Bạn đang đọc Một lần gặp gỡ một đời bên anh – Chương 45:
Sau khi về đến nhà, Tô Tinh Dã nằm trên giường, cô nhìn ba chữ “Thẩm Vọng Tân” trên giao diện WeChat. Cô do dự một lát, khung hội thoại vẫn còn mở, muốn gửi cho anh một câu chúc mừng sinh nhật. Chỉnh sửa nhiều lần nhưng vẫn do dự không gửi đi, hiện tại đã sắp một giờ sáng, suy nghĩ chắc là anh đã ngủ rồi, gửi vào giờ này hình như cũng không tốt lắm.
“Tinh Tinh, em ngủ chưa?” Giọng nói của Dương Vân vang lên từ ngoài cửa.
Tô Tinh Dã đặt điện thoại ở bên gối, cất giọng nói: “Chưa ạ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dương Vân đẩy cửa đi vào, trong tay còn cầm một ly sữa.
“Chị Vân, muộn như vậy rồi sao chị còn đun sữa cho em? Không phải em nói chị đi ngủ trước sao?”
Dương Vân đưa sữa cho cô, “Em không về làm sao chị ngủ được, đây, còn nóng đó uống nhanh đi.”
Tô Tinh Dã cầm ly sữa ngửa đầu uống xong, “Em uống xong rồi, ngủ ngay đây, chị cũng nhanh về ngủ đi.”
Dương Vân một tay nhận cái ly một tay xoa xoa đầu cô, “Ừm, nghỉ ngơi đàng hoàng vào, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Sau khi Dương Vân rời đi, Tô Tinh Dã tắt đèn nhỏ trên cái bàn cạnh giường ngủ, cô nhắm mắt lại nằm một hồi nhưng vẫn không nhịn được lại lấy điện thoại ra. Sau khi ấn mở, cô thấy có hơi hoa mắt, lời chúc mừng sinh nhật vừa rồi cô do dự không gửi đi không biết đã được gửi từ khi nào, cô vội vàng luống cuống tay chân muốn thu hồi, nhưng đã quá thời gian để có thể thu hồi mất rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mà vô cùng trùng hợp chính là, tin nhắn trả lời của Thẩm Vọng Tân cũng đã tới, Tô Tinh Dã nhìn tin nhắn đến mà không hề được báo trước này, trái tim đột nhiên đập mạnh một cái.
Thẩm Vọng Tân: Cảm ơn em, muộn như vậy rồi sao chưa ngủ?
Tô Tinh Dã nhìn thấy tin nhắn thì lập tức ngồi thẳng dậy, ấn đèn mở đèn nhỏ, dựa lưng vào đầu giường: Ừm, hôm nay ngủ muộn, còn anh thì sao? Sao anh chưa ngủ?
Thẩm Vọng Tân: Vẫn còn đang ghi hình
Tô Tinh Dã: Đã muộn thế này mà còn quay à?
Thẩm Vọng Tân: Đúng vậy, nhưng bổ sung thêm vài cảnh cũng sắp xong rồi
Thẩm Vọng Tân đang trò chuyện với Tô Tinh Dã, Lương Đẳng đẩy cửa phòng nghỉ ra, hét về phía anh: “Anh, đến lúc chúng ta đi quay rồi.”
Thẩm Vọng Tân ngẩng đầu nhìn cậu một cái, sau đó đứng dậy, vừa trả lời cậu vừa nhắn cho Tô Tinh Dã: Anh sắp bắt đầu công việc nên không thể nói chuyện tiếp được, em nghỉ ngơi sớm một chút
Tô Tinh Dã nhìn câu trả lời này, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại, trả lời: Được, em biết rồi, chúc ngủ ngon
Thẩm Vọng Tân: Ngủ ngon
Tô Tinh Dã tắt đèn ngủ nhỏ rồi lại nằm xuống, cô nắm chặt điện thoại di động trong tay, sau đó nhắm mắt lại.
Bình thường Tô Tinh Dã ở tới chỗ đội múa một tiếng đồng hồ sẽ rời khỏi, nhưng hôm nay thời gian qua mười phút cũng không thấy cô đi, không khỏi tò mò hỏi: “Hôm nay em không cần đi học sao?”
Tô Tinh Dã gật gật đầu, “Ừm, buổi sáng giáo viên đã thông báo hôm nay không lên lớp.”
