Một Mặt

Chương 12


Bạn đang đọc Một Mặt – Chương 12


Chuyện Phác Ngôn trở về nhà mẹ đẻ, không lâu sau cả thành phố đều biết.
Con gái mà họ Trương yêu thương nhất là Phác Ngọc không sai, nhưng Phác Ngôn cũng là niềm kiêu ngạo của Trương gia, Lý gia xem nhẹ cô như thế, chính là làm nhục Trương gia! Từ trước đến giờ, Trương Tư Lệnh vốn rất dễ trong chuyện về con gái, nhưng một khi nhúng tay vào thì tuyệt không khoan nhượng. Lần này ông thật sự giận dữ, ngày thứ hai rước Phác Ngôn về đã nhanh chóng thông báo cho các bạn bè lúc đầu làm công chứng kết hôn rằng Phác Ngôn và Lý Ý sẽ sớm hoàn thành thủ tục li hôn.
Hôm ấy, xe của Lý Ý vừa chạy vào biệt thự của Trương gia, bốn bánh xe đồng loạt đều bị đánh bể. Lý Ý bước xuống xe đi bộ, , bốn cái bánh xe đã bị nhất tề đánh bể. Lý Ý từ trên xe bước xuống đi bộ, đến trước cửa lớn thì bị bảo vệ mời về, anh vừa xông vào phòng khách, lập tức bị bọn anh trai của Phác Ngôn bao vây lại, đánh anh một trận.
Bọn anh trai của Phác Ngôn đều xuất thân từ quân đội, đều căm tức thay cho em gái mình, dĩ nhiên Lý Ý bị đánh cũng thảm vô cùng.
Nhưng cho dù thảm cách mấy, anh cũng không oán trách nữa lời.
Khi Phác Ngôn chạy từ trên lầu xuống, Lý Ý đang dùng tay vịn vào thành ghế, từng quả đấm đấm vào người, chỉ nghe được một âm thanh rầu rĩ vang lên. Thấy hình ảnh đó, dưới chân Trương Phác Ngôn lập tức mềm nhũn, nhảy xuống từ trên cầu thang, lảo đảo chạy tới, cả người nhào vào anh, lấy thân mình che chắn cho anh.

Nhìn em gái luôn luôn bình tĩnh của mình hành động thất thố đến vậy, người nhà họ Trương dù tức giận thế nào cũng thấy không ổn, mọi người ngượng ngùng buông người trong tay ra, vuốt lỗ mũi trốn ra ngoài.
“Anh thế nào rồi? !” Cô dùng tay gạt đi vết máu trên mũi anh, ngón tay vừa run vừa lạnh. Anh nằm trong lòng cô, hai mắt mở không ra, chỉ có cô nức nở khóc la, “Lý Ý? !”
Lý Ý mở mắt ra, muốn nói với cô điều gì đó, nhưng lại không nhịn được rên đau, trái tim cô cũng đai nhói theo, nước mắt tuôn như mưa,
Lý Ý không để ý đến vết thương trên người, gắt gao ôm cô.
“Phác Ngôn…” Anh quý trọng gọi tên cô, dừng lại một hồi lâu, chua chát nói, “Đều do anh không tốt.”
Ngàn câu vạn chữ, cuối cùng anh chỉ có thể nói ra được những từ này.
“Không phải là lỗi của một mình anh.” Trương Phác Ngôn nói.
Lúc này cô đã tỉnh táo hơn, dìu anh dựa vào ghế sofa, bắt đầu kiểm tra vết thương giúp anh.
Tay anh đã sưng lên, cô mở áo sơ mi, mở từng nút áo giúp anh, vén ống tay áo lên nghe từng tiếng hít thở của anh, tay cô run đến mức, cảm giác như thế nào cô cũng không rõ.
Lý Ý kéo cô qua, “Phác Ngôn, ” giọng của anh cực thấp, bất lực mà vội vàng, “Tin anh, người anh muốn cưới, từ đầu đến cuối chỉ có em.”
Trương Phác Ngôn tay chân bận rộn, nhanh chóng cắt đứt lời anh, “Lúc anh hỏi tên Phác Ngọc, em có nghe được —– Lý Ý, chuyện đến nước này, em cũng không định truy cứu gì nữa, anh cũng không cần phí sức đến dỗ dành em.”

