Đọc truyện Một Mảnh Phù Hoa FULL – Chương 31
Sáng sớm Bối Vịnh Thi vừa thức dậy liền nhớ đến chuyện hoang đường tối hôm qua nàng làm, nàng hôn Bạch Dĩnh, nàng ỷ lại vào Bạch Dĩnh.
Vịnh Thi rất muốn tự tát mình một cái, nàng thật sự rượu vào loạn tính, lần sau nhất quyết không uống rượu.
Không biết Bạch Dĩnh có hạch hỏi gì nàng không, Vịnh Thi nhắm mắt lại, giả vờ vẫn đang ngủ.
Một lúc sau thì Bạch Dĩnh thức dậy, nàng gọi phục vụ mang đồ sáng lên phòng.
Vịnh Thi tuy nhắm mắt nhưng vẫn biết được Bạch Dĩnh đang đi lại trong phòng nhặt nhạnh đồ lên.
Nhưng cũng vì nàng nhắm mắt nên không biết được người nữ phục vụ phòng từ tối qua đến giờ đều là Tô An, Tô An vui vẻ mang đồ ăn sáng để trên bàn, nhìn xuyên qua bể cá thấy Vịnh Thi còn đang ngủ trên giường.
Khẳng định là tối qua “ăn sinh nhật” rất hoành tráng, thấy được đến đây rồi, Tô An nghĩ phải mau về báo Diêm đế một phen.
Sau khi chuẩn bị đồ ăn xong, Bạch Dĩnh đi lại giường, ngồi lên mép giường vuốt mái tóc dài của Vịnh Thi, nhu tình gọi: – Vịnh Thi, dậy ăn sáng.
– Hm?- Vịnh Thi nhắm chặt đôi mắt lại rồi mở ra, hệt như nàng mới vừa thức dậy.
Bạch Dĩnh yêu thương hôn lên trán nàng một cái, mỉm cười: – Sáng vui vẻ.
– Em làm gì vậy Dĩnh?- Vịnh Thi giả vờ ghét bỏ đứng lên, nàng đi xuống giường rồi đi vào trong nhà tắm.
Vấn đề không phải là nàng không có cảm giác với Bạch Dĩnh, nhưng nàng muốn xác định nàng và Bạch Dĩnh có phải sẽ phát triển mối quan hệ yêu đương không? Bạch Dĩnh có thể là mối quan hệ lâu dài với nàng không?
Bạch Dĩnh thấy Vịnh Thi cau có với mình, nàng liền ngạc nhiên: – Chị..
chị nhớ những gì xảy ra tối hôm qua không?
– Có chuyện gì hả?- Vịnh Thi lấy một ít kem đánh răng cho vào bàn chải, sau đó thuần thục đánh răng.
Nếu như nhận lời sớm, chắc nàng bị bệnh thần kinh, nàng không thể buông thả như vậy được.
Nàng là nữ nhân trên ba mươi tuổi và có một đứa con lớn, nàng khi yêu không thể nào tùy tiện.
Thứ nàng muốn là sự đảm bảo, không phải sự chinh phục, nàng muốn xem Bạch Dĩnh muốn yêu nàng, hay chỉ đơn thuần muốn chinh phục nàng.
Bạch Dĩnh hơi cắn nhẹ môi dưới một chút, sau đó mỉm cười: – Cũng không có gì.
Không hiểu sao khi nghe đến câu cũng không có gì của Bạch Dĩnh lòng Vịnh Thi như ai đó bóp chặt lại, hơi chút khó thở.
Nàng ưu nhã phun bọt kem đánh răng xuống bồn rửa mặt, cũng không nói gì.
Buổi chiều hôm đó Bạch Dĩnh nói với nàng muốn đi thả diều, Vịnh Thi cũng không từ chối.
Từ nhỏ đến lớn rất ít khi nào Vịnh Thi đi thả diều, thành phố H vào mùa này khá lạnh và ít gió, Bối Vịnh Thi không hiểu tại sao Bạch Dĩnh lại muốn thả diều vào mùa đông thế này.
Hai người cùng nhau đạp xe ra một bãi đất trống, trên đường đi, gió lạnh thổi rát mặt.
