Bạn đang đọc Một Ly Cà Phê Tình Yêu: Chương 2: Ireland Coffee – Cà Phê Ireland
Quân Mạc tới trước quầy tiếp tân dặn dò mấy người phục vụ, cô không dám quên, thời điểm đối mặt với một đám con gái đã hiểu rõ ràng được. Đại nhân vật như vậy cô thực sự đắc tội không nổi, chỉ cần vài ánh mắt đã khiến ánh mắt của những cô gái này bay loạn, hiển nhiên là tâm trật quỹ đạo rồi… Quân Mạc cười lắc đầu, đi trở lại văn phòng, vừa nhìn thấy thời gian cách giờ tan tầm rất sớm, không khỏi vui vẻ lên. Cô đơn giản chỉ là người bình thường như thế, thực dễ dàng cảm thấy thỏa mãn mọi thứ. Có lẽ bây giờ Hứa đại mỹ nhân chỉ sợ rằng đang còn mang đôi giày cao gót chạy loạn ở khách sạn. Thực sự may mắn chính bản thân mình có thể kiếm được chuyện thật sự đủ tiện nghi như thế này.
Gọi điện thoại thông báo tới các trưởng ca, cẩn thận nhấn mạnh tầm quan trọng của vị khách lớn này, mới vừa rồi còn nhớ rõ là đã đáp ứng với Tổng giám đốc Từ. Cô chỉ nói đơn giản tình hình đó, Tổng giám đốc Từ đã liền phân phó, “Tiểu Hứa gần đây còn phải tiếp đón đoàn du khách từ Mỹ, cô ấy cũng có chút việc trong quan hệ xã hội nên mới dẫn tới tình trạng như thế. Như vậy cuộc thông báo sản phẩm mới của Thụy Minh cô cũng nên đi tham gia, được không?”
Đây cũng nằm trong dự kiến của Quân Mạc nên cô cũng không có kinh ngạc gì, chỉ nói “Được”. Cô thừa dịp Tổng giám đốc Từ lấy hơi để nói cô vội vàng chen vào việc khác, “Ai nha, bên bộ phận phục vụ có lời mời. Tôi phải đi trước đã.” Vội vàng nhấn nút kết thúc cuộc gọi, Quân Mạc cười khổ ngồi trở lại trên ghế, ngồi ngây ngốc ra một lúc lâu. Cô giờ chỉ hi vọng thời gian đi qua nhanh một chút, sáng sớm cô đã hẹn cùng Ân Bình đi dạo phố rồi.
Khó khăn xử lý xong công việc, xử lý xong việc khách hàng phàn nàn về việc âm thanh quá lớn từ công trường đang thi công ở bên ngoài gần khách san. Quân Mạc thay bộ đồng phục ra, thay vào bộ quần áo hưu nhàn của mình rồi liền đi tới cửa sau đợi Ân Bình.
Theo quy định, nhân viên không thể đi cửa chính, hơn nữa cửa sau không giống như cửa chính là một con đường rộng lớn rợp bóng mát, không khí thoải mái, luôn luôn hiện lên trong tầm mắt những hãng xe danh tiếng. Cửa sau đó chính là một phố ăn vặt đầy nhốn nháo, vừa đi ra ngoài sẽ dung nhập vào nơi náo nhiệt này, làm cho người ta cảm thấy tràn ngập sự ấm áp của trần thế.
Cảnh tượng kế tiếp sau đó làm cho Quân Mạc trợn mắt há hốc mồm, Ân Bình có thể đi trên đôi giày cao gót đó mà chạy vội đến chỗ cô, tốc độ đủ có thể lấy so sánh với chuyện trèo tường vượt biên à nha.
“Tớ nghe nói… nghe nói…” Ân Bình nắm lấy vai Quân Mạc , há mồm thở dốc.
“Tổng giám đốc của Thụy Minh siêu cấp đẹp trai đúng không? Đúng hay không?” Cô kiên nhẫn đợi bạn mình nói xong, khóe mắt nhịn không được ánh lên một tia giảo hoạt.
“Tin tức có đáng tin hay không vậy?”
“Đám người phục vụ bốn phương tám hướng kia có thể đừng háo sắc như vậy có được không? Tớ muốn không trừng các cô ấy cũng không được, một đám đều bị mê hoặc thành như vậy.” Quân Mạc nhẹ nhàng bâng quơ nói.
“Nói mau đi.” Ân Bình mất đi kiên nhẫn, hung hăng nắm lấy cánh tay Quân Mạc .
