Một Ly Cà Phê Tình Yêu

Chương 18: Caramel Macchiato Coffee - Cà Phê Caramel Macchiato


Bạn đang đọc Một Ly Cà Phê Tình Yêu: Chương 18: Caramel Macchiato Coffee – Cà Phê Caramel Macchiato


I am beacause you are.
Quân Mạc mua vé xe đến một tỉnh ở phía tây, sau đó đổi xe đến Đôn Hoàng. Ở trên tàu hỏa ngủ đã rồi, tự nhiên vui vẻ xuống xe, nhìn thời gian vẫn còn sớm, vì thế ra nhà ga ăn một bát mì thịt bò nổi tiếng. Tuy rằng những quán bán loại mỳ thịt bò này đã trải rộng khắp nơi trên đất nước nhưng cô vẫn cảm thấy đặc sản ở nơi này thật sự vẫn là ngon nhất – sợi mỳ được nhào nặn một cách thủ công, hơn nữa miếng thịt bò rất lớn, nước dùng ngon, gọi một bát lớn, ăn xong vẫn muốn ăn thêm nữa.
Trở lại nhà ga đợi tàu, chỉ cảm thấy phòng đợi tuy lớn nhưng lại ngột ngạt đến mức hít thở không thông – cũng không phải là giờ cao điểm đông hành khách mà vẫn có rất nhiều người qua lại tấp nập, lối đi trên hành lang chất đống những bao lớn bao nhỏ, tràn ngập mùi vị mì ăn liền. Quân Mạc lại không hề cảm thấy chán ghét, nghĩ đến thời khắc chờ đợi lúc còn là sinh viên luôn khiến người ta cảm thấy ấm áp, đợi tàu hỏa tới, mệt mỏi đến mức không vực dậy được tinh thần. Mỗi lần cha mẹ ra ga đón cô, Quân Mạc đều giả vờ không vui không muốn mọi người tới đón mình như thế này, trong đầu luôn mong chờ một lần tự mình lôi chiếc vali thật lớn đứng trước cửa nhà ấn chuông – vừa có thể khiến người nhà niềm vui bất ngờ, lại đường đường chính chính ọi người thấy mình đã trưởng thành.
Đáng tiếc thời gian bốn năm học, mỗi lần đều có người nhà đến đón cô – không ai cho cô làm những việc linh tinh vụ vặt phiền toái đó đâu? Một cái vali cũng không cần đụng tới – ba cô luôn lo lắng một mình cô không thể di chuyển được vali lớn đó, thật ra Quân Mạc từng cười trộm, mỗi lần lên tàu cô luôn nói ngọt nhờ một chú nào đó giúp đỡ, cuối cùng cũng sẽ có người giúp cô – với bộ dạng ngọt ngào, lại vui vẻ hoạt bát, thậm chí có người còn giúp cô kéo hẳn vali lúc xuống tàu nữa.
Lần này sau lưng mình chỉ có ba lô du lịch, cô cảm thấy rất đắc ý – trước kia cô cực kỳ hâm mộ những người đi du lịch mà chỉ mang một ít hành lý đơn giản bên người, nhưng đến lượt mình thì bát kể như thế nào cũng không đem ít đồ đi theo được. Vì thế không oán không hối hận mà theo hàng người tiến đến nơi soát vé.
Tìm được giường nằm của mình, đem các thứ thu xếp ổn thỏa, liền dựa vào đầu giường, môi đã khô đến nứt cả da, hai tay dường như cũng thô ráp mang theo cảm giác sắc lém như đang chà lên cát vậy– thời tiết Tây Bắc quả thật rất khác biệt, hanh khô quá sức tưởng tượng của mình, ngay cả tóc cũng tĩnh điện đến mức đã dựng thẳng hết lên rồi.
Cô không cảm thấy có gì không ổn, ngược lại, lại cảm thấy rằng chỉ có như vậy mới đúng với cái tên thẳng thắn của miền Tây. Lúc nào cũng đứng ở vùng sông nước Giang Nam dưới làn mưa phùn phiêu linh ấm áp mà ôn nhuận, chỉ sợ anh hùng cường hãn đến mấy trong thời tiết này cũng bị làm cho yếu đi mà thôi.
Thân tàu lắc lư một chút rồi bắt đầu chuyển bánh, loa tàu bắt đầu vang. Tàu chuyển động theo một tiết tấu thong thả mà nhu hòa, rất giống như đưa nôi – vì cố gắng bỏ qua mùi thuốc khử trùng trong chăn , cô bắt đầu tiến vào giấc ngủ của mình.
Lại không biết rằng chính mình đã đã bỏ qua phong cảnh trên đường đi.
Khi cô tỉnh lại đã là lúc trời chiều ngả bóng về tây, cô thăm dò nhìn ra phía ngoài cửa sổ, thảo nguyên mênh mông một màu xanh, cư nhiên lại có từng đàn cừu cứ như những đám mây thật trắng thật lớn, có cảm giác sáng lạn nhưng cũng rất xa hoa, dù không thắng được tổ hợp ba màu vàng, xanh, trắng trong thiên nhiên tinh thuần, phối hợp với nhau như hình ảnh ngoại cảnh trong một bộ phim truyền hình lướt vùn vụt qua như bay.
Cô gần như tham lam mà dùng ánh mắt như muốn nuốt hết những cảnh ngoài cửa sổ, chưa bao giờ tưởng tượng ra được nơi sa mạc hoang dã cằn cỗi này cũng có thể có nơi màu mỡ phì nhiêu để chăn nuôi như thế này, thật sự là nên đi vạn dặm đường, mới cảm thấy được những gì mình nhìn thấy trước đến giờ thật nhỏ hẹp. Thật đáng tiếc khi cô liên tục đem thời gian tốt đẹp vừa rồi dùng vào việc ngủ.
Các tỉnh miền Tây có địa hình dài hẹp, tàu chạy một đoạn này có rất ít người sinh sống, phong cảnh đẹp đến bất ngờ – bên ngoài cửa sổ, những chiếc tàu hỏa chuyển hướng ở cùng một chỗ, chậm rãi chạy trên bình nguyên, núi tuyết xa xa gợi nhớ tới của Lương Vũ Sinh, khiến người khác phải cảm khái một thời, lại khiến người ta phải đưa mắt nhìn ra thế giới tự nhiên mênh mông kia.
