Một lần gặp gỡ một đời bên anh

Chương 181: Phiên Ngoại 16


Bạn đang đọc Một lần gặp gỡ một đời bên anh – Chương 181: Phiên Ngoại 16


Editor: Bạc Xỉu
Ngày thứ 6 ở Hải Nam, tổ tiết mục đã cố tình chuẩn bị tiệc đóng máy cho mấy người bọn họ.

Tiệc tối ước chừng khoảng gần hai giờ thì kết thúc.

Năm đôi vợ chồng chính thức nói “hẹn gặp lại các bạn” với khán giả cũng là lúc 《Nhật ký tân hôn》mùa ba chính thức đóng máy.

Cho dù là 《Nhật ký tân hôn》của bốn ngày trước hay sáu ngày sau đi chăng nữa thì hotsearch vẫn cứ lần lượt từng cái một lên top, càng ngày càng hot, vậy nên quả đóng máy của《Nhật ký tân hôn》cũng bùng nổ trên mạng xã hội.

Sở dĩ lý do《Nhật ký tân hôn》có thể “cháy” đến thế này, ngoại trừ vì có sự góp mặt của hai đại đỉnh lưu (*) Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã ra thì còn vì không khí giữa các vị khách mời của họ vô cùng nhẹ nhàng thoải mái, người xem bây giờ lại rất chuộng kiểu tổ chức Chương trình bình yên không “drama” như thế này.

(*) Lưu lượng là cụm từ đặc biệt dành riêng cho những minh tinh sở hữu lượng fan hâm mộ hùng hậu, gây hiệu ứng lớn và độ phổ biến tới mức dù không phải fan nhưng nhắc tới người ta cũng biết….!Và những người sở hữu lưu lượng hàng đầu Cbiz trong giai đoạn đó được goi là đỉnh lưu.

Livestream tắt cũng đã là 10 giờ đêm, ngoại trừ nhà thầy Dương Vũ bay xuyên đêm về Hồng Kông ra thì cả bốn gia đình còn lại đều đặt vé máy bay vào hôm sau, cả tổ sản xuất cũng ngày mai mới xuất phát.

Ngày mai tổ sản xuất sẽ đưa mấy người bọn họ đến sân bay.

Trưa, 12 giờ hơn, bọn họ mới đáp xuống sân bay Bắc Kinh.

Lúc hai người về nhà cũng đã gần 2 giờ.

Tô Tinh Dã bất chấp hình tượng ngồi phịch xuống sô pha, ngáp liên tục mấy cái.

Thẩm Vọng Tân thấy thế bước qua chỗ cô, ôm cô từ sô pha vào lòng mình, “Muốn ngủ chút không?”
Sáng nay bọn họ khởi hành khá sớm, một lượt đi máy bay một lượt đi xe về, bây giờ nắng ngoài trời lại rất êm dịu, ấm áp chiếu vào người rất dễ khiến con người ta buồn ngủ.

Cô híp nửa mắt, hỏi anh: “Thế anh thì sao?”
“Anh không ngủ đâu, anh dỗ em ngủ.”
“Em muốn ngủ luôn ở đây, trên sô pha luôn được không anh?”
Thẩm Vọng Tân hôn mặt cô, “Tất nhiên.”
Thế là Tô Tinh Dã nằm xuống, gối đầu lên đùi anh.

Thẩm Vọng Tân lập tức vỗ về cô, chưa được bao lâu cô đã chìm vào giấc ngủ.

Thẩm Vọng dịu dàng nhìn cô, khẽ giúp cô điều chỉnh tư thế thoải mái hơn, quơ đại một bản tạp chí trên bàn trà rồi giở ra xem.


……
Từ Hải Nam về nhà còn chưa được một tuần thì đã đến ngày Tô Tinh Dã phải vào đoàn phim ca nhạc《Hoàng hôn》cô đã ký.

Ngày cô vào đoàn, Thẩm Vọng Tân tự mình đưa cô đến sân bay, nhìn cô qua cửa kiểm tra an ninh xong mới rời đi.

