Bạn đang đọc Một lần gặp gỡ một đời bên anh – Chương 50:
Thẩm Vọng Tân vừa thay quần áo xong đi ra thì thấy Tiểu Viên đang lục lọi tìm thứ gì đó trong ba lô của cô ấy, hỏi: “Tiểu Viên, em đang tìm cái gì thế?”
“Thuốc cảm.” Đường Viên vừa tìm vừa trả lời anh.
“Em bị cảm à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không phải, vừa rồi Tiểu Thuần gửi tin nhắn cho em, nói là Tinh Dã vừa mới quay cảnh diễn dưới mưa mấy tiếng đồng, hỏi em có thuốc cảm lạnh….” Đường Viên còn chưa nói xong thì đã nghe tiếng cửa phòng nghỉ mở ra, sau đó chỉ nhìn thấy mỗi cái bóng lưng của Thẩm Vọng Tân.
Vừa lúc cô ấy cũng tìm thấy thuốc nên lập tức đuổi theo, “Anh Thẩm, chờ em với.”
Sau khi Thẩm Vọng Tân chạy đến đoàn làm phim bên cạnh, hỏi mấy nhân viên công tác mới tìm được Tô Tinh Dã. Tô Tinh Dã một mình ngồi trên ghế nghỉ ngơi, trên người bọc áo lông thật dày, đầu nhỏ xù xù chôn trong cổ áo lông dựng đứng.
“Tinh Dã?” Anh đi đến ngồi xổm trước mặt cô, gọi một tiếng.
Lúc này, Tô Tinh Dã đầu óc đã hỗn độn, mơ hồ nghe được có người gọi tên mình, theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, đập vào mắt là một khuôn mặt quen thuộc, cô hơi nhếch khóe miệng, “Thẩm Vọng Tân, là anh à.”
Giọng nói của cô khàn khàn, hai gò má ửng đỏ mất tự nhiên. Anh đưa tay sờ trán cô, sờ vào là ngay lập tức cảm thấy nóng hổi. Nhìn dáng vẻ cô giống như phát sốt, lại còn sốt không nhẹ, anh còn chưa kịp hành động gì thì người vốn đang ngồi đột nhiên dựa vào anh, miệng lẩm bẩm: “Thẩm Vọng Tân.”
Thẩm Vọng Tân lập tức đỡ lấy cô, “Đi, anh đưa em đến bệnh viện.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Tinh Dã tựa đầu vào cổ anh, ngón tay gắt gao nắm lấy áo khoác trên người anh, lẩm bẩm: “Không được… Phải đợi Tiểu Thuần về.”
“Tiểu Thuần đi đâu rồi?”
“Em ấy đi… lấy nước nóng…”
Thẩm Vọng Tân nhìn xung quanh một vòng cũng không nhìn thấy bóng dáng Tiểu Thuần đâu, lại cúi đầu nhìn thoáng qua Tô Tinh đã bị sốt đến mức hồ đồ, trực tiếp ôm cô lên bước ra ngoài. Hiện tại Tô Tinh Dã cũng không lẩm bẩm tìm Tiểu Thuần nữa, cô dựa vào Thẩm Vọng Tân, ý thức đã sớm mê man.
Lúc này Đường Viên cầm thuốc cũng đã chạy tới, cô ấy nhìn Tô Tinh Dã được Thẩm Vọng Tân ôm thì sốt ruột hỏi: “Có phải bị sốt hay không? Sốt nặng lắm sao?”
“Tiểu Viên, đưa chìa khóa xe cho anh. Bây giờ anh đưa cô ấy đến bệnh viện, em ở chỗ này chờ Tiểu Thuần, chờ sau khi cô ấy trở về, hai em thu dọn đồ đạc xong thì em và Tiểu Thuần cùng nhau về khách sạn đi.” Thẩm Vọng Tân rõ ràng trật tự mà nói với Đường Viên.
Đường Viên lập tức gật đầu, cô ấy lấy chìa khóa xe trong túi ra bỏ vào túi Thẩm Vọng Tân, “Anh Thẩm, anh mau đưa Tinh Dã đến bệnh viện đi.”
