Một Ly Cà Phê Tình Yêu

Chương 14: Orange Coffee - Cà Phê Cam


Bạn đang đọc Một Ly Cà Phê Tình Yêu: Chương 14: Orange Coffee – Cà Phê Cam


Theo quy định của đại học A thì trước khi bắt đầu học kỳ học chính thức sẽ có ba tuần là thời gian học tự chọn – điều này gây khá nhiều khó khăn cho các giáo viên, nhất là những môn học không bắt buộc trong chương trình. Nếu giảng không hay hoặc để sinh viên đồn đại giáo viên nghiêm khắc, có khả năng sau ba tuần sẽ bị phòng giáo vụ thông báo “Số sinh viên học không đủ mở lớp” mà phải ngừng dạy.
Quân Mạc suy nghĩ thật lâu nên làm thế nào để tiết dạy đầu tiên suôn sẻ, nói không căng thẳng cũng chỉ là an ủi chính bản thân mình mà thôi – Cô đi giầy vải đế bằng lên bục giảng, cảm thấy điều may mắn duy nhất là giầy không phải loại cao gót – nếu không cô không dám cam đoan khi bước vào trong phòng học có phát run mà bước những bước lọc cọc trên sàn nhà nữa hay không.
Loại cảm giác này khác xa cảm giác lần đầu tiên đối mặt với khách ở khách sạn: So sánh với 23 đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình dưới bục giảng kia thì một chọi một vẫn tốt hơn nhiều.
Kỳ thật mới nói được mấy câu, cô đã cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều. Hai mươi phút đầu cho sinh viên xem ảnh cô chụp khi còn là sinh viên du sơn ngoạn thủy. Lúc đó đi du lịch một mình, ỷ vào tuổi trẻ, điều kiện kém chút cũng chẳng để ý, từ nam chí bắc cũng đã đi được không ít nơi. Đây chẳng qua là cách mà thôi – việc này với nội dung trong sách giáo khoa không có quan hệ gì với nhau. Cô nghĩ rằng cái này có thể gọi là một cách lấy lòng.
May mắn là phản ứng của sinh viên rất tốt, lần Quân Mạc bước lên bục giảng tiếp theo thấy không khí tốt hơn khá nhiều, cô tự đơn giản giới thiệu về bản thân, cuối cùng là nói đến vấn đề mà đám sinh viên quan tâm nhất – điểm danh, “Lúc tôi là sinh viên cũng không thích giáo viên điểm danh, vậy nên mặc kệ thế nào, đi học giùm cũng được, thích môn học này cũng được, các em yên tâm là tôi sẽ không điểm danh.”
Cô mỉm cười ngừng lại một chút, không hiểu sao lại nhớ tới giờ học của Lâm Hiệt Tuấn trước đây, có sinh viên điên cuồng chiếm chỗ ngồi trong lớp– thật sự rất giỏi. “Nhưng tôi cũng rất hy vọng mọi người có thể đến, tôi nghĩ rằng, du lịch với cuộc sống đối với người trẻ tuổi là món ăn không thể thiếu – chúng ta có thể thuần túy đứng trên góc độ yêu thích để tìm hiểu, thảo luận, các em cũng có thể coi khóa học này là một câu lạc bộ để tham gia cũng được”
Phía dưới có sinh viên cười khẽ.
Chuông tan học vang lên, Quân Mạc đến phòng nghỉ của giáo viên uống nước, lại có một nữ sinh chủ động tìm cô.
“Cô ơi, cô có thể giảng cho chúng em một số dịch vụ phục vụ trong khách sạn được không?” Nữ sinh này hỏi rất rõ ràng thẳng thắn, “Chúng em đều đã là sinh viên năm thứ tư, rất muốn ký hợp đồng làm việc tại khách sạn.”
Quân Mạc nhìn kỹ nữ sinh này, có thể thấy được cô ấy đang học trang điểm, đôi mắt được trang điểm cẩn thận khiến cho khuôn mặt có sức thanh xuân tràn trề hơn, nhìn rất thuận mắt.
“Cô chỉ cần nói về công tác lúc trước cũng được ạ.”
Sinh viên luôn có đủ cách để tìm được tin tức một cách nhanh nhất – Quân Mạc bật cười.
