Đọc truyện Một Lần Lịch Kiếp, Dây Dưa Cả Đời – Chương 17: NGOẠI TRUYỆN: Nhất thời xúc động, bảy kiếp không may
Dạo này Ti Mệnh nhà chúng ta cảm thấy tháng ngày trôi qua thực nhàm chán, cuộc sống dần trở nên vô vị…Cụ thể là mệnh cách nhiều quá, viết không xuể, muốn đình công.
Nhưng mà lại muốn đình công có lương! (Đùa thôi -.-).
Nhân một ngày đẹp trời nọ, Ti Mệnh sâu sắc trình bày với Cửu Thần đế quân(vốn là sự phụ của hắn) rằng bản thân muốn đầu nhập luân hồi, thấu hiểu chúng sinh, thể nghiệm cuộc sống đói no sướng khổ của phàm nhân, nhằm nâng cao hiệu suất của công việc viết mệnh cách.
Cửu Thần đế quân cho rằng đây là điều đúng đắn, quả quyết vui vẻ tiễn đồ đệ của mình đến Minh phủ.
Nhưng có một vấn đề!
Ti Mệnh là người duy nhất viết mệnh cách cho vạn vật, kể cả mệnh cách của thần tiên lịch kiếp, vậy đến lượt hắn đi lịch kiếp, ai sẽ viết mệnh cách cho hắn đây? Ti Mệnh mang vấn đề cao thâm này đi thỉnh giáo sư phụ, cuối cùng đổi lại câu trả lời khiến hắn không rét mà run: Thân phận đồ nhi khác biệt, mệnh cách này không ai có thể viết, chỉ dựa vào phúc phần của con; trước nay con làm những chuyện tốt xấu gì, thiên ý sẽ dựa vào đó mà định đoạt số phận cho con.
Ti Mệnh có một dự cảm xấu nhất từ trước đến nay.
Đường hoàng tuyền, sông Vong Xuyên, ngày đêm ánh dương không tắt.
Ti Mệnh uống một chén Vong Xuyên thủy, dưới ánh mắt lấp lánh kỳ vọng của đám người vây xem, run như cầy sấy thả mình rơi xuống giếng luân hồi.
….
Kiếp đầu tiên, hắn là một con lợn mập mạp dễ thương của nhà Trương Tam đầu thôn, một hôm nhà Trương Tam có đám giỗ; không nghi ngờ gì nữa, “xoẹt” một tiếng, Ti Mệnh rất nhanh chóng trở lại Minh phủ, thời gian tại thế không quá hai năm…
….
Kiếp thứ hai, hắn là sủng vật của công chúa đương triều, một con mèo lông trắng tinh mắt hai màu cực kỳ đáng yêu. Công chúa cưng chiều yêu thương hắn hết mực, đáng tiếc phò mã mới vào cửa của công chúa không ưa những con vật lông lá tươi tốt; nhân lúc công chúa không có ở nhà liền đem mèo con “xoẹt” một tiếng, Ti Mệnh lần thứ hai bị đẩy trả về Minh Phủ.
….
Kiếp thứ ba khá hơn chút, cuối cùng cũng lưu lạc đến ngày đầu đội trời chân đạp đất trở lại làm người…Ti Mệnh đầu thai vào nhà đế vương làm con trai thứ tám của đương kim thánh thượng. Đáng tiếc đứa con này hoang dâm vô độ, một ngày đẹp trời nọ còn dám leo lên giường đương kim hoàng hậu, không còn gì bàn cãi, tiếp tục “xoẹt” một tiếng, cẩu đầu trảm: đem Ti Mệnh xui xẻo lần thứ ba ném trả về Minh Phủ trong vòng một nốt nhạc.
….
Kiếp thứ tư, vẫn làm người…có điều, lại thành nữ nhân…
Mỗi ngày váy áo trang điểm cũng đủ làm hắn mệt chết, hơn nữa còn có quý thủy…Ti Mệnh bề ngoài nữ nhân mang tâm hồn bạo lực của nam nhân, cuối cùng tinh thần không chịu nổi đả kích, đến năm mười chín tuổi quyên sinh mà chết!