“Có thể nói như vậy, nếu không phải là người lắm tiền thì cũng là một người có khí chất khác người bình thường chúng ta.” Quân Mạc nắm tay bạn mình ra, “Cậu xem xem cái gọi là người đàn ông độc thân hoàng kim thì người nào không gian manh giảo hoạt chứ. Anh ta trưởng thành lên như vậy cũng không dễ dàng gì.” Cô cười, “Bất quá cũng phải nói, giám đốc tiêu thụ của bọn họ cũng thực là một soái ca nha. Cậu nên tận dụng thời cơ đi.”
Ân Bình hoài nghi nhìn cô một cái, thấy cô không giống hay nói giỡn mới nhịn không được than thở, “Chung thân đại sự của tớ, cậu đừng có gạt tớ đó. Vạn nhất chậm trễ nhân duyên tốt….”
Quân Mạc cười lớn, “Từ khi nào thì cậu đã muốn có nhân duyên tốt rồi vậy? Hiện tại nghiệp vụ của chúng ta cùng Thụy Minh nhiều như vậy, cậu cũng có thể nhìn thấy được.”
Các cô đi sau con phố nhỏ đến một quán cơm để ăn tối, theo thường lệ là “uyên ương” quán. Quân Mạc thích ăn lạt với một mảnh hồng hồng ớt, nhìn Ân Bình đang líu lưỡi. Kỳ thật Quân Mạc sinh trưởng ở một gia đình ở phía nam, từ nhỏ ăn những món này thành thói quen sau này lại đi đến phía bắc học đại học. Tuy không thích ứng được với khẩu vị mặn trong đồ ăn ở nơi học nhưng hiện tại trở về quê hương làm việc, lại thường nhớ tới , nhịn không được chỉ cần ăn quá một lần đã nghiền.
Ăn uống no đủ, ngoài trời gió lạnh thổi tựa hồ cũng không gây nên sự sợ hãi gì, chỉ cảm thấy gió thổi tới trên mặt rất là mát mẻ. Hai người khoác tay nhau, vừa đi dạo phố vừa thảo luận. Ân Bình đột nhiên đồng tình nhìn Quân Mạc liếc mắt một cái, “Biết sao không? Người đẹp Hứa vừa rồi đến chỗ tổng giám đốc để tố khổ.” Quân Mạc lập tức cảnh giác lên, “Như thế nào?”
“Chính là trai đẹp mà cậu đề suất kìa, thực khó chơi nha. Đề ra nghi vấn rồi điều tra đông tây, người đẹp Hứa đều nhanh chóng bị làm cho đến phát khóc, đánh chết cũng không nguyện ý hợp tác nên lại đi xuống. May mắn trên tay còn có vài việc cần làm chỉ có thể nói qua loa cho xong thôi.” Ân Bình chậm rãi nói, bộ dáng giống như vui mừng khi thấy người gặp họa vậy.
Quân Mạc thiếu chút nữa là sặc, “Vừa rồi như thế nào lại không nói?”
“Sợ cậu không có khẩu vị mà ăn cơm thôi.” Ân Bình chậm rãi nói, “Tớ thấy cậu đừng đi dạo phố nữa, vẫn là nên về xem xem tình hình thế nào có lẽ tốt hơn.”
Quân Mạc ầm thầm thở một hơi, cảm thấy Hứa Ưu cùng tổng giám đốc Từ đúng là không có chút phúc hậu nào. Ngược lại làm ra bộ dạng thanh thản nữa chứ, “Tốt xấu gì tớ cũng là nhân viên của lão, bọn họ còn có thể làm khó tớ tới mức nào chứ? Đi, đi dạo phố thôi.”
Về nhà sẽ không thoải mái như vậy, cửa đã được mở .. cô đem các loại túi to túi nhỏ hướng ghế sofa mà để nhưng cũng chẳng có hảo tâm đâu mà sửa sang lại, vội vàng mở máy tính ra kiểm tra và nhận mail từ Thụy Minh gửi đến, bên trong có hình ảnh tư liệu mà cô cần đã bị qua tay. Cái này nhất định là vào lúc ban ngày rồi. Cô theo thói quen tính đi đến tủ ly chén, lại phát hiện sớm rỗng tuếch — cô sớm đã quên pha cà phê. Ngẩn đầu nhìn trần nhà đã gần tới đêm khuya, ngẫm lại vẫn là nên quên đi, miễn ất ngủ. Ngày thứ hai chỉ sợ còn phải toàn lực mà ứng phó thôi.
