọc hành lí, đạp mái hiên tung người đuổi theo trong bóng đêm đầy sương thu.
Tiếc rằng khinh công của nàng ấy rất kém, suốt cả đường, chỉ nghe ngói nhà kêu lách cách, vỡ nát tan tành, đánh thức tất cả người đương mộng trong con phố.
Bốn người Vu Hoàn Chi ngoảnh mặt làm ngơ.
Bầu không khí vô cùng huyền diệu.
Tuy Hoa Đào Nhỏ đã giải thích rõ về chuyện “một đêm lương duyên”, nhưng vải trắng mà đã rơi vào thùng nhuộm một lần thù dù có giặt thế nào cũng phải để lại vệt ố.
Khóe mắt Giang Lam Sinh liếc nhìn ma đầu họ Vu, để phòng y tới ba thước xung quanh Nam Sương.
Thần kinh của Mục Diễn Phong luôn khỏe hơn người thường mà lúc này cũng nhíu mày, lặng lẽ đi như đang suy ngẫm điều gì.
Nam Sương cực kỳ hổ thẹn với Vu Hoàn Chi, bản thân say rượu muón gây họa cho y trước, sau đó lại lỡ lời làm hủy danh dự y.
Nhưng lòng người gian trá, thói đời lạnh nhạt[1].
Thứ nhất tin đồn vụng trộm ngoại tình giống như muối mắm thêm hương vị vào cuộc sống canh suông nước lạt của quần chúng khổ cực.
Thế là, Tiêu Mãn Y vui mừng, Giang Lam Sinh phẫn hận, còn Mục Diễn Phong thì hoang mang.
Thứ hai Nam Sương có giải thích thế nào thì tin đồn không có lửa thì sao có khói.
Hoa đào Nam cũng liếc mắt nhìn về phía sau, thấy đã cách xa Vu Hoàn Chi thì dừng chân chờ một lát, để làm hòa.
Mấy vì sao nhạt chấm lên chân trời, phát sáng lấp lánh trong đêm tối.
Mục Diễn Phong bỗng hỏi: “Em Sương có vết bớt à?”.
Nam Sương phất tóc mái bị gió thổi loạn, vòng đến bên Mục Diễn Phong rồi đi song song với hắn, lắc đầu nói: “Không ạ”.
Bước chân Vu Hoàn Chi hơi ngừng rồi lại đi về phía trước.
Một lát sau, Nam Sương còn bảo: “Có một dấu hoa đào nhưng không phải bớt mà là sau này in lên”.
Lúc này, Mục Diễn Phong và Vu Hoàn Chi đều ngừng lại.
Một lúc lâu sau, thiếu chủ Mục mới run rẩy nói ra một câu từ trong kẽ răng: “Cậu Vu, tôi ra ngoài đã lâu, không biết tiến thủ, nhiều ngày chưa luyện kiếm pháp Thiên Nhất, chờ về nhà trọ, cậu hãy đấu với tôi một trận”.
Trong giọng nói toàn là sát khí.
Vu Hoàn Chi vừa nghe đã hiểu tám chín phần, chỉ nói: “Sân của nhà trọ nhỏ, chúng ta đánh bên ngoài đi”.
Giang Lam Sinh nghe xong cuộc đối thoại này thì cho rằng hai người tranh giành Hoa Đào Nhỏ [email protected] tình nhân.
Hắn ta thầm nghĩ ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, mình chỉ cần đợi lúc ma đầu Vu và thiếu chủ Mục liều mạng anh chết tôi sống rồi lừa Hoa đào Nam trở lại kinh thành, lừa vào trong nhà thì công đức viên mãn.
So với Giang Lam Sinh, Nam Sương đã hiểu xảy ra chuyện gì.
Một ngày trước khi còn ở các Vạn Hồng, Mục Diễn Phong từng kéo Vu Hoàn Chi đi chỗ khác, khuyên y từ bỏ chuyện kết hôn.
Nhưng Vu Hoàn Chi lại nói, Mục Diễn Phong liếc thấy một màu xuân trên cổ Nam Sương thì không thể kiềm chế.
Một màu xuân này tất nhiên là dấu hoa đào dưới xương quai xanh của Nam Sương.