Nam chính phim của bộ này được xác định là lưu lượng tiểu sinh (**) mới phất: Nguỵ Kỳ.

Có kỹ thuật diễn đạt chuẩn, tính tình cũng tốt, lại là một người biết vì mọi người, hợp tác cũng ăn ý, vậy nên đoàn phim của bọn họ là có thể nói là đoàn phim hoà thuận nhất Hoành Đi3m.

(**) Lưu lượng tiểu sinh là cụm từ đặc biệt dành riêng cho những nam minh tinh sở hữu cho mình lượng fan hâm mộ hùng hậu.

Thời gian quay phim kéo dài hơn ba tháng, trong đoạn thời gian này paparazzi liên tục chụp được không chỉ một lần Thẩm Vọng Tân bay sang Hoành Đi3m thăm đoàn Tô Tinh Dã.

Bình thường sau khi Tô Tinh Dã diễn xong hai người sẽ dắt nhau đi ăn, tiếp đó là đi dạo và cuối cùng là vui vẻ quay trở về khách sạn.

Lần nào Thẩm Vọng Tân đến cũng sẽ mời toàn thể diễn viên và nhân viên công tác của đoàn làm phim chút đồ uống hoặc trái cây, bởi ông bà ta có câu “có qua có lại mới toại lòng nhau”, hơn nữa dù sao Tô Tinh Dã trong đoàn làm phim cũng hoà thuận, không kiêu ngạo không bệnh ngôi sao, đối với công việc luôn thuỷ chung nghiêm túc từ đầu chí cuối, người trong đoàn làm phim vẫn luôn dành sự quan tâm và hâm mộ nhất định cho cô.

Thoáng chốc đã đến tháng 10, nhiệt độ ở Hoành Đi3m đã giảm xuống không ít.

Tô Tinh Dã đoạn này ăn uống cũng không tốt lắm.

Vốn cô là kiểu người ăn bao nhiêu cũng không mập, bây giờ là càng gầy đi rõ rệt, đến độ mắt thường cũng thấy được sự thay đổi chóng vánh ấy.

Tiểu Thuần không còn cách nào khác, đưa cô quả táo nhỏ cô cũng chẳng ăn được bao nhiêu, lại thấy cô qua loa hai miếng đã buông đũa, Tiểu Thuần nhíu mày suy tư một lát, sau đó cẩn thận hỏi: “Chị Tinh Dã, có phải chị…”
Tô Tinh Dã ôm ly nhìn sang cô ấy: “Có phải gì?”
Tiểu Thuần nhìn quanh quất xung quanh, dí sát vào, thì thầm hỏi: “Có phải chị… “có” rồi không?”
Tô Tinh Dã lập tức trợn mắt.

“Tháng này tới chưa?” Tiểu Thuần lại hỏi.

Trong thời gian này Tô Tinh Dã đóng phim đến tối mặt tối mày, vừa nghe Tiểu Thuần nhắc nhở như thế, hình như kinh nguyệt của cô vẫn chưa đến thật.

Thấy cô do dự như thế, Tiểu Thuần sao còn không thấu? Thế là cô ấy nhanh chóng ra quyết định, “Lịch trình hôm nay của chị còn không nhiều lắm, xong việc mình tới bệnh viện xem thử đi chị.”
Tô Tinh Dã cũng hiểu được chuyện này có lẽ đành như thế thôi, nên gật đầu cười, “Được.”

“Vậy chị ăn nhanh chút đi, đừng để bảo bảo đói.”
Tô Tinh Dã vốn thật sự ăn không nổi, nhưng nghe Tiểu Thuần bảo vậy, đành bưng bát cơm vẫn còn non nửa, tiện húp thêm nửa chén canh, nhưng còn chưa húp xong đã vội phun ra, khiến Tiểu Thuần hoảng sợ, cũng dứt khoát không cho cô ăn nữa.

Buổi tối sau khi kết thúc công việc, Tô Tinh Dã cùng Tiểu Thuần và A Uy bí mật đến bệnh viện.