Lúc nghỉ ngơi giữa giờ, Tô Tinh Dã vừa ép chân vừa xem điện thoại di động, vừa lúc nhìn thấy nhóm wechat chín người mà cô ghim lên đầu trang, cô nhìn thoáng qua lịch sử trò chuyện.
Thích Chử: Bây giờ tôi đang quay phim ở Quảng Châu, Quảng Châu bên này một năm đều như mùa xuân, thật thích, ở Bắc Kinh có lạnh không mọi người?
Trì Hủ: Lạnh chứ, lạnh đến mức tôi run cầm cập đây
Thẩm Vọng Tân: Vào đoàn phim mới nhanh như vậy sao?
Thích Chử: Đã ký từ trước, không còn cách nào khác, đúng rồi, chương trình nhóm của cậu đã kết thúc chưa?
Thẩm Vọng Tân: Vừa kết thúc hai ngày trước
······
Tô Tinh Dã ngồi thẳng người, thu chân lại, nhìn chằm chằm điện thoại di động một hồi, cô click vào một cái ảnh đại diện, gửi tin nhắn đi.
***
Thẩm Vọng Tân mặc áo khoác đi lấy điện thoại di động đặt trên giường, lơ đãng nhìn thấy tin nhắn trên màn hình điện thoại di động.
Tô Tinh Dã: Anh Thẩm, em thấy vòng bạn bè* của anh, có phải chương trình nhóm của anh đã kết thúc rồi không?
*Vòng bạn bè Wechat: giống tường nhà của Facebook đặt ở chế độ chỉ bạn bè mới có thể xem, nhưng vòng bạn bè của Wechat khác ở chỗ, bạn bè của người đó chia sẻ đi thì bạn bè của bạn bè cũng có thể nhìn thấy.
Anh ngồi trên giường, ngón tay thon dài lướt thoăn thoắt trên màn hình: Đúng vậy, vừa mới kết thúc hôm qua
Tô Tinh Dã trả lời rất nhanh: Vậy bây giờ anh có rảnh không?
Thẩm Vọng Tân: Sao vậy?
Tô Tinh Dã: Không phải đã nói là anh ghi hình chương trình xong thì em mời anh ăn món cay Tứ Xuyên sao?
Thẩm Vọng Tân nở nụ cười, vừa chuẩn bị trả lời tin nhắn thì trong phòng khách vang lên giọng nói của Lục Kỷ Tiềm, “Các cậu đã xong chưa, đi thôi, tôi sắp chết đói rồi!”
Thẩm Vọng Tân vừa trả lời tin nhắn vừa đứng dậy đi ra ngoài, nói với bọn Lục Kỷ Tiềm: “Mọi người đi đi, em không đi đâu.”
“Hả? Sao vậy? Có việc à?” Lương Đẳng hỏi.
Thẩm Vọng Tân cười cười, “Tạm thời có hẹn.”
“Hẹn với ai mà để cậu ngay cả bọn tôi cũng vứt bỏ?” Lục Kỷ Tiềm hỏi.
Thẩm Vọng Tân nhíu mày với anh ấy, “Bạn.”
“Hứ.”
Tô Tinh Dã thay quần áo xong, sau đó nhìn thoáng qua chiếc mũ len màu lam mà cô đội lúc sáng. Nghĩ ngợi một hồi cô vẫn đội lên, lúc này mới nhìn thấy tin nhắn Thẩm Vọng Tân gửi cho cô, khóe miệng hơi nhếch lên. Sau khi cô trả lời tin nhắn của anh, lại gửi cho A Uy một tin nhắn: Anh A Uy, buổi tối em ăn cơm với bạn, anh không cần tới đón em.
Ra khỏi trung tâm múa, Tô Tinh Dã liếc mắt một cái đã nhìn thấy xe của Thẩm Vọng Tân. Cô khẽ kéo áo lông vũ lên bước nhanh tới, cửa xe vừa mở thì hơi ấm ập đến, cô cười cười với Thẩm Vọng Tân ở ghế lái, “Anh đến nhanh thật.”
Thẩm Vọng Tân cười nói: “Vậy à? ”
Tô Tinh Dã gật đầu.
“Nào, thắt dây an toàn.” Thẩm Vọng Tân nhắc nhở.
“Được ạ.” Tô Tinh Dã đáp lại, nghiêng người thắt dây an toàn.
Thẩm Vọng Tân đưa điện thoại di động cho cô, “Em chỉ đường đi.”