Lúc vào tiết thứ hai, sinh viên phía dưới có lẽ đã biết cô giáo mình khá hiền hòa, cũng không phải giống một giáo viên mà hạch họe sinh viên gì cả – mỗi người đều tự nhiên phát biểu ý kiến của mình. Tính kiêm chức hướng dẫn viên du lịch hy vọng nghe được một chút kiến thức liên quan đến chuyên ngành, hoặc là trao đổi để sau này du lịch một mình, hoặc là sinh viên sắp tốt nghiệp muốn cô truyền lại chút ít kinh nghiệm khi làm việc khách sạn.

Cuối cùng sau khi để lại phương thức liên lạc rồi tuyên cha hết giờ học, Quân Mạc đi trong vườn trường, xách theo túi lớn, bước chân thật thoải mái – cứ dễ dàng dung nhập với trào lưu của sinh viên bây giờ, bốn phía là tiếng bước chân, nhẹ nhàng mà không có cảm giác gấp gáp – cô thật sự rất thích.
Vẫn luôn là như vậy, người yêu nắm tay nhau, thỉnh thoảng gật đầu cười chào người quen, hay là bốn nữ sinh đi hàng ngang, vừa đi vừa cười nói, còn có những nam sinh lúc nào tiêu sái, bất luận là học cái gì trong tay cũng chỉ cầm một quyển vở và một cái bút.
Ăn cơm ở căn tin xong, không hiểu sao lại đi dạo đến tận trạm xe buýt – Quân Mạc nhìn đồng hồ, vẫn đủ thời gian đi dạo một vòng ở trung tâm thành phố, bèn dứt khoát ngồi lên một cái xe còn trống nhiều chỗ.
Vừa qua tết Âm lịch, thời trang xuân đã được đưa ra thị trường, trang phục mùa đông đã bắt đầu giảm giá – Quân Mạc nhìn thấy một chiếc khăn quàng cổ carô đang giảm giá, đột nhiên nhớ ngày đó anh mặc áo khoác, cô đã dạo đi dạo lại ở hàng này rất lâu, cuối cùng cũng đi vào, mua một chiếc khăn quàng cổ. Kỳ thật nói là giảm giá nhưng cũng không giảm được bao nhiêu, nhưng cái khăn này quả thật rất hợp với anh.
Cô ra ngoài gói quà, trong lòng cảm thấy hơi mờ mịt. Kỳ thực anh đối xử với cô rất tốt, cái điện thoại di động kia vẫn nằm trong ngăn kéo, có lúc cô sẽ mang ra ngắm nghía một hồi, rồi lại lẳng lặng bỏ vào, dường như chỉ có làm như vậy mới làm cho cô cảm thấy an tâm.
Lễ thượng vãng lại (có qua có lại) , cô cũng nên đưa cho anh một món quà, cô luôn cảm thấy phong cách này cực kỳ hợp với anh, tác phong nhanh nhẹn, ánh mắt bình tĩnh như biển– Quân Mạc nghĩ đến hình ảnh người đàn ông đang ở Anh quốc, trong khí trời mờ sương dựng thẳng cổ áo, khiến người khác không thể nhìn rõ sắc mắt, bước chân vội vàng.
Kỳ thật Hàn Tự Dương sau đêm ấy cũng không có liên lạc với cô nữa, cô gửi chuyển phát, lúc viết địa chỉ phải suy nghĩ rất lâu, cô không biết địa chỉ của anh, chỉ có thể viết qua loa lên phong bì chỗ người nhận là tổng giám đốc tập đoàn Thụy Minh – có lẽ trong lòng có chút mong chờ nhưng cũng rất u ám, không nhận được cũng không phải là chuyện gì xấu.
Phòng thư ký trước giờ tan tầm đều sắp xếp thư tín và bưu phẩm lại một lần nữa, Chị Trần suy nghĩ mãi cuối cùng quyết định không mở, do dự gọi một lúc, vẫn gọi điện thoại cho anh. Hàn Tự Dương đang ở khách sạn tiếp khách, uống có chút nhiều, nhẹ nhàng day thái dương thấp giọng hỏi, “Là vật gì vậy?”
Một lúc sau, miệng anh từ từ giãn ra, lẳng lặng nói,“Để lại trong phòng tôi đi.”