Cho đến khi trên bầu trời xuất hiện vô số vì sao, rút cuộc cũng không nhìn rõ phong cảnh ngoài cửa sổ, Quân Mạc lưu luyến thu hồi ánh mắt, ăn lung tung một chút, lúc này mới nhìn đến tin nhắn của Hàn Tự Dương, hôm nay anh lên máy bay, ngày mai về đến thành phố A.
Gửi lại tin nhắn cho anh, thử một lần rồi lại một lần, luôn thất bại, có lẽ chỗ này quá hoang vắng, không có tín hiệu di động – đành tức giận mà từ bỏ việc nhắn tin với anh. Trước khi ngủ rót ình một cốc nước, nước ấm trên tàu hỏa có mùi thuốc tẩy gay mũi, cô cũng chấp nhận uống tạm mấy hớp, không khỏi nhíu mày, không thể nói ra là vì cái gì.
Ngày thứ hai xuống tàu, kỳ thật khoảng cách đến Đôn Hoàng còn xa – nghe nói còn khoảng hai hoặc ba giờ ngồi xe nữa, hiện tại tàu dừng lại ở một trạm nhỏ cũng thoải mái, là Liễu Viên – nói như vậy năm đó Chiết Liễu đưa tiễn Chi Phong cũng thế, giao thông đi lại nơi biên cương này cũng chỉ có thể là như thế – cho nên mới để lại một cái tên này. Sáng sớm Tây Bắc lạnh lẽo cũng rất trong lành, thở ra một hơi là kết thành sương trắng, vì vậy vội vàng lên một chiếc xe bus nhỏ, có chút bẩn nhưng cũng không ảnh hưởng gì tới tâm tình nhảy nhót vui vẻ của cô.
Ba giờ hành trình trên xe bus nhỏ này có chút dài, Quân Mạc nhìn những vườn cây trái dọc đường, không khỏi mở to mắt, kinh ngạc vạn phần – chợt cười bản thân mình chẳng mấy khi được nhìn thấy những thứ này, sách giáo khoa cấp 2 có nhắc đến trái cây ở Tân Cương được xếp vào hàng bậc nhất trên thế giới về độ dinh dưỡng, tất nhiên nguyên nhân là vì sự chênh lệch nhiệt độ trong ngày mà hình thành nên sự ngọt lạt khác nhau ỗi loại rau quả.
Đôn Hoàng là một thành phố nhỏ, tìm được khách sạn cũng không khó – đến nơi mới phát hiện ra rằng không nhất thiết cần phải đặt trước phòng, bây giờ không phải mùa du lịch, cách ngày 1/5 cũng có vài ngày, cảm giác rằng ở đây nơi nơi đều rất trong trẻo, mát lạnh nhưng cũng có giác lành lạnh không nói nên lời, ngược lại giống như gần đến thời kỳ dữ trự năng lượng hoàng kim vậy.
Thoải mái tắm rửa một cái, quyết định buổi chiều phải đi hang Mạc Cao – chuyến đi này chờ mong nhất là chuyện này. Nơi khô ráo thoáng mát thế này nên tóc cũng nhanh khô, Quân Mạc mới ra khỏi khách sạn, cảm thấy thật nhẹ nhàng khoan khoái, tìm xe ngồi đi đến hang Mạc Cao. Trước khi đi cô lễ tân của khách sạn đã chủ động hỏi cô có muốn khách sạn hỗ trợ đặt trước vé tàu đi Ô Lỗ Mộc Tề không, vậy nên thanh toán tiền đặt cọc xong rồi mới ngồi xe đi hang Mạc Cao.
Một đường ngồi xe, thời tiết có chút ngột ngạt, mây đen kéo đến, đình trệ ngay trên đỉnh đầu – tài xế cười nói, “Khống có vần đề gì đâu, trời vẫn vậy mà, cũng sẽ không mưa.”
Xe chạy được nửa đường, một du khách bên cạnh đều chỉ ra ngoài cửa sổ, bị cảnh vật trước mắt làm cho giật mình – hàng ngàn tia sáng chiếu qua những đám mây đen, chiết xạ như những thanh kiếm sắc bén trong suốt và sáng chói, mà đem toàn bộ màu đen của bình nguyên nhấn chìm trong sắc vàng của ánh nắng.
Sách sử ghi lại hòa thượng Nhạc Tôn cũng vì nhìn thấy vạn đạo kim quang “Giống như thiên phật”này nên mới đào cái hang đầu tiên ở nơi này. Trong lòng Quân Mạc không khỏi niệm một tiếng phật, liếc mắt nhìn cảnh vật hùng tráng nơi thế gian như thế này, cũng đủ để làm chuyến đi này thú vị hơn rất nhiều.
Cô yên lặng xuống xe, trước tiên mua một tấm bưu thiếp chỉ có bán ở đây tại cửa hàng bán đồ lưu niệm, quyết định viết cho bố mẹ và bạn bè, coi như là làm kỷ niệm. Vừa may chia hết, cũng không giữ lại cho anh – Quân Mạc vừa xếp hàng mua vé, vừa gửi tin nhắn cho anh, “Em đang chuẩn bị vào hang Mạc Cao”
Hàn Tự Dương xuống máy bay, giám đốc bộ phận kỹ thuật lập tức vội vàng chuẩn bị mời đến dự họp, vì thế chị Trần cùng Phí Hân Nhiên sân bay đón anh. Xa xa nhìn Hàn Tự Dương đi tới, trợ lý giúp anh xách hành lý, hai người cúi đầu nói chuyện.
Phí Hân Nhiên vẫy tay với hai người họ, Hàn Tự Dương cũng hướng anh ta mỉm cười gật đầu, một lát sau nét mặt cũng giãn ra, điện thoại trong tay rung lên báo có tin nhắn.
Anh bước chậm lại, trợ lý dừng phải dừng lại chờ anh, Hàn Tự Dương hơi hơi hất cằm, ý bảo cậu cứ đi ra ngoài trước.
Trong điện thoại giọng nói của cô lớn lại mang theo sự phấn chấn vô cùng, “Em vừa ra khỏi hang Mạc Cao rồi anh.”