Nam Sương thính tai, nghe những lời này thì thấy kỳ quặc, bèn thầm nhớ kỹ.
Mục Diễn Phong nằm chung giường với Nam Sương, đương nhiên có thể nhìn thấy dấu hoa đào dưới xương quai xanh của nàng.
Nhưng Vu Hoàn Chi xuất hiện trong viện, lại đứng xa, dù thế nào cũng không nhìn thấy cái dấu đó.
Ngày đó Nam Sương bị cởi áo cưới, đặt lên trên giường Mục Diễn Phong.
Lúc nàng mặc áo, phát hiện nút dải rút trên yếm biến thành nút chết.
Cùng liên hệ lại: Vu Hoàn Chi biết chỗ xương quai xanh của Nam Sương có dấu hoa đào, ắt là vì lúc trước từng trông thấy; mà kẻ từng thấy dấu này trước đó ắt là kẻ cởi áo cưới của nàng, buộc yếm nàng thành nút chết, sau đó đặt nàng lên trên giường của Mục Diễn Phong.
Ngoại trừ ma đầu họ Vu thì chẳng còn ai khác nữa.
Hoa đào Nam là một đóa hoa rộng lượng khoan dung, lại cho rằng nàng vốn lấy đến các Vạn Hồng, mặc dù hôn sự không thành, mất một người chồng song tốt xấu gì cũng có thêm một ông anh.
Huống hồ, trang Lưu Vân của Giang Nam thiên thời địa lợi nhân hoà, cái gì cũng hơn các Vạn Hồng ở Phượng Dương nhiều.
Còn về cái gọi là thanh danh của con gái, thứ nhất, từ nhỏ Nam Sương đã được khen là hoạ thủy, chuyện hoang đường thế này dù có thêm hay bớt cũng chẳng chết ai; thứ hai, nhờ ơn Nam Cửu Dương, trừ việc lấy chồng theo chồng, sinh con đẻ cái ra thì Hoa đào Nam hoàn toàn không có khái niệm đối với thanh danh nam nữ kết hôn.
Vì vậy Nam Sương cho rằng, hai bên hòa nhau, còn là mình thẹn với Vu Hoàn Chi nhiều hơn.
Thế là trong lòng nàng đã mơ hồ nảy sinh ý nghĩ nên chịu trách nhiệm và bảo vệ y chu đáo.
Hoa đào Nam ôn hòa nói: “Em thấy đến trang Lưu Vân rất tốt”.
Thấy Vu Hoàn Chi và Mục Diễn Phong đều nghiêng đầu nhìn mình, Nam Sương lại cười hí hửng nói: “Em nghe cha nói con gái Giang Nam xinh đẹp, e lệ nhất nên muốn đi xem thử”.
Mục Diễn Phong lảo đảo, Vu Hoàn Chi ho khẽ hai tiếng, Giang Lam Sinh thì mở quạt khinh thường phẩy hai cái, vòng đến bên Hoa Đào Nhỏ, nói: “Không bằng cô đâu”.
Nam Sương lại cười hì hì, nói với Mục Diễn Phong: “May mà làm loạn các Vạn Hồng lên, nếu không… em không thể về Giang Nam ngắm các cô nương với anh rồi”.
Mục Diễn Phong chưa kịp trả lời, chợt nghe Tiêu Mãn Y đạp vỡ mấy mảnh ngói ở phía sau cách đó không xa cho hả giận vì hắn muốn đi ngắm các cô nương.
Vu Hoàn Chi nghe xong lời ấy, khẽ cong khóe miệng, ung dung chờ câu tiếp theo.
Mục Diễn Phong sảng khoái nói: “Đúng là có bạn tới từ phương xa, muốn cho mặc sức say sưa một hồi.
Anh tất sẽ chiêu đãi em rượu ngon thức ngọt”.
Ma đầu Vu day trán, Giang Lam Sinh gõ quạt lên tay, miệt thị nói: “Là có bạn tới từ phương xa, há lại không vui ư[2]“.
Nói đoạn lại chua xót bảo: “Tôi thấy anh đúng là vì nàng khiến mình tiều tụy[3]“.
Tiêu Mãn Y phi người xuống dưới nhà, hưng phấn hỏi: “Y nhân? Nói tôi à?”.