Vẫn là ăn uống tiệc tùng như trước, anh không nhịn được mà đưa tay nắm lấy di động, nắm một lát, cuối cùng vẫn buông. Anh bắt đầu không kiên nhẫn để đối phó với mọi việc ở đây nữa, nghiêng người sát vào chủ quản bộ phận PR ( quan hệ xã hội : public relations), thấp giọng phân phó vài câu, liền mỉm cười đứng dậy cáo từ. Tự nhiên có nhiều tiếng mời mọc ở lại, người bên cạnh vẫn cố gắng thay anh cáo từ.
Hàn Tự Dương vội cầm áo khoác đi vào văn phòng, liếc mắt một cái đã thấy hộp quà chuyển phát kia. Anh tựa lưng vào ghế, khóe miệng hiện lên ý cười, nhưng không vội mở ra. Khăn quàng cổ thật mềm mại, màu nâu nhạt nhẹ nhàng, đèn trong văn phòng bật nhỏ hết cỡ, dường như anh chỉ cảm nhận được cảm giác ấm áp trong tay.
Sau buổi họp sáng hôm sau, Hàn Tự Dương gọi Mã Sơ Cảnh lại, “Đi theo tôi vào văn phòng.”
Mọi người đều nhìn ra tâm trạng Hàn Tự Dương hôm nay vô cùng tốt, Mã Sơ Cảnh vì vậy cũng không sợ, đi theo anh vào văn phòng, thuận tay đóng cửa lại, đĩnh đạc ngồi xuống ghế đối diện anh.

Hắn nhìn ông chủ nhà mình trầm mặc một hồi lâu, thủy chung không nói lời nào, cuối cùng hơi chai rối hỏi: “Có chuyện gì vậy? Gần đây tôi cũng không có rảnh đâu, nếu không anh tuyển cho bộ phận bên kinh doanh thêm vài người nữa đi?”
“Cậu nói, tặng khăn quàng cổ là có ý gì?” Mặt anh không chút thay đổi hỏi.
Mã Sơ Cảnh kinh ngạc há hốc miệng, ngay lập tức bừng tỉnh đại ngộ, “Ai tặng anh khăn quàng vậy, Sếp?” Hắn đem hai chữ khăn quàng kéo dài thật dài, Hàn Tự Dương tránh đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình của kẻ ngồi đối diện, thản nhiên hỏi: “Cậu có biết không? Không biết thì đi ra ngoài đi.”
“Hình như là muốn ràng buộc người nào đó?” Mã Sơ Cảnh nhíu nhíu mày, “Nhưng vấn đề là tặng vào lúc này thì có ý gì nhỉ? Tết âm lịch qua lâu rồi, cũng không phải ngày Valentine.”
“Ràng buộc?” Hàn Tự Dương nhẹ nhàng day trán, ánh mắt lại dời về phía ngăn kéo bên người đang lộ ra một góc của túi quà, ngón tay thon dài không che giấu được nhu tình tràn đầy.
Sinh viên được tuyển chọn trong khóa này cũng không quá nhiều, công việc như vậy khiến cô có cảm giác thỏa mãn và hài lòng, cũng không cảm thấy sợ khi cuộc sống trong nhà trường vẫn không đạt yêu cầu – bình thường sẽ có những điểm không thật toàn vẹn, có lẽ là đồng nghiệp cho cảm giác quá thanh cao – nhưng chỉ một chút thôi, quan hệ của cô với sinh viên rất tốt, không cần vĩnh viễn mang theo tư thái của người phục vụ thì Quân Mạc đã cảm thấy rất thoải mái rồi.
Chiều thứ bảy, Quân Mạc nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc xuân ngập tràn, có một ít nữ sinh đã từ bỏ lớp áo lông sắc sỡ và ấm áp kia, thay vào đó là những chiếc áo dạ mùa xuân trong sáng rực rỡ khiến người khác phải lóa mắt. Cô nhíu mày nhìn quyển sách nặng trịch trước mắt, rút cuộc quyết định buông bút. Vẫn luôn là như vậy, không có người bình thường nào lại chịu vùi đầu vào tập trung học hành cả suốt ngày cả – Quân Mạc tự an ủi mình khi đi trong đoàn người.
Thât ra không phải cô muốn mua sắm gì cả, chỉ là thích đi dạo– bây giờ làm việc có quy luật, luôn có hai kỳ nghỉ, hoặc nhàn nhã ngồi trong ký túc xá vừa uống mấy thứ đồ uống nóng vừa soạn bài, hoặc đeo tai nghe đi trên đường hết nhìn đông lại nhìn tây.