“Tiếp theo còn muốn đi chỗ nào nữa?” Hàn Tự Dương thấp giọng hỏi cô, khóe miệng mang theo ý cười, mấy cô tiếp viên hàng không bên cạnh không nhịn được nhìn anh thêm vài lần.

“Vâng, em còn muốn nhìn lại một lần nữa. Anh biết không? Hôm nay hướng dẫn viên du lịch hóa ra lại là một thạc sĩ của ngành lịch sử, cô ấy rất xinh – cô ấy nói thích nơi này, rời quê hương đến chỗ này làm hướng dẫn viên đã hai năm rồi.” Quân Mạc cầm điện thoại mặt mày hớn hở nói, “Giống như truyền kỳ ấy, cô ấy nói thích xem những bức bích họa cùng điêu khắc nữa…”
Lần đầu tiên gặp cô đã thích hướng dẫn viên du lịch này rồi, vóc dáng hao gầy, tóc dài buộc cao, mang theo giọng nói ngọt ngào ôn nhu của người con gái phía Nam.
Khi tốt nghiệp xong thì đến đây làm hướng dẫn viên cho điểm du lịch này, cái gọi là chốn đào nguyên, chẳng qua là mang theo giấc mộng của cuộc đời mà thôi.
Cô nói rất hưng phấn, cũng không để ý đầu bên kia điện thoại,giọng nói của Hàn Tự Dương đã bắt đầu lạnh nhạt dần.
“Em rất thích nơi đó nhỉ?” Anh mỉm cười hỏi, chỉ là nụ cười đơn giản hơi giương lên trên khóe miệng, đã hơi có phần lạnh lùng.
“Đúng vậy… Không đúng, không đúng, không phải cái loại thích kia.” Trong đầu Quân Mạc đảo qua đảo lại mấy ý nghĩ, cuối cùng cũng phát hiện ra điểm không ổn, chỉ sợ anh lại nghĩ mình trong lúc nhất thời suy nghĩ lung tung, lại im lặng chạy đến Tây Bắc làm hướng dẫn viên du lịch cả đời ở đây – không khỏi hé miệng nở nụ cười, cô đâu phải là người bốc đồng như vậy.
Trong lòng anh hơi có chút hậm hực, nghe được người ở đầu kia điện thoại đang nhẹ nhàng cười, cũng không phát cáu nữa, bất đắc dĩ nhíu nhíu mày, giọng nói trầm thấp, “Em định lúc nào về?”
“Em đã mua vé xe ngày mai đến Ô Lỗ Mộc Tề, cũng chỉ vài ngày nữa thôi.” Kỳ thật trong lòng cô không có kế hoạch nào khác, chỉ mang theo bên người một cuốn sách hướng dẫn du lịch, định đi tới đâu thì tính tới đó, lúc nào cảm thấy mệt thì quay trở về.
Chị Trần giơ đồng hồ hướng về phía anh, ý nói thời gian đã gần đến rồi, một phòng toàn người đang đợi cậu về họp đấy, chỉ có thể vội vàng ngắt điện thoại, “Anh sẽ gọi lại cho em sau!”
Quân Mạc tắt điện thoại, tươi cười rạng rỡ như nắng ấm, nói với hướng dẫn viên du lịch Tiểu Tạ, “Cho tớ số điện thoại đi.” Hai cô gái trẻ tuổi, lại cùng chuyên ngành, rất tự nhiên mà ăn ý với nhau.
“Bạn trai à?” Tiểu Tạ đã tan tầm, cũng chẳng có việc gì, đưa cô vào hang đá một lần nữa, lần này đưa Quân Mạc đi tới những nơi mà bình thường không cho du khách tham quan tới để cô nhìn cho kỹ.
Quân Mạc tinh tế ngắm những bức bích họa trong chốc lát, phóng bút cẩn thận tỉ mỉ, điệu múa ngàn phật nhẹ nhàng bay lên trời, liên tục líu lưỡi không nói lên lời, trong lúc nhất thời không nghe thấy Tiểu Tạ nói gì với mình, “Cậu nói gì thế?”
“Tớ hỏi cậu là sao lại đi du lịch một mình? Bạn trai không lo lắng sao?”
Mặt Quân Mạc đã gần như dí sát vào bích họa, không dám thở mạnh, một lát sau mới quay đầu, “Bạn trai? Bây giờ còn không có, nói không chừng lúc về là có rồi.” Cô cười ái muội, Tiểu Tạ hiểu được, cũng cảm thấy thú vị.
“Vì sao bên này lại toàn màu đen?” Quân Mạc chỉ vào tay áo một vị đang bay, hỏi Tiểu Tạ.
“Oxy hóa a,cậu nghĩ đi, đã bao nhiêu năm rồi.”
Quân Mạc đứng trên viên gạch khắc hoa sen từ thời Tây Hạ, cảm thấy thời không lưu chuyển, phong cách cổ xưa dạt dào. Nhưng mà lần thứ hai đi vẫn nhanh như trước, trong nháy mắt đã đứng dưới đường núi, Tiểu Tạ cười nhắc nhở cô, “Nếu cậu mà không đi thì không có xe mà về Đôn Hoàng nữa đâu.” Dừng một chút, “Hôm nay đi được những hai lần, được lời rồi còn gì.”
Tiểu Tạ mỉm cười ôm cô một cái, lớn tiếng nói với cô, “Tạm biệt!” Một cô gái thông minh như vậy, chỉ ngắn ngủi mấy giờ, thế nhưng cứ như đã quen biết mấy năm rồi vậy, ánh mắt của cô ấy như ngôi sao sáng trên bầu trời đêm đại mạc, nghiền ngẫm nhìn cô, “Cậu ấy, tâm quá nhỏ, mắt quá lớn.” Lại hơi hơi tự hào, “Nếu ai cũng giống như tớ, thế giới này lộn xộn hết thôi.”
Quân Mạc nói, “Nếu xuống phía Nam, nhất định phải gọi cho tớ đấy.”
Cô vẫy tay cười, trong lòng mặc niệm: Cái gì mà tâm quá nhỏ, mắt quá lớn? Thì ra là vậy, rõ ràng bây giờ cũng tốt lắm rồi, vẫn không nhịn được hâm mộ cô ấy, cô nghĩ, mình như vậy thật sự là không tốt.
