Bạn đang đọc Một lần gặp gỡ một đời bên anh – Chương 72:
Bên này, gã đàn ông trung niên được bạn tốt kéo vào phòng vệ sinh. Gã kéo tay ông ta lại, bước chân hơi loạng choạng: “Tôi…tôi không có say, anh kéo tôi làm gì?”
Bạn tốt thấy dáng vẻ say khướt của gã bèn nói: “Ông còn trách sao tôi kéo ông à? Con mẹ nó nếu tôi không kéo ông đi thì không biết ông sẽ chết thế nào đâu!”
Gã trung niên lảo đảo, cười mỉa hỏi lại: “Sao hả? Cậu ta dám đánh tôi không?”
Bạn tốt vẫn còn sợ hãi: “Ông đừng nói nữa giùm cái, vừa rồi ông không cảm thấy nhiệt độ trong phòng bao giảm xuống ư, ánh mắt của cậu ta thật đáng sợ.”
“Xem anh hoảng loạn kìa… Tôi nói sai gì sao? Lúc ở cùng với cô bé xinh đẹp kia thì thằng nhóc đó cười dịu dàng phải biết… Tôi dám cá giữa hai đứa chúng nó chắc chắn có gì đó.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ông câm miệng đi, ít nói lại giùm, tôi cho ông biết, chúng ta hạn chế đừng dây vào tên Thẩm Vọng Tân đó thì hơn.”
Gã trung niên lầu bầu: “Chỉ là một người mới nổi mà thôi, chỗ đứng chưa vững thì có gì phải sợ?”
“Không thể nói vậy được, ông không thấy độ hot bây giờ của cậu ta sao? Theo tôi được biết, không ít nhà tư sản trong giới rất ưa thích cậu ta, chẳng những thế cậu ta còn lấy được đại ngôn cho Lancome, sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ đi đến vị trí mà chúng ta không theo kịp cho xem.” Bạn tốt kiên nhẫn giải thích.
Gã trung niên “hừ” thành tiếng, loạng choạng đi tới bồn tiểu giải quyết nhu cầu: “Giới giải trí này thay đổi nhanh như chong chóng, không nói chính xác được điều gì đâu, thế nhưng mà nói thật… cô bé kia xinh đẹp đấy nhỉ, trong sáng khủng khiếp, không hổ là người học múa, eo nhỏ xíu hà, báu vật thế này không biết ở trên giường có phải rất…….”
Gã ta chưa dứt lời thì đột nhiên cửa phòng vệ sinh bị đá “rầm” văng ra, tay của gã đàn ông trung niên run lên vì sợ và không cẩn thận làm tràn hết ra tay. Gã mắng chửi, vừa toan quay người lại thì đột nhiên bị đạp một cú khiến cả người ngã về trước, nếu không phải bạn tốt kịp thời kéo gã ngã nghiêng xuống sàn nhà thì chắc gã sẽ cắm đầu vào bồn tiểu rồi.
Thật ra người bạn kia càng hoảng sợ hơn, hình tượng trước công chúng của Thẩm Vọng Tân luôn ấm áp như gió xuân và gương mặt điển trai lúc nào cũng mỉm cười, kể cả vừa rồi lúc ở bàn ăn, ông ta chưa từng nhìn thấy dáng vẻ như bây giờ của anh, gương mặt lạnh lùng, môi mỏng mím chặt và toàn thân tỏa ra áp suất thấp đến đáng sợ. Ông ta lập tức hiểu ra anh đã nghe được những câu vừa nãy, vì thế ông ta vội vàng giải thích: “Tiểu Thẩm à Tiểu Thẩm, ông ấy uống nhiều quá chứ không có ý gì đâu…”
Vốn dĩ gã đàn ông trung niên chưa tỉnh hẳn nhưng mông bị rát như xát muối khiến gã ta tỉnh táo được đôi chút. Khi nhìn rõ người trước mặt thì gã ta chửi ngay má nó: “Thẩm Vọng Tân! Mày dám!”