Giang Lam Sinh lắc đầu bảo: “Y nhân này chứ không phải y nhân ấy.
“
Y nhân Tiêu căm tức nhìn hoa đào Nam.
Nam Sương lại trầm ngâm một lát, chợt nói: “Cho nên tuy có hiểu lầm nhưng chuyện các Vạn Hồng cũng coi là chuyện tốt.
Còn về nguyên do vì sao thì không cần so đo nữa”.
Mục Diễn Phong ngơ ngẩn, lúc này mới nhận ra cô em đang nói bóng nói gió để Vu Hoàn Chi thoát tội.
Thiếu chủ nhỏ nhà họ Mục sửng sốt một lát, bốn người đều chờ hắn, chỉ thấy hắn bỗng nhiên cười to ha hả, bừng tỉnh nhìn Nam Sương rồi lại vỗ vai Vu Hoàn Chi, vui vẻ nói: “Cậu Vu, không phải chứ?”.
Đêm mịt mờ, ánh trăng mênh mông nhuộm quần áo Vu Hoàn Chi thành sắc sương, cuồng phong thốc mái tóc đen lên, lọn tóc được một sợi dây màu trắng thuần buộc lỏng như vết tuyết trên núi xanh giữa đêm đông.
Ánh mắt y thong thả dời từ lúm đồng tiền của Nam Sương tới mảnh trăng lưỡi liềm trên chân trời xanh lạnh.
Trong lòng khẽ động, dường như kim nhật quỹ nhẹ nhàng dịch chuyển trên mặt quỹ, trời đất tức thì rơi rắc một luồng ánh sáng ôn hoà[4].
Trầm ngâm một lát, Vu Hoàn Chi lại cười hỏi: “Lát nữa còn đấu không?”.
Mục Diễn Phong cười to nói: “Đấu! Đấu một trận cho thật đã!”.
Nam Sương cúi đầu.
Sao vẫn nước đổ đầu vịt, đàn gảy tai trâu thế chứ?
Bỗng nhiên Vu Hoàn Chi còn nói: “Ngày mai muộn hẵng đi.
Cô nương Sương nghỉ ngơi cho khỏe, đợi tỉnh lại thì vạn sự không lo”.
Nam Sương “ồ” một tiếng, nháy mắt lại nhìn thấy vẻ mặt hai người Vu, Mục thì bỗng chớp mắt, cười hì hì, trong lòng đã tỏ tường.
Đợi trở lại nhà trọ, phía chân trời đã hiện lên màu xanh lam ảm đạm.
Lúc tờ mờ sáng, Hoa đào Nam mệt mỏi, nặng nề về phòng.
Giang Lam Sinh và Tiêu Mãn Y đều tự tìm căn phòng bên cạnh để nghỉ chân.
Vu Hoàn Chi và Mục Diễn Phong thì tìm chỗ xa ngoài tỷ võ.
Ngoài phòng mơ hồ truyền tới tiếng tong tỏng như nước trên mái gie nhỏ xuống sứ Thanh Hoa, tâm trạng Nam Sương trở nên thư giãn, lấy ra bốn chiếc đũa và một đôi vòng cổ vơ vét được hôm ấy, vừa định đi ngủ thì khóe mắt đã thấy đó trên vòng cổ có màu xanh tái.
Nàng tức thì thất thần.
Đêm trước ở lầu Túy Phượng, mấy người tranh đấu trong bóng tối đen như mực, cái vòng cổ này chỉ có thể chạm vào ba người, Vu Hoàn Chi và hai người giáo Hoa Ma đó.
Hoa đào Nam vội vàng yêu cầu tiểu nhị mang một ấm trà đặc lên, uống liền mấy chén cũng miễn cưỡng xua cơn buồn ngủ đi.
Tiếp đó nàng lại vội vàng xuống lầu, yêu cầu chưởng quỹ hai chậu dầu, một chậu đậu tương.
Chỗ Vu Hoàn Chi và Mục Diễn Phong tỷ võ là một mảnh rừng cách đó ba con phố.
Từ khi ma đầu họ Vu đến trang Lưu Vân của Giang Nam lúc mười bốn, Mục Diễn Phong đã thường luận võ với y.