Kỳ thật tập đoàn Thụy Minh lớn như vậy, lý gì lại không có người tài. Việc Quân Mạc cần làm chính là vì bọn họ mà tìm kiếm một nơi phù hợp với các hạng mục chỉ tiêu cụ thể để chứng thực. Nghe thì thực là đơn giản lắm, kỳ thật Quân Mạc bắt đầu hiểu được sự khó xử của Hứa Ưu. Thụy Minh cẩn thận như vậy đến ngay cả một cái xe cụ thể đều phải so đo, Quân Mạc liền theo các bộ phận mà điều động nhân viên, dễ dàng cho tổ chức phối hợp.
Mã Sơ Cảnh về phần hợp tác cũng khá tốt, công việc cần Quân Mạc xử lý cũng có rất nhiều, cuối cùng cũng có chút an ủi. Trong quá trình làm việc thật là khắc nghiệt nhưng là dù sao cũng có thể coi như là một thanh niên ưu tú. Làm việc rất nhiều cũng cùng nhau nói chuyện phiếm hay đùa giỡn. Hai người phối hợp thực ăn ý, sau hai ngày kế hoạc sơ lược đã được đưa ra. Sân cụ thể cũng đã được xác định, Quân Mạc cười nói, “Khi nào thì cho tổng giám đốc của các anh xem qua?”
“Boss của chúng tôi không có quản chuyện này.” Mã Sơ Cảnh miễn cưỡng đóng laptop lại, “Đừng nóng vội, ít nhất còn phải sửa chữa 7 đến 8 lần nữa.”
Quân Mạc thở dài, cùng Mã Sơ Cảnh nói lời tạm biệt rồi trở lại văn phòng.
Nhân viên tiếp tân gọi điện tới phòng làm việc, “Quản lí Lý, tổng giám đốc Hàn hiện tại đang ở phòng.”
Theo lý mà nói phải ba ngày nữa, lúc đó mới điện thoại hỏi thăm đáp lẽ trưng cầu ý kiến. Quân Mạc lên tiếng, nối đường dây riêng. Cô có cảm thấy có chút gì là khẩn trường, có thể trong nháy mắt làm cho bản thân mình lại cảm thấy buồn cười, sớm qua được bạn Kỉ Linh háo sắc rồi sao. Nhưng nhớ tới mạc danh kỳ diệu của con người kia không khỏi khiến cho con ngươi có chút đen lại, cảm thấy không nên để tâm.
Đầu kia điện thoại vang đến giọng nói tựa hồ có chút mệt mỏi, khàn khàn, “Alo?”
Quân Mạc vội vàng chuẩn bị tinh thần, theo thói quen liên tiếp dùng từ phản xạ có điều kiện nói ra, cái này gọi là một tiếng trống làm cho tinh thần hăng hái thêm, “Xin chào tổng giám đốc Hàn, chúng tôi muốn trưng cầu một chút ý kiến của anh đối với sự phục vụ của khách sạn. Xin hỏi anh có vừa lòng khi ở đây không?”
Hàn Tự Dương nằm trê sô pha, không vừa lòng nói, “Tốt lắm.” Anh vốn không quá mức để ý đến những người này.
Quân Mạc dừng một hơi, ngữ khí cũng thoải mái lên, “Cảm ơn anh. Nếu có ý kiến gì, anh có thể trực tiếp gọi điện riêng đến nhóm quản lí, chúng tôi sẽ cố hết sức phục vụ chu đáo. Quấy rầy anh rồi….”
Cô đang muốn nói hẹn gặp lại, đầu kia điện thoại lẳng lặng mở miệng hỏi lại, “Xin hỏi cô là ai?”
Quân Mạc sửng sốt, đành phải nói, “Tôi là Lý Quân Mạc . Ngày đó là người đưa anh đi xem phòng.”
Lời vừa ra khỏi miệng, bỗng nhiên cảm thấy có chút dưa thừa. Người như vậy làm sao còn có thể nhớ rõ ngày đó chứ.
Hàn Tự Dương thu hồi lực chú ý lên chiếc laptop, khóe miệng hiện lên nụ cười như có như không vậy. Anh thản nhiên cường điệu, “Xin chào, Quản lí Lý. Tôi thực vừa lòng với sự phục vụ của các vị.”
Tập toàn Thụy Minh.
Mã Sơ Cảnh cũng không chờ thư ký thông báo cho tổng giám đốc mà đi thẳng vào. Hàn Tự Dương chỉ mặc quần áo màu trắng, cổ áo buông lỏng cúi đầu xem văn kiện.