Thẩm Vọng Tân nhìn xuống gã rồi nói với giọng lạnh như băng: “Cảnh cáo ông, tốt nhất nên lau sạch miệng đi.”
Gã đàn ông trung niên thấy gương mặt lạnh lùng cực độ của anh thì đột nhiên mỉm cười, gã vùng vằng bò dậy: “Tôi còn thắc mắc sao cậu cứ cảm thấy khó ở vậy, hóa ra cô bé kia là vảy ngược của cậu, cậu bảo vệ cô ta đến vậy, chẳng lẽ đã nếm thử mùi vị rồi… Á!”
Gã còn chưa nói xong đã phải đón nhận thêm một cú đấm nữa, vốn đang say cộng thêm cơ thể mập mạp nên gã đâu phải là đối thủ của Thẩm Vọng Tân, nghiện mồm rồi thì chỉ có bị đánh thôi.
Thẩm Vọng Tân thoạt nhìn khá ôn tồn và nhã nhặn nhưng khi đánh người nom anh hệt như sát thần, quyền nào quyền nấy thẩm thấu vào da thịt, anh chuyên chọn đánh vào những chỗ không nhìn thấy nhưng sẽ đau gấp mười lần. Bạn của gã trung niên thấy thế lập tức bước lên can ngăn, nhưng dù vậy gã trung niên cũng đã bị đánh không nhẹ.
Thẩm Vọng Tân đứng dậy, đuôi mắt đỏ bừng, anh nghiến răng nói: “Còn thêm một lần nữa thì nó sẽ không như thế này đâu.”
Miệng gã đàn ông trung niên đầy mùi máu tươi: “Thẩm Vọng Tân! Mày dám làm vậy với tao hả! Mày đợi đấy! Tao chắc chắn sẽ khiến mày phải hối hận!”
Thẩm Vọng Tân quay lại lạnh lùng nhìn gã: “Được, tôi chờ ông.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi ra khỏi phòng vệ sinh Thẩm Vọng Tân vẫn nghe được tiếng chửi rủa bên trong, “Khốn khiếp! Con mẹ nó nghĩ mình là ai! Chỉ là một con hát thôi! Dám phách lối vậy hả! Nghĩ mình có vài fan lăng xê thì không biết trời cao đất rộng rồi à! Sớm muộn gì ông đây sẽ giết chết thằng đó cho coi!”
“Ông câm miệng lại đi! Ông thấy mình bị đánh chưa đủ đô hay sao?”
“Biến! Ông đây phải khiến nó hối hận! Nhất định phải bắt nó quỳ gối trước mặt xin lỗi ông đây!”
Trong tiếng rủa xả đó, Thẩm Vọng Tân vẫn trưng ra gương mặt lạnh lùng ngoảnh mặt làm ngơ, đột nhiên anh nhác thấy có một người đàn ông đang đứng gần đó, là Trương Trình Am?
Trương Trình Am cười nói: “Không ngờ đấy, tính cách cậu táo bạo thật?”
Thẩm Vọng Tân không tiếp lời, anh sải bước đi ngang qua ông ta. Trương Trình Am bỗng nhiên giơ tay muốn đặt lên vai anh nhưng Thẩm Vọng Tân nhanh chóng nghiêng người né tránh khiến tay Trương Trình Am vỗ hụt vào không khí, tuy vậy ông ta lại cười nói: “Này, Thẩm Vọng Tân, cậu dám đánh người, chà chà, chẳng lẽ cậu không biết sợ sao?”
Thẩm Vọng Tân lạnh lùng nhìn ông ta: “Sao nào? Muốn đánh lại trả thù cho lão ta sao?”
Trương Trình Am sửng sốt, bất chợt phì cười: “Ha ha ha ha ha, Thẩm Vọng Tân, cậu đang đùa gì thế, vả lại cậu thế này, ai nỡ đánh đâu?”