Lý Ý kinh ngạc trong chốc lát, nở nụ cười khổ, “Cho nên em cũng nghĩ rằng cưới nhầm người ư? Phác Ngôn, em nghĩ rằng anh thật sự bị Phác Ngọc lừa ư?”
Cô giống như không nghe được anh nói vậy, kiểm tra xác định rõ không có vết thương nặng nào, cô cố gắng nâng anh lên, “Thử xem anh có thể đứng lên không, anh phải vào bệnh viện thôi.”
Lý Ý không thèm để ý chút nào, cầm đôi tay của cô, anh kéo cô lại gần, hỏi: “Phác Ngôn, ở trong lòng em, anh rốt cuộc là hạng người gì? Có … vị trí như thế nào?”
Trương Phác Ngôn từng chút một rút tay ra, phòng khách sáng ngời mà bừa bộn, tựa như trái tim cô lúc này vậy, cô ngẩng đầu nhìn anh, lẳng lặng, “Lý Ý, em từng thích Tần Uẩn, đó là sự thật. Nhưng đừng nghĩ rằng sau đó em gả cho anh để trả thù anh ta, trên thực tế, từ khi biết anh ta thích Phác Ngọc, em đã không còn thích anh ta —- anh nghĩ trên đời này còn có ai giống như anh, có thể đả thương trái tim của Trương Phác Ngôn này sao? Anh toàn tâm toàn ý để em gả cho anh, yêu anh, như vậy làm sao mà không thành công chứ? Hôm nay, anh có vị trí gì trong lòng em, cần gì phải hỏi nữa?”
Đáy mắt của Lý Ý cay xè, anh kinh ngạc nhìn, nóng bỏng nhìn cô, cổ họng đau xót. Tiếng nói như bị mất đi vậy, gọi tên cô cũng cảm thấy khó khăn.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã mong đợi câu nói này của cô rất lâu rồi, rốt cuộc cũng đợi được đến hôm nay, nhưng không ngờ, lại là trong hoàn cảnh này.
Trương Phác Ngôn đẩy tay anh ra, “Anh nói đó là tương kế tựu kế, em cũng nguyện ý đâm lao phải theo lao. Ban đầu em đã sớm không cần nữa, nhưng anh tính tính toán toán em như vậy, em không thích.”
Nói xong, cô không dìu anh nữa, kéo lấy điện thoại trên bàn, chuẩn bị gọi điện đưa anh vào bệnh viện, ai ngờ điện thoại còn chưa gọi đã bị kéo cổ tay xuống, anh đang gắng gượng đứng lên.

“Cho nên anh mới nói, đều là anh không tốt.” Vừa dứt lời, anh nhịn không được ho một tiếng, lấy lại điện thoại trong tay cô, anh nhìn cô thật sau, sau đó che vết thương dưới xương sườn, khom người, chậm rãi, chậm rãi bước ra ngoài.
“Lý Ý!” Cô thất thanh gọi anh lại, “Em không có ý đó! Em chỉ là .. Em chưa từng có tình cảm với một người như vậy, cho nên em …” Cô không nói được, hỗn loạn mà luống cuống.
Lý Ý nghiêng nghiêng đầu, ấm giọng mở miệng, “Anh biết, anh cũng như em.”
“Phác Ngôn, em nhất định không nhớ, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt như thế nào. Nhất định em cũng không biết, lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã thấy xao xuyến cỡ nào … Phác Ngôn, anh làm sao có thể nhầm người khác thành em chứ? Ai đã từng gặp Trương Phác Ngôn em mà có thể nhầm thành người khác? Thật sự là anh tính toán em, anh trăm phương ngàn kế, anh thận trọng, bởi vì anh … Anh đã nhất kiến chung tình với em.”
Âm thanh thấp mà khô khốc, theo bóng người dần dần đi xa, Trương Phác Ngôn ở phía sau anh, đứng yên một chỗ, cắn mu bàn tay, không nói gì mà khóc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.