Nhưng Bối Vịnh Thi lại thấy rất êm đềm, nếu có thể như vậy mãi, thì tốt.
Bãi đất trống không hề có ai, Bạch Dĩnh lấy trong túi mình ra một con diều lớn, nàng khoe khoang nó trước mặt Vịnh Thi:
– Chị coi, diều này là diều đẹp nhất trên đời.
– Xấu!- Vịnh Thi thấy con diều loang lổ như vậy, đương nhiên là không vừa mắt.
– Chị là người đẹp nhất trên đời.
– Xấu.
Vịnh Thi lại buộc miệng nói như thói quen, sau khi chợt nhận ra mình vừa chê bản thân xấu liền hừ một tiếng.
Chỉ tay vào con diều bảo: – Mau cho nó bay lên đi.
Bạch Dĩnh cao hứng chạy qua chạy lại cho diều bay lên, nhưng chạy mất mười lăm phút diều còn chẳng cất cánh nổi.
Bối Vịnh Thi có một nhược điểm đó là hấp tấp nóng vội, thế nên nàng đợi không được, bèn đi lại gần Bạch Dĩnh, nắm lấy cuộn dây.
– Đưa đây chị kéo cho.
Kết cục là hai người, một người cầm cuộn dây, một người cầm con diều, hai người không ai đưa được con diều lên trời cả.
Chạy trong cơn gió lạnh mùa đông nhưng má Vịnh Thi vẫn bị cái nóng hung cho đỏ bừng, nàng lấy tay áo lau đi mồ hôi nhễ nhại, ném con diều xuống đất.
– Con diều ngu ngốc này bị hư rồi.
Bạch Dĩnh lấy khăn ướt ra lau đi mồ hôi trên mặt Vịnh Thi.
Làm Vịnh Thi cảm thấy phải chăng Bạch Dĩnh lúc nào cũng dịu dàng, ôn nhu như vậy? Tim run lên nhè nhẹ, nàng vội mỉm cười, lấy khăn ướt tự lau cho mình.
Trời bắt đầu đổ trận tuyết, Bạch Dĩnh và Vịnh Thi lại không hề có ô, hai người phải đạp xe ra cửa hàng tiện lợi mua một chiếc ô.
Vịnh Thi ngồi đằng sau che ô cho Bạch Dĩnh, tuyết lất phất nhẹ nhàng đậu trên vai áo Bạch Dĩnh, Vịnh Thi lấy tay phủi đi.
Bạch Dĩnh rất đẹp, lại là hồ ly có thể sống thêm ngàn năm vạn năm, còn nàng, nàng không thể sánh vai cùng nàng ấy.
Nếu nàng ấy muốn chơi đùa với nàng cũng tốt, dù sao nàng ấy chơi một lúc cũng hết cả đời người của nàng rồi.
Dựa đầu vào lưng Bạch Dĩnh, Vịnh Thi từ từ cảm nhận tình yêu đang bao trùm lấy hai người.
Hương vị của mùa đông vương vấn trong cơn gió lành lạnh, Vịnh Thi ngả đầu vào lưng Bạch Dĩnh, không nói gì cả, lúc này cho chị nương nhờ em một chút, được không?
– May quá, có thể ở cùng chị khi tuyết rơi.
Bạch Dĩnh cũng cảm nhận được hơi ấm từ Vịnh Thi, cả ngày hôm nay Vịnh Thi như chơi đùa với nàng, khi thì ấm áp, khi thì lạnh lùng không quan tâm, khi thì dịu dàng, khi thì vui đùa.
Bạch Dĩnh chưa yêu bao giờ, nàng cũng không biết như thế nào mới đúng.
Thành phố H đang từ màu xám ảm đạm lại bị những bông tuyết biến thành màu trắng tinh khôi, thuần khiết.
Vịnh Thi mỉm cười, nói: – Tuyết rơi thích thật đấy.
– Được ở bên chị mới là thích nhất.
Vịnh Thi hơi xoay nhẹ ô trong tay, khiến bông tuyết đậu trên ô rớt xuống đất.
– Em sẽ yêu chị bao lâu?