Thẩm Vọng Tân siết chặt quả đấm đang để bên hông: “Tôi không có sở thích đặc biệt gì cả đâu, bớt đụng tới tôi đi.”
Nụ cười của Trương Trình Am chợt trở nên cứng đờ, sau đó ông ta vô cùng cảm khái nói: “Thẩm Vọng Tân, cậu thế này mà lăn lộn ở giới giải trí lâu vậy quả thật là một kỳ tích.”
“Nói thật nhé, cậu đấy, vóc dáng đúng là rất tuyệt…” Ông ta chưa nói hết thì bầu không khí xung quanh chợt giảm xuống nhưng ông ta vẫn khoan thai cười nói tiếp: “Tuy vậy, tôi thích kiểu vừa ngoan vừa biết nghe lời, kiểu như cậu tôi không có hứng thú.”
Khuynh hướng giới tính của Trương Trình Am không giống người khác nhưng ông ta không phải là người không biết chừng mực. Thành thật mà nói, lần đầu tiên gặp mặt, ông ta đã bị kinh ngạc bởi vẻ đẹp của anh, nhưng ông ta không thích người khó thuần phục, huống hồ Trương Trình Am muốn dạng người gì mà chẳng được, đúng không?
Thẩm Vọng Tân nhìn ông ta, không nói gì thêm mà chỉ quay lưng đi ra ngoài. Trương Trình Am cười lắc đầu nhìn theo bóng lưng cao ngất của anh, thật cá tính! Là một khúc xương cứng đấy! Nhưng ông ta không gặm nổi khúc xương này rồi, ông ta cũng không phải kiểu người thích tự ngược!
Bên kia, mắt phải của Phùng Mẫn nháy liên tục, chị viện cớ ra ngoài, vừa ra tới thì đúng lúc chạm mặt Thẩm Vọng Tân đang đi đến cửa thang máy. Chị vội vàng gọi anh lại: “Vọng Tân.”
Phùng Mẫn kéo Thẩm Vọng Tân ra một góc khuất hành lang, chị quan sát anh từ trên xuống dưới một phen rồi hỏi: “Em làm gì rồi?”
Thẩm Vọng Tân nhăn mặt nhưng không nói gì.
Phùng Mẫn như hiểu ra điều gì: “Chẳng lẽ…” Chị nhìn anh với vẻ khó tin: “Thẩm Vọng Tân, em điên rồi sao! Ông ta là nhà đầu tư của Song Thành đấy!”
Lúc này Thẩm Vọng Tân mới đưa mắt nhìn chị: “Chị Phùng, chị đã biết từ sớm phải không?”
Phùng Mẫn há hốc mồm: “Em… em nói gì vậy?”
“Bữa cơm hôm nay, chị cố ý.”
Ánh mắt Phùng Mẫn hơi tránh né nhưng chị vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Em có biết không, vừa rồi đạo diễn đã dự định chọn em vào vai nam chính đấy, thế nhưng em cảm thấy bây giờ em có thể lấy được nó nữa không? Em có biết chuyện này của mình nghiêm trọng thế nào không, em cho rằng có thể qua loa cho xong chuyện sao?”
“Dù có bất kỳ trách nhiệm gì, em cũng sẽ tự gánh lấy.”
“Em muốn gánh kiểu gì? Em lấy gì mà gánh? Chị là người đại diện của em, chị sẽ không hại em…”
Thẩm Vọng Tân nhìn chị: “Em biết chị là người đại diện của em nhưng em không mong chuyện thế này sẽ xảy ra lần thứ hai.”