Thẩm Vọng Tân “Ừ” một tiếng, lúc này mới ôm Tô Tinh Dã bước nhanh rời đi.
Thẩm Vọng Tân đặt Tô Tinh Dã ngồi vào ghế lái phụ, sau khi thắt dây an toàn cho cô xong thì mới lái xe đưa cô đến bệnh viện gần nhất. Đến bệnh viện kiểm tra thì đúng thật là bị sốt, sốt đến 38.5 độ, bác sĩ sắp xếp giường bệnh rồi truyền nước cho cô.
Sau khi sắp xếp xong, Thẩm Vọng Tân nhận được điện thoại của Đường Viên.
“Anh Thẩm, Tinh Dã không sao chứ?”
“Không sao, ngủ thiếp đi rồi, hiện tại đang truyền nước.” Thẩm Vọng Tân trả lời cô ấy, sau đó anh mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nức nở truyền đến, “Em khóc hả?”
Đường Viên ngay lập tức nói: “Không phải em, là Tiểu Thuần.”
Thẩm Vọng Tân nhìn thoáng qua Tô Tinh Dã đang nằm trên giường bệnh, mím môi lại rồi nói: “Tinh Dã đã không sao rồi, em an ủi cô ấy một chút đi.”
Đường Viên nói: “Được rồi, em biết rồi anh Thẩm. Hay là anh về trước đi, ngày mai anh còn phải quay phim, để em và Tiểu Thuần chăm sóc là được rồi.”
“Không có việc gì, hai người không cần tới đây. Chờ cô ấy tỉnh lại, anh sẽ đưa cô ấy về.”
Đường Viên suy nghĩ một chút, lại nói: “Anh Thẩm tự mình chú ý một chút nhé, bệnh viện có nhiều người.”
Thẩm Vọng Tân biết cô ấy nói vậy là có ý gì nên gật đầu, “Ừm, anh biết rồi.”
***
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Vọng Tân ngồi trước giường bệnh của Tô Tinh Dã. Cơn sốt còn chưa giảm nên trên gò má vẫn còn đỏ ửng bất thường, nhưng ngủ vẫn rất an ổn. Sau đó, ánh mắt anh dừng lại trên cánh tay cô, nhất thời không dời đi, sắc mặt bỗng nhiên lạnh xuống. Anh nhẹ nhàng cuốn ống tay áo cô lên, lúc này mới nhìn thấy trên cánh tay trắng nõn của cô có không ít vết thương nhỏ, lại còn tím xanh hết cả. Vết thương xanh tím thế này anh đã quá quen thuộc, không phải là bị treo dây cáp siết thì chính là bị cọ ra.
Nhìn một lát, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm kia dâng lên một trận đau lòng. Anh không dám chạm vào những vết thương này của cô mà một lần nữa cẩn thận từng li từng tí giúp cô thả ống tay áo xuống rồi nhét bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô vào trong chăn.
Thời gian chầm chậm trôi đi, bình nước truyền từ đầy chuyển thành rỗng, đến khi tất cả đều đã truyền xong rồi mà Tô Tinh Dã vẫn chưa tỉnh lại.
Khi Tô Tinh Dã tỉnh lại, đập vào mắt là trần nhà trắng như tuyết, chóp mũi tràn ngập mùi nước khử trùng gay gắt, cổ họng đau đớn khiến cô nói không ra lời, cô mơ hồ cảm giác được ở một bên chăn giống như bị thứ gì đó đè xuống. Vô thức nhìn sang thì thấy cảnh tượng khiến cô ngây ngẩn cả người, là Thẩm Vọng Tân.
Hai tay anh khoanh lại đặt trên giường cô, hơi nghiêng đầu gối lên cánh tay. Từ góc độ của cô nhìn từ trên xuống dưới, cô nhìn thấy sống mũi vừa cao vừa thẳng của anh, lông mi dày rậm phủ xuống một cái bóng râm, gương mặt tuấn tú mang theo nét dịu dàng không cách nào hình dung.