Nhìn núi Tam Nguy càng lúc càng xa, cười tủm tỉm gọi điện cho Hàn Tự Dương, lại thấy tắt máy, liền ngồi xuống quán hàng ven đường chọn cho anh một món quà– một con lạc đà màu trắng mềm mại, nghĩ đến lúc anh nhận được nhất định sẽ dở khóc dở cười à xem.
Trở lại khách sạn, Quân Mạc gọi cho cha mẹ báo bình an, sau đó ra ngoài tiếp tục hành trình, nghe nói cảnh mặt trời lặn ở núi Minh Sa và suối Nguyệt Nha là địa điểm rất đẹp để chụp ngoại cảnh cho anh cưới, cuối cùng lại khiến cô thất vọng – một cái ao nhân tạo được đổ đầy nước, luôn cảm thấy không thoải mái, vừa ngồi lên lưng lạc đà đã thấy sợ, nhưng cũng sớm đi tham quan hết khung cảnh nơi này.
Lại gọi điện thoại cho anh, vẫn tiếp tục tắt máy.
Phòng họp đã không còn một bóng người, hai mắt Hàn Tự Dương có cảm giác nhức mỏi, thở phào một hơi, cuối cùng cũng chuyển nhượng xong, trong cuộc họp đã sắp xếp tất cả thỏa đáng, điều này có nghĩa Thụy Minh rốt cuộc có thể ngang hàng với những công ty quốc tế có kỹ thuật điện tử hiện đại nhất trên thế giới, trong lòng anh không khỏi cảm thán, so với nước ngoài, kỹ thuật trong nước vẫn có chút chênh lệch – may mắn lần này cũng vượt qua được.
Mới nhớ ra là phải mở lại điện thoại di động, bên tổng đài thông báo cho anh trong lúc tắt máy có người gọi anh – dãy số kia, anh đã sớm thuộc làu – khiến anh lập tức vui vẻ, lập tức nhìn thời gian, cũng thật sự đã muộn, giờ này chắc cô cũng đã nghỉ ngơi rồi, anh không cam lòng mà khép điện thoại lại.
Hàn Tự Dương khó có được một ngày ngủ dậy trễ như thế này, ước chừng là do lúc xuống máy bay còn phải ngồi họp mấy tiếng đồng hồ liền, lệch múi giờ nhưng thật ra anh lập tức có thể điều chỉnh – việc đầu tiên anh làm là gọi điện thoại, kỳ thật việc quan trọng của công ty đã giải quyết xong rồi, hiếm khi thấy bất an trong lòng, lại không rõ vì sao – đầu kia điện thoại cực kỳ ồn ào, anh nghe thấy Quân Mạc dùng giọng nói rất lớn để nói chuyện cùng anh, “Cái gì? Anh nói lớn lên một chút được không?”
Anh nói lớn hơn, “Em đang ở nơi nào thế? Sao lại ầm ĩ như vậy?”
“Nhà ga, em lập tức lên xe đi Ô Lỗ Mộc Tề.” Quân Mạc lấy tay che một bên tai, lớn tiếng trả lời.

“Em tắt máy đây, bây giờ phải lên xe rồi.” Quân Mạc vội vội vàng vàng tắt điện thoại.
Liếc mắt nhìn điện thoại một cái, lại không có tín hiệu – Quân Mạc nhìn điện thoại ngẩn người, rõ ràng trước khi đi đã nạp tiền rồi, làm sao bây giờ lại không gọi được nữa? Cô oán hận cắn răng, điện thoại quỷ gì chứ, trên đường đi có chơi điện tử hay gọi đường dài gì đâu!
Hàn Tự Dương đi vào nhà ăn, không mấy khi thấy vài người đang ăn lại ngồi canh trước TV, không giống như trước thấp giọng nói chuyện với nhau.
Anh ngẩng mặt liếc nhìn TV, Mã Sơ Cảnh ngoắc ngoắc tay, “Boss, lại xem đi, kích động quá! Gió cấp 13 lận, cả tàu hỏa cũng bị thổi bay này!”
Anh đứng trong đám người xem TV, tin tức cứng nhắc đang được phát, “Chuyến tàu xx từ Lan Châu hướng đến Ô Lỗ Mộc Tề đi qua Nam Cương trên tuyến đường sắt phụ cận suối Trân Châu, do gió lớn đột ngột các toa tàu từ 9 tới 14 bị chệch đường ray, trước mắt nhân viên cứu hộ vì gió thổi quá lớn không thể tiếp cận hiện trường, tình trạng số người thương vong cũng tạm thời chưa có con số thống kê chính xác. Đường sắt Nam Cương cũng tạm thời gián đoạn.”
Hình ảnh mà TV đưa lên cũng chỉ nhìn thấy những con gió thét cuốn hết tất cả mọi thứ nó đi qua.
Có người ở phía trước thở dài, “Cấp 13, ngay cả tàu hỏa cũng bị cuốn đi như thế, nhân viên cứu hộ làm sao mà qua đó được chứ?”
Hàn Tự Dương dường như có thể cảm giác được tim mình đập mãnh liệt trong lồng ngực, thái dương có cảm giác đau, lập tức đưa tay sờ túi – điện thoại di động đang ở văn phòng. Anh gần như thô bạo giật điện thoại mà Mã Sơ Cảnh đang cầm trong tay nhắn tin, ngón tay không khống chế được run run, nhanh chóng ấn dãy số kia.
Chỉ trong chốc lát, trong di động vang lên tiếng tổng đài viên vẫn ngọt ngào như thế, “Thật xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi …”
Anh dùng toàn lực buông câu chửi thề, xoay người bước về tầng 24, thất thố như vậy, toàn bộ nhân viên cao cấp trong phòng ngơ ngác, nhìn bóng lưng anh rồi lại đưa mắt nhìn nhau.
Anh gần như là chạy tới phòng thư ký, chị Trần chưa tan tầm, kinh ngạc nhìn Hàn Tự Dương hai mắt đỏ ngầu, viết nhanh xuống một dãy số – “Đi nạp tiền, ngay lập tức!” Sau đó nói thêm “Đi kiểm tra chuyến tàu 10h sáng nay từ Đôn Hoàng đến Ô Lỗ Mộc Tề.” Ngữ điệu trầm thấp đến đáng sợ – chị chưa bao giờ gặp chàng thanh niên này xúc động như vậy – bị dọa cho vội xoay người tìm vài thư ký trẻ, ổn định tinh thần, phân công mọi việc cho cấp dưới nhanh chóng xử lý.