– Hồ ly chỉ động chân tình với một người… Năm dài tháng rộng chỉ yêu một người.
Bối Vịnh Thi đương nhiên là không tin: – Vậy Đát Kỷ thì sao?
– Lịch sử mà, không thể nói chính xác được.
Nhưng em đảm bảo không phải hồ ly, thời nhà Thương người ta chưa có tục ghi chép sử sách, người đời sau nói bà là hồ ly, không có căn cứ.
Với lại, Hồng hồ, Bạch hồ trong dị giới không nhiều, em đảm bảo là không có ai “đi lạc” lúc đó.
– Dĩnh.
Em thật sự động chân tâm?
– Phải!- Bạch Dĩnh ngừng xe đạp lại, nàng xoay đầu lại nhìn Bối Vịnh Thi.
Vịnh Thi đang cầm ô che tuyết cho hai người, thấy vậy cũng ngơ ngẩn nhìn mái tóc dài xinh đẹp của Bạch Dĩnh, yêu thương trong lòng nàng đã hết kiềm chế nỗi.
Bạch Dĩnh chần chừ một lúc, nàng dò hỏi: – Em không biết chị thấy em thế nào.
Nhưng em không thiếu nhất là thời gian, cho em ở bên chị đến khi chị động lòng cũng được.
Em thật sự yêu chị, Bối Vịnh Thi, em yêu chị.
– Yêu?- Bối Vịnh Thi nghi hoặc hỏi.
– Thêm hộ tịch, Dĩnh có thêm vợ nha.
– Ngu ngốc.
Bạch Dĩnh chần chừ một chút rồi tiến lên đặt một nụ hôn lên môi Bối Vịnh Thi, tuyết vẫn cứ lất phất rơi nhẹ lên ô, xoay vòng rồi rớt xuống mặt đường.
Dưới cơn tuyết đang dần bao trùm dương gian, Bạch Dĩnh lần đầu tiên cảm thụ thứ mà người đời gọi là hạnh phúc.
Vì có tán ô màu trắng nhạt của Vịnh Thi, tuyết dường như không còn lạnh nữa mà ấm áp cực kì.
– Em hôn chị rồi..
Giọng Vịnh Thi lại trở nên quyến rũ lạ thường, Bạch Dĩnh thấy trong mắt của Vịnh Thi có sự yêu thương, sủng ái.
Nàng nhịn không được, mỉm cười hỏi lại:
– Em hôn chị rồi, thì sao?
– Em phải chịu trách nhiệm, em nghĩ hôn được Bối Vịnh Thi là dễ dàng?- Vịnh Thi cấu vào cánh tay Bạch Dĩnh, tuy là cấu nhưng chẳng đau tí nào.
Bạch Dĩnh làm động tác tuân mệnh: – Bà xã đại nhân là nhất!
– Giỏi!- Vịnh Thì cười rộ lên, trông thế nào cũng thấy đáng yêu.
– Giỏi có được hôn nữa không?- Bạch Dĩnh âu yếm định tiến người lên hôn Bối Vịnh Thi, nhưng Bối Vịnh Thi nhìn lướt một chút thì thấy có không ít người hiếu kì nhìn hai nàng nãy giờ.
Ngay lập tức Vịnh Thi muốn tìm chỗ chui xuống, không thể tin được bản thân mình lại thành diễn viên bất đắc dĩ.
– Hoan hô!!
Đám đông ngay lập tức vui vẻ vỗ tay phụ họa, Bạch Dĩnh gãi gãi đầu cười cười cúi đầu cảm tạ mọi người, luôn miệng nói: – Bà xã nhà em, bà xã nhà em.
– Đẹp đôi lắm!!- Ai đó la lên, ngay lập tức tiếng hò hét còn vang dội hơn nữa.
Mọi người đồng thanh hoan hô cặp đôi nữ nữ xinh đẹp nhất họ từng gặp, Vịnh Thi chỉ ước mình có thể ngất ngay tại chỗ.
Nàng đẩy Bạch Dĩnh ra khỏi yên xe đạp, sau đó giành lấy xe đạp, một mạch đạp về khách sạn.
Đồ Bạch Dĩnh chết bầm!.