…
Kiếp thứ năm, Ti Mệnh sinh ra vào thời mà tu đạo đang là trào lưu trong dân gian. Bản thân hắn vừa tròn ba tuổi, mẫu thân đã đưa hắn lên một ngọn núi tên là Phượng Triêu sơn bái sư học nghệ. Tốt xấu gì Ti Mệnh ngày trước cũng mang phong hào Tinh quân, đối với việc tu hành tự nhiên mang thiên phú dị bẩm, tiến bộ vượt xa bạn bè cùng lứa, được Nguyên Linh đạo cô chưởng môn nhân của đạo tông đó nhìn trúng, trở thành đồ đệ nhập thất của nàng ta. Từ đó bắt đầu chuỗi ngày tháng đen tối và bất hạnh lặp lại tuần hoàn vô hạn…
Mỗi ngày chỉ cho ăn một bữa cơm, cơm trắng canh rau không người lái (nhầm, không thịt lái), ăn đến mức mồm miệng hắn nhạt thếch sắp ấp được trứng tới nơi; với lý do hoa mỹ là: người tu đạo không ăn thịt, không sát sinh…Tiểu Ti Mệnh ba tuổi nước mắt lưng tròng nhìn đồng đạo ở trong bếp chia nhau đùi gà ăn, thầm nghĩ sao mình lại bất hạnh như vậy…
Nguyên Linh đạo cô chính là bà cô già khó tính nhất trên Phượng Triêu sơn, không biết đã sống bao lâu rồi…Trước đây cũng thu vài đồ đệ nhập thất, có điều, tất cả đều chịu không nổi ba cô già kia, đã sớm rời khỏi sư môn rồi…
Tiểu Ti Mệnh chính là đồ đệ nhập thất thứ mười ba của nàng ta, thực là một con số xui xẻo.
Thực ra vấn đề ăn uống vẫn chưa là điều bất hạnh nhất. Về khoản tu đạo thì Nguyên Linh chính là người có đạo pháp cao cường nhất Triêu Phượng sơn, thân là đồ đệ của nàng ta, Tiểu Ti Mệnh bị gò ép trong một chế độ giáo dục cực kỳ tàn nhẫn mà mỗi khi nhớ lại đều khiến hắn nghiến răng ken két: Sáng canh ba thức dậy đọc kinh phật, sau giờ kinh phật thì luyện đứng tấn, buổi trưa tiếp tục đọc kinh phật, buổi tối “được” sư phụ trực tiếp dạy dỗ, nội dung cụ thể chính là hàng ngàn hàng vạn câu chú thuật dài thườn thượt khiến người người căm phẫn; y thư hộ tịch lẫn sử sách tam giới đều được đem ra làm sách vở dạy dỗ hết ráo.
Trong tâm hồn non nớt của tiểu Ti Mệnh ba tuổi nhà chúng ta nhen nhóm một nỗi căm hờn khó mà diễn tả bằng lời. Cuối cùng vào một ngày đẹp trời, tiểu Ti Mệnh thu dọn khăn áo, dứt khoát bỏ nhà ra đi!
Nhưng Nguyên Linh là ai chứ! Chỉ một phép thuật nhỏ đã dễ dàng lôi tiểu Ti Mệnh vốn đang vô cùng vui vẻ thích thú dạo chơi trong đám Câu Lan Ngõa Tứ(*) dưới chân núi trở về trên đỉnh Phượng Triêu sơn; nàng ta tự cảm thấy mình quản giáo không nghiêm, quyết định tăng lượng bài học lên gấp đôi, nhằm làm cho tiểu Ti Mệnh không còn hơi sức nghĩ tới chuyện bỏ trốn nữa.
Không cần nói cũng biết, Ti Mệnh kiếp này chính là do tu đạo quá sức mà tạ thế (một cái kết thực viên mãn).
(*)Câu Lan Ngõa Tứ: đại khái giống công viên bây giờ, có nhiều thứ để chơi.
….