Lúc ngồi chờ kết quả, Tô Tinh Dã chỉ cảm thấy tim như muốn nhảy lên tận cổ họng, đôi bàn tay lạnh tự bao giờ.

Chỉ vì cô đã trông ngóng đứa bé này từ rất lâu.

Tiểu Thuần thấy thế nên giúp cô kéo lại áo khoác thật kĩ, nắm lấy bàn tay buốt lạnh của cô, “Chị Tinh Dã, đừng quá lo lắng.”
Tô Tinh Dã gật đầu “Ừm” một cái.

Một lúc sau, y tá từ bên trong bước ra, “Tô* Dã có ở đây không?”
Tô Tinh Dã cùng Tiểu Thuần nhìn nhau một cái, ‘Tô Dã’???
Đúng lúc y tá cũng thấy được nhóm Tô Tinh Dã đang thấp thỏm ngồi gần đó, dưới ánh mắt nghi hoặc của cô, y tá gật gật đầu.

Tiểu Thuần nháy mắt đã hiểu ra, vội nói: “Ở đây ở đây.” Nói xong liền đỡ Tô Tinh Dã dậy rồi bước qua, tới gần cửa thì hạ giọng với y tá, “Cảm ơn chị.”
……
Lúc Thẩm Vọng Tân nhận được cuộc gọi của Tô Tinh Dã là khi vừa xong lịch trình ngày, Đường Viên đang sắp xếp lịch trình hội báo ngày mai cho anh.

“Ừm? Tinh Tinh?” Anh hỏi.

“Thẩm Vọng Tân.”
Cô vừa cất tiếng, Thẩm Vọng Tân đã phát hiện có gì đó là lạ.

Anh nhnah chóng ngồi thẳng lưng, giọng điệu hoảng hốt, “Tinh Tinh, em bị sao? Có chuyện gì thế?”
Tô Tinh Dã ở đầu bên kia im lặng, chỉ nghe tiếng cô bắt đầu nhỏ giọng sụt sùi, Thẩm Vọng Tân thoáng chốc đã luống cuống tay chân, “Tinh Tinh em đừng khóc mà, anh lập tức…”
Đường Viên cũng nhận ra bầu không khí không bình thường lắm, đóng văn kiện lại, nhìn sang phía anh.

Tô Tinh Dã ngắt lời anh, “Em không sao.” Cô tạm ngừng một chút, chắc là để giảm cơn xúc động, “Chỉ là em có chuyện muốn nói với anh.”
“Được được được.

Em nói đi em nói đi.” Anh cuống quýt đáp, chốt câu còn cố ý bổ sung, “Anh đây.”
“Chúc mừng anh.”

“H-hả?”
Tô Tinh Dã bấy giờ cũng đang ngồi trên xe bảo mẫu, một tay cầm điện thoại, một tay nắm chặt bản báo cáo xét nghiệm trên tay, hốc mắt ửng đỏ, lông mi bị nước mắt thấm đẫm, giọng run run, “Anh… Anh được làm ba rồi.”
Thẩm Vọng Tân nghe thế, như bị bấm nút tạm dừng, cầm điện thoại trong tay sửng sốt mấy giây, lúc mở miệng ra, người run giọng lại đảo ngược thành anh, “Thật… thật không?”
“Bọn em mới qua bệnh viện kiểm tra xong, là thật, bác sĩ bảo là khoẻ mạnh lắm.”
Đường Viên không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Thẩm Vọng Tân ở đối diện tự nhiên đỏ mắt, khoé mắt như có gì sóng sánh, trong phút chốc không biết làm thế nào cho phải.

Ủa không phải người khóc là bà chủ hả? Sao ông chủ cũng khóc luôn rồi? Cô ấy còn chưa kịp hỏi đã nghe anh nói: “Lập tức đặt vé máy bay đi Hoành Đi3m cho anh, ngay bây giờ!”
Nghe vậy, Đường Viên dường như không có thêm bất cứ thời gian nào để tự ngẫm nữa, lập tức lấy di động ra đặt vé.