“Chờ mong một ngày lành,
Không cần quan tâm công việc.
Tự do nghĩ tới mọi thứ,
Có thể uống một chén trà,
Có thể viết một phong thư,

Có thể làm bất cứ việc gì.”
Thật khiến cho người ta phải nhớ đến trà mật ong, huống chi tên bài hát là honey, giống như có mùi quýt mềm mại trong phòng, lẩm nhẩm hát mãi lời bài hát với tiết tấu rộn ràng này.
Đi vào Stabucks la thói quen từ lâu, tuy rằng gần đây không uống cà phê , khứu giác vẫn luôn mẫn cảm, sau đó gặp lại một khuôn mặt quen thuộc xinh đẹp– dù đeo kính râm che gần hết khuôn mặt nhưng không ảnh hưởng chút nào tới sự hấp dẫn trên con người cô ấy khiến mọi người phải chú ý nhìn theo. Cô ấy tất nhiên cũng thấy Quân Mạc , chậm rãi đứng dậy, bỏ kính râm xuống, gật đầu chào cô.
Quân Mạc đi đến rồi ngồi xuống đối diện. Cô ấy mở miệng nói trước, “Thật khéo, sao lại có thể gặp cô ở đây?”
“Ừ, tôi đổi công việc rồi.” Quân Mạc vô cùng ngạc nhiên, “Liêu tiểu thư vẫn còn nhớ tôi à?”
Cô gái ngồi đối diện khẽ cười, dường như sự kinh diễm nơi cô cũng bắt đầu lan tỏa, thấp giọng nói, “Sao có thể không nhớ được chứ?”
Quân Mạc hơi hơi đắc ý, kỳ thật cô với mỹ nữ có vẻ ấn tượng hơn là với trai đẹp.
“Công việc mới ở đây?” Không khỏi nhìn lại trang phục của Quân Mạc nhiều lần, áo lông thật dày, nhìn rất giống sinh viên. Cô nhíu đôi lông mày tinh tế, tựa như nhớ tới điều gì, “Thì ra là thế.”
Quân Mạc hơi xấu hổ, lại có chút mờ mịt không biết nên làm gì, chỉ đành cười cười, cô khẽ mở miệng hỏi, “Cô có phải đang hiểu lầm gì không?”
Liêu Khuynh Nhã vốn dĩ đang lười nhác ngồi dựa vào ghế, cầm ly cà phê trên tay, nghe cô nói vậy, ngồi bật dậy, “Thật không?” Khóe miệng chợt hiện nụ cười như có như không, ánh mắt lại khiến người khác đoán không ra.
“Tôi là đàn em của Hàn Tự Dương, quen biết nhiều năm, tôi cho đến cuối cùng vẫn phải nói với bản thân mình phải kiên nhẫn.” Cô nhẹ nhàng uống một ngụm cà phê, “Đến mấy hôm trước tôi mới hiểu được một điều, hóa ra so với tôi anh ấy còn kiên nhẫn hơn.” Cô mỉm cười nhìn Quân Mạc , “Cô thật may mắn.”
Đơn giản chỉ là một câu nói, không chua xót, chỉ có sự giải thoát và chúc phúc, Quân Mạc cũng không biết nên làm thế nào để đáp lại lời cô ấy– một lần nữa cô ấy đeo kính râm, nhẹ nhàng đẩy cái ly trước mặt, “Tôi vừa ký hợp đồng khác với công ty người mẫu bên Pháp, tôi sẽ đi ra nước ngoài trong vòng thời gian nhanh nhất.” Cô ấy dừng lại một chút, “Hàn Tự Dương là người đàn ông tốt.” Cô ấy hất mái tóc mượt mà ra sau lưng, “Tuy nhiên có một số việc thật sự là không thể miễn cưỡng.”
Quân Mạc nhìn cô ấy cực kỳ tao nhã rời đi, giật mình như đang chứng kiến một cuộc đời con người đang được bắt đầu lại, xinh đẹp lại tinh tế, rất tiêu sái, cũng bao hàm cả tôn nghiêm cùng kiêu ngạo của một cô gái.
