Bạn đang đọc Một lần gặp gỡ một đời bên anh – Chương 3:
Chàng thanh niên ngược sáng đi tới, khuôn mặt tuấn tú, mắt mang ý cười, khóe miệng hơi nhếch lên, một giây tiếp theo định nói gì đó, nhưng lời còn chưa nói xong tiếng chuông báo thức bỗng vang lên không hề báo trước, bóng hình người thanh niên trước mắt dần tan biến.
Mà người ở trên giường cũng bừng tỉnh mở to mắt, đập vào mắt là trần nhà trắng tinh, cô ngẩn người hai giây, lẩm bẩm nói: “Hóa ra là mơ à.”
Tô Tinh Dã quệt đi mồ hôi lạnh vốn không hề có ở trên trán, lúc này mới lấy lại tinh thần mà xuống giường, vệ sinh cá nhân, thay đồ, ra ngoài chạy bộ buổi sáng.
Giống như hai ngày trước, chạy bộ xong quay về, Tiểu Mặc đang đứng đợi ở cửa phòng cô, bọn họ mấy ngày nay đều cùng nhau đi đến phim trường.
Trải qua mấy ngày đắm đuối bởi cái đẹp, Tiểu Mặc cảm thấy sức đề kháng của bản thân mạnh lên được một chút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hôm nay chị phải quay chính thức rồi, có hồi hộp không ạ?” Trên đường đi đến đoàn phim, Tiểu Mặc hỏi Tô Tinh Dã.
Nếu nói không hồi hộp là không thể rồi, suy cho cùng cô trước giờ không tiếp xúc với việc quay phim, thế là cô thành thực gật gật đầu, “Có một chút.”
“Không sao, không cần hồi hộp đâu, chị lần đầu quay, chắc đạo diễn Triệu sẽ không quá khắt khe với chị.”
Sau khi đến đoàn phim, Tiểu Mặc trực tiếp dẫn cô đến phòng hóa trang diễn viên, Tiểu Mặc nhìn một vòng, gọi một người phụ nữ: “Cô Phan, đây là Tô Tinh Dã người đóng Tiên Lạc, cô có thể hóa trang trước cho cô ấy không?
Phan Kỳ nhìn về phía bên này, thoải mái nói: “Có thể chứ.”
Tiểu Mặc dặn dò Tô Tinh Dã vài câu rồi mới rời đi, Tô Tinh Dã chủ động đi về phía Phan Kỳ, gọi một tiếng, “Chào cô Phan.”
“Tiểu Tô à, qua ngồi trước đi.”
Tô Tinh Dã theo lời qua ngồi.
Trước khi hóa trang, Phan Kỳ nhìn qua chất da của Tô Tinh Dã, bất giác âm thầm cảm thán, không thoa phấn son, răng trắng môi hồng, lông mi dài mỏng giống như môt chiếc quạt nhỏ tinh xảo, con ngươi trong trẻo sạch sẽ, quả thật là tuổi đôi mươi đẹp như hoa.
Tô Tinh Dã im lặng ngồi trước gương trang điểm, rũ nhẹ đôi mắt để Phan Kỳ tuỳ ý tô điểm lên mặt mình. Vào lúc này, cô nghe thấy một âm thanh có chút quen thuộc từ phía bàn trang điểm không xa vang lên, chính là bốn chữ “cảm ơn cô nhé”, làm cho vẻ mặt hờ hững của Tô Tinh Dã thoáng hiện lên sự biến đổi, cô không nhịn được ngước mắt lên nhìn vào trong gương,
Có lẽ bởi vì anh ấy cao lớn và có sải chân dài, cho nên chỉ một thoáng lướt qua mà Tô Tinh Dã không thể làm động tác nghiêng đầu thẳng nhìn qua đó, chỉ là một thoáng lướt như vậy thôi nhưng lại làm cô nhớ đến ký ức của đêm qua, thanh âm rất giống, vóc dáng cũng rất giống…
Bởi vì nước da của Tô Tinh Dã trắng tự nhiên, lại gánh vác vai Tiên Lạc trong kịch bản là một vai diễn tinh khôi không vướng bụi trần, cho nên khi Phan Kỳ trang điểm cho cô theo kiểu mang lại cảm giác khá thanh thoát trong trẻo. Bởi vì chất da của Tô Tinh Dã đẹp, vì thế Phan Kỳ trang điểm rất thuần thục.
Phan Kỳ nhìn cô gái trong gương, thoáng chốc kinh ngạc, thật ra diện mạo Tô Tinh Dã có mấy phần mang hơi hướng cổ điển, Bây giờ trang điểm kỹ càng liền phơi bày rõ ra, hơn nữa còn hoàn toàn lột tả được mấy phần hàm súc này. Cô ấy phải mất vài giây mới phản ứng lại, nói một cách chân thành: “Đẹp, kiểu trang điểm này rất hợp với em đó.”
Tô Tinh Dã nhìn thấy gương mặt trang điểm của mình, cô nhẹ nhàng nói: “Cám ơn cô Phan.”