Ban đầu hai người không muốn gặp nhau, hễ đánh là tổn thương đến tận gân cốt.
Sau này cả hai giảng hòa, làm anh em tốt, có tỷ võ tiếp thì cũng để mài giũa, đến giới hạn thì ngừng.
Nếu bàn về chiêu thức thì “bảy thức Mộ Tuyết” cao nhất trong võ nghệ.
Nhưng “bảy thức Mộ Tuyết” của Vu Hoàn Chi chỉ đến thức thứ tư, còn Mục Diễn Phong đã luyện đến tầng thứ tám của “kiếm pháp Thiên Nhất”, so ra thì Mục Diễn Phong hơn một bậc.
Nhưng nếu hai người đánh thật thì chắc chắn thiếu chủ nhỏ nhà họ Mục chẳng thể gây tổn thương cho Vu Hoàn Chi được.
Không vì gì khác, chỉ vì khinh công kinh tài tuyệt diễm của tiểu ma đầu.
“Lạc Tuyết Vô Thanh” là thức thứ hai trong “Bảy thức Mộ Tuyết”, cốt ở “nhẹ” và “nhanh”.
Vu Hoàn Chi bẩm sinh cốt cách thanh kỳ, tứ chi hành động nhịp nhàng, luyện thức này lưu loát như mây bay nước chảy, ngày đi trăm dặm không thành vấn đề, ngay cả cha là Vu Kinh Viễn cũng tự thẹn không bằng.
Thêm sức thăng bằng và sức phối hợp của y cao hơn Mục Diễn Phong nên đến nay hai người vẫn chưa phân cao thấp.
Hôm ấy, hai người chỉ khoa chân múa tay mấy cái trong rừng, hoàn toàn không giống đang so tài.
Tảng sáng, tầng mây bồng bềnh bọc lên làn sương mỏng.
Gió mai phất quần áo hai người Vu, Mục lên, một người áo trắng nhanh nhẹn, một người áo tím cương quyết.
Họ đứng trên một gác cao ngoài bìa rừng, đối diện cách gác cao ba con phố chính là nhà trọ “Hỉ Xuân”.
Buổi tối thành Phượng Dương rất náo nhiệt, song lúc sáng sớm lại đẹp mà tĩnh mịch.
Cửa nhà trọ còn khép hờ, mặt đường hơi ẩm ướt.
Mục Diễn Phong thấy Vương Thất, Vương Cửu vẫn chưa đi ra thì vừa xoa cánh tay, vừa đắc ý nói: “Em Sương của tôi đúng là thông minh tuyệt đỉnh”.
Vu Hoàn Chi liếc nhìn hắn, khẽ cười nói: “Cũng ngốc lắm”.
Mục Diễn Phong giơ tay lên vỗ vai y: “Tôi chưa hỏi tới dấu hoa đào mà nó đã đoán được việc hôn nhân này là do cậu đùa dai mà thành, không nói toạc ra cũng chẳng trả miếng, còn bảo vệ cậu”.
Mục Diễn Phong nói đến đây, bỗng ngừng lại, cả kinh nói: “Ở trên xà nhà, hai người không, không… thật…”.
Vu Hoàn Chi vuốt ống tay áo, rút một lưỡi dao sắc bén, rét lạnh như sương tuyết, nói: “Chi bằng ngày mai đi thì mời cô nương Tiêu cùng đến bến đò?”.
Mục Diễn Phong sửng sốt một lát, cười ha ha rồi bảo: “Ở trên xà nhà làm gì đó là một kỹ xảo, với khinh công của cậu thì tất nhiên không thành vấn đề…”.
Vu Hoàn Chi nguýt hắn, Mục Diễn Phong vội vàng nói: “Nhưng khinh công của em gái tôi chỉ tạm được, nên chắc hai người sẽ không “leo xà nhà”“.
Dứt lời, hắn lại vỗ mạnh lên vai Vu Hoàn Chi: “Cậu Vu! Bản thiếu chủ tin tưởng cậu!”.
Đúng lúc này, cửa nhà trọ bị đẩy ra két một tiếng, hai người nối đuôi đi ra, một lớn một nhỏ, chính là Vương Thất và Vương Cửu.