“Tổng giám đốc, anh như thế nào gần đây lại có chút nhàn như vậy chứ? Ngay cả doanh thu và các khoản tài trợ cho người mẫu đều nhúng tay vào là sao?” Hắn châm chọc cười cười, “Việc nhỏ như vậy không đáng kể gì, ngay đến cả tôi cũng lười quản nhưng anh như thế nào mà lại có hứng thế như thế hả?”
Hàn Tự Dương buông bút, gật gật đầu, “Không sai, chuyện này tôi đã trực tiếp quyết định.”
Mã Sơ Cảnh không để ý đến lời nói của anh, ngữ khí vẫn càng ngày càng cao, “Chúng ta đối với mỗi người mẫu đều có yêu cầu. Anh làm như vậy, ban đầu chúng ta muốn ký hợp đồng với đám người mẫu đó. Bây giờ phải làm sao?”
“Chỉ cần thử một lần.” Hàn Tự Dưng nói xong im lặng dựa vào chiếc ghế dựa màu đen rộng thùng thình ở sau lưng, tựa hồ có chút không kiên nhẫn.
Mã Sơ Cảnh còn muốn nói nữa, Hàn Tự Dương đã muốn chuyển đề tài liền nói, “Cậu nói như vậy chứng tỏ cũng không có oán giận khi hợp tác? Thật sự là kỳ lạ.”
Mã Sơ Cảnh thở hắt mạnh ra, “Mặc kệ nói như thế nào, về sau cuối cùng vẫn là không cần như vậy… chúng ta rất khó làm.”
Tiếp theo sắc mặt nghiêm túc lạ thường, “Lần này người phụ trách khách sạn thực có khả năng, cô gái đó thực lưu loát.”
“Hử?” Hàn Tự Dương khẽ khiêu mi, trong giọng nói lộ ra vẻ hưng trí dạt dào.
“Anh cũng biết mà? Quản lí Lý, chính là người ngày đó dẫn anh đi xem phòng.” Mã Sơ Cảnh đứng lên, “Tôi phải đi rồi,”
Đi tới cửa cũng không quên quay đầu lại hung hăng nói, “Chỉ lần này sau, hi vọng lần sau không cần tự tiện can thiệp sự an bài của cấp dưới nữa.”
Hàn Tự Dương nhìn hắn đóng sầm cửa, nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Mắt như chuyển mở, dường như nhớ tới gần đây thường có thể gặp cô gái ấy ở khách san… khi thì lúc cô mang túi xách đi làm, gặp anh thì cười hỏi thăm. Hoặc là ngẫu nhiên khi đến kiểm tra phòng, ở hành lang chạm mặt. Ạnh trùng hợp nhìn thấy cô ngồi nửa thân mình trên mặt thảm để kiểm tra, sau đó quay đầu nói với nhân viên đứng ở phía sau. Ngữ khí mềm nhẹ, thần sắc còn thực sự rất chuyên chú. Vì thế anh đột nhiên cảm thấy tâm tình vô cùng tốt.
Bận rộn như ngày trước, Quân Mạc cũng rất thích. Lúc nghỉ ngơi, ngoài trừ đến tiệm cà phê, cô giống như cũng không đi đâu, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào cửa sổ, để những suy nghĩ bao vây lấy chính mình. Như vậy còn không bằng làm việc liên tục, về nhà chỉ có ngủ ngay, cả giấc mơ cũng giống như bận rộn mệt nhọc mà ít đi, mở mắt ra đã là một ngày mới.
Buổi sáng này, có người đưa một số người mẫu đi đến trước cửa khách sạn, như vậy so với sự trống trải bên trong này cũng có tâm ý. Quân Mạc liên tục lắc đầu, đối với việc Thụy Minh dùng hội nghị phát triển để thể hiện phong cách thanh lịch của công ty thì cô có chút ý kiến, cảm thấy không thích hợp với đặc điểm di động được hiện đại hóa này cho lắm. Quân Mạc nắm bắt kế hoạch giống như Mã Sơ Cảnh nói là người kinh doanh lâu năm, phong cách cho đến thiên hướng sắc lạnh của màu sắc có thể cùng hợp với nhau thì càng tăng thêm sức mạnh.
Mã Sơ Cảnh nhíu mày, biểu tình cực kỳ nghiêm túc, khác với dáng vẻ ngày thường rất xa. Vừa rồi hắn cũng không ngẩng đầu lên phủ quyết trước đề nghị đó, nhưng có một chút cảm tình không tốt, “Ngoài trời sao? Vậy buổi tối hẳn phải để cho đám khách ăn không khí rồi?”