Phan Kỳ lắc đầu cười, “Nhà tạo hình vẫn chưa đến, em đi thay đồ trước đi đã, thay xong rồi đến tạo hình.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vâng.”
***
Nhà tạo hình vừa cài trâm cho Tô Tinh Dã xong, trợ lý sản xuất liền lao vào, “Diễn viên vai Tiên Lạc chuẩn bị xong chưa vậy?”
Nhà tạo hình lập tức nói: “Xong hết rồi, Tiểu Tô, cô đi theo trợ lý sản xuất bắt đầu công việc đi.”
Tô Tinh Dã dịu dàng gật đầu rồi đứng dậy khỏi ghế.
Trợ lý sản xuất vốn đang đứng ở cửa sau, khi thấy Tô Tinh Dã đứng dậy thì hai mắt trợn to.
Tô Tinh Dã theo trợ lý sản xuất đi về phía tổ quay số một, trên đường đi không biết đã thu hút bao nhiêu ánh nhìn, mỗi nơi đi qua đều để lại những tiếng rầm rì bàn tán.
“Vừa… vừa rồi người đi cùng trợ lý sản xuất là diễn viên đóng vai Tiên Lạc hả, tôi nhớ trang phục mà cô ấy mặc chính là của Tiên Lạc. Hồi đó người phụ trách trang phục còn lo lắng diễn viên vai Tiên Lạc sẽ mặc không ra được cái hồn của bộ đồ này, kết quả bây giờ… Cùng là phụ nữ với nhau mà eo người ta thì gọi là eo, còn eo của tôi gọi là thùng!!!”
“Thật là đẹp quá đi, rất có khí chất đó, tôi nghe nói cô ấy mới hai mươi tuổi, lại còn là sinh viên của Học viện múa Bắc Kinh.”
“Trời ạ, người học múa hình như đều rất có khí chất, cậu xem vóc dáng người đi, thật vượt trội, tôi ghen tị quá đi.”
“Tôi đã ghen tị muốn chết từ lâu rồi.”
“······”
Triệu Hoa bên này đang cùng diễn viên giảng giải kịch bản, vừa ngước mắt lên liền thấy trợ lý sản xuất dẫn Tô Tinh Dã đi qua, trong mắt lóe lên một tia kinh diễm.
Đi về phía họ là Tô Tinh Dã mặc một chiếc váy choàng voan màu hoa mẫu đơn trắng, chân váy rủ màu trắng khói tỏa sương che mai hoa, dáng người thon thả mỹ miều, khuôn mặt trắng trẻo, đôi mày dài gọn như tranh vẽ, ánh mắt trong veo đằm thắm, giữa làn tóc đen chỉ cài một cây trâm đơn giản, thanh tú thoát tục, dung sắc đắm say lòng người, như thể Tiên Lạc từ trong chính nguyên tác bước ra.
Triệu Hoa phấn khích đến nỗi tay có chút run rẩy, “Tiên Lạc, Tiên Lạc, thật sự là Tiên Lạc rồi.”
Sự ngạc nhiên vui sướng trong mắt của nhà sản xuất Trương cũng không che giấu được, cứ như họ đã thực sự nhặt được báu vật.
Tô Tinh Dã đi về phía bọn họ lên tiếng chào hỏi, “Đạo diễn Triệu, nhà sản xuất Trương.”
Triệu Hoa kinh ngạc đi vòng vòng quanh người cô, “Tiểu Tô à, vai Tiên Lạc này hợp với cô quá đi mất! Tôi thật sự không có nhìn lầm mà.”
Triệu Hoa hứng khởi một chặp rồi mới nói với cô: “Chuẩn bị thế nào rồi, quay luôn ok không?”
Tô Tinh Dã gật đầu, “Có thể.”
“Tốt, mọi người chuẩn bị một chút, chúng ta lập tức bắt đầu cảnh đầu tiên.”
Dưới sự sắp xếp của nhân viên, Tô Tinh Dã tìm thấy vị trí đứng của mình, một lát nữa cô phải đi ra từ vị trí này. Tô Tinh Dã vốn cho rằng bản thân sẽ rất căng thẳng, nhưng sau khi thực sự được đứng ở đây ngược lại cô trở nên rất bình tĩnh, bởi vì chỗ này giống như vị trí cô đã vô số lần trải nghiệm trên sân khấu.
Hiện trường đã chỉnh sáng xong xuôi, các bộ phận cũng đã chuẩn bị tốt vị trí của mình, sau đó đạo diễn Triệu hô một tiếng “Action” với “Quay” rồi dập tấm bảng kẹp quay phim.
Tô Tinh Dã nhẹ nhàng rũ bỏ tay áo bằng dây đai cổ tay, và khẩn trương cùng với mấy vũ công khác đi ra nghênh chào.
***
Đầu này sau khi Thẩm Vọng Tân với Trì Hủ của tổ hai quay xong, Thẩm Vọng Tân vừa định đi uống chút nước thì bị Trì Hủ túm chặt tay lại.