Chẳng biết từ lúc nào hai người này đả thay áo đuôi ngắn vải thô thành áo dài màu mực.
Vương Thất ngó quanh quất, không thấy bóng người thì lập tức quay đầu khom người, vặn vẹo cơ thể thành một tư thế kì dị, rồi phát nội lực.
Vu Hoàn Chi và Mục Diễn Phong mượn lực bay lên, ung dung rơi xuống mái hiên cách nhà trọ một phố.
Chỉ nghe xương cốt Vương Thất phát tiếng “rắc rắc”, lúc chậm rãi duỗi thẳng thì lại dài ra.
“Quả nhiên là công Súc Cốt”.
Mục Diễn Phong thấp giọng nói.
Công Súc Cốt là một tuyệt kỹ độc môn khác của giáo Hoa Ma ở Tây Vực, nếu luyện công độc tới tầng thứ sáu thì xương cốt khắp người sẽ mềm đi vì độc tố, có thể dùng nội lực co xương lại.
Lúc đánh nhau thì loại công phu này không có tác dụng mấy, song hành tẩu giang hồ lại có thể dùng để che giấu tai mắt người khác.
Thí dụ như Vương Thất và Vương Cửu, nếu họ không gặp phải ma đầu họ Vu và thiếu chủ nhỏ nhà họ Mục thì dù là ai cũng không đoán ra họ chính là người giáo Hoa Ma trong phòng đêm qua.
Lúc Vương Thất đứng thẳng dậy, nháy mắt đã cao lớn như Vương Cửu.
Vu Hoàn Chi khẽ nhướng mày, nhẹ giọng nói: “Đi!”.
Nói đoạn y và Mục Diễn Phong bỗng nhảy lên không trung, ánh mắt trời cũng phá mây mà ra trong khoảnh khắc ấy.
Vương Cửu chỉ cảm thấy hai cái cái bóng xẹt qua nhanh như cắt, ngửa đầu nhìn thì bỗng thấy hai người Vu Mục đánh tới từ giữa không trung, tức khắc kinh hoàng hét lớn: “Mau! Dùng khí độc Hoa Ma!”.
Nói thì chậm nhưng làm thì nhanh, lời ấy vừa ra đã thấy một làn sương mù màu xanh nước biển dày đặc khắp bầu trời.
Vu Hoàn Chi và Mục Diễn Phong hoàn toàn không ngờ chúng còn giữ lại một chiêu, đành phải lui lại.
Trong giáo Hoa Ma, chỉ có giáo chủ và đàn chủ mới có khí độc Hoa Ma, khi bột Hoa Ma gặp phải hơi nước sẽ ngưng kết thành khí độc, hình thành màn sương xanh lam.
Dù là người có võ công cao hơn nữa, nếu cố xuyên qua và hít phải khí độc thì sẽ mất võ lực trong một thời gian nén nhang.
Tuy màn sương độc này chỉ kéo dài trong thời gian uống một chén trà nhưng lại cứu người trong giáo khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng ở thời khắc then chốt.
Vương Thất, Vương Cửu thấy hai người Vu, Mục bị ngăn lại, đang định lui về nhà trọ rồi chạy trốn từ cửa sau.
Không ngờ lúc này, cửa nhà trọ bị đẩy ầm ra, người đứng bên trong cánh cửa chính là Hoa đào Nam đang hớn hở.[1] Thế đạo kiêu li, nhân tâm bất cổ.
Một câu trong bài “Tùy cảm lục – nhân tâm thực cổ” của Lỗ Tấn.
[2] Hai câu đầu nguyên là một câu trong thiên Học nhi của sách Luận ngữ.
Trọn câu là: “Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc lạc hồ”.
[3] Vi y tiêu đắc nhân tiều tuỵ, câu cuối bài Điệp luyến hoa của Liễu Vĩnh, có chữ y nhân (người ấy, thường chỉ nữ giới) trong biệt hiệu Y Nhân Hai Mặt (cô gái hai mặt) của Tiêu Mãn Y.
[4] Nhật quỹ: dụng cụ tính thời gian ngày xưa.
Câu này đại ý là đến lúc bình minh, ánh mặt trời rọi xuống..