Mà sau khi đặt vé xong cô ấy mới nhận ra, “Anh Thẩm, bây giờ anh muốn đi Hoành Đi3m thì lịch trình ngày mai làm sao bây giờ? Anh Đặng bên kia…”
Đường Viên còn chưa nói xong, bỗng bị câu nói ngoài dự liệu của Thẩm Vọng Tân làm sợ rơi cả điện thoại.

“Anh được làm ba rồi.”
Đường Viên mắt chữ A miệng chữ O mấy giây xong mới phản ứng lại, “Chị Tinh Dã… Chị ấy… Anh…”, ngồi cả nửa ngày cũng không nói được trọn vẹn một câu hoàn chỉnh.

Thầm Vọng Tân nhìn Đường Viên kích động đến mức nói năng lộn xộn, liền cho cô ấy một cái nhìn chắc nịch.

Vẫn là tài xế và bảo vệ ngồi đằng trước phản ứng nhanh, “Chúc mừng ông chủ chúc mừng bà chủ nhé!!!”
Đường Viên chậm nửa nhịp lúc này mới phản xạ lại, “Chúc mừng ông chủ! Chúc mừng bà chủ! Chúng ta có cậu chủ rồi!”
Gương mặt Thẩm Vọng Tân rạng rỡ vẻ mừng vui chẳng thể giấu, “Tháng này có thêm tiền thưởng nhé, mọi người.”
“Ông chủ vạn tuế!!!”
“Ui má ơi! Vạn tuế vạn tuế! Anh đừng kích động! Lái xe nghiêm túc vào…” Bảo vệ ngồi ở ghế phụ bị tài xế đại ca doạ sợ mất mật.

Chiếc xe vốn đi về nhà giữa đường quay xe thẳng tiến về phía sân bay.

Đặng Khôn nhận được cuộc gọi của Thẩm Vọng Tân là khi anh ta vừa xong phần công việc trong tay, có hơi ngạc nhiên sao Thẩm Vọng Tân lại gọi mình, nhưng vẫn theo bản năng muốn báo anh biết lịch trình đã được sắp xếp ngày mai.

Nhưng anh ta chỉ vừa mở miệng đã nghe người đầu bên kia nói.

“Anh Đặng, đêm nay em muốn đi Hoành Đi3m, hoạt động mấy ngày gần đây anh giúp em dời lại hết được không?”
Đặng Khôn vừa nghe anh bảo muốn đi Hoành Đi3m là biết vì ai rồi, dù sao thì mấy tháng nay anh cũng đã chạy đến Hoành Đi3m không biết bao nhiêu lần, ấy vậy mà nay chưa được bao lâu anh lại muốn đi tiếp, còn muốn dời lại lịch trình làm việc vài ngày nữa.

Thế là Đặng Khôn nổi giận, “Thằng nhãi này cậu muốn làm cái quái gì? Bay tới Hoành Đi3m riết nghiện hả? Không muốn làm việc nữa phải không? Cậu đừng ỷ có độ hot là anh không dám làm gì cậu!!!”
Đặng Khôn ở đầu kia thì rít gào đù kiểu, Thẩm Vọng Tân chỉ bình tĩnh cười tủm tỉm, nghe anh ta xả giận xong mới từ tốn nói: “Anh Đặng, em được làm ba rồi.”
Đặng Khôn đang chuẩn bị uống ngụm cà phê hạ hoả thì bị sặc một phát, trong giây lát bắt đầu ho sặc sụa, tay nắm chặt di động, vừa khù khụ ho vừa nói: “Thằng quỷ này, cậu đùa tôi à… khụ khụ khụ khụ….