Hàn Tự Dương cũng không đi vào văn phòng mình mà cứ đứng ở bên ngoài chờ. Hiệu suất làm việc của chị Trần rất cao, mười phút sau, bình tĩnh thông báo với Hàn Tự Dương mã tàu bị trật đường ray – tim của anh như bị vỡ ra dần dần, cảm giác lạnh lẽo đến mức không thể thở nổi, rồi giống như có sức nóng chạy thẳng lên đầu, tận lực hỏi câu cuối cùng, “Di động thế nào?”
“Hẳn là có thể chuyển được.”
Anh quay lưng, gọi điện thoại, chính xác là không thể kết nối được – “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi…”
Chỉ trong chốc lát sự thất vọng và hoảng sợ vô bờ bến bao phủ, Hàn Tự Dương vẫn nỗ lực trấn định chính mình, xoay người, “Giúp tôi đặt vé máy bay chuyến gần nhất đến Ô Lỗ Mộc Tề.”
Chị Trần không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nói, “Được.” Chợt nói, “Tôi báo cho tổng bộ khu Tây Bắc, xem cậu có cần giúp đỡ gì không?”
Hàn tự Dương vào văn phòng, cũng không quay đầu lại, “ĐểTiểu Tiếu đi cùng với tôi. Khi tôi không có ở đây, chị cho người gọi đến số điện thoại này, đến khi có người nhận máy thì thôi.”
Anh mở trang web ra, mỗi mẫu tin tức cập nhật liên tục trên internet nói về vụ bão cát đó anh đều đọc rất cẩn thận, lại không thu được gì, hiện trường gió quá lớn, đội cứu hộ cùng nhóm truyền thông không thể tiến vào, không có thông tin chính xác.
C hị Trần bước vào, vé máy bay buổi chín giờ tối, anh gật gật đầu.
“Vương tổng khu vực Tây Bắc muốn gặp cậu.”
“Chị điện cho ông ấy, nhờ ông ấy kiểm tra xem chuyến xe kia gặp chuyện không may ở địa điểm nào, có thể đi tới đó được hay không? Bọn họ định tổ chức cứu hộ ra sao?” Anh bình tĩnh phân phó.
Chị Trần lo lắng nhìn anh một cái, rồi quay người ra ngoài.
Anh cứ giống như bị ma xui quỷ khiến, một lần rồi lại một lần gọi điện thoại, nhưng vẫn không thể liên lạc được – đột nhiên cảm thấy vô lực, nhắm mắt dựa vào ghế, cái gì cũng không muốn suy nghĩ nữa – lần đầu tiên cảm thấy, đối mặt với những chuyện thế nào, hóa ra mình lại bất lực đến như vậy, thì ra cũng chỉ có thể ngồi ở chỗ này chờ đợi.
Đến Ô Lỗ Mộc Tề đã là gần rạng sáng ngày thứ hai, Vương Kính Trung đợi anh ngoài sân bay, sắc mặt Hàn Tự Dương xanh mét, ngoài sân bay gió lớn thổi phần phật không ngừng, nhiệt độ không khí cực thấp – anh vội vàng từ phía nam tới, may mà chị Trần lo lắng chu toàn, đã chuẩn bị mấy chiếc áo khoác cho anh. Tiểu Tiếu bên cạnh đưa áo khoác, Hàn Tự Dương thuận tay cầm lấy, khoác lên tay, “ thư ký Trần có gọi điện thoại cho cậu không?”
“Chị ấy nói vẫn chưa liên lạc được với Lý tiểu thư.” Vương Kính Trung liếc mắt nhìn, tổng gám đốc Hàn phong trần mệt mỏi, trợ lý bên cạnh chỉ cầm một cái vali nhỏ.
Hàn Tự Dương nhíu mày, “Tình huống bên kia thế nào?”

“Nghe nói ở đó có thương vong, nhưng chưa xác thực được, đội cứu hộ không thể đi vào.”
“Cậu chuẩn bị một chút, tôi muốn đến chỗ gặp nạn.” Anh mở di động, lại gọi điện thoại thêm một lần nữa.
Vương Kính Trung hoảng sợ, “Nơi này cách suối Trân Châu rất xa, tôi đã liên hệ đội cứu hộ của chính phủ. Bọn họ cũng muốn chờ gió thổi nhẹ hơn chút nữa mới vào.”
Hàn Tự Dương chậm rãi theo khóe miệng nghẹn ra một câuu, mang theo quyết định không thể xoay chuyển, “Tôi mặc kệ, chuẩn bị đi tới đó.”
Vương Kính Trung cẩn thận liếc mắt nhìn Tiểu Tiếu một cái, người đằng sau bất đắc dĩ nhún nhún vai.
“Tổng giám đốc Hàn , anh có chắc Lý tiểu thư đã lên chuyến tàu kia không? Có cần điều ra lại cho rõ ràng không?” Ông khẩn thiết nhìn Hàn Tự Dương một chút, “Tôi vừa rồi đã gọi điện cho người quen làm ở công ty du lịch kiểm tra khách sạn ở Đôn Hoàng, kiểm tra xem có phải cô ấy đã lên chuyến tàu kia không?”
Hàn Tự Dương khẽ hừ một tiếng, “Trước khi lên xe cô ấy có gọi điện thoại cho tôi, hẳn là lên chuyến xe đi vào buổi trưa.” Trong lòng lập tức cảm thấy lo lắng, “Tôi cần một tài xế, nhanh chút đi.”
Vương Kính Trung ở phía sau điện thoại liên hệ gọi xe, Tiểu Tiếu chủ động đứng bên người ông, “Vương tổng, ông thông cảm một chút – Tổng giám đốc Hàn cũng là quá quan tâm nên mới bị loạn thôi, không phải cố ý giận dữ với ông đâu.”
Vương Kính Trung gật đầu tỏ ý đã hiểu, “Haiz, tôi biết chứ, nhưng mà thời tiết như thế này thực sự không thể làm gì được – tôi cũng tận lực thôi.”