Tô Tinh Dã khẽ nhấp môi, trong nháy mắt, trái tim cô mềm đến vô cùng. Cô cẩn thận rút tay ra khỏi chăn, ngay khi ngón tay cô cách hai gò má của anh vài tấc thì đột nhiên nhìn thấy lông mi giống như cái quạt nhỏ của anh khẽ run rẩy, như là báo trước anh sắp tỉnh giấc, vì thế cô lập tức thu ngón tay về, còn chưa đặt về chỗ cũ thì quả nhiên người đang nằm sấp trên giường cô, Thẩm Vọng Tân tỉnh lại.
Lúc mới mở mắt, trong mắt anh còn có một thoáng mê man. Sau đó nhìn lên xem thử thì thấy Tô Tinh Dã không biết đã tỉnh lại từ khi nào, mê man trong mắt tản đi ngay tức thì, anh đột nhiên đứng dậy, vươn bàn tay đặt lên trán cô, sau khi sờ xong thì khóe miệng anh lộ ra ý cười, cúi đầu nhìn về phía cô, “Cuối cùng cũng hết sốt.”
Tô Tinh Dã nhìn Thẩm Vọng Tân phía trên mình, ánh mắt vô thức di chuyển từ sống mũi đến môi anh, tư thế lúc này hai người mập mờ không nói nên lời, Thẩm Vọng Tân một tay chống đỡ bên cạnh đầu cô, một tay dán lên trán cô, giống như một tư thế nửa ôm lấy bảo vệ cô.
Vài giây sau, Thẩm Vọng Tân cũng ý thức được tư thế của mình có vấn đề, anh lập tức đứng thẳng dậy, ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Còn khó chịu không?”
Động tác anh đột nhiên đứng dậy khiến Tô Tinh Dã có hơi mất mát, cô lắc đầu, “Không khó chịu, nhưng em muốn uống nước.”
Thẩm Vọng Tân nghe giọng nói của cô vẫn còn khàn khàn chưa khôi phục lại, đáp một tiếng rồi lập tức xoay người rót cho cô một ly nước ấm. Anh nâng đầu giường lên trước rồi mới đưa nước cho cô, “Đây, uống nước đi, cẩn thận một chút.”
Tô Tinh Dã nhận lấy ly nước, đưa môi đến miệng ly uống từng ngụm từng ngụm nhỏ, nước ấm chảy xuống cổ họng làm giảm bớt cảm giác đau đớn. Uống nước xong, cổ họng cũng không còn đau nhiều nữa.
Thẩm Vọng Tân nhận lấy ly từ tay cô, hỏi: “Còn uống nữa không?”
Tô Tinh Dã lắc đầu, sau đó hỏi: “Mấy giờ rồi ạ?”
Thẩm Vọng Tân nhìn thoáng qua điện thoại di động, nói: “Hơn hai giờ sáng.”
Cô và Trần Nhụy quay xong cảnh diễn thì đã gần chín giờ, thì ra chuyến đi này đã đi lâu như vậy.
Tô Tinh Dã nhìn gương mặt buồn ngủ của Thẩm Vọng Tân, “Bây giờ chúng ta có thể đi được không?”
“Đương nhiên là được, em thay quần áo đi, anh ở bên ngoài chờ em.”
“Vâng.”
***
Thẩm Vọng Tân bọc Tô Tinh Dã vô cùng kín kẽ, thấy bước chân của cô còn hơi lâng lâng thì nửa ôm cô vào lòng, đi ra khỏi bệnh viện. Tô Tinh Dã tựa vào vai anh, bàn tay không tự chủ được túm lấy góc áo của anh.
“Không sao, đi ra ngoài là đỡ thôi.” Thẩm Vọng Tân nói.
Tô Tinh Dã nhỏ giọng “Ừ” một tiếng.
Sau khi lên xe, Tô Tinh Dã vươn tay kéo dây an toàn, có lẽ là do cơn sốt khiến cô yếu đi hẳn nên lần này cô lại kéo không được. Ngay khi cô chuẩn bị kéo lại lần nữa thì Thẩm Vọng Tân ở ghế lái đột nhiên cúi người lại đây, Tô Tinh Dã nhất thời khẩn trương đến mức tay vốn đang kéo dây an toàn cũng buông lỏng ra. Cô nhìn Thẩm Vọng Tân gần sát trước mặt, mặt mũi anh vô cùng tươi sáng, quanh quẩn trên chóp mũi đều là hương thơm nhàn nhạt trên người anh.
