Đọc truyện Một Lần Lịch Kiếp, Dây Dưa Cả Đời – Chương 31: Đời này kiếp này, nguyện bảo hộ người trong vòng tay
Có một số người vừa sinh ra đã bị trói buộc với thiên mệnh, gánh vác những trách nhiệm quá sức tưởng tượng. Có những người sẽ phải trở thành nơi bấu víu hy vọng của rất nhiều người, là người bảo hộ không thể đánh bại, là một tồn tại tựa như tín ngưỡng bất diệt.
Nhưng đời này, Trầm Uyên chỉ muốn bảo hộ của một mình người đó mà thôi.
Người ấy, tên gọi Diệp Trầm Họa.
…
Ta là con trai trưởng của Mẫu Thần, được hạ sinh trong thời kỳ Thần – Ma phân tranh. Trong sử sách có ghi lại, ngày ta sinh ra cũng là ngày Ma tộc đại bại, Ma thần quy tiên – Trên trời mây lành tụ lại, thụy điểu cất tiếng hót, chư thần Tam giới hân hoan vui mừng. Phụ Thần từ Bắc Hoang đại chiến trở về, vô cùng mừng rỡ sắc phong ta làm Trữ quân, cuộc đời của ta cứ như thế đã bị định đoạt…
Sau đại chiến Tiên – Ma ấy, Tam giới yên ổn trở lại, ta cũng an ổn lớn lên. Đến năm ta năm vạn tuổi, ta có thêm một tiểu muội vô cùng khả ái, thân hình trắng trẻo mập mạp khiến người người yêu thích, tên là Trầm Họa.
Thường nói Thần tộc thọ mệnh ngang trời, nhưng trời đất tuần hoàn, vạn vật không thể bất diệt – dù là Thần, cũng đến ngày nằm xuống, hóa thành sông ngòi núi non, tiếp tục sứ mệnh bảo hộ Tam giới – đó không gọi là chết đi, mà là vũ hóa, dùng bản thân tạo phúc cho ba ngàn thế giới trong trời đất, cũng là truyền thống tốt đẹp của Thần tộc chúng ta. Phụ Thần và Mẫu Thần, vào năm ta vừa tròn mười vạn tuổi đã nắm tay nhau nằm xuống giữa trời đất, thân thể tiêu tán, hóa thành đất đai, dù ra đi những vẫn sống mãi trong lòng sinh linh Tam giới.
Chúng sinh vì sự ra đi ấy mà đau buồn suốt mấy vạn năm, hoa cỏ không mọc lấy một cọng; huynh muội chúng ta liền biến thành cô nhi. Trước khi nhắm mắt, Phụ Thần đã dặn dò ta: dù thế nào, cũng nhất định phải bảo hộ tiểu muội, nhất định cho nàng ấy một đời bình an vui vẻ, dù đổi bằng bất cứ giá nào.
Diệp Trầm Uyên ta mang theo lời thế ấy bước lên vương vị, tạo tác Thiên cung trên chín tầng mây, tu tập linh lực hùng mạnh, thành công đứng đầu Thần giới; Trầm Họa của ta nghiễm nhiên trở thành Đế cơ một cõi, vinh quang vô hạn. Ta vốn muốn đưa muội ấy lên ngang hàng với ta, có điều muội ấy đối với quyền lực không chút mảy may thèm muốn; hơn nữa chân thân muội ấy cũng là Thần long, chúng tiên đều sợ lưỡng long bất phục, một lòng không thể trung hai chủ…Ta biết Trầm Họa vô cùng buồn lòng trước những lời nói kia, sợ lòng người không yên, nên vô cùng né tránh những chuyện liên quan đến chính sự. Nhìn muội ấy lực bất tòng tâm như vậy suốt bao năm, ta thực cảm thấy đau lòng mà chẳng thể vãn hồi…Đó chính là tiếc nuối lớn nhất đời ta.
Người khác đều hỏi ta, tại sao phải tu luyện linh lực ngày đêm như vậy, vì muốn đời đời chủ quản Tam giới, không ai có thể đánh bại? Bản quân chỉ cười trừ cho qua, Tam giới có là gì? Tam giới chẳng phải người thân của ta…Sở dĩ ta tu tập linh lực bất kể hậu quả như vậy, chính là muốn tiểu muội của ta có thể tự tung tự tác, không sợ trời không sợ đất, không ai dám ủy khuất nàng bất cứ điều gì, vì nàng có một huynh trưởng hùng mạnh.
Bảo hộ đến kĩ càng như vậy, thế mà ta hoàn toàn không hề biết tiểu muội nhà mình bị vị Tử Dạ đế quân kia nẫng mất từ lúc nào! Thực tức chết ta mất!
Ta cũng biết tiểu muội trong nhà rồi sẽ đến ngày gả đi, nhưng thực lòng bản quân vẫn thấy vô cùng bực mình!
Vốn còn định sau khi tu bổ phong ấn trở về sẽ hỏi rõ mọi chuyện, nhưng thiên mệnh lại trêu người: Trầm Họa của ta…xưa nay chưa từng nghĩ đến chia lìa, nhưng cách biệt phương trời, liệu có còn đợi được ngày trở lại?
******************
Cưng nào đòi ngoại truyện Trầm Uyên đâu?