Rất nhanh ông gọi được một chiếc việt dã, lại tìm được một lái xe già quen thuộc địa hình, nhanh chóng tới đón bọn họ.Vài phút sau chiếc xe lao đi giữa màn đêm cùng một đoàn xe – đều là những xe mở đường, gồm nhóm nhân viên cứu hộ thứ hai chi viện thêm và cũng có rất nhiều phóng viên đưa tin.
Cát bay đập vào cửa xe, Hàn Tự Dương cảm thấy hoảng hốt, quay đầu nhìn tài xế, “ Khi nào thì gió mới ngừng?”
“Ngừng?” Bác lái xe nở nụ cười, “Có thể thổi nhẹ đi một tý đã được rồi, ở chỗ này mười ngày thì phải có đến tám ngày gió lớn như thế này.”
Cũng không biết qua bao lâu, Hàn Tự Dương chỉ cảm thấy trời hoàn toàn không có dấu hiệu sáng lên, cát vàng cùng bụi đất cứ kéo tới không ngừng, ngay cả thời gian cũng như ngưng lại. Anh cầm điện thoại nhìn, tín hiệu lúc mạnh lúc yếu, tốc độ xe vẫn không được coi là nhanh, thỉnh thoảng có những viên đá kích cỡ không đều nhau hoặc to hoặc nhỏ va phải gầm xe, âm thanh va chạm khi bén nhọn khi trầm làm người ta bất an.
Tiểu Tiếu ngồi phía trước nhận điện thoại, “Chị Trần?” Anh ta nghe một lúc, lập tức đưa điện thoại cho Hàn Tự Dương –
“Thế nào? Đã liên lạc được rồi sao?” Anh không chờ đợi được mà hỏi, thận chí tay đang xoa thái dương cũng không tự giác được mà dừng lại.
“Không phải. Lý tiểu thư không đi trên chuyến tàu gặp nạn đó. Chúng tôi hỏi khách sạn cô ấy thuê ở Đôn Hoàng thì biết là cô ấy lên một chuyến xe khác, có khả năng bây giờ bị kẹt ở phía sau – đợi cho tuyến Nam Cương thông rồi mới có thể đến Ô Lỗ Mộc Tề.”
Hàn Tự Dương chỉ cảm thấy một dòng nước như tràn lên từ đáy lòng, ấm áp tràn ngập lồng ngực, anh biết chị Trần không nói lung tung, tất nhiên phải nắm chắc rồi mới nói lại với anh – lập tức ngữ khí nhanh hơn, “Sao lại như thế?”
“Lý tiểu thư ban đầu định đi chuyến xe đó, nhưng sau thủ tục bên khách sạn lại có vấn đề, không cầm vé đã đặt đến cho cô ấy – cho nên cô ấy đành phải đi chuyến sau.” Chị Trần nhấn mạnh, “Chắc không có chuyện gì đâu – nhân viên ở nhà ga nói cô ấy không đuổi kịp chuyến xe, còn rất cáu kỉnh, cho nên ấn tượng khá sâu sắc.”
“Hơn nữa, tôi đã đưa ảnh chụp trong hồ sơ của Nam Đại của cô ấy tới, gửi cho bên Vương tổng, bọn họ xác nhận rồi, sẽ không sai sót được.”
Giống như đã lượn một vòng quỷ môn quan, cuối cùng cũng thấy được ánh sáng mặt trời – nhưng vẫn còn lo sợ, chỉ cần sảy chân một cái là thịt nát xương tan,. Hàn Tự Dương mệt mỏi vô cùng dựa vào ghế xe, “Cảm ơn chị.”
Anh ngắt điện thoại, “Gọi Vương tổng giúp tôi.”
“Tình hình kẹt xe tuyến Nam Cương như thế nào rồi?” Anh hỏi rõ ràng,“Vấn đề có giải quyết được hay không?”
Vương Kính Trung trả lời anh một cách chắc chắn, “Không có việc gì, nơi đoàn tàu gặp nạn là nơi nổi tiếng có gió thổi mạnh quanh năm, vài chục năm cũng khó gặp, mặt khác xe cộ thì nhiều nhất là bị kẹt khoảng mười mấy giờ thôi.”
Từ lúc nghe tin đoàn tàu gặp nạn đến giờ cũng đã mười mấy giờ, Hàn Tự Dương chỉ cảm thấy không lúc nào mình không trong trạng thái khẩn trương, do dự thật lâu rồi hỏi: “Ông xem hiện tại nên làm sao bây giờ?”
“Tổng giám đốc Hàn , tôi đề nghị cậu chờ ở Ô Lỗ Mộc Tề. Thứ nhất nơi đó không đến được, thứ hai ở Ô Lỗ Mộc Tề làm gì cũng thuận lợi hơn, chu toàn hơn. Dựa theo lệ thường từ trước đến nay, chuyến tàu trước xảy ra chuyện thì chuyến sau cũng phải một thời gian mới có thể chạy được. Cậu không cần lo lắng quá.”
Quân Mạc nằm trên giường, cảm giác nôn nóng, thật sự không thể hiểu nổi tại sao thời tiết dang tốt mà chỉ trong nháy mắt lại có thể đột nhiên thay đổi như vậy, loa tàu một lần nữa thông báo: “Bởi vì nguyên nhân thời tiết cùng việc ùn tắc giao thông, chuyến tàu buộc phải ngừng tại đây, thỉnh các hành khách im lặng nghỉ ngơi, giao thông phía trước thông suốt tàu…” Cô không để ý nghe, nhét tai nghe điện thoại vào tai, giọng hát của Thái Cầm vang lên “Là ai đang gõ cửa sổ của tôi?”, ngẩng đầu nhìn bão cát đang thổi vàng cả cửa sổ tàu, tự nhiên bật cười.
Cô không lo lắng lắm nhưng xung quanh lại ẩn chứa sự rối loạn, bất an, dù sao phải dừng lại ở nơi này mười mấy tiếng đồng hồ, ngay cả đi toilet cũng khó khăn, lại thêm thời tiết như thế này, đã có vài hành khách có xung đột với nhân viên trên tàu, một người đàn ông cao lớn thô kệch hùng hùng hổ hổ chỉ vào một nhân viên tàu nhỏ con đứng đối diện.