Tô Tinh Dã nhận lấy điện thoại di động của anh, lập tức mở bản đồ chỉ đường đến địa chỉ nhà hàng tư nhân.
Mùa đông ở Bắc Kinh tối sớm, sáu giờ trời đã tối xuống rồi, đèn đường trên đường phố từng chiếc từng chiếc sáng lên, người đi bộ xung quanh không ngừng, dòng xe cộ cũng không ngớt, Tô Tinh Dã cẩn thận nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Vọng Tân. Anh nhìn thẳng về phía trước, tập trung lái xe, ánh mắt cô lại dời đến bàn tay đang nắm vô lăng của anh, ngón tay trắng nõn và vô lăng lạnh lẽo cứng ngắc tạo ra một sự tương phản rõ ràng.
Phía trước đúng lúc đèn đỏ, xe của Thẩm Vọng Tân chậm dần rồi dừng lại, anh chú ý tới ánh mắt Tô Tinh Dã, nhìn thoáng qua tay mình một cái, lại nhìn về phía cô, hỏi: “Thấy đẹp à?”
Tô Tinh Dã chưa kịp phản ứng lại, nghe được anh hỏi cũng trả lời, “Đẹp.”
Nhưng sau khi trả lời, lúc này cô mới sực tỉnh, nhất thời có chút quẫn bách, cô nhỏ giọng giải thích: “Là… Là do đẹp thật mà.” Nhưng giải thích xong thì cô lại cảm thấy chi bằng không giải thích thì hơn.
Thẩm Vọng Tân thấy cô ngượng đến mức gò má ửng hồng, cũng không làm khó cô nữa mà là nói: “Em không phải là người đầu tiên nói như vậy.”
Tô Tinh Dã vô thức nhìn về phía anh, “Người khác cũng đã từng nói với anh như thế à?”
Thẩm Vọng Tân cười gật gật đầu rồi nói ra hai chữ*, “Fan hâm mộ.”
*Fan hâm mộ trong tiếng Trung chỉ có 2 chữ 粉丝 xuất phát từ chữ fans trong tiếng Anh.
Tô Tinh Dã “À” một tiếng, ánh mắt vừa vặn liếc nhìn đèn giao thông phía trước, lập tức nhắc nhở: “Đèn xanh rồi, đi thôi.”
Dọc theo đường đi không có kẹt xe, cũng khá thuận lợi, nửa giờ sau bọn họ đã đến nhà hàng tư nhân.
Trước khi xuống xe, Thẩm Vọng Tân nhắc nhở cô đội mũ và khẩu trang. Lúc nhắc nhở, ánh mắt anh dường như mới chú ý tới, nhìn đến trên chiếc mũ len màu xanh lam của cô.
Tô Tinh Dã chú ý tới tầm mắt của anh, có hơi căng thẳng nhưng sắc mặt không đổi, trấn định hỏi: “Sao vậy ạ?”
Thẩm Vọng Tân lắc đầu, “Không có gì.” Nói xong, anh cầm mũ lưỡi trai màu xanh đội lên.
Hai người trước sau xuống xe, một trước một sau vào nhà hàng.
***
Tô Tinh Dã đưa thực đơn cho anh, “Em mời anh ăn cơm, anh chọn đi.”
Thẩm Vọng Tân cũng không từ chối, nhận lấy thực đơn. Sau khi anh đánh dấu vài món, hỏi cô, “Còn em thì sao? Em muốn ăn gì?”
Tô Tinh Dã cầm ly trà lúa mạch, miệng nhỏ mím lại, nghe thấy anh hỏi thì trả lời, “Em sao cũng được, anh chọn đi.”
Nghe vậy, Thẩm Vọng Tân nhíu mày, sau đó đưa thực đơn đã chọn xong cho nhân viên phục vụ bên cạnh. Nhân viên phục vụ lúc nhận thực đơn mặt không biến sắc nhìn bọn họ một cái, nhưng nhà hàng bọn họ sở dĩ được nhiều diễn viên và ngôi sao yêu thích như vậy, ngoại trừ có thương hiệu tốt ra thì chính là do việc giữ bí mật được làm rất đến nơi đến chốn. Nhân viên trong nhà hàng đều được trải qua huấn luyện đặc biệt, cho dù có nghe được bất cứ điều gì ở đây thì đều phải nuốt vào trong bụng, không được nói ra ngoài.