Quả nhiên như Phùng Mẫn nói, chuyện này không được bỏ qua êm thấm nhẹ nhàng. Vì sự việc này, chẳng những Thẩm Vọng Tân không giành được vai trong Song Thành, thậm chí tài nguyên anh đang có cũng đi tong. Nhà đầu tư Chu bên kia không chịu bỏ qua, nằng nặc đòi công ty phải dắt Thẩm Vọng Tân qua xin lỗi gã, do đó vì muốn nhanh chóng hít thở lại bình thường nên công ty định bụng bảo Thẩm Vọng Tân ra mặt xin lỗi, nhưng Thẩm Vọng Tân sẽ là kiểu người xin lỗi cái loại đó sao. Trong lúc đang giằng co mãi chẳng xong thì nhà đầu tư Chu lại đột nhiên buông tha mà không nói thêm gì, chuyện này bỗng nhiên được giải quyết xong xuôi theo một cách khó hiểu thế đấy.
Hai ngày nay Phùng Mẫn khá thấp thỏm, công ty mãi chẳng chất vấn gì, thế này có hơi bất thường, nhưng đúng lúc đó có thông tin được truyền trong nội bộ công ty rằng vài tài nguyên phát ngôn ngon nghẻ của Thẩm Vọng Tân đều bị rút hết và được phân cho những nghệ sĩ khác trong công ty, vì thế có vài đồng nghiệp không hợp tính chạy đến khoe khoang trước mặt chị, chuyện này làm Phùng Mẫn tức giận đến mức mất ngủ mấy đêm liền. Trái lại, so với sự nóng giận và tức tối của chị thì Thẩm Vọng Tân, người bị mất tài nguyên, lại tỏ ra mọi thứ vẫn ổn, mỗi ngày cần làm gì thì làm cái đó.
Sự trừng phạt của công ty dành cho Thẩm Vọng Tân không phải chỉ là lấy đi tài nguyên trên tay anh, vả lại chuyện này cũng làm công ty chịu khá nhiều tổn thất. Vì muốn mau chóng hồi máu nên chưa đến hai ngày, công ty lại ký cho anh một show sinh tồn nơi hoang dã, chương trình này được quay ở rừng mưa nhiệt đới Amazon nên điều kiện quay vô cùng khắc nghiệt. Phùng Mẫn thấy Thẩm Vọng Tân dọn hành lý như người chẳng có chuyện gì thì không nhịn được hỏi: “Vọng Tân, em thấy đáng không?”
Động tác thu dọn hành lý của Thẩm Vọng Tân không hề dừng lại, anh bình tĩnh đáp: “Không có gì đáng hay không đáng cả.”
“Vọng Tân, em quật cường quá đấy.” Phùng Mẫn đang nói, đột nhiên như nghĩ đến điều gì, chị ngộ ra ngay: “Vọng Tân, bây giờ chị mới hiểu được, hôm đó em đánh người ta là vì Tô Tinh Dã phải không? Vì họ nhắc tới Tô Tinh Dã đúng không?”
Thẩm Vọng Tân cúi đầu, trong mắt chứa cảm xúc tàn bạo: “Chị Phùng, chuyện đã qua rồi, đừng nhắc tới nữa.”
Phùng Mẫn không hiểu nổi, chị lắc đầu, bày tỏ suy nghĩ của mình: “Vọng Tân, không phải chị nói em nhưng em xúc động quá rồi, chỉ là một câu nói thôi mà có thể làm em trở nên như vậy sao? Thuận miệng nói một chút cũng đâu…”
“Chị Phùng!” Thẩm Vọng Tân cắt lời chị.
Phùng Mẫn bị Thẩm Vọng Tân làm hoảng sợ, chị đã dẫn dắt anh được một khoảng thời gian rồi, anh luôn hòa nhã và lễ phép, tuy hôm đó anh biết chị lừa anh nhưng anh luôn cố kiềm chế bản thân. Thế nhưng, hôm nay chỉ vì một câu nói của chị mà anh thay đổi hẳn nét mặt.
Thẩm Vọng Tân nhìn chị và nói một cách kiên định: “Chị Phùng, em có giới hạn của em, vượt qua ranh giới đó thì không được.”