Bên cạnh có người xông vào giúp đỡ, cũng có người kéo người đàn ông kia lại, cô biết tin tàu phía trước bị gió bão cuốn đi, cuối cùng không thể ung dung mà hướng về phía trước được nữa. Ôm đầu gối ngồi trên giường, nhìn một cảnh vật bên ngoài trong thời gian lâu như vậy, thật sự đã chán rồi – dường như gió không có ý định thổi nhẹ lại, cô lấy con lạc đà nhỏ trong ba lô ra, trắng như tuyết, bàn tay cầm con lạc đà tràn ngập cảm giác ấm áp, hạnh phúc – thình lình một trận gió lớn cuốn đến, từng mảng từng mảng cát vàng lần lượt bị cuốn vào, Quân Mạc lập tức bị thổi đến choáng váng. Cô cố gắng mở mắt ra, cửa sổ toa tàu nơi cô đang ngồi đã bị gió cuốn vỡ nát, cơn gió lốc điên cuồng rít gào như cự long gầm rú, ngay cả những người đang cãi nhau cũng bị gió thổi cho xơ xác.
Lập tức có mấy hành khách nam cầm chăn đi chặn cửa sổ, vài nhân viên bảo vệ cùng nhân viên tàu cũng chạy lại, cố gắng tìm thấy một tấm ván gỗ, chắn ngang cửa sổ, phải cố hết sức để giữ chắc tấm ván gỗ – Quân Mạc rốt cuộc cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía – cơn gió lớn đáng sợ như vậy, thật sự có thể đem tàu hỏa lật khỏi đường ray.
Cô ngồi ngơ ngác, theo bản năng lấy di động ra, vẫn không có tín hiệu—có tín hiệu thì như thế nào, thiếu chút nữa đã quên, điện thoại của cô đã hết tiền. Đột nhiên cô nhớ tới ước định của mình với Hàn Tự Dương, giọng nói trầm thấp gợi cảm mà từ tính, “Một lời đã định.” Đột nhiên liền cảm thấy hốc mắt có chút cay cay, “Làm sao bây giờ, nếu không trở về được thì làm thế nào bây giờ?”
Cô mờ mịt bấm số điện thoại của anh, tựa hồ như vậy có thể khiến mình bình tĩnh trở lại. Ngón tay ấn đến trắng bệch– Quân Mạc bắt buộc chính mình đóng điện thoại lại, cảm thấy mình cứ không ngừng nhìn chằm chằm vào nó mà có thể liên lạc với mọi người bên ngoài được thì mình cũng chẳng phải người bình thường rồi.
Không biết có phải là tác dụng tâm lý không, cảm thấy hình như toa tàu giống như bị hất lên một chút. Cũng không biết đã trải qua bao lâu như vậy, trên tàu trừ tiếng gió rít, nhất thời rất im ắng, khiến mọi người sợ hãi phát run. Cứ yên tĩnh như vậy, lại sinh ra đủ loại ảo tưởng đáng sợ. Cô vẫn ôm gối không nhúc nhích, chôn mặt trong cái bướu nhỏ của con lạc đà trắng.

Người đàn ông lúc trước cãi nhau với nhân viên tàu chợt thấp giọng nói một câu, “Hình như gió thổi nhẹ hơn rồi.” Anh ta vẫn đang đang hỗ trợ đè tấm ván, trên mặt hơi thoải mái, hỏi một người khác, “Có phải không?”
Câu nói rành mạch đều rơi vào tai mọi người – Quân Mạc nhìn phía ngoài cửa sổ, cát đá bay bên ngoài cũng dịu đi chút ít, sau một lát, loa tàu vang lên, “Vì tốc độ gió đã giảm, đường sắt Nam Cương phía trước đang được sửa chữa một cách nhanh chóng, đã có thể thông đường, tàu sắp khởi hành.” Mọi người hoan hô ầm ĩ lên, át cả tiếng gió bên ngoài. Người đàn ông kia nhất thời thoải mái , lực chống trong tay cũng giảm, tấm gỗ liền đập mạnh vào mặt bên trái, thấy mọi người nở nụ cười, anh ta cũng không xấu hổ mà còn cười vài tiếng, “Tay đều đã tê rần rồi, ha ha.”
Quan hệ giữa mọi người bỗng chốc dịu lại, có người cầm nước đưa cho anh ta và mấy người đang chống tấm ván, tự nguyện đổi người, nhân viên bảo vệ cũng an ủi mọi người, “Đến Ô Lỗ Mộc Tề cũng không quá bốn tiếng nữa đâu, mọi người đợi chút, đừng sốt ruột.”
Đi ngang qua đoạn Phong Cốc kia, nhìn ngoài cửa sổ, tiếng người ồn ào, mấy toa tàu lớn như vậy mà hất ra bên cạnh đường, giống như cánh cự long bị bẻ gãy, hất xuống một bên. Xe cộ rất nhiều, xe cứu thương, xe tải, mỗi người đều bị gió tạt lung lay sắp ngã, tuy đoàn tàu chỉ lướt qua đó trong nháy mắt nhưng vẫn cảm thấy kinh tâm động phách.
“Tổng giám đốc Hàn , Lý tiểu thư lên tàu tôi đã xác nhận qua với cục đường sát rồi, đã qua cửa Phong Cốc, khoảng một tiếng nữa là có thể đến đây.” Hàn Tự Dương ngồi trong phòng khách vip, trên bàn một đống đồ ăn, nhưng vẫn chưa động qua– trong mắt đầy tơ máu, suốt một ngày đêm không ngủ.
“Đội cứu hộ đã đến bên kia, người của chúng ta cũng đã qua đó, nghe nói hành khách bị thương được chuyển đến bệnh viện Thổ Lỗ Phiên , cũng không phát hiện Lý tiểu thư.” Vương Kính Trung ngồi đối diện anh, “Cậu ăn điểm tâm trước đi?”
Anh hơi hơi gật đầu, thấy cái balo Tiểu Tiếu mang theo để ở một bên, mơ hồ lộ ra sắc caro nâu nhạt, anh vẫn luôn để khăn quàng cổ cô tặng ở văn phòng, ước chừng trước khi đi chị Trần bỏ vào cho anh – anh đứng lên rút khăn ra – mềm mại cuộn tròn trên đầu ngón tay, anh đột nhiên không biết vì lý do gì mà cảm thấy phiền muộn, anh muốn dây dưa với cô cả đời, vậy nên sẽ không để cho cô gặp bất kể điều không may nào.