Sau khi nhận lấy thực đơn xác nhận không có sai sót gì, lúc này phục vụ mới rời khỏi phòng. Không lâu sau, đồ ăn bọn họ gọi từng món được đưa lên. Tô Tinh Dã nhìn món ăn trên bàn đều là món ăn đặc trưng của nhà hàng, trong mắt cô hiện lên một tia kinh ngạc. Khoảng thời gian trước cô và bọn Hoắc Tương đã từng nếm qua, lúc ấy trên mặt đầy dầu ớt đỏ tươi, mùi hương vô cùng nồng, ăn xong thì dạ dày nóng như bị bỏng. Nhưng cách hai ngày vẫn lôi kéo các cô ấy đến ăn tiếp, cô đột nhiên ăn đồ cay khiến các mấy người Hoắc Tương sợ hãi, nhưng hôm nay nhìn qua hương sắc lại thấy thanh đạm hơn nhiều.
Cô nếm thử một miếng thịt sốt ớt, ngẩng đầu nói với Thẩm Vọng Tân: “Hình như không được cay lắm?”
Thẩm Vọng Tân gật đầu, “Ừm, bởi vì anh gọi ít cay.”
“Ít cay?”
“Gần đây cổ họng không được khỏe, không ăn được món quá cay.”
“Hả? Vậy chúng ta đổi quán còn kịp không?”
Thẩm Vọng Tân cười, nói: “Không cần đổi, vừa lúc muốn ăn món hơi cay.”
Tô Tinh Dã thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh thì gật đầu.
Loại mức độ cay này đối với Thẩm Vọng Tân mà nói thật sự không tính là gì, đối với Tô Tinh Dã lúc trước liều mạng thăm dò giới hạn của mình cũng đã sớm thích ứng. Nhưng trong phòng sưởi độ ấm rất cao, thức ăn bọn họ ăn vốn hơi cay, cho nên ăn được một nửa áo khoác và mũ len của cô đều đặt ở một bên ghế.
Thẩm Vọng Tân nhìn đôi môi dần dần đỏ lên của cô, liền nói: “Vẫn rất cay à?”
Tô Tinh Dã mím môi, “Có thể chịu được, rất ngon.”
“Gần đây anh có sắp xếp công việc gì không?” Tô Tinh Dã hỏi anh.
Thẩm Vọng Tân đưa trà lúa mạch cho cô, suy nghĩ một chút rồi nói: “Đã ký một bộ phim từ trước, năm sau vào tổ.”
“Phim gì vậy? Quay ở đâu ạ?”
“Thám tử, chiến tranh truy kích, đoạn đầu chắc là sẽ quay ở thành phố điện ảnh Tứ Xuyên.”
“Vậy phải quay trong bao lâu?”
“Đoán chừng phải hơn bốn tháng.”
“Lâu như vậy ạ?”
“Một bộ phim có chu kỳ ba hoặc bốn tháng cũng rất bình thường.”
Sau khi ăn cơm xong đã hơn tám giờ tối, lúc cô vừa mới chuẩn bị đi thanh toán thì bị Thẩm Vọng Tân lôi kéo đi ra ngoài. Anh còn chưa nói gì thì đã nghe Tô Tinh Dã khẩn trương nói, “Không được, chúng ta sẽ bị bắt vì ăn cơm chùa mất.”
Bước chân Thẩm Vọng Tân đột nhiên dừng lại, lời vừa định nói cũng nuốt xuống, anh không khỏi cười ra tiếng, sau đó dùng tay chống phía trước chóp mũi, ho nhẹ hai tiếng, nói: “Không bị bắt đâu, anh đã trả tiền rồi.”
“Hả?” Tô Tinh Dã nhìn về phía nhân viên sau quầy thu ngân cách đó không xa, ý cười khóe miệng nhân viên hơi thu lại một chút, gật đầu với cô.
“Thế nhưng đã nói là em mời anh ăn cơm, sao anh lại trả tiền rồi?”
“Ăn cơm với con gái, anh chưa bao giờ để con gái trả tiền.” Thẩm Vọng Tân nói.
Tô Tinh Dã vô thức ngẩng đầu nhìn về phía anh, trong lòng nhất thời có loại cảm giác ngũ vị tạp trần*.
*Ngũ vị tạp trần: gồm năm vị ngọt mặn đắng chua cay, ý chỉ cảm giác phức tạp