Đột nhiên Quân Mạc mất đi hứng thú, rời khỏi chỗ ngồi, ánh mặt trời có vẻ hơi chói lọi..
Trước giờ lên lớp của sinh viên năm tư, cô nhận được danh sách lớp từ phòng giáo vụ, có tám mươi sinh viên được tuyển chọn, cô cảm thấy vui mừng từ tận đáy lòng, đây cũng là một phương thức khẳng định năng lực. Chỉ là lúc này đây bước vào lớp học, lại chợt cảm thấy có một cảm thấy mất mát, phòng học rộng như vậy, chỉ ít ỏi có mười mấy người.

“Sao lại ít người đi học thế này?” Cô cúi người nhìn danh sách, thản nhiên hỏi một nam sinh.
“Hôm nay là ngày thông báo tuyển dụng mùa xuân, rất nhiều bạn đi xem rồi ạ.”
Với tình trạng sinh viên ra trường đông mà ít việc làm như hiện nay thì đúng là ngày này không cần nói cũng biết được tầm quan trọng của nó, Quân Mạc không còn lời nào để nói, sự thật trước mặt khiến mọi thứ không còn gì là quan trọng nữa – cô mở sách vở ra, có sinh viên đề nghị: “Cô ơi, người ít thế này, hay là cho chúng em xem phim được không ạ?”
Trong laptop của cô có không ít phim, chỉ nháy mắt là có thể mở ra cho sinh viên xem được . Quân Mạc vén tóc ra sau tai, cười hỏi: “Được, ai muốn xem thì giơ tay nào.”
Phải đến hơn một nửa lớp giơ tay.
Quân Mạc thoả hiệp, “Muốn xem gì?”
Đến phút thứ ba, một nam sinh nói to: “Chúa tể của những chiếc nhẫn” (魔戒 – the lords of the rings), lập tức mấy nữ sinh phụ họa: “Đúng vậy, chàng tiên Legolas thật là đẹp trai !
Trong máy của cô chỉ có tập hai, vì vậy kéo rèm cửa, lẳng lặng ngồi giữa đám sinh viên.
Hẻm núi cao sắp thất thủ trong chớp mắt, pháp sư cuối cùng của vương quốc trong bộ áo bào trắng xuất hiện cùng kỹ sĩ trong ánh sáng mờ ảo vạn trượng, thiên quân vạn mã, lặng yên không tiếng động, ùn ùn kéo đến. Một lão già cơ trí giơ gậy chống lên. Hy vọng vì vậy như thái dương mạnh mẽ xuất hiện.
Có nam sinh thấp giọng nói một câu, “Thật là cmn, nhiệt huyết sôi trào!”
Quân Mạc đưa ánh mắt đồng tình với những lời này, khi đó trên mạng chỉ có ba phút trailer, kích động tột đỉnh, một mình trong rạp chiếu phim xem hết ba lần. Nay nhìn lại vẫn là cảm giác đó, vẫn say mê tình cảm với những anh hùng với binh khí lạnh lùng – điện ảnh cùng tiểu thuyết, luôn thuần túy hơn so với một đời người, sẽ không trải qua tuổi tác mà biến hình đổi dạng.
Còn gần mười phút nữa là tan học.
“Hôm nay học đến đây, giờ tiếp theo hy vọng các em sẽ trao đổi với tôi về những bộ phim xúc tiến phát triển du lịch mà các em biết.” Quân Mạc nói, liếc qua nam sinh lúc nãy đề nghị xem phim, lúc này đang nhìn lại cô bằng ánh mắt đáng thương. “Về New Zealand cũng được.”
Sau khi tan học thì tới thư viện tìm mấy quyển sách, một tay ôm sách ở trước ngực, chậm rãi bước về ký túc xá, trong bóng đêm chỉ có bóng cô dưới ngọn đèn đường. Ngay dưới ký túc, bước chân Quân Mạc chậm lại.
Màu đen của xe hòa thành một màu với bóng đêm, chỉ có duy nhất dáng người thon dài đang đứng tựa cửa xe, anh lẳng lặng nhìn cô đi từ hướng con đường nhỏ phía sau đó tới đây, vẫn như tượng không nhúc nhích– sau đó chậm rãi đứng thẳng dậy, cho dù trong hoàng hôn, Quân Mạc vẫn có thể thấy ý cười nồng đậm trong mắt anh


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.