Thiệt, thiệt hả?”
“Thật ạ.”
Đặng Khôn ổn ổn hơn chút mới từ sau bàn làm việc đứng lên, hưng phấn đi đi lại lại, liên tục nói “tốt tốt”: “Cậu đi đi, đi cho nhanh vào! Bây giờ đi ngay cho anh! Chuyện công việc anh giúp cậu xử lý! Qua đó chăm sóc Tinh Dã cho tốt!”
Thẩm Vọng Tân nghe tiếng Đặng Khôn kích động truyền từ đầu bên kia sang, đáp: “Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.


Vậy phiền anh Đặng rồi.”
“Chết chửa! Chúc mừng cậu nữa chứ! Thằng nhóc thối tha!”
……
Lúc Thẩm Vọng Tân lên máy bay, anh còn gọi điện trước cho cô, bảo cô đừng chờ anh, cứ ngủ trước đi, mặt khác anh lại trực tiếp bảo Tiểu Thuần đưa thẻ phòng cho anh là được.

Rạng sáng anh mới đến khách sạn đoàn phim sắp xếp, lấy thẻ phòng từ chỗ Tiểu Thuần.

Tiểu Thuần lúc này tất nhiên vui mừng khôn xiết, bị Đường Viên kéo về cũng vẫn còn lảm nhảm “Anh Thẩm, chúc mừng chúc mừng”.

Thẩm Vọng Tân quẹt thẻ phòng để mở cửa, vừa vào liền thấy ánh sáng tràn ngập khắp căn phòng, bất đắc dĩ lắc đầu.

Anh biết ngay cô sẽ chẳng ngoan ngoãn nghe lời mà.

Quả nhiên, sau khi cửa chính mở ra, trong phòng ngủ truyền đến tiếng bước chân, tiếp sau đó cửa phòng ngủ cũng mở.

Tô Tinh Dã nhìn thấy Thẩm Vọng Tân ở huyền quan đang trở tay đóng cửa, vẻ mặt bừng sáng niềm vui, theo bản năng chạy chậm đến chỗ anh.

Cô vừa chạy, Thẩm Vọng Tân suýt chút sợ thót tim, vội gọi tên cô rồi nhanh chóng bước qua.

Đến lúc ôm được cả người cô vào lòng, trái tim anh mới dần dần ổn định nhịp đập, “Tiểu tổ tông, em làm anh sợ muốn chết.”
Tô Tinh Dã cười đáp: “Yên tâm đi mà, em không sao đâu.”
Thẩm Vọng Tân cụng trán với cô, ánh nhìn dừng trên bụng nhỏ dưới lớp áo ngủ của cô, đôi mắt chứa đầy những dịu dàng và hạnh phúc khôn kể.

Tô Tinh Dã cười nắm lấy bàn tay anh đặt trên bụng mình, “Anh sờ sờ thử xem.”
Bụng nhỏ dưới lòng bàn tay anh vẫn bình lặng như cũ, nhưng anh biết, nơi bình lặng này giờ đây đang ôm lấy một sinh mệnh nho nhỏ, của riêng hai người họ.

Nghĩ thế, bàn tay anh không khỏi run run.

Tô Tinh Dã đặt tay lên mu bàn tay run rẩy của anh, hỏi: “Anh cảm nhận được chứ?”
Thẩm Vọng Tân ngước mắt nhìn cô, nhìn đôi mắt mờ sương và khoé miệng nhoẻn cười của người thương, ra sức mà gật đầu, sau đó khom lưng bế cô vào phòng ngủ.

Đặt cô lên giường nệm êm ái, anh ngồi xổm bên cạnh, cách lớp áo ngủ của cô, thành kính đặt một nụ hôn xuống, “Tinh Tinh, cảm ơn em.”
Nước mắt Tô Tinh Dã cũng theo khoé mắt chảy xuôi.

Cô giang hai tay về phía anh, anh cười ôm lấy cô dịu dàng, “Ngoan, em đừng khóc.”
Cô ôm cổ anh thật sự rất chặt, chẳng nỡ rời xa, “Ừ, em không khóc.

Sau này em nhất định sẽ thật vui vẻ hạnh phúc, bác sĩ nói, em phải để mình vui.”
– —–oOo——.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.