Thẩm Vọng Tân giúp cô cài dây an toàn rồi lùi về, bóng tối trước mặt cùng với mùi hương nhàn nhạt cũng theo đó rút đi, Tô Tinh Dã không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đương nhiên đồng thời cũng xen lẫn một chút mất mát.
“Ngồi vững nhé, chúng ta đi thôi.”
Tô Tinh Dã nghe thấy giọng nói của anh, “Ừm” một tiếng.
Sau khi lái xe một lát, Thẩm Vọng Tân đột nhiên dừng xe lại, Tô Tinh Dã nghiêng đầu nhìn về phía anh, tò mò hỏi: “Không quay về khách sạn sao?”
“Về chứ.” Thẩm Vọng Tân trả lời.
“Vậy làm sao…”
Thẩm Vọng Tân nhìn cô một cái, dịu dàng nói: “Đợi anh ở đây, anh sẽ quay lại ngay.”
Sau đó, Thẩm Vọng Tân cầm khẩu trang và mũ đeo lên rồi bước xuống xe.
Tô Tinh Dã tựa đầu vào cửa sổ xe, nhìn anh hạ thấp vành nón, sau khi băng qua đường cái thì rẽ trái đi vào một con hẻm. Bởi vì góc khuất cho nên sau khi anh đi vào thì cô không nhìn thấy gì nữa, đại khái qua khoảng mười phút, cô mới nhìn thấy anh từ trong con hẻm kia đi ra, mà trong tay giống như đang xách cái gì đó.
Mãi cho đến khi anh lên xe, cô mới thấy rõ trên tay anh xách theo cái gì, “Anh đi mua cháo à?”
Thẩm Vọng Tân “Ừ” một tiếng, sau đó đem nắp hộp cháo mở ra rồi mới đưa cho cô, nói: “Em vừa đỡ sốt, không thể ăn nhiều dầu mỡ nên anh mua cháo rau khá nhạt cho em để dưỡng dạ dày, em nếm thử xem.”
Tô Tinh Dã nhìn động tác mở nắp hộp cháo của anh thì hoảng hốt trong lòng. Anh luôn vô tình chú ý đến những chi tiết nhỏ bé khiến cô thích anh không cách nào tự kiềm chế được.
Thẩm Vọng Tân thấy cô thật lâu cũng không nhúc nhích, liền hỏi: “Có phải không có khẩu vị hay không?”
Tô Tinh Dã hồi phục tinh thần, cô ý thức được sự chần chừ của mình khiến anh hiểu lầm, vì thế vội vàng lắc đầu, “Không, không phải.” Nói xong, cô đưa tay nhận cháo anh đưa tới, sau khi nếm thử một miếng thì ánh mắt hơi sáng lên, cô cười với anh, “Ừm, ngon lắm.”
Thẩm Vọng Tân thấy thế, khóe miệng cũng nhếch lên, “Quán cháo này hương vị rất được.”
“Muộn như vậy mà quán cháo này còn mở cửa sao?”
“Quán này mở cửa 24/24.”
“Hình như anh rất quen thuộc với quán này nhỉ?”
“Thường xuyên đến bên này quay phim, ăn nhiều thành quen.”
Thẩm Vọng Tân thắt dây an toàn lại lần nữa, nói với cô: “Em ăn tiếp đi, anh lái chậm một chút.”
Thế là Thẩm Vọng Tân lái xe, Tô Tinh Dã bưng hộp cháo từ từ ăn.
Lơ đãng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, động tác của Tô Tinh Dã hơi dừng lại. Vì ngoại trừ nhìn thấy đường phố vùn vụt lao qua bên ngoài cửa sổ xe, thì còn có gương mặt nghiêng người vừa chuyên chú vừa dịu dàng của Thẩm Vọng Tân trên kính cửa sổ xe. Nhìn như thế, vậy mà cô nhất thời không cách nào dời mắt.