“Anh, tổ một bọn họ đang quay, chúng ta qua xem một chút đi?”
“Xem cái gì?”
“Còn có thể xem gì nữa, xem Tiên Lạc đó, tổ một bên đó đang quay cảnh đầu tiên của Tiên Lac.” Trì Hủ đầy hào hứng.
Cuối cùng Thẩm Vọng Tân chịu không nổi cậu ta, chỉ có thể để mặc cậu ta kéo đi qua địa điểm quay của tổ một.
Tô Tinh Dã lấy chân phải làm trụ, chân trái điều khiển cơ thể xoay theo đó, tay áo tung bay, chiếc váy nước hoa mận uốn lượn đẹp mắt. Thuận theo tiếng đàn dồn dập tăng nhanh, cô cũng xoay người nhanh hơn, tua rua chuỗi ngọc treo trên chiếc eo nhỏ nhắn tung bay theo động tác của cô , ánh sáng lấp lánh nhảy múa, vũ đạo uyển chuyển, thân nhẹ tựa chim én… Tiếng đàn dần dần chậm lại, nhịp xoay theo đó cũng chậm lại dần.
Khi tiếng đàn gần dứt, những vũ công xung quanh dần tiến lại gần cô và vây cô thành vòng tròn, khi họ trút bỏ áo dài và hạ eo xuống, cô gái ở giữa vòng tròn từ từ đứng dậy, ngón tay mảnh mai trắng trẻo vươn ra từ tay áo ngọc bích quét qua lông mày lá liễu. Hình ảnh cuối cùng dừng ở nơi khóe miệng hơi nhếch lên của cô.
“OK! Đoạn này đạt rồi!”
Tiếng của Triệu Hoa phát qua loa truyền tới.
Cùng với giọng nói vang lên, Tô Tinh Dã từ từ đứng thẳng người, theo thói quen hướng xuống bục khẽ cúi đầu chào rồi lui khỏi sân khấu, sau khi cô bước xuống, Triệu Hoa đã hét lên với cô: “Tiểu Tô, vừa rồi cô đã làm vô cùng tuyệt!
Giọng nói của Triệu Hoa ẩn chứa sự phấn khích, màn biểu diễn vừa rồi của cô không có một chút luống cuống. Bởi có sự nhạy bén với ống kính, cho nên động tác vô cùng chính xác, khả năng làm chủ sân khấu vô cùng mạnh, những vũ công khác cơ bản đều có thể được cô dẫn dắt theo nhịp. Nhưng nghĩ đến kinh nghiệm sân khấu vững chắc của cô, Triệu Hoa lại cảm thấy đây là điều tất nhiên rồi.
Bên này Trì Hù thở phào một hơi, dường như bây giờ mới lấy lại được thần trí từ trong bữa tiệc thị giác đó.
“Anh, em thấy mình gặp được tiên nữ rồi.”
Thẩm Vọng Tân thu hồi tầm mắt, nhìn Trì Hủ chẳng nói chẳng rằng.
“Anh, anh nói sao có thể có người đẹp đến như vậy chứ, là tiên nữ chăng?”
Thẩm Vọng Tân bất lực mím môi dưới, “Được rồi, đã đến lúc phải đi rồi, lát nữa trợ lý sản xuất ở bên kia lại phải lục khắp trường quay để kiếm chúng ta.”
Nghe thế, Trì Hủ lúc này mới miễn cường dời tầm mắt trên người Tô Tinh Dã đi.
Bởi vì hai người quay người lại cho nên lại không thấy, sau khi họ quay đi, Tô Tinh Dã ở đằng kia ngước mắt lên nhìn về phía họ, mà ánh mắt của Tô Tinh Dã lại rơi trên người thanh niên mặc chiếc áo choàng dài đen như mực kia, trên thắt lưng của anh ấy có đai hoa văn cùng màu với y phục, vai rộng eo hẹp, dáng người dài kiêu hãnh, lưng thẳng tắp, đẹp tựa tùng bách.
“Tiểu Tô, tôi giới thiệu mấy diễn viên này với cô một chút.” Tiếng của Triệu Hoa đột nhiên vang lên.
Tô Tinh Dã hoàn hồn trở lại, cô vô thức nhìn về phía Triệu Hoa.
Triệu Hoa không hề nhận ra cô đang ngây người ra, cứ thế tiếp tục giới thiệu cho cô, “Hai vị này là diễn viên đóng Thất Hoàng tử và Bát Hoàng tử, Phó Tuân, Chu Tập, diễn viên vai Cửu Công Chúa, Du Thư Yên. Sau điệu múa vừa rồi của cô, mấy người các cô còn có một cảnh diễn chung, trong kịch bản có viết, cô hẳn còn nhớ chứ nhỉ?”
Tô Tinh Dã gật đầu, “Nhớ ạ.”
Lời tác giả muốn nói:
Tinh Tinh nhà tôi thực sự rất đẹp, chính là kiểu siêu siêu đẹp á.