Kiếp thứ sáu, bình thường hơn chút; Ti Mệnh đầu thai vào một nhà nông dân nọ, tuy không giàu có gì nhưng cũng lo cho hắn ăn học đầy đủ. Ti Mệnh trong thân xác phàm trần đỗ Trạng Nguyên nhất phẩm, mũ áo xa hoa, vinh quy bái tổ. Chuyện chỉ trở nên be bét khi hắn đem lòng yêu vị hôn thê của Thái tử đương triều, hai người lưỡng tình tương duyệt, cùng nhau bỏ trốn, đáng tiếc chẳng bao lâu sau liền bị tóm về. Vị hôn thê kia lông tóc vô thương, còn hắn lãnh án tru di tam tộc, mới tròn hai mươi tuổi đã chết yểu (lại một cái kết cực kỳ viên mãn).
….
Kiếp thứ bảy, có lẽ do vận số bạo phát, từ thường dân thăng lên hẳn Hoàng đế. Đáng tiếc vị hoàng đế này là một tên đoạn tụ, hậu cung không tìm ra một mống nữ nhân. Đương kim thánh thượng không có người nối dõi, cả một vương triều cường thịnh cứ thế diệt vong trong tay hắn ta (cái kết viên mãn nhất trong số những cái kết viên mãn).
….
Trầm Họa đến cung Nguyên Cực vào một ngày không nóng không lạnh, thế mà lại khiến nàng không rét mà run.
Vì Ti Mệnh đang đọc kinh Phật!
Hay cho cái tên thường ngày ôm Quan Trần kính xem lén người khác, lại chế giễu kinh Phật đọc vào buồn ngủ, thế mà bây giờ lại ngồi nghiêm túc lật giở sách kinh, thỉnh thoảng còn ghi chép lại tỉ mỉ!
Rất không bình thường! Nghe nói tình trạng này xảy ra từ khi Ti Mệnh lịch xong bảy kiếp phàm trần, giác ngộ nhân sinh, quay trở lại thiên đình. Trầm Họa tuy có hiếu kì, nhưng không làm phiền hắn ta, liền bước qua xem đống mệnh cách vứt lả tả trên bàn làm việc của hắn.
Thiếu nữ nhà Lý Tứ thành đông người tốt dáng đẹp, gả con trai nhà Trần Ngũ thành đông, phu xướng phụ tùy, sống đến đầu bạc răng long?
Quả phụ thành tây góa chồng hai mươi năm nay đã thành thân, cùng trượng phu hạnh phúc đến già?
Sĩ tử họ Phạm thành bắc thi đỗ Trạng nguyên, vinh quy bái tổ, cưới thê tử, phụng dưỡng song thân, cả nhà bốn người sống hạnh phúc bên nhau?
Trầm Họa túm đại hai ba tờ mệnh cách lên đọc thử, kết quả là hóa đá ngay tại chỗ…
Dựa vào nhân cách con người Ti Mệnh mà nàng từng biết, hắn tuyệt đối không thể viết ra loại mệnh cách thuận buồm xuôi gió, một mảnh tươi đẹp thế này! Ít nhất cũng phải cửa nát nhà tan, đỗ đạt không thành, hoa tàn bại liễu mới đúng!
Giả mạo! Ti Mệnh đang ngồi kia chắc chắn là giả mạo! Trầm Họa hùng hổ lao đến túm cổ “Ti Mệnh” hét lớn: “Yêu nguyệt phương nào, to gan giả mạo Ti Mệnh tinh quân???”
Ti Mệnh hoảng hồn buông sách, phân bua: “Đế cơ bình tĩnh, tiểu tiên chính là Ti Mệnh đây mà?”
“Ngươi đừng xảo biện, Ti Mệnh nào được tử tế như vậy, viết mệnh cách tử tế như vậy, lại biết ngồi đọc kinh Phật như vậy???”
Ti Mệnh: “…”
“Ngươi hết đường chối cãi rồi phải không? Nói mau, Ti Mệnh tinh quân hiện giờ đang ở đâu???”
Ti Mệnh nặn ra vẻ mặt uất ức vạn phần, nói: “Xưa giờ tiểu tiên không ngờ nhân phẩm của mình lại tệ như vậy…”. Dứt lời hai mắt hắn liền sáng lên, nói: “Nhưng đế cơ yên tâm, sau này tiểu tiên sẽ phổ độ chúng sinh, tạo phúc cho bá tánh; phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật!”
Lần này đến lượt đế cơ: “…”
…
Trời sắp sập rồi!
****
Thực ra Ti Mệnh nhà chúng ta cũng cần được yêu thương! – Tác giả said.