Hắn nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn phía Quân Mạc , “Quản lí Lý, hiện tại đem toàn bộ nhân viên thuộc kế hoạch lần này theo. Chúng ta đi nhìn xem đại sảnh lầu 2 sửa thành hội trưởng lớn như thế nào?”
Quân Mạc gọi điện thoại cho nơi đang tiến hành sửa, một bên đứng dậy, “Đi thôi.”
Đoàn người lại vội vàng đi tới lầu 2, lập tức bắt đầu công việc.
Mã Sơ Cảnh vốn đứng ở cửa, cùng với các cấp lãnh đạo thấp giọng thương lượng cái gì đó, bỗng nhiên phía sau vang lên một giọng nói vấn an, vừa mới quay đầu lại nhếch miệng cười nói, “Tổng giám đốc Hàn như thế nào lại đến đây?”
Hàn Tự Dương vẻ mặt thoải mái, “Cậu có thể cho rằng tôi đến trông coi đi. Giám đốc Mã.. nếu hiệu quả cuối cùng không tốt, cậu tốt nhất chuẩn bị đi cơ sở rèn luyện một chút đi.” Anh nhìn quanh bốn phía rồi hướng đến Lý Quân Mạc đang ở phía xa xa.
Lý Quân Mạc đang cùng trưởng ca thấp giọng thương lượng việc an bài phòng cho khách, đột nhiên sắc mặt của cô ấy có chút quái dị vội vàng quay đầu. Phía sau là một người đàn ông tuấn lãng mà ôn hòa, hướng chính mình chào hỏi, “Quản lí Lý.”
“Xin chào, tổng giám đốc Hàn.” Quân Mạc vội vàng đáp, “Chúng tôi đang vội vàng trang trí lại nơi này. Anh có việc gì sao?” Mấy ngày nay nghiệp vụ cùng với Thụy Minh đến không ngừng, bọn họ thật ra vẫn thường chạm mặt lẫn nhau nên cũng có chút thân quen.
“Tôi chỉ đi ngang, tình cờ tới đây nhìn xem. Vất vả cho các cô rồi.” Hàn Tự Dương hướng trưởng ca phía sau cũng gật đầu thăm hỏi. Quân Mạc nhanh liếc liếc mắt một cái, Tiểu Trương ở phía sau trưởng ca vẻ mặt đã muốn đỏ lên.
“Đây là công việc của chúng tôi, không vất vả.” Cô cười.
“Hôm nay không phải là ngày nghỉ sao?” Hàn Tự Dương giống như lơ đãng hỏi, “Các cô đều liều mạng làm việc như vậy, Tổng giám đốc Từ nên phải phát thưởng ọi người chứ?”
Quân Mạc vờ như không hiểu, cười giải thích, “Chế độ nghỉ ngơi của khách sạn chúng tôi cùng với các anh không giống nhau. Việc đến thì dù sao cũng phải đi làm, đợi cho nhàn mới có thể nghỉ ngơi thêm. Mọi người làm việc ở đây đều đã thành thói quen.”
Hàn Tự Dương vừa lắng nghe vừa hơi hơi cúi xuống, nói với cô ,“Xong việc rồi tôi mời mọi người ăn một bữa cơm đi.”
Quân Mạc sửng sốt, chợt cười nói, “Điều đó thật tốt. Tôi thay mặt mọi người cảm ơn tổng giám đốc Hàn.”
Mắt thấy anh phong độ rời đi, Tiểu Trương ở bên tai hô nhỏ, “Trời ạ.”
“Em đó, hoàn hồn đi. Em có biết hay không biểu hiện vừa rồi của em thực sự ngốc.” Quân Mạc có chút không kiên nhẫn gõ đầu cô. Lúc này cửa mở, tiến vào từng đợt gió lạnh khiến cho tay Quân Mạc chỉ cảm thấy lạnh như băng.
Tiểu Trương ũ rũ, “Không phải đâu. Quản lí Lý, chị như thế nào mà không khẩn trương vậy?”
“Một đám tất cả các em, thật sự là Tư Mã Chiêu chi tâm thôi. Dù sao chị đối với anh ta không có ý đồ.” Cô cười một cách tươi sáng nhất với Tiểu Trương , nhìn những người ở trong tầm mắt mình cũng rất bí hiểm
Lại không có sao, kỳ thật đêm cũng đã khuya rồi. Phía nam chính là như vậy, vào đông ban đêm liền có gió lớn th%B