Bạn đang đọc Một Mảnh Phù Hoa FULL – Chương 7
Hồ ly các nàng là những con vật khó động chân tâm, nhưng khi đã để ý ai rồi thì liền ngu ngốc bám lấy.
Trường hợp của Bạch Dĩnh cũng không ngoại lệ, nàng nhớ Vịnh Thi đến phát điên rồi, chẳng hiểu vì sao lại thế, cũng chẳng biết mình nên làm gì tiếp theo.
Một ngàn tám trăm năm hơn nàng sống ngu ngu ngơ ngơ qua ngày, làm gì có chuyện muốn tiếp cận một ai đó.
Tra tra xét xét một lúc, Bạch Dĩnh cũng cơ bản nắm được lai lịch của Bối Vịnh Thi.
Đối tượng: Bối Vịnh Thi
Tuổi: ba mươi bốn.
Ngụ tại: Số XX, đường Y, khu Yên Lãng.
Con gái năm nay mười tám, con ruột.
Tức là mười lăm tuổi mang thai, mười sáu tuổi sinh con, thật không thể tin được.
Bạch Dĩnh gãi cằm nhìn qua người đang ngồi ăn mì gói ở giữa phòng, Bối Kỳ à Bối Kỳ, cậu là kết quả của một cuộc ăn chơi tɦác ɭoạи của mẹ cậu sao? Hay tình yêu đầu đời, ngu dại đầu đời?
Cơ bản Bạch Dĩnh nắm được cả lai lịch, ngày sinh tháng sinh của nàng ấy, cả nàng ấy làm gì vào buổi sáng, buổi trưa, buổi chiều nàng cũng tra ra.
Bối Vịnh Thi lại là một bà đồng, nàng trừ ma và đôi khi nếu nàng vui, nàng sẽ xem bói.
Nếu vậy nàng có nhận ra chân thân của nàng không? Nàng là bà đồng chân thật hay chỉ giả thần giả quỷ.
Nếu Bối Vịnh Thi là giả thần giả quỷ, nàng cảm thấy mình thật để mắt lầm người.
Mà Bạch Dĩnh nhớ lại Bối Kỳ từng một lần nói, cha của nàng là người làm ruộng, phất lên nhờ ruộng đất, làm sao có thể là người mà mẹ nàng ấy để mắt tới? Mẹ nàng ấy đẹp tựa thiên tiên, cơ bản chẳng nhìn trúng một người thô kệch như vậy.
Bạch Dĩnh chưa từng gặp qua cha Bối Kỳ, tự tiện đặt lên người cha Bối Kỳ hai chữ: Thô kệch.
– Này Dĩnh, suy tư gì đấy?- Bối Kỳ nâng nồi nhôm lên, húp nước mì rột rột.
Bạch Dĩnh chải mái tóc của mình, ra vẻ đang suy tư lắm nói: – Đang suy nghĩ muốn học yoga.
– Sao lại học yoga?
Đối với Bối Kỳ, môn này ngoài chữ nhàm chán ra chẳng còn gì hết.
Mẹ nàng mỗi chiều lại xách giỏ lên đi học, nói là muốn thư giãn gân cốt, toàn những động tác kì quái.
Nhà Bạch Dĩnh không thiếu nhất là tiền, ngân lượng, bạc trắng.
Nàng nhớ thời dân quốc loạn lạc, cả tộc nàng kéo nhau về dị giới, ẩn thân ngủ cả trăm năm, đến thời hiện đại cầm một thỏi bạc ra mua đồ liền bị người ta kì quái nhìn.
Trải qua bĩ cực thái lai, mà thật ra đó chỉ là cách Dĩnh ta tô bóng lên, bĩ cực? Cả tộc đi ngủ.
Thái lai Bạch gia lại xuất hiện dạo chơi.
Thế nên việc đi học này của Bạch Dĩnh chẳng khác gì dạo chơi trên trần thế, nàng cũng chẳng cần đi làm thêm kiếm tiền, buổi sáng buổi chiều đi học, mà Bối Vịnh Thi thường đi tập yoga lúc tám giờ tối, vừa vặn nàng cũng rảnh giờ đó.
Bạch Dĩnh mang theo tâm tình háo hức đi đăng kí tập yoga, chọn đúng giờ, đúng lớp của Bối Vịnh Thi.
Trong lớp học yoga tầm tám người cùng một giáo viên người ấn độ, Bạch Dĩnh mặc một một bộ đồ tập hở eo, khoe ra dáng hình xinh đẹp của mình còn Vịnh Thi mặc một bộ trang phục kín đáo.
Khi thấy Bạch Dĩnh, khóe miệng của Vịnh Thi khẽ giật giật, lại thấy tiểu hồ ly này.
– Con cũng thích yoga?- Bối Vịnh Thi khởi động người.
Bạch Dĩnh cực kì ghét chữ con này, nàng chẳng muốn làm vãn bối của Bối Vịnh Thi.