Tàu đến gần thành phố, Quân Mạc thuận tay lấy điện thoại ra khỏi túi, khởi động lại máy. Cô không hề có cảm giác, cứ mờ mịt nhìn tấm gỗ vắt ngang cửa số, tốc độ tàu đã chậm lại rất nhiều, vài người nơi cửa xuống, mỗi người đều mệt ngồi một bên, không nói nổi nữa.
Anh gần như mệt mỏi gọi điện thoại một lần nữa, tiếng chuông đổ làm anh nhất thời ngây người, đưa điện thoại bên tai xuống, không thể tin nhìn vài lần – cho đến khi nghe thấy giọng nói đầu bên kia, “A lô.”
Hàn Tự Dương cảm thấy giọng nói của mình đang run rẩy, anh cũng không quan tâm đến điểm này, chỉ hỏ, “Em vẫn ổn chứ? Em đi đến đâu rồi?”
Quân Mạc đột nhiên không nói được lời nào, nghe thấy tiếng của anh, cứ như được sống lại, chỉ nghĩ thôi cũng đã cảm thấy sợ rồi. Qua một lúc lâu thấy mặt hơi lạnh, nâng tay sờ hai má, đã thấy ướt đẫm nước mắt.
“Em không sao, anh đừng lo lắng quá.” Quân Mạc cố gắng để ình có bộ dáng bình yên vô sự, nói vậy để khi anh biết được tin tức, lại có thể đoán được tâm trạng của anh đã dạo một vòng tu la địa ngục về rồi.
“Bao lâu nữa thì em đến Ô Lỗ Mộc Tề?” Hàn Tự Dương cưỡng chế trái tim đang đập loạn nhịp, giọng nói kiềm chế cố gắng bình tĩnh.
“Gần tới rồi…”
Anh cũng nghe tiếng loa báo ở trong ga.
“Anh nạp tiền cho em à? Cảm ơn anh.” Quân Mạc không biết nói gì cho phải, hành khách bên cạnh đang trật tự đi ra phía cửa, chuẩn bị xuống tàu, “Em không nói với anh nữa, đợi em xuống tàu đã. Đông người quá.”
“Em không phải tắt điện thoại.” Hàn Tự Dương lập lại một lần nữa, “Em đừng tắt máy, cứ xuống tàu đi.”
Anh không muốn nhắc lại.Trong điện thoại chỉ nghe thấy tiếng thở trầm ổn khiến người ta an tâm.
Quân Mạc chỉ có thể chần chờ đưa điện thoại lên tai, một bên khoác balo xuống tàu.
Hàn Tự Dương đứng trong sân ga, lo lắng nhìn thời gian, gió thổi mạnh, anh chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấy cô gái ấy– mặc áo khoác lục đậm, tóc đen ngang vai, một tay giữ điện thoại, đang cúi đầu từ toa tàu đi xuống.
Anh đẩy đám người, bước nhanh đến bên cạnh cô, nhưng nhiều người như vậy, anh vẫn luôn cảm thấy mình đi chậm quá – tựa như hai người chỉ có liên hệ với nhau bằng một sợi dây mỏng, anh cũng không dám dùng sức đẩy người khác, chỉ đành cúi đầu nói một lần nữa, “Em đứng đó, đừng đi đâu nữa.”
Quân Mạc nắm chặt điện thoại, dường như hiểu ra điều gì đó, quay đầu nhìn xung quanh.
Cách dòng người, anh mặc áo sơ mi đen, đang đi về phía mình – Quân Mạc giật mình cảm thấy có phải mình nhìn lầm rồi hay không, theo bản năng cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, chần chừ nói, “Là anh sao?”
Xa như vậy, rút cuộc anh cũng thư thái mỉm cười, “Là anh, em đứng đó, đừng đi nữa, anh tới tìm em.” Anh cười thoải mái như vậy, đột nhiên thấy trong lòng yên ổn, rốt cuộc cô đứng tại chỗ, chờ anh đi tới.
Quân Mạc tắt điện thoại, vẫy tay với anh.
Hàn Tự Dương nhìn thấy rõ, điện thoại cô cầm trong tay màu trắng, kim cương đính trên đó vẫn sáng cho dù trong thời tiết u ám thế này. Nhưng bây giờ anh chẳng quan tâm đến những điều đó nữa, cô có cầm điện thoại di động này hay không, anh cũng thật sự không còn quan tâm nữa. Bởi vì giờ phút này, anh cũng không cần nói gì, chỉ kéo cô vào lòng, cằm đặt lên vành tai cô, hơi thở ấm áp thổi lên mái tóc nơi đỉnh đầu của cô.
Sắc mặt cô trắng bệch, vành mắt thâm quầng, mệt mỏi co lại trong vòng tay anh.
Anh cảm nhận được sự sợ hãi của cô, thấp giọng an ủi, “Không phải sợ nữa, không có việc gì rồi.” Hai tay cũng không thả lỏng chút nào, ôm cô thật chặt vào ngực mình.
Quân Mạc nhắm mắt, chậm rãi bình tĩnh trở lại, cô thật sự cảm thấy sợ hãi, là sợ sẽ không kịp – ba năm qua, vì một khúc mắc nho nhỏ, cô không biểu lộ tình cảm gì nhiều với cha mẹ, mà người đàn ông vẫn đang ôm cô– anh cố gắng tiếp cận cô, anh nói, “Em nhất định phải kiên nhẫn hơn tôi”, lúc ấy cô rõ ràng nghe thấy tim mình đập thình thịch, lại vẫn như cũ cứng rắn bỏ mặc.
Cô chậm rãi đưa tay ôm thắt lưng anh, kiễng mũi chân, ghé vào tai anh nhẹ giọng nói, “Thật sự xin lỗi, đã để anh phải đợi lâu như vậy.”
Hàn Tự Dương cúi đầu, hai má hồng hào của cô người khác phải say mê, ánh mắt trong sáng mà nhu hòa, trong ấn tượng của anh cô chưa bao giờ đối diện với anh như thế này – ánh mắt nhàn nhạt thản nhiên, nhất định vẫn dây dưa với nhau cả đời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.