Một Lần Lịch Kiếp, Dây Dưa Cả Đời

Chương 13


Đọc truyện Một Lần Lịch Kiếp, Dây Dưa Cả Đời – Chương 13

Ta đem đoạn đối thoại nghe lén được giữa Trầm Uyên và đế quân ra nghiền ngẫm, cảm thấy vì đế quân đã phát hiện ra ta, nên nửa phần sau câu chuyện chính là đế quân nói cho ta yên tâm. Điều đó cũng có nghĩa là – dù được đế quân bảo hộ – tính mạng của huynh trưởng ta cũng chưa chắc được bảo toàn.

Ta viết một phong thư, dặn dò Liên Hà hai ngày nữa đem thư này đến Côn Luân. Còn bản thân thì dạo bước đến hầm rượu, mở cửa chui vào.

Hầm rượu này nằm bên dưới thần điện của Thần Sơ cung, độ lạnh vừa đủ, khiến cho rượu được bảo quản nghìn năm không đổi vị. Ta mở một vò rượu, ngửa cổ uống một ngụm. Tính ra hai thú vui lớn nhất trong mười mấy vạn năm qua của ta chính là ủ rượu và…ngủ.

Nghe Ti Mệnh nói, vị Phần Thiên ma quân này vốn là Ma thần của Ma Thần thượng cổ – người mà cả Thần giới liên thủ giết chết ba mươi vạn năm trước. Cho dù Ma giới quy phục Thần tộc, nhưng nào có ai đảm bảo vị Phần Thiên ma quân này không ôm lòng hận thù đâu?

Từ đó suy ra, muốn lấy được “Vạn Ma huyết thạch đồ”, chỉ có nước trộm về. Mà thực lực của Phần Thiên nông sâu thế nào không có ai biết, chuyến này bản đế cơ đi chính là lành ít dữ nhiều, phải tranh thủ uống thêm vài vò rượu. Trời vừa tờ mờ sáng, ta lẻn qua Đông Thiên Môn, nhằm hướng Ma giới mà đi.

Từ Đông Thiên Môn, đi hơn một ngày đường sẽ đến đầu tận của Tây Hoang, nơi đây có một tấm kết giới, cũng chính là cửa ngõ đi vào Ma giới. Kết giới này là lá chắn tự nhiên của trời đất, nhằm ngăn chặn ma vật từ Ma giới tràn đến; cũng như bảo vệ những tiểu tiên đạo hạnh thấp kém, tránh trường hợp lỡ đường đi lạc đến Ma giới. Trong kinh phật có đề cập đến, giữa ba ngàn thế giới trong thiên địa đều có những lá chắn tương tự. Kết giới này phải là người mang linh lực cao cường, trong thời gian rất ngắn mở ra thông đạo rồi đóng lại ngay mới không làm cho ma vật tràn sang. Bản đế cơ triệu hồi pháp khí của bản thân, một thanh cung tên lấp lánh hào quang bảy sắc hiện ra, nhanh như chớp cắt vào kết giới.

Bên trong vết rách mây đen mù mịt, gió lạnh rít gào, cảnh vật hỗn loạn vô cùng. Bản đế cơ kết một tầng tiên chướng hộ thân, nhanh chóng phi thân vào kết giới; lập tức, ta cảm nhận được một lực hút kinh hoàng kéo thân người rơi xuống, chừng nửa khắc sau, cuối cùng cũng rơi xuống một phố phường tấp nập.