Nếu thích một người, không thể nào cam chịu hạ phong được, nàng phải vùng lên.
Trước tiên hết phải tập thói quen cho Vịnh Thi gọi nàng bằng tên.
Dĩnh nghĩ đơn giản như vậy, hồ ly ngu ngơ gần hai ngàn năm cũng chưa từng cố tình tiếp cận ai, nay lại vạch ra một kế hoạch trong đầu.
Bối Vịnh Thi đẹp trang nhã chứ không hút hồn như Bạch Dĩnh, vốn Dĩnh là hồ yêu, nàng đẹp chính là do giống loài của nàng nếu là người đều đẹp.
Đứng cạnh loài người, Bạch Dĩnh như áp đảo quần phương, giáo viên người ấn độ chỉ nàng cách thức tiếp cận yoga, cũng rất tán thưởng gương mặt nàng.
Giáo viên người ấn độ này là nữ, nhìn tuổi tác có vẻ già dặn hơn Bối Vịnh Thi rất nhiều.
Đối với nàng, Bối Vịnh Thi là đẹp nhất, trẻ nhất.
Nhìn Bối Vịnh Thi không ai biết được nàng có một đứa con lớn cỡ Bạch Dĩnh cả, chỉ nghĩ muộn lấy chồng nên đi về lẻ bóng.
Trong lớp yoga chỉ tập rồi tán gẫu một lúc, mọi người sẽ lại vào guồng quay công việc của mình, tản ra mà đi về.
– Dĩnh nghĩ, hay là mình đi ăn nhé? Ở đây có gì ngon không?- Bạch Dĩnh đưa một chai nước suối sang cho nàng, nàng chần chừ một lúc rồi mở nắp ra, uống một ít.
– Vậy con muốn ăn gì? Ở gần đây chỉ có thức ăn nhanh.
Bối Vịnh Thi biết đây là bạn của con mình nên đối xử với nàng ấy không hề đề phòng, chỉ là thân phận hồ ly của Bạch Dĩnh đôi lúc làm nàng thấy khúc mắc.
Nếu là hồ ly thì cứ sống yên ổn trong dị giới là được, cần gì phải bon chen trên nhân sinh?
– Gọi là Dĩnh được không, Dĩnh sẽ gọi chị bằng chị.
Dù sao chị vẫn trẻ lắm, em không gọi bằng cô được.
Nếu chị không gọi là Dĩnh được thì cứ gọi là em cũng được.
Bạch Dĩnh mong chờ nhìn Bối Vịnh Thi, hai chữ mong chờ khắc to tướng trên trán nàng.
Bối Vịnh Thi đột nhiên hiểu ra tại sao Bạch Dĩnh lại chấp niệm như vậy, nàng ấy là hồ ly, so với nàng lớn hơn rất rất nhiều.
Nếu thẳng thắn ra mà gọi, nàng phải gọi Bạch Dĩnh một tiếng tiểu tổ tông, quá già, quá già rồi.
Vậy mà bữa giờ nàng gọi người ta là con, thật tổn thọ.
– Vậy cũng được,..e..em.
Gương mặt của Bối Vịnh Thi bỗng chốc phiếm đỏ, ngượng ngùng chẳng hiểu sao.
Đối với người có dáng hình nhỏ hơn mình gọi bằng em cũng chẳng phải chuyện kì quái, vậy mà nàng lại đỏ mặt.
Bạch Dĩnh rất nhanh giải vây cho nàng, thân thiết ôm lấy cánh tay nàng cười cười:
– Chị, ở đây có chỗ nào ngon?
– Ở..
ở đây..
không có.
– Vậy thì về nhà chị, lần trước chị nấu ăn ngon lắm.
Bạch Dĩnh hào hứng, nhớ lại buổi cơm hôm trước ba người cùng ăn, trình độ nấu ăn của Bối Vịnh Thi không tệ, nàng ăn rất ngon.
Vốn Bối Vịnh Thi chỉ ở một mình, nàng chẳng mua gì để trong tủ lạnh cả.
Mấy hôm trước con gái nàng về nàng đã lôi hết đồ trong tủ ra nấu rồi.
– Chị..
hết đồ ăn trong tủ lạnh rồi.
Ăn gà rán đi, được không?
Ngước đôi mắt hồ ly long lanh của nàng lên nhìn gương mặt ngại ngùng của Bối Vịnh Thi, hỏi:
– Chị toàn ăn đồ ăn nhanh, không tốt.
Ăn đồ truyền thống vẫn ngon nhất, nhân tiện không còn gì trong tủ lạnh, mình đi siêu thị nhé.
Nói rồi, không nói gì thêm nữa một mạch dắt nàng đến một siêu thị gần đó, Bối Vịnh Thi thở dài, xem con bé kìa, hệt như một tiểu nha đầu.
Mà quả thật, Bạch Dĩnh cũng chỉ là một tiểu nha đầu..