Đây là lần đầu tiên ta đến Ma giới, ngoại trừ bầu trời có hơi phiếm đỏ một chút, thì Ma giới cũng chẳng khác hai giới kia là mấy. Người qua lại cười đùa ầm ĩ, hàng quán san sát, nom có vẻ náo nhiệt hơn cả Nhân giới. Ta có tiên chướng hộ thân nên không ai nhìn thấy, trừ người có linh lực cao hơn ta. Bản đế cơ niệm một pháp quyết nhỏ, cảm nhận nơi ma khí đậm đặc nhất nằm ở phía tây nam, đấy chắc hẳn là Thần Ma điện của Ma giới. Quả nhiên ta vừa cưỡi mây bay đến, một tòa tháp bảy tầng sừng sững hiện ra trước mắt; Thần Ma điện nằm trên một hòn đảo khổng lồ trôi nổi giữa không trung, xung quanh dùng từng sợi Ma Thiết neo giữ lại. Kết giới màu máu tươi bao bọc lấy toàn bộ hòn đảo, nhìn kĩ sẽ thấy tầng kết giới ấy có những dòng chảy li ti, tựa như thực sự có máu tươi lưu chuyển bên trong, khiến cho người bên ngoài không tài nào nhìn xuyên qua được. Bản đế cơ nhìn xuống bên dưới, chỉ có một con đường duy nhất để vào bên trong, lúc này có hẳn hai đội ma binh canh giữ. Nhưng lạ một cái là có rất nhiều thường dân xếp hàng chờ vào thành. Ta đáp xuống mặt đất, làm một pháp thuật che giấu tiên khí và dung mạo, biến bản thân thành bộ dạng không khác gì một thiếu nữ ma tộc bình thường. Một đại thẩm dẫn theo đứa con nhỏ đi lướt qua, ta vội vàng đuổi theo hỏi: ” Vị đại nương này, hôm nay là ngày gì? Tại sao mọi người lại muốn đi vào bên trong đấy vậy?”. Vị đại thẩm đánh giá ta mấy lượt, nói: ” Ngươi thực không biết? Hôm nay là kỉ niệm sinh thần của vị Ma thần kia, ma quân hạ lệnh mở cửa thành, bất cứ ai cũng có thể đến thần điện triều bái…” – Vị đại thẩm kia xua tay rảo bước – “Phải đi nhanh một chút kẻo hết chỗ đứng đấy!”

Từ cổ chí kim, hình như chỉ có một vị Ma Thần quá cố đã nằm xuống ba mươi vạn năm trước mà thôi. Tim ta đập thình thịch, vội vàng rảo bước theo vị đại nương kia. Ha, chẳng ngờ lại đến đúng ngày như vậy, không biết điều này có đem lại thuận lợi gì cho việc trộm đồ của ta hay không?

Sau khi trót lọt bước chân lên Ma đảo, ta âm thầm đảo mắt một lượt; ngoài tòa Thần Ma điện bảy tầng kia ra, bên cạnh còn có một tòa tư dinh mang tên Nghiệt Vân thần cung, hẳn là nơi ở của Phần Thiên ma quân. Trên đường ma tộc đổ xô đến Thần Ma điện nhiều như nước, xếp hàng từ cổng điện lan sang đến cả những con đường nhỏ xung quanh. Bản đế cơ hoàn toàn không đếm xỉa đến tòa thần điện nguy nga tráng lệ kia, chỉ chăm chú nhìn tòa thần cung ở phía xa xa. Đợi đến lúc không ai để ý, ta liền sử dụng Di Hình Hoán Ảnh, nhanh như chớp đi về hướng Nghiệt Vân thần cung.

Tòa thần cung nằm bên cạnh vách núi, hai mặt giáp vực thẳm, một mặt giáp thần điện, mặt còn lại là con đường độc đạo để đi vào. Bản đế cơ hóa thành một hạt bụi phiêu tán bay lên cao; bên trong thần cung đường đi quanh co, lầu gác san sát, không gian bị ma khí nồng đậm bóp méo vặn vẹo. Lúc này ta mới thấy một người vận y phục nam tử màu đỏ tía, tóc dài bạc trắng xuất hiện ở trung tâm quảng trường thần cung.

Tới rồi!

Bản đế cơ nín thở từ từ rơi xuống, tâm nhãn khẽ động, đem dung mạo của vị ma quân lừng lẫy nọ thu vào trong mắt.

Nam tử này nom có vẻ đã qua tứ tuần, mặt vuông cằm đầy, trán cao môi mỏng, trên mũi mọc ra một đoạn sừng dài; tổng thể chỉ có một chữ: dữ. Y phục đỏ tía như màu máu ôm lấy thân hình cao lớn, bên hông giắt một thanh cương đao sáng loáng, ánh lên màu đỏ đen quái dị.

Phần Thiên ma quân rõ ràng là đang đi theo hướng con đường độc đạo, chắc hẳn muốn đến Thần Ma điện để dâng hương triều bái Ma thần. Ta vẫn giữ nguyên tốc độ rơi, đột nhiên cảm thấy bản thân bị cái gì đó cản lại, không gian xung quanh nổ tung, một luồng ánh sáng bạc mang theo ma lực vô biên bay thẳng về phía ta! Bản đế cơ cắn răng nghiêng người né tránh, bên tai truyền đến tiếng hét như sấm dậy:


“KẺ NÀO Ở TRÊN ĐÓ??”

Ban nãy ta bất cẩn, chính là vướng phải kết giới trên bầu trời của Nghiệt Vân thần cung, ngay lập tức bị Phần Thiên phát hiện. Bản đế cơ hóa thành người, từ từ đáp xuống quảng trường. Ma binh từ bốn phương tám hướng xông đến, ta nắm chặt cung tên chuẩn bị động thủ, Phần Thiên ở đối diện lại phất tay ngăn lại. Hắn nheo mắt nhìn ta, mở miệng: “Không biết đế cơ giá lâm du ngoạn, Ma giới đón tiếp không chu đáo, thực thất lễ…”

Ta không đáp lời, lời lẽ của hắn tuy khiêm nhường, nhưng thái độ hoàn toàn không có chút khiêm nhường nào, ngược lại còn có vẻ vênh váo. Phần Thiên thấy ta không đáp lại nói tiếp: “Trầm Họa đế cơ chẳng lẽ cũng khinh thường Ma tộc thấp kém, không muốn cùng ta nói vài câu ư?”

– Bản đế cơ không dám, chỉ là ta đến không phải để du ngoạn, mà là muốn hỏi mượn đồ…”

– Ồ, không biết đế cơ đích thân đến, là muốn mượn đồ gì?”

Bản đế cơ siết chặt cung tên đến nỗi dây cung cứa cả vào tay, miễn cưỡng nói:

– Bản đế cơ muốn hỏi mượn ma quân tấm “Vạn Ma huyết thạch đồ”, sau khi dùng xong sẽ hoàn trả nguyên vẹn…!

– Là thứ này ư?


Phần Thiên xòe tay, từ lòng bàn tay hắn hiện ra một bức tinh hà đồ, chỉ khác ở chỗ: vị trí vốn họa tinh tú lại được khảm bằng những viên tinh hạch tỏa ra ma khí cường đại. Máu nóng trong người ta sôi lên, vội vàng muốn đoạt lấy. Phần Thiên lại nhanh tay hơn ta, đem bức hà đồ thu lại; hắn mỉm cười: “Đế cơ rất muốn nó ư? Có phải để dành cho vị Thiên Đế kia không? Ta không nhầm thì mười ngày nữa kiếp nạn của hắn sẽ giáng xuống…Chẳng lẽ Thiên Đế đã xảy ra chuyện gì, không thể chống chọi với thiên kiếp được ư?”

Bản đế cơ nhíu mày, Liệt Diễm thần cung trong tay khẽ động: “Ngươi không cần nhiều lời! “

“Ta cũng không có nhã hứng nhiều lời với ngươi! Binh sĩ nghe lệnh, bắt sống đế cơ Thần tộc cho ta!” Phần Thiên phất tay, đám ma binh tiếp tục tràn lên như nước lũ.

Bản đế cơ giơ cao thần cung trong tay, mũi tên rời khỏi cung phát ra một tiếng “vút” đanh gọn. Mũi tên vốn đã được trấn yểm thuật pháp, vừa bay lên tới lưng chừng trời liền biến hóa thành hàng ngàn hàng vạn mũi tên khác, đám ma binh vốn đang lao lên định bắt ta liền bị mũi tên đâm trúng, hồn siêu phách tán ngay tại chỗ. Kỹ thuật bắn tên của ta do chính Phụ Thần truyền thụ, có thể nói là không tìm được đối thủ; người ta muốn giết chắc chắn không có đường sống sót. Đám ma binh may mắn không trúng tên liền hoảng sợ quay đầu giẫm đạp lên nhau mà bỏ chạy, tiếng kêu gào vọng thấu trời xanh. Mũi tên thứ hai của ta tiếp tục bay vút ra khỏi cung, hướng thẳng đến yết hầu của ma quân.

Liệt Diễm thần cung này là một trong tứ đại pháp khí thời thượng cổ; cùng với Hàm Quang, Lưu Tô và Phong Xích đều do đích thân Phụ Thần chế tác nên. Hàm Quang có đặc tính hủy diệt thân thể; Liệt Diễm có khả năng truy hồn; Lưu Tô làm nhiễu loạn số mệnh; còn Phong Xích chính là pháp khí để trói buộc hồn phách, khiến đối phương không thể chuyển mệnh đầu thai. Sau khi Liệt Diễm rơi vào tay ta, bản đế cơ đã cải biến một chút, biến Liệt Diễm thành pháp khí truy hồn đoạt mệnh, khiến cho người trúng tên hồn phách nổ tung, hoàn toàn biến mất trong thiên địa. Tuy nghe có hơi tàn nhẫn, nhưng lúc đánh nhau không phải người chết thì chính là ta vong. Bản đế cơ nheo mắt, mũi tên ta vừa bắn ra chỉ còn cách ma quân nửa thước nữa, nhưng ngạc nhiên thay hắn không hề né tránh! Bản đế đế cơ giật mình, trong lòng thầm hô không ổn!

Quả nhiên thân ảnh ma quân dần dần mờ đi, sau lưng ta một trận Thái sơn áp đỉnh ập đến; bản đế cơ bị ma khí cường đại hất văng ra xa mười mấy thước, máu tươi trong cổ họng phụt ra.

“Phần Thiên ma quân” mà vừa rồi ta nhìn thấy, quả nhiên chỉ là một thân ngoại hóa thân(*) của chủ nhân; Ma quân thực sự bây giờ mới xuất hiện, rất dứt khoát cho ta một chưởng. Bản đế cơ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đau nhói, xương cốt như vỡ vụn nhưng vẫn gắng gượng bò dậy, cười khẩy: ” Đường đường là ma quân lại đi đánh lén người khác, quân vương Ma tộc thì ra chỉ cũng chỉ đến thế mà thôi…!”

“Đúng, trong mắt Thần tộc các ngươi, chúng ta chẳng phải rất thấp kém sao? Người thấp kém dùng thủ đoạn thấp kém có gì sai ư?” Dứt lời hắn liền tung một chưởng, bản đế cơ niệm chú giăng ra một tầng kết giới; ma chưởng của Phần Thiên chạm vào kết giới của ta phát ra một tiếng nổ vang trời, bản đế cơ tiếp tục văng ra xa mấy trượng, máu tươi men theo khóe miệng chảy xuống.

Chết tiệt, ma lực của hắn quá mạnh, ta ngoài cầm cự ra hoàn toàn không thể đánh trả cái nào. Bộ y phục màu xanh lam nhạt của ta đã dính đầy máu tươi cùng bùn đất, bản đế cơ nén cơn đau gắng gượng đứng dậy lần thứ hai, quát lớn: “To gan, Ma giới vốn đã thần phục Thiên tộc, theo lý phải triều cống bảo vật, nhưng Thiên Đế rộng lượng không đòi hỏi tộc các ngươi cống nạp thứ gì! Nay ta chỉ đến hỏi mượn, ngươi lại cư nhiên động thủ!”


“Thần phục các người? Ha ha ha, bản quân chưa bao giờ nghĩ sẽ thần phục những kẻ vong ân bội nghĩa như các người!”

Phần Thiên như bị câu nói của ta kích động, ma chưởng trong tay càng ngoan độc, bản đế nhận tiếp một chưởng, lần này hoàn toàn không còn sức đứng dậy.

Ta thực sự sẽ chết ở nơi này?

Tính toán thời gian một chút, ta rời Cửu Trùng Thiên đã hai ngày, phong thư kia hẳn đã trên đường đến Côn Luân sơn. Bản đế cơ dùng chút sức lực cuối cùng đem Liệt Diễm bóp nát hóa thành một dải bụi bảy sắc phiêu tán bay lên không trung, đồng thời miệng thầm niệm chú ngữ; dải bụi bảy sắc kia dần biến thành thực thể – một kết giới mang hình thù như ngọn núi thạch anh bảy sắc chụp xuống người ta.

Đây là chiêu bài cuối cùng, tự hủy đi Liệt Diễm để tạo thành kết giới. Pháp khí vốn có linh tính, người cố tình tiêu hủy sẽ bị nguyền rủa; nhưng đây là chiêu bài cuối cùng của ta, nếu ta không sử dụng, chắc hẳn sẽ không cầm cự được tới lúc Trác Huyền biết tin mà đuổi tới.

Kết giới Thất Diễm Linh không giống những loại kết giới khác chỉ là một tấm màng mỏng; loại kết giới này giống như một khối chất rắn đàn hồi, không có bất cứ pháp thuật nào có thể thương tổn. Nhưng người được bao bọc trong Thất Diễm Linh không thể di chuyển, không thể sử dụng pháp thuật, càng không thể liên lạc với bên ngoài. Ta nhìn ma quân tức đến mặt đỏ au bên ngoài kết giới, tầm mắt dần mơ hồ, cuối cùng mất máu quá nhiều mà ngất đi.

(*)thân ngoại hóa thân: nôm na chính là một thân thể khác của thân thể chính. Thường thì hóa thân sẽ hoạt động theo sự điều khiển của chủ nhân. Chủ nhân làm gì hóa thân làm nấy, chủ nhân nói gì, hóa thân cũng nói nấy.

*******

Ta muốn nghỉ lễ! Ta muốn tăng lương